• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-425

Chương 358: Nhật thực (2)






- Hả!

Dù tâm tính Tư Mã Quang cực kì trấn định nhưng giờ này cũng không khỏi khiếp sợ. Hóa ra phía Triệu Tông Tích không chỉ có một mình bọn họ đang chiến đấu mà còn có viện quân!

Vương Bàng ở phòng trong liền bị chấn động tới mức lập tức ngã ngồi trên giường, trong lòng chán nản: “Xem ra mình vẫn chưa thân thiết với điện hạ, thậm chí cả việc cơ mật bậc này cũng không được biết.”

Tuy nhiên dù thế nào, họa đến có thần binh nhà trời phái xuống cho khiến tâm tình mọi người phấn chấn lên nhiều... Việc này không nên chậm trễ, sau khi dùng bữa chiều Tư Mã Quang liền đến Bạch Vân Quan bái phỏng Thiệu Ung.

Hai người vừa gặp mặt, kết giao không sâu nhưng giờ đây như đã quen thân lâu rồi, nói chuyện đến trắng đêm.

Sau khi quen thân thì Tư Mã Quang hỏi Thiệu Ung:

- Nghe mấy người phương Tây nói, trong lòng luôn do dự. Sao tiên sinh không bói một quẻ xem ngày đó rốt cục là trời nắng hay mưa?

Thiệu Ung mặc một bộ đạo bào xanh, dù trời rất nóng nhưng tinh thần lại thoái mái, không hề có một giọt mồ hôi, quả nhiên bất phàm. Nghe xong lão phẩy quạt lông nói:

- Cũng được.

Rồi nói với Tư Mã Quang:

- Ngài tùy ý viết một chữ đi.

Tư Mã Quang không hề nghĩ nhiều, viết chữ “Oản”. Viết xong không khỏi nói thầm sao mình lại viết chữ này? Nghĩ lại mới hiểu được hóa ra lúc y tới Thiệu Ung đang dùng cơm, đặt bát cơm xuống rồi tiếp y... Chính vì ấn tượng như vậy mới có thể viết ra chữ này... Ừ, chắc là như vậy, nếu không với đức tính cao nhã của ta sao có thể viết ra chữ tục như vậy được.

- Ngày đó trời sẽ mưa.

Thiệu Ung nhìn thoáng qua rồi thản nhiên nói.

- Sao có thể nói như vậy?

Tư Mã Quang vừa mừng vừa sợ.

- Hiện đã qua giờ Dậu, cơm đã ăn xong, bát phải thả trong chậu rửa nên ắt phải có nước xối.

Thiệu Ung đưa ra lí do cực kì quả quyết.

- Hả?

Tư Mã Quang nghi ngờ:

- Đơn giản thế thôi?

Thấy y không tin, Thiệu Ung liền hiểu kẻ này không dễ lừa như vậy, đành cười ha hả:

- Đùa cùng ngài chút cho vui. Trưa nay ta cũng hứng lên tính qua rồi, không sai được.

- Ra vậy.

Tư Mã Quang đoán chuyện này liên quan đến danh dự bao năm của đối phương nên sẽ không đùa được, liền tin không nghi ngờ.

Sau một đêm nói chuyện, hôm sau Tư Mã Quang liền tấu lên nói mùng một tháng sáu trời mưa to, tại sao lại có nhật thực?

Lời vừa ra lại tiếp tục khiến vua và dân ồn ào... Tư Mã huynh gần đây rất nổi, oai hơn hẳn ba bốn mươi năm trước. Ai biết đây chỉ bởi vì bị bức bách!

Nhưng trong tấu chương Tư Mã Quang viết rõ nguồn tin là từ một vị đại sư Dịch học Thiệu Ung, khiến những lời nói nghi ngờ chế giễu giảm đi rất nhiều.

Người có tên cây có bóng, uy tín danh dự Thiệu Ung gây dựng mấy chục năm không dễ dàng bị dập tắt như vậy.

Hơn nữa Triệu Trinh cũng không muốn tự tát vào mặt mình. Mời lại cái con súc sinh kia vào thành, còn phải ra ngoài thành mười dặm đón nó trở về, điều này thì không một vị hoàng đế nào có thể tiếp nhận cho được... Dù sao Tư Mã Quang và Thiệu Ung cũng chẳng phải kẻ khinh cuồng, lão cứ ngồi mát ăn bát vàng thôi, cớ gì không làm?

Đương nhiên vì nguyên nhân từ người cha nên Triệu Trinh từ nhỏ đã được dạy: “Khổng Tử không nói chuyện quái, lực, loạn, thần”, không được mê tín. Mấy chục năm nay ông cũng nhìn thấu sự đời, mặc cho gió nổi mưa phun ta cứ mây trôi nước chảy.

Việc tốt của Hàn tướng công lại một lần nữa bị phá nên đương nhiên nổi giận lôi đình, lão gọi Tư Mã Quang vào chính sự đường chửi mắng một trận.

Với địa vị của Hàn tướng công bây giờ, muốn mắng muốn phạt một tên quan viên trung cấp nhỏ nhoi thế nào cũng được

Nhưng đáng tiếc, đối thủ của y là Tư Mã Quang, tuy Tư Mã Quang nổi tiếng bảo thủ nhưng tài hùng biện cực kì đáng gờm. Trong lịch sử Bắc Tống y được coi là một trong vị vua cãi nhau, căn bản không sợ Hàn tướng công.

- Tướng công thật vô lý. Thử hỏi nếu biết rõ trời mưa mà không báo chẳng phải hạ quan sẽ mắc tội khi quân?

Tư Mã Quang cười lạnh nói:

- Chẳng may có người mượn chuyện này làm chút trò mèo ta chẳng phải sẽ thành đồng mưu sao?!

Hàn Kỳ há mồm nhưng không biết trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới giận dữ nói:

- Dự báo thiên văn vẫn là trách nhiệm của Khâm Thiên Giám, ngươi cứ ngoan ngoãn làm tốt việc của mình, còn xía vào làm gì!

Dừng một lát lại nghiến răng nói:

- Ngươi cũng biết thân làm Khởi Cư Lang thì kị nhất là can thiệp chính sự!

- Hạ quan chỉ nói chuyện thiên tượng, can hệ gì tới chính sự?

Tư Mã Quang lắc đầu.

- Ngươi mượn hiện tượng thiên văn để nói bóng gió chính sự, còn muốn ngụy biện ư?

Hàn Kỳ trừng mắt.

- Tướng công nói những lời này vì trong lòng có tật giật mình không?
Tư Mã Quang nhìn thẳng Hàn Kỳ, cười lạnh:

- Rốt cục là ai mượn chuyện để can thiệp chính sự đây? Tướng công có dám thề với trời là không dối lòng không!

Hàn Kỳ cuối cùng nổi giận:

- Ngươi dám coi thường ta ư?

Tư Mã Quang thản nhiên nói:

- Tướng công là Tể tướng tôn nghiêm, vốn không nên bận tâm tới việc bên ngoài để công chính lòng mình, ai ngờ lại dấn sâu vào trong đó. Thân là tể tướng lại đi làm kẻ hầu, khiến vua và dân thất vọng. Quang dù đê tiện nhưng không muốn thành kẻ nịnh nọt, đương nhiên không cần giả vờ giả vịt trước mặt tướng công.

- Ngươi...

Hàn Kỳ giận đến tím mặt, vỗ bàn thật mạnh nói:

- Ngươi có dám nói mình không phải là tay sai của Triệu Tông Tích hay không!

Thật ra trong lòng lão buồn bực cực kì. Nếu không phải đám ngu xuẩn kia thì lão phu việc gì phải tự ra tay?

- Hạ quan không quen biết với Ngũ điện hạ.

Tư Mã Quang thản nhiên lắc đầu:

- Huống chi Ngũ điện hạ có phần thắng ư? Xin hỏi tướng công đi theo y có lợi gì?

- Ngươi...

Hàn Kỳ mặt trắng bệch, hét lên như bệnh tâm thần:

- Cút ra ngoài cho ta!

- Hạ quan không biết cút, chỉ biết đi.

Tư Mã Quang chắp tay nói:

- Xin tướng công chú ý thể diện của một tể tướng, hạ quan cáo lui.

“Phốc...” Trước mắt Hàn Kỳ tối sầm, suýt nữa bị tức ngất... Các quan Thư sử trong chính sự đường sớm đã nghe thấy tiếng gào thét của Hàn tướng công nên đều lần lượt thò đầu ra nhìn. Thấy Tư Mã Quang yên bình bước ra từ phòng của Hàn tướng công, chỉ nghe thấy phía sau y là tiếng ầm ầm đổ vỡ. Hàn tướng công đang đập phá đồ trong phòng để trút cơn giận.

Mọi người đều nhìn Tư Mã Quang bằng ánh mắt khâm phục. Đã bao năm nay bọn họ chỉ thấy Hàn tướng công hành hạ đầy đọa kẻ khác, chưa gặp qua anh hùng nào dám dày vò Hàn tướng công.

Bất kể thế nào từ nay về sau sự kiên cường của Tư Mã Quang nhất định sẽ vang danh thiên hạ.

Không khó để tưởng tượng suy nghĩ của Tư Mã Quang. Nếu như sau này chắc chắn bị Hàn tướng công dồn ép tới chết thì cớ gì phải chịu tính khí của lão, cứ thẳng thắn tranh cãi với lão, coi lão như cục đá đặt chân nổi danh là được!

Đương nhiên Tư Mã công của chúng ta trước nay rất quang chính, đó chỉ là suy nghĩ của người đời sau dùng tâm tiểu nhân đo lòng quân tử thôi.

Vì cớ gì Trần Khác lại coi trọng Tư Mã Quang như thế, không tiếc đổi công lao to lớn để mời y nhập bọn? Mấu chốt nằm ở chỗ hắn biết Tư Mã Văn Chính Công xưa nay nổi danh là kết tinh của trí tuệ chính trị... Nói cách khác là cả đời làm nghề buôn bán xác thịt mà vẫn lập đền thờ trinh tiết cả đời, thậm chí muôn đời.

Đương nhiên nói vậy cũng cũng có lỗi với Quang Quang của chúng ta. Ít nhất lúc này thôi y vẫn không chút do dự dám gánh chịu tất cả áp lực, hơn nữa còn chẳng được lợi lộc gì - Nếu mùng một mà không mưa thì tội của y sẽ lớn lắm. Tuy rằng Đại Tống không giết sĩ đại phu, nhưng giáng chức điều đến Lĩnh Nam chỉ là bước khởi đầu thôi, không khéo còn bị bắt đi Lôi Châu làm cái chức Phó sử đoàn luyện...

Cho dù là có mưa đi chăng nữa thì gần đây đã không ít lần làm hỏng chuyện tốt của người ta, nên cũng đã trở thành cái đinh trong mắt của phe Triệu Tông Thực, tương lai sợ sẽ chẳng tốt lành gì.

Hàn tướng công đương nhiên không dễ gần. Sau khi tỉnh táo lại, lão lập tức tìm Ngô Khuê lệnh cho người của Khâm Thiên Giám lập tức “sửa lại nhầm lẫn”, dâng tấu báo nhật thực lần này không phải toàn phần mà chỉ là từng phần!

Sau khi bị Tư Mã Quang quấy rối kế lớn thì cũng chỉ đành cứu vớt như thế.

Bởi vì Khâm Thiên Giám sai trước nên Triệu Trinh cũng không biết nên tin ai, chỉ đành cho Hữu ti dựa theo trình tự cứu nhật thông thường mà làm, đương nhiên việc ra ngoài thành mời thú kia vẫn là miễn nhắc đến.

Chớp mắt tới ngày cuối cùng của tháng năm, Tư Mã Quang cũng mặc kệ hết thảy, chạy từ trong cung đến thẳng Bạch Vân Quan. Thiệu Ung đang tại sân sau lập đàn, thân mặc đạo bào, tay cầm bảo kiếm, chân đạp Cương bộ, dường như đang làm phép.

- Mau đóng cửa, đừng để người ngoài thấy.

Thấy y tiến vào, Thiệu Ung khẩn trương nhắc.

- Tiên sinh tin đạo từ lúc nào vậy?

Tư Mã Quang đóng kín cửa sân, khó tin hỏi. Thiệu Ung là đại sư Dịch học, coi như thuộc phạm trù Nho gia rồi!

- Đạo Nho đồng nguyên (cùng nguồn gốc)...

Thiệu Ung xấu hổ ho khan nói:

- Lão Tử là thầy của Khổng Tử, tới nay tuy đạo gia không bằng nhưng luôn có chỗ hay.

- Đây là làm phép cầu mưa ư?

Tư Mã Quang vừa nhìn liền hiểu ra ngay.

- Đúng vậy.

Thiệu Ung gật đầu.

- Không phải tiên sinh khẳng định ngày mai trời sẽ mưa ư?

Thiệu Ung nghiêm mặt:

- Thêm chút đảm bảo thì thêm chút an tâm!

Nói đùa chắc, nửa đời anh minh của Thiệu đại sư đều dựa vào thời tiết ngày mai đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom