• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-422

Chương 357: Điềm lành (3)






Nói đi nói lại, mọi người phát hiện không có sách nào phủ định con vật kia không phải kỳ lân. Ngược lại, càng khảo chứng càng phát hiện con vật kia rất không tầm thường, chẳng lẽ hình dạng của kỳ lân là như vậy? Chắc do ở Trung Nguyên đã lâu lắm rồi không có người nhìn thấy kỳ lân, cho nên tranh vẽ mới thay đổi như vậy.

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hồ Túc. Đến cùng là đúng hay không, còn phải do lãnh đạo định đoạt.

- Như vậy...

Hồ Túc trầm ngâm thật lâu sau mới khó khăn nói:

- Đi ngủ trước đã.

Mọi người suýt nữa ngã chổng vó xuống mặt đất, nhưng cũng đành phải giải tán.

Hô Túc hiện tại là Hàn Lâm Học Sĩ, tiến thêm một bước nữa thì có thể đứng vào hàng ngũ trung tâm triều đình, nhưng một bước này có khả năng vĩnh viễn cũng không thể bước qua. Ông ta biết rõ nếu nhìn sai con vật này thì sẽ trở thành trở cười thiên cổ, vậy thì giấc mộng Tể tướng của mình đến nghĩ cũng đừng nghĩ, cho nên ông ta không thể không cẩn thận.

Sáng sớm hôm sau, Hồ Túc lại tới chỗ sứ đoàn Ấp La muốn xác nhận lại một lần nữa. Ai ngờ chính gặp phải dị thú kia đang bài tiết, mùi phân hôi thối bốc lên ngút trời.

- Trời ơi, đây mà là kỳ lân sao?

Tâm tình của Hồ Túc nhất thời nguội lạnh hơn nửa. Sau khi trở về nghĩ trái nghĩ phải, cảm thấy vẫn là bảo thủ có vẻ tốt hơn, vì thế liền viết một bản tấu trình miêu tả chi tiết con vật khi tận mắt nhìn thấy, lại nói có sách, mách có chứng phân tích một phen. Cuối cùng đưa ra một cái kết luận nhìn như cẩn thận nghiêm túc, kỳ thực lại rất khéo đưa đẩy. Nói rằng con vật này có nhiều đặc điểm rất giống kỳ lân, nhưng bởi vì chưa từng có ai nhìn thấy qua kỳ lân, cho nên cũng không dám khẳng định con này là kỳ lân...

Bản tấu trình nhanh chóng được đưa lên Chính Sự Đường. Phú Bật và Hàn Kỳ là Tể tướng, việc gì cũng phải qua tay bọn họ trước. Chuyện này hiện tại chính là quốc gia đại sự, liên quan đến thể diện ngoại giao, đương nhiên muốn xen vào.

- Tên Hồ Túc này thật dối trá!

Nhìn thấy bản báo cáo của Hồ Túc, Hàn Kỳ tức giận nói:

- Nói đông nói tây, cuối cùng cũng không có kết luận gì!

- Ý kiến của ngươi thì sao?

Phú Bật hỏi.

Hàn Kỳ lắc đầu nói:

- Ta chỉ học đạo của thánh nhân.

Ngụ ý chính là ta không có học qua động vật học... Thiếu chút nữa khiến cho Phú tướng công nghẹn chết. Cũng may Hàn Kỳ chuyển đề tài:

- Nếu có thể xác định đây là thụy thú (vật tốt lành). Như vậy một sừng thụy thú chỉ có hai loại, một là kỳ lân, hai là Thiên Lộc (thú cát tường trong truyền thuyết, một sừng, giống hươu nhưng lông dài), nhưng Thiên Lộc không có giáp, cho nên con vật này hẳn là kỳ lân.

- Nhưng bản tấu có nói, con vật này nhìn rất là ngu ngốc, phóng uế bừa bãi, không chịu nổi...

Phú Bật cau mày nói.

- Hình dung khờ ngốc, cũng có thể là đại trí giả ngu.

Hàn tướng công lơ đễnh nói:

- Về phần thối thì rửa sạch đi là được.

- Xem ra ngươi cũng tán thành nó là kỳ lân.

Phú Bật nhìn ông ta hỏi.

- Ta không nói như vậy.

Hàn Kỳ nhún nhún vai, không chịu trách nhiệm nói.

- ...

Đối với lão du côn này, Phú Bật đành bó tay, đành buồn bực nói:

- Nếu đã nhận định con này là kỳ lân, tất nhiên phải cử hành lễ nghi long trọng để tiếp đón, lấy đãi ngộ cao nhất để phụng dưỡng. Vua và sĩ phu, dân chúng đều phải cung phụng. Vạn nhất chứng minh không phải kỳ lân, chả phải khiến cho các nước nhỏ chê cười chúng ta sao?

- Ai có thể chứng minh là không phải?

Hàn Kỳ trừng to mắt nói:

- Thì để người khác chứng minh đi!

- Cũng tốt.

Phú tướng công suy nghĩ một chút. Dù sao đoạn đường sứ giả Ấp La tới Biện Kinh còn mất một tháng, trong thiên hạ có nhiều người tài ba dị sĩ, chắc phải có người nhận ra con vật này. Nếu đều không nhận ra, vậy thì thừa nhận nó là kỳ lân cũng không sao...

Vì thế liền xin chỉ thị quan gia chiếu cáo thiên hạ. Bất kỳ là ai, đều đến phân biệt dị thú, người nào có thể nhận ra với lý lẽ xác đáng thì sẽ được trọng thưởng!

Trong thành Biện Kinh, người rảnh rỗi là nhiều nhất. Không nhận ra cũng tới nhìn một cái, dù sao tất cả mọi người đều không nhận ra nên không sợ mất mặt. Vì thế mọi người liên tục tới thăm sứ đoàn Ấp La để nhìn thấy phong thái của dị thú.

Một tháng trôi qua, vẫn không có ai nhận ra con vật này là con gì.

Nếu mọi người đều đã không nhận ra, như vậy coi nó là kỳ lân cũng không sao. Mắt thấy con vật kia sắp tới kinh thành, dưới sự chủ trương của Hàn tướng công, quyết định lấy lễ nghi cao nhất nghênh đón điềm lành.

Lễ Bộ và Hồng Lư Tự khẩn trương giở sách tra tìm lễ tiết nghênh đón điềm lành, cũng không cần phải tìm tra sách cổ, bởi các triều đại tiên đế đều có xuất hiện các hoạt động nghênh đón điềm lành.

Những quan viên khác cũng đều tận tâm tận lực, tìm tòi mọi câu chữ để tuyên dương lễ đón kỳ lân vào kinh thành.

Trong ngày nghỉ, Tư Mã Quang không dễ gì được ở tại phủ của mình. Y đang ở trong thư phòng viết văn, Tư Mã Khang liền dẫn theo Vương Bàng đi vào.

Hai nhà là thông gia, Tư Mã Quang từ trước đến nay đều coi Vương Bàng - vị thanh niên tuấn tú thông minh này như con cháu. Thấy y tiến vào, Tư Mã Quang cũng không để bút xuống mà nói:

- Nguyên Trạch tùy tiện ngồi đi, đợi ta viết xong bài văn chương này đã!

Vương Bàng liền đứng ở bên cạnh y, chờ một mạch đến khi Tư Mã Quang viết xong, mới cười nói:

- Vốn tưởng rằng thúc thúc là đang viết tấu thư, ai ngờ là thúc thúc đang viết “Thông chí”. Quả nhiên là bát phong bất động! (Bát phong trong phật giáo là lợi, suy, hủy, dự, xưng, ki, khổ, nhạc. Bốn điều lành, bốn điều xấu, gặp bất kỳ điều nào đều bất vi sở động, không hề chịu ảnh hưởng)

- Cái gì mà bát phong bất động.

Tư Mã Quang lắc đầu cười nói:
- Ta từ xưa tới nay đều không tin điềm lành gì hết, nên không muốn quan tâm tới việc kia.

- Kỳ thực rất nhiều người cũng không tin.

Vương Bàng thản nhiên cười nói:

- Kỳ lân là thần thú, giống như rồng, phượng vậy. Thần thú có thể đằng vân giá vũ, bay liệng cửu thiên, làm sao có thể giống như gia súc, bị người bắt tới đây được?

- Nói không sai.

Tư Mã Quang gật đầu nói:

- Đáng tiếc, không có ai có thể chứng minh được điều đó. Hiện tại Đông phủ đang cho quan lại chuẩn bị nghênh đón điềm lành, coi như là chấp nhận con vật kia rồi.

- Chỉ sợ là dụng tâm kín đáo

Vương Bàng lạnh lùng nói.

- Vì sao nói như vậy?

Tư Mã Quang biết người trẻ tuổi này có tâm cơ sâu, trên đời hiếm thấy, có lẽ chỉ có Trần Trọng Phương là có thể so sánh với y.

- Xin hỏi thúc phụ, là ai chủ trương thúc đẩy việc này?

Vương Bàng hỏi.

- Hàn tướng công.

- Chả phải người này từ trước đến nay chỉ biết bo bo giữ mình hay sao?

Vương Bàng truy vấn:

- Vì sao có thể mạo hiểm làm việc như vậy?

- Cái này...

Tư Mã Quang nghĩ lại cũng có lý, liền nói:

- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa!

- Thúc phụ bác học, dĩ nhiên biết kỳ lân đại biểu cho cái gì...

Vương Bàng gằn từng chữ nói.

- A...

Tư Mã Quang vừa nghe đã hiểu.

Trong truyền thuyết, kỳ lạn có thể khiến con người có được con nối dõi. Tương truyền lúc Khổng Tử chuẩn bị sinh ra, có kỳ lân phun ra ngọc thư giao cho nhà này., ở trên có viết ‘Thủy tinh chi tử tôn, suy Chu nhi Tố vương’ (con của Thủy Tinh, nối nhà Chu suy làm vua không ngôi, ý chỉ có đức của đến vương nhưng vẫn chưa được tại vị). Đây chính là bản gốc của truyền thuyết ‘Kỳ lân tống Tử’, mà một khi kỳ lân xuất hiện, chẳng những có ý nghĩa Thánh chủ có đức, còn có ý quốc gia có phúc lộc lâu dài.

- Ý của ngươi là?

Tư Mã Quang thấp giọng hỏi.

- Đúng vậy.

Vương Bàng gật đầu nói:

- Cháu hoài nghi, Hàn Kỳ mượn điềm lành này để gán ghép cho việc lập Thái tử.

Nói xong y hạ thấp giọng:

- Vị kia của chúng ta còn đang ở Quảng Tây, đây là cơ hội tốt nhất của ông ta!

- Không sai...

Tư Mã Quang ngưng trọng nói:

- Quả thật có khả năng này.

- Không phải khả năng, mà là nhất định.

Vương Bàng quả quyết nói:

- Cháu dám đánh cuộc, những bản tấu kia giấu không ít mưu đồ riêng!

Lúc này Tư Mã Quang mới ý thức tới tình thế nghiêm trọng. Hiện giờ Triệu Tông Tích còn tại Quảng Tây, tuy rằng nơi đó đã ngưng chiến. Nhưng vẫn chưa chính thức ký hiệp ước thì y vẫn không thể trở lại kinh thành. Mà ngay cả Trần Khác cũng bị điều ra khỏi Biện Kinh, phe mình đang đứng ở thời kỳ yếu kém nhất.

Tuy Vương Bàng thường xuyên đưa ra nhiều ý tưởng, nhưng ngay cả chính Vương Bàng cũng phải thừa nhận, chỉ có Trần Khác mới có thể đem các quân cờ rời rạc dưới tay của Triệu Tông Tích ghép lại cùng nhau.

- Trọng Phương biết việc này chưa?

Tư Mã Quang hỏi.

- Lúc đầu chỉ cho rằng đây là một việc nhỏ bàn bên lề, cho nên không thông tri cho hắn, hiện tại đối phương lại dùng việc này làm âm mưu nên không kịp hồi âm cho hắn nữa.

Vương Bàng ước gì mình có thể độc lập đứng ra chống đỡ toàn cục, như vậy mới có thể bày ra năng lực xoay chuyển tình thế của mình.

- Ừ.

Tư Mã Quang chậm rãi gật đầu nói:

- Trước khi điện hạ trở về kinh thành, chúng ta phải nghĩ cách kéo dài.

Nói xong, trong lòng chỉ cười khổ, cho dù về rồi thì làm được cái gì chứ?

Nói thật là, hiện tại y có chút hối hận.

Hiện giờ đại thế của Triệu Tông Thực đã thành, bên y cho dù có thu hoạch nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Đừng tưởng trong bát công thuộc Trung Xu có bốn người dường như thiên về Triệu Tông Tích, nhưng nếu nghiên cứu kỹ một chút, Âu Dương Tu và Bao Chửng là hạng người chỉ biết đắc tội người khác, là cô thân không bè phái, còn nhóm người Tăng Công Lượng, Vương Khuê thì là quân tử chỉ biết bo bo giữ mình. Những nhân vật như vậy, dù nhiều hơn nữa cũng không bằng Hàn Kỳ có khả năng can thiệp triều chính.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom