• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-420

Chương 357: Điềm lành (1)






Chiếu thư của năm người khác truyền xuống rất nhanh nhưng đến Tô Triệt lại bị ngăn chặn, Tri Chế Cáo Vương An Thạch cho là lão bao che Tể tướng, chủ định tấn công người, không chịu viết.

Hoàng đế tự mình hạ lệnh bổ nhiệm lại bị chính thư ký ngăn cản, ở triều đại khác là chuyện không tưởng nhưng ở triều Tống lại quá quen thuộc.

Bởi vì ngày trước lúc Triệu Khuông Dận và Triệu Phổ đặt ra chế độ, không chỉ tập trung quản thúc văn võ, cũng nghĩ về việc xuất hiện một vị hôn quân làm chủ. Để tránh giang sơn của mình bị con cháu chà đạp, Triệu Khuông Dận dùng hoàng quyền đặt ra hạn chế nặng nề, đại biểu lớn nhất là giao cho hai Chế Quan quyền lực “phong hoàn từ đầu”.

Cái gọi là “từ đầu” chính là thủ dụ của hoàng đế. Trên lý luận, “từ đầu” không có hiệu lực về pháp luật, chỉ có hai Chế Quan từ “từ đầu” ghi thành chiếu thư chính thức mới cóhiệu lực. Nếu hai Chế Quan cảm thấy ý chỉ không ổn, họ có quyền đem “từ đầu” phong trả, không ghi chiếu thư, để cho lời nói của hoàng đế biến thành không khí.

Tất nhiên không phải ai cũng có dũng khí dùng cái quyền phong trả này, đây là gọt mặt mũi hoàng đế, vả miệng hoàng đế. Cái quyền lực này chỉ có ở trong tay khúc xương cứng Vương An Thạch mới có thể phát huy tác dụng của nó.

Chỉ là chẳng ai ngờ Vương An Thạch lại tiêu diệt Tô Triệt. Mọi người đều biết quan hệ giữa con trai y với Nhị Tô và Trần Khác không tệ, cộng thêm người đảng Tân Học luôn tạo thế cho Triệu Tông Tích, rất nhiều người đều suy đoán có phải là Vương An Thạch đã trở thành người bên Triệu Tông Tích?

Ai có thể ngờ y lại đập chết Tô Triệt không chút lưu tình. Đây cuối cùng là nội chiến hay thật ra y không hề kết đảng?

Nhìn “từ đầu” bị trả về, Triệu Trinh cười nói với Tư Mã Quang:

- Người bạn tốt của ngươi thật đúng là không cho ngươi mặt mũi.

- Vương Giới Phủ là quân tử đạo đức...

Tư Mã Quang lộ ra một nụ cười khổ nói:

- Trong mắt y, dù là nhân tình thể diện, nhưng so với pháp luật triều đình thì không đáng nhắc tới.

- Y là quân tử đạo đức, vậy ngươi là gì?

Triệu Trinh cười thưởng thức, hỏi.

- Vi thần cũng luôn lấy tiêu chuẩn quân tử đạo đức...

Trí tuệ của Tư Mã Quang đủ cho y đối phó bất cứ điều khó dễ nào:

- Để yêu cầu chính mình.

- Vậy thì lạ thật...

Triệu Trinh cười nói:

- Hai quân tử đạo đức tại sao lại đấu đá lẫn nhau?

- Điều này rất bình thường.

Tư Mã Quang thản nhiên nói:

- Chính kiến bất đồng mà thôi.

- Ha ha.

Triệu Trinh cười đầy ẩn ý nói:

- Rất nhiều người còn nghĩ các ngươi chung một đảng đây này.

- Đạo của quân tử, bầy mà không đảng.

Tư Mã Quang nghiêm mặt nói:

- Nhìn lòng người lâu ngày, lời đồn sẽ tự sụp đổ!

- Không sai.

Triệu Trinh thoả mãn gật đầu nói:

- Quả nhân đối với Quân Thực ngươi vẫn rất yên tâm.

Nói xong cười tiếp:

- Còn Vương Giới Phủ, tuy gan lớn lại bướng bỉnh, nhưng hẳn y cũng không dám loạn pháp làm bậy...

- Nghe nói Vương An Thạch từ chối viết chế từ?

Trong phòng Chính Sự Đường Tập Hiền Tướng, Hàn Kỳ đang hỏi vị Tri Chế Cáo Thẩm Cấu.

Thẩm Cấu là Bảng Nhãn năm Hoàng Hữu thứ nhất. Y nhỏ hơn Vương An Thạch năm tuổi, con đường làm quan cũng tươi sáng hơn rất nhiều. Thẩm Cấu nghe thấy vậy liền cung kính nói:

- Vâng, “từ đầu” đã phong trả Hoàng thượng rồi.

- Có chút thú vị.

Trong suy nghĩ của những người không rõ chân tướng, Hàn Kỳ những năm gần đây dường như giấu tài, vô thanh vô tức. Kỳ thực ở trong Chính Sự Đường, ông ta vẫn giữ được vị thế vững chắc.

Có lẽ sống trong quân đội quá lâu, chịu ảnh hưởng từ tính cách thô dã của binh lính, cho nên dù đã lên làm chức Tể tướng, Hàn Kỳ nói chuyện vẫn tràn đầy ngữ điệu của binh nghiệp. Ngay cả trước mặt cấp trên của ông ta là Thủ tướng Phú Bật cũng không có ý kiềm chế.

Có một lần ở trong Chính Sự Đường, hai người vì một việc mà tranh cãi không dứt. Theo lý thuyết Phú Bật là thượng cấp, ngươi và thượng cấp tranh chấp, bản thân đã là sai, nhưng Hàn Kỳ lại không cho là như vậy. Tranh cãi đến đỉnh điểm, đột nhiên ông ta thốt ra một câu:

- Lải nhải điếc cả tai!

Phú Bật ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Những từ này chỉ dùng cho phố phường cãi nhau, người có học sẽ không nói, vậy mà lại xuất hiện trong miệng của đường đường Tể tướng Đại Tống. Như vậy chính phủ cao nhất của quốc gia chả phải thành cái chợ sao? Dù Phú tướng công là người giỏi kiềm chế cũng phải tức giận đến đỏ mặt, quát một tiếng:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Hàn Kỳ chỉ bĩu môi, không giải thích thêm...

Kỳ thực, những người quen biết Hàn Kỳ đều biết rằng, khi Hàn tướng công ở Xu Mật Viện không phải là người như vậy. Khi đó ông ta thanh cao giống như chim bay trên trời, băng tuyết trên đỉnh núi, làm người còn quân tử hơn cả Phú Bật. Chỉ khi chuyển tới Đông phủ mới bắt đầu bị lây nhiễm tính cách của quân đội.

Tú tài gặp binh, có lý nhưng không nói ra được. Có lẽ Hàn tướng công là rơi vào trong trường hợp này.

...

Hiện tại, Hàn tướng công đang ngồi ở sau bàn làm việc, khoanh tay híp mắt nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Thẩm Cấu cung kính nói:

- Vương Giới Phủ làm người bướng bỉnh, đã nhận thức đúng cái gì, khó mà có thể thay đổi.

- Hừ...

Hàn Kỳ cười lạnh nói:

- Ngươi thực sự tin rằng, những việc mà con trai y làm không có liên quan gì tới y sao?
- Con của y đã làm cái gì?

Thẩm Cấu sửng sốt hỏi.

- Không có gì.

Hàn Kỳ mới ý thức được đối phương cũng không hiểu rõ tình hình. Chỉ lắc đầu, trầm giọng nói:

- Vương An Thạch không đơn giản như ngươi nghĩ. Lý do y không chịu soạn từ là vì Tô Triệt Bao che Tể tướng, công kích nhân chủ’. Nói xong thở hắt:

- Sách luận của tên kia ta cũng đã nhìn qua. Y nói ‘Tể tướng không đủ dùng, muốn có Lâu Sư Đức, nên dùng Hách Xử Tuấn’ (*). Sao có thể nói là bao che cho Tể tướng đây?

(*) Lâu Sư Đức và Hách Xử Tuấn đều là đại thần thời Đường, làm quan thanh liêm, qua đời trong sự yên bình, vì thế hai người luôn được nhắc tên cùng với nhau.

- Đúng vậy.

Thẩm Cấu chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nghe vậy kỳ quái hói:

- Vì sao y phải nói như vậy?

- Một là thể hiện bản thân là người không thuộc về đảng phái nào.

Hàn Kỳ lạnh lùng nói:

- Hai là, đơn giản muốn kéo lão phu xuống nước.

Thẩm Cấu không phải là kẻ ngu dốt, nghe vậy liền hiểu ý tứ của Hàn tướng công. Phong trả “từ đầu” chỉ là bắt đầu, không có khả năng cứ như vậy bị bác bỏ, nếu không quyền uy của Hoàng đế ở nơi nào? Gặp phải tình huống này, nên đến lượt Chính Sự Đường phối hợp.

Mà cách làm của Vương An Thạch là để cho Chính Sự Đường không thể che chở Tô Triệt. Bằng không song phương trở thành đồng mưu, đem nguyên nhân loạn trong giặc ngoài hết thảy đổ lên người Hoàng đế.

Dựa vào tính cách của Phú tướng công, tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cũng sẽ không gây ra loại chuyện thị phi như vậy. Cuối cùng vẫn phải do Hàn tướng công đến xử lý.

- Cũng may tướng công phản đối Tô Triệt trúng tuyển, đây là điều thiên hạ đều biết.

Thẩm Cấu hạ giọng nói:

- Vừa lúc thuận nước đẩy thuyền...

- Trong này có trá...

Hàn Kỳ nhíu mày. Trải qua bao nhiêu năm sống trong quan trường chìm nổi, khiến cho ông ta dự cảm được nguy hiểm. Đứng dậy thong thả đi vài bước trong phòng, Hàn Kỳ dùng một tay đấm xuống mặt bàn, căm hận nói:

- Chu Du đánh Hoàng Cái!

- A?

Thẩm Cấu cả kinh hỏi:

- Vì sao tướng công nói ra lời ấy?

- Hừ...

Hàn Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:

- Lão phu xem qua các bài văn của Tô Triệt, cảm thấy người này rất bảo thủ. Trong Tam Tô, người này là kém nhất, vậy mà y lại viết ra một bài sách luận gan lớn trùm trời như thế. Ngươi cảm thấy có kỳ quái hay không?

- Rất kỳ quái.

- Tư Mã Quang là người theo tư tưởng nói nhiều, làm nhiều không bằng yên lặng, lại đột nhiên như bị ma ám một mực cổ vũ Tô Triệt?

Hàn Kỳ càng nói, sắc mặt càng khó coi:

- Còn có chuyện Vương An Thạch bất ngờ phong trả “từ đầu”, ngươi không cảm thấy việc này từ đầu đến cuối đều có vẻ quỷ dị sao?

- Tướng công nói như vậy, hạ quan cũng cảm thấy kỳ lạ!

- Đây rõ ràng là bọn họ đang đóng kịch, dùng khổ nhục kế để bẫy chúng ta.

Hàn Kỳ căm hận nói.

- Bọn họ tính toán làm thế nào?

Thẩm Cấu vẫn khó hiểu hỏi.

- Dụ chúng ta công kích Tô Triệt!

- Một Tô Triệt địa vị nhỏ nhoi, dù chúng ta giết y thì có làm sao?

- Chúng ta đã không chú ý tới Quan gia, bài sách luận này là có thâm ý.

Hàn Kỳ đã nghĩ thông suốt, sắc mặt âm trầm nói:

- Sách luận của Tô Triệt, lúc đầu quan gia cũng không coi trọng, nhưng người của chúng ta vừa đánh hội đồng Tô Triệt, quan gia liền coi cuốn sách luận đó đại biểu cho ý kiến của ngài. Chúng ta đả kích Tô Triệt, chính là chúng ta đang đả kích quan gia.

- A...

Thẩm Cấu cũng thay đổi sắc mặt nói:

- Nói như vậy, chúng ta đã trúng gian kế của bọn họ?

Không khỏi may mắn nói:

- Cũng may tướng công đoán ra kịp thời, khiến cho âm mưu của bọn họ không thực hiện được!

- Có thể âm mưu này đã thực hiện được rồi...

Hàn Kỳ âm trầm nói:

- Năm nay là năm thành lập đảng của Thái tử. Dưới tình hình rối loạn như hiện tại, một khi khiến cho quan gia có ấn tượng xấu thì sẽ rất khó xoay chuyển!

- Không đến mức như vậy đâu, phải không tướng công?

Thẩm Cấu run giọng nói. Vậy còn tiền đồ của mình...

- Đương nhiên không đến mức như vậy.

Hàn Kỳ khinh miệt liếc y một cái, ngồi lại sau bàn làm việc:

- Y có kế Trương Lương, ta có kế qua cầu. Yên tâm, có lão phu ở đây, bọn họ cũng không lật trời được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom