Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-426
Chương 358: Nhật thực (3)
- Hóa ra tiên sinh cũng lo lắng...
Tư Mã Quang thở dài, cởi giầy bỏ áo khoác cùng Thiệu Ung niệm chú cầu mưa. Kỳ thật nói cầu mưa cũng không đúng, bởi mấy ngày nay mưa dầm không ngừng, nhưng chỉ mưa trong một lúc, ban ngày mặt trời vẫn lộ rõ.
Nếu lộ mặt trời thì cái mạng già này chắc toi mất! Cho nên hai vị không phải cầu mưa mà cầu mặt trời đừng xuất hiện!
Hai người một bên niệm chú một bên thầm mắng chửi Trần Trọng Phương bàng quan. Tiểu tử này nhởn nhơ bên ngoài trốn tránh rắc rối, để hai người chúng ta gánh trách nhiệm cho ngươi... Đêm nay hai người không ngủ, ra sức cầu nguyện.
Có lẽ vì lòng thành linh nghiệm, lúc nửa đêm không ngờ trời tạnh mưa...
Nhìn bầu trời đầy sao, Tư Mã Quang gần như muốn hộc máu, căm tức nhìn Thiệu Ung:
- Ngài thế này rốt cuộc là có linh hay không!
- Chuyện của ông trời, ai mà nói chính xác được!
Mắt thấy nửa đời anh minh sắp bị hủy trong phút chốc, Thiệu Ung cũng giận dữ nói:
- Ta sao đấu lại ông trời?
Khi nói chuyện, thấy trời vẫn còn u ám, Thiệu đại sư lập tức sửa lời:
- Ngươi vội cái gì? Đêm thì làm gì có mặt trời...
Một đêm nắng mưa không rõ, đám mây khi tụ khi tan, trăng sao lúc ẩn lúc hiện tra tấn hai người chết lên chết xuống, thần kinh thác loạn, nghĩ lại suốt đời vẫn đau đớn...
Trong thành Biện Kinh, những người quan tâm chú ý tới thiên tượng như hai người họ không có một ngàn cũng có tám trăm người, trong đó đủ các loại hòa thượng, đạo sĩ pháp công thâm hậu, cầu mai trời quang mây tạnh.
Có lẽ nào nhiều người lực lượng lớn chèn ép Thiệu đại sư thế đơn lực cô. Sáng sớm ngày hôm sau tuy vẫn rất nhiều mây nhưng mặt trời vẫn hiện.
Rất nhiều người một kẻ làm quan cả họ được nhờ, còn một số ít người thì như cha mẹ chết vậy...
Hai mắt Tư Mã Quang và Thiệu Ung đỏ bừng, cổ họng khô ran, chỉ muốn ôm đầu khóc ròng. Nếu không phải trên trời mây dày đặc, thỉnh thoảng che khuất mặt trời trong chốc lát thì chắc hai người đã muốn tìm cái chết rồi.
Khoảng thời gian dày vò khốn khổ cứ thế trôi qua, đã đến giờ Thìn, cách thời gian dự báo nhật thực nửa khắc, mặt trời bị mây dày đặc che phủ...
Hai người cùng quỳ xuống đất, một kẻ thề nguyện giảm thọ mười năm, một kẻ thề cả đời không xem bói, khóc cầu trời giơ cao đánh khẽ cho bọn họ con đường sống.
Ông trời như nghe được lời cầu nguyện của họ, mây càng lúc càng âm u dày đặc, trời đất bắt đầu nổi gió dậy mưa...
Hai người lập tức ôm nhau sướng đến phát khóc.
Trong mái hiên lúc này, Hàn tướng công cũng khẩn trương. Một kẻ xưa nay thường bất kính với quỷ thần không ngờ cũng niệm “Bồ Tát phù hộ”, niệm vài tiếng chẳng thấy tốt hơn liền nổi cơn giết chóc tức giận nói:
- Nếu trời còn không tạnh lão phu sẽ lệnh cho thiên hạ hủy phật, làm các ngươi không mảnh đất cắm dùi.
Uy hiếp này hiển nhiên rất có linh, sau một lát mây mưa dần ngớt, mặt trời lại hiện ra. Chỉ có điều lại khuyết đi một mảng.
- Mặt trời.
Hàn tướng công đầu tiên là vui vẻ, chợt nghĩ lại liền nổi giận mắng:
- Hữu hiệu con khỉ mốc.
Đúng là vô dụng, bởi vì quá trình nhật thực bắt đầu bị chặn lại. Giờ ai cũng không biết, rốt cục lúc bắt đầu là nhật thực từng phần hay toàn phần, nhưng được các đại thần cứu nhật thành công trở thành từng phần...
Quyền quyết định trở về tay Quan Gia, ông muốn tin là nhật thực toàn phần thì nó chính là nhật thực toàn phần, tin nhật thực từng phần thì nó chính là nhật thực từng phần.
Kết quả không hề sai dự tính, ngày đó nhật thực vừa qua, Triệu Trinh liền hạ chỉ khen ngợi quân thần cứu nhật rất tốt. Ngụ ý nhật thực được ngăn cản thành công. Còn con thụy thú kia đang nuôi ở ngoài thành, điều này nói rõ lần nhật thực này không phải vì nó mà ra.
Hàn tướng công hối hận đến đau ruột, lúc trước sao lại tham công lớn như vậy? Cứ trực tiếp nói là nhật thực từng phần có phải đã thành công rồi không! Bây giờ thì nói làm gì nữa!
Đúng là nóng vội thì hỏng việc...
Khẳng định có kẻ muốn hỏi, nếu vẫn có nhật thực thì Tư Mã Quang và Thiệu Ung tính sao?
Thật ra chỉ cần lúc bắt đầu nhật thực trời mưa thì dù có thể tiếp tục nhật thực hay không họ cũng chẳng cần lo lắng gì.
Bởi vì Quan gia đều cho rằng tất cả các quan cứu nhật thành công, ông trời bớt giận nên đương nhiên trời phải quang rồi...
- Có thể thấy số trời dù quan trọng nhưng vẫn phải cố hết sức làm những việc trong khả năng của con người...
Đứng trong sân, Thiệu Ung lại khôi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh của mình.
Tư Mã Quang thầm cảm thán, quả nhiên kẻ coi bói không cần thể diện nhất, chẳng biết cái gì gọi là xấu hổ...
Thật ra Thiệu Ung cũng đã bỏ ra cái vốn rất lớn. Lão lấy danh dự nửa đời của mình để quấy nhiễu kế hoạch của đối phương thêm lần nữa. Nếu không may đánh cược thua thì bát cơm của lão chẳng khác gì đã bị đập vỡ...
Cho nên việc Thiệu Ung thất thố có thể hiểu.
Nhưng Tư Mã Quang không kích động lắm. Y biết rõ lần này chỉ là phá hủy việc tạo thế của đối phương chứ không ảnh hưởng đại cục.
Tất cả chỉ là trì hoãn mà thôi. Một khi đối phương không lằng nhằng nữa, đổi sang chơi Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép) thì y thật sự bất lực.
- Không đuổi được Hàn Kỳ đi thì chúng ta vĩnh viễn không có ngày nào bình yên.
Vương Bàng tỉnh táo nhận thức được điều đó.
Tư Mã Quang liếc nhìn gã một cái, những lời này thật sự rất mất tiêu chuẩn của Vương Nguyên Trạch. Triều Đại Tống lập quốc trăm năm, đạo giữ cân bằng đã thấm vào xương tủy. Từ trên xuống dưới tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì lực lượng lớn mạnh của một nhà nào vượt trội lên, cho dù là Tể tướng dưới một người cũng như vậy.
Lúc trước trong triều hai vào hai ra, có lẽ Quan gia có ý dìu dắt Triệu Tông Tích, nhưng nguyên nhân chủ yếu là ông thấy được trung tâm triều đình mất cân bằng, phe Tông Thực kiêu ngạo thái quá nên mới dùng hai người thân cận Trần Khác cùng một đại thần tận tâm thay thế, là có ý hòa hoãn trung tâm triều đình khiến hoàng quyền yên ổn.
Mà Phú Bật là người duy nhất trong triều Đại Tống có thể gửi gắm việc nước và không kết bè kết cánh với các đại thần. Quan gia đương nhiên sẽ không để ông ta rời khỏi, vậy nên vị trí của Hàn Kỳ vẫn vững như Thái Sơn... Hàn tướng công tâm trí rất cứng cỏi, có thể nói là độc nhất vô nhị, cho dù bị làm nhục liên tiếp cũng không hề ảnh hưởng chút nào tới quyết tâm của lão ta.
Trong tháng sáu, đầu tiên là Tả Ti Gián Lý Lương dâng tấu chương nói năm Gia Hựu thứ tư bệ hạ hứa trong hai năm sẽ lập Thái tử, hiện giờ đã là tháng sáu năm thứ sáu, kỳ hạn hai năm đã qua, nên sớm làm chuẩn bị.
Triệu Trinh biết đây là việc thăm dò trước khi hành động, áp chế một cái sẽ hiện ra mười mấy cái, bởi vậy ông trả lời: “Vẫn còn nửa năm, nên bàn bạc cho kĩ hơn...”. Vẫn còn có nửa năm cơ mà, gấp cái gì?
Nhóm Ngôn quan bên phía Triệu Tông Thực vừa thấy liền hiểu hoàng đế đang muốn kéo dài thời gian. Nhưng năm Gia Hựu thứ sáu còn chưa hết, mà trước đó đã hẹn rồi nên không dám tùy tiện dâng tấu thúc giục. Nếu chẳng may bị cho là bội ước, chậm việc sắc lập thì chẳng khác gì sắp lên giường với vợ thì lại gãy binh khí.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hàn tướng công thấy kỳ lân, nhật thực thì như thấy ngọn cỏ cứu mạng. Bởi chỉ vì như vậy mới có thể ép hoàng đế đến bước đường cùng để sắc lập thái tử sớm!
Gần đây Hàn Kỳ luôn có dự cảm chẳng lành, thực là đang lo lắng đêm dài lắm mộng, muốn định sớm đại cục.
Thứ không thiếu nhất của Hàn tướng công là biện pháp. Có câu là không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo ra. Không có đồ tể chẳng lẽ sẽ không ăn thịt lợn?
Nếu không thể dùng điềm lành và nhật thực tạo thế thì dùng sức người để tạo thế! Hàn tướng công thiếu gì biện pháp.
Mấy ngày sau, Công bộ Tư Lang Trung dâng tấu chương nói, xét thấy kỳ lập thái tử gần kề nên bản ti kiểm tra lại Đông cung, phát hiện do lâu năm không dùng nên cực kì tồi tàn, cần tu sửa gấp, nếu không sẽ làm hỏng đại lễ sắc phong.
Tấu chương này cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa theo kinh nghiệm thì việc tu sửa cung điện nhanh nhất cũng phải mất một năm. Quan gia ngẫm nghĩ một chút, thấy không có lý do gì không cho phép nên liền đồng ý.
Nhưng nếu ông tuần tra Đông cung một chút thì sẽ phát hiện tình hình ở đó tốt hơn nhiều so với điều Công bộ ti miêu tả, hơn nữa có Tam ti toàn lực ủng hộ nên một tháng là có thể sửa xong!
Đến lúc Đông cung tu sửa xong, quần thần lại lần nữa tấu chương xin lập Thái tử. Nếu Triệu Trinh tiếp tục trì hoãn thì rõ ràng là không biết điều... Việc để muộn hai ba tháng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại càng tỏ ra hoàng đế tiếc quyền.
Trong phòng lúc này, Tư Mã Quang và Vương Bàng dù hiểu được vấn đề nhưng lại bất lực. Dù sao căn cơ yếu, muốn gây ảnh hưởng tới công trình trong cung thì đúng là ngoài tầm tay, chỉ biết ngày ngày ngồi chờ.
Tháng bảy, Trần Khác trở lại.
Hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có thể coi là không cần lại gánh trách nhiệm nữa rồi. Làm nhân vật chính của đám thượng thư kia không dễ dàng a...
Nhưng ngay sau đó, lại nghe nói vì thời tiết nóng bức, mệt nhọc quá độ nên Trần Khác đổ bệnh, xin phép triều đình cáo bệnh ở nhà nghỉ dưỡng.
Chắc chắn là lấy cớ! Trần Tam Lang thể chất cường tráng sao có thể bị bệnh? Điều này làm cho kẻ gầy như Vương công tử tức giận vô cùng, trực tiếp chặn trong nhà Trần Khác.
Trần Khác cũng chẳng có cách nào, hắn nhìn bầu trời u ám, nói với Vương Bàng:
- Cũng may điện hạ sắp về rồi, đến lúc đó nói sau.
- Hóa ra tiên sinh cũng lo lắng...
Tư Mã Quang thở dài, cởi giầy bỏ áo khoác cùng Thiệu Ung niệm chú cầu mưa. Kỳ thật nói cầu mưa cũng không đúng, bởi mấy ngày nay mưa dầm không ngừng, nhưng chỉ mưa trong một lúc, ban ngày mặt trời vẫn lộ rõ.
Nếu lộ mặt trời thì cái mạng già này chắc toi mất! Cho nên hai vị không phải cầu mưa mà cầu mặt trời đừng xuất hiện!
Hai người một bên niệm chú một bên thầm mắng chửi Trần Trọng Phương bàng quan. Tiểu tử này nhởn nhơ bên ngoài trốn tránh rắc rối, để hai người chúng ta gánh trách nhiệm cho ngươi... Đêm nay hai người không ngủ, ra sức cầu nguyện.
Có lẽ vì lòng thành linh nghiệm, lúc nửa đêm không ngờ trời tạnh mưa...
Nhìn bầu trời đầy sao, Tư Mã Quang gần như muốn hộc máu, căm tức nhìn Thiệu Ung:
- Ngài thế này rốt cuộc là có linh hay không!
- Chuyện của ông trời, ai mà nói chính xác được!
Mắt thấy nửa đời anh minh sắp bị hủy trong phút chốc, Thiệu Ung cũng giận dữ nói:
- Ta sao đấu lại ông trời?
Khi nói chuyện, thấy trời vẫn còn u ám, Thiệu đại sư lập tức sửa lời:
- Ngươi vội cái gì? Đêm thì làm gì có mặt trời...
Một đêm nắng mưa không rõ, đám mây khi tụ khi tan, trăng sao lúc ẩn lúc hiện tra tấn hai người chết lên chết xuống, thần kinh thác loạn, nghĩ lại suốt đời vẫn đau đớn...
Trong thành Biện Kinh, những người quan tâm chú ý tới thiên tượng như hai người họ không có một ngàn cũng có tám trăm người, trong đó đủ các loại hòa thượng, đạo sĩ pháp công thâm hậu, cầu mai trời quang mây tạnh.
Có lẽ nào nhiều người lực lượng lớn chèn ép Thiệu đại sư thế đơn lực cô. Sáng sớm ngày hôm sau tuy vẫn rất nhiều mây nhưng mặt trời vẫn hiện.
Rất nhiều người một kẻ làm quan cả họ được nhờ, còn một số ít người thì như cha mẹ chết vậy...
Hai mắt Tư Mã Quang và Thiệu Ung đỏ bừng, cổ họng khô ran, chỉ muốn ôm đầu khóc ròng. Nếu không phải trên trời mây dày đặc, thỉnh thoảng che khuất mặt trời trong chốc lát thì chắc hai người đã muốn tìm cái chết rồi.
Khoảng thời gian dày vò khốn khổ cứ thế trôi qua, đã đến giờ Thìn, cách thời gian dự báo nhật thực nửa khắc, mặt trời bị mây dày đặc che phủ...
Hai người cùng quỳ xuống đất, một kẻ thề nguyện giảm thọ mười năm, một kẻ thề cả đời không xem bói, khóc cầu trời giơ cao đánh khẽ cho bọn họ con đường sống.
Ông trời như nghe được lời cầu nguyện của họ, mây càng lúc càng âm u dày đặc, trời đất bắt đầu nổi gió dậy mưa...
Hai người lập tức ôm nhau sướng đến phát khóc.
Trong mái hiên lúc này, Hàn tướng công cũng khẩn trương. Một kẻ xưa nay thường bất kính với quỷ thần không ngờ cũng niệm “Bồ Tát phù hộ”, niệm vài tiếng chẳng thấy tốt hơn liền nổi cơn giết chóc tức giận nói:
- Nếu trời còn không tạnh lão phu sẽ lệnh cho thiên hạ hủy phật, làm các ngươi không mảnh đất cắm dùi.
Uy hiếp này hiển nhiên rất có linh, sau một lát mây mưa dần ngớt, mặt trời lại hiện ra. Chỉ có điều lại khuyết đi một mảng.
- Mặt trời.
Hàn tướng công đầu tiên là vui vẻ, chợt nghĩ lại liền nổi giận mắng:
- Hữu hiệu con khỉ mốc.
Đúng là vô dụng, bởi vì quá trình nhật thực bắt đầu bị chặn lại. Giờ ai cũng không biết, rốt cục lúc bắt đầu là nhật thực từng phần hay toàn phần, nhưng được các đại thần cứu nhật thành công trở thành từng phần...
Quyền quyết định trở về tay Quan Gia, ông muốn tin là nhật thực toàn phần thì nó chính là nhật thực toàn phần, tin nhật thực từng phần thì nó chính là nhật thực từng phần.
Kết quả không hề sai dự tính, ngày đó nhật thực vừa qua, Triệu Trinh liền hạ chỉ khen ngợi quân thần cứu nhật rất tốt. Ngụ ý nhật thực được ngăn cản thành công. Còn con thụy thú kia đang nuôi ở ngoài thành, điều này nói rõ lần nhật thực này không phải vì nó mà ra.
Hàn tướng công hối hận đến đau ruột, lúc trước sao lại tham công lớn như vậy? Cứ trực tiếp nói là nhật thực từng phần có phải đã thành công rồi không! Bây giờ thì nói làm gì nữa!
Đúng là nóng vội thì hỏng việc...
Khẳng định có kẻ muốn hỏi, nếu vẫn có nhật thực thì Tư Mã Quang và Thiệu Ung tính sao?
Thật ra chỉ cần lúc bắt đầu nhật thực trời mưa thì dù có thể tiếp tục nhật thực hay không họ cũng chẳng cần lo lắng gì.
Bởi vì Quan gia đều cho rằng tất cả các quan cứu nhật thành công, ông trời bớt giận nên đương nhiên trời phải quang rồi...
- Có thể thấy số trời dù quan trọng nhưng vẫn phải cố hết sức làm những việc trong khả năng của con người...
Đứng trong sân, Thiệu Ung lại khôi phục lại vẻ thong dong bình tĩnh của mình.
Tư Mã Quang thầm cảm thán, quả nhiên kẻ coi bói không cần thể diện nhất, chẳng biết cái gì gọi là xấu hổ...
Thật ra Thiệu Ung cũng đã bỏ ra cái vốn rất lớn. Lão lấy danh dự nửa đời của mình để quấy nhiễu kế hoạch của đối phương thêm lần nữa. Nếu không may đánh cược thua thì bát cơm của lão chẳng khác gì đã bị đập vỡ...
Cho nên việc Thiệu Ung thất thố có thể hiểu.
Nhưng Tư Mã Quang không kích động lắm. Y biết rõ lần này chỉ là phá hủy việc tạo thế của đối phương chứ không ảnh hưởng đại cục.
Tất cả chỉ là trì hoãn mà thôi. Một khi đối phương không lằng nhằng nữa, đổi sang chơi Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng ép) thì y thật sự bất lực.
- Không đuổi được Hàn Kỳ đi thì chúng ta vĩnh viễn không có ngày nào bình yên.
Vương Bàng tỉnh táo nhận thức được điều đó.
Tư Mã Quang liếc nhìn gã một cái, những lời này thật sự rất mất tiêu chuẩn của Vương Nguyên Trạch. Triều Đại Tống lập quốc trăm năm, đạo giữ cân bằng đã thấm vào xương tủy. Từ trên xuống dưới tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì lực lượng lớn mạnh của một nhà nào vượt trội lên, cho dù là Tể tướng dưới một người cũng như vậy.
Lúc trước trong triều hai vào hai ra, có lẽ Quan gia có ý dìu dắt Triệu Tông Tích, nhưng nguyên nhân chủ yếu là ông thấy được trung tâm triều đình mất cân bằng, phe Tông Thực kiêu ngạo thái quá nên mới dùng hai người thân cận Trần Khác cùng một đại thần tận tâm thay thế, là có ý hòa hoãn trung tâm triều đình khiến hoàng quyền yên ổn.
Mà Phú Bật là người duy nhất trong triều Đại Tống có thể gửi gắm việc nước và không kết bè kết cánh với các đại thần. Quan gia đương nhiên sẽ không để ông ta rời khỏi, vậy nên vị trí của Hàn Kỳ vẫn vững như Thái Sơn... Hàn tướng công tâm trí rất cứng cỏi, có thể nói là độc nhất vô nhị, cho dù bị làm nhục liên tiếp cũng không hề ảnh hưởng chút nào tới quyết tâm của lão ta.
Trong tháng sáu, đầu tiên là Tả Ti Gián Lý Lương dâng tấu chương nói năm Gia Hựu thứ tư bệ hạ hứa trong hai năm sẽ lập Thái tử, hiện giờ đã là tháng sáu năm thứ sáu, kỳ hạn hai năm đã qua, nên sớm làm chuẩn bị.
Triệu Trinh biết đây là việc thăm dò trước khi hành động, áp chế một cái sẽ hiện ra mười mấy cái, bởi vậy ông trả lời: “Vẫn còn nửa năm, nên bàn bạc cho kĩ hơn...”. Vẫn còn có nửa năm cơ mà, gấp cái gì?
Nhóm Ngôn quan bên phía Triệu Tông Thực vừa thấy liền hiểu hoàng đế đang muốn kéo dài thời gian. Nhưng năm Gia Hựu thứ sáu còn chưa hết, mà trước đó đã hẹn rồi nên không dám tùy tiện dâng tấu thúc giục. Nếu chẳng may bị cho là bội ước, chậm việc sắc lập thì chẳng khác gì sắp lên giường với vợ thì lại gãy binh khí.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hàn tướng công thấy kỳ lân, nhật thực thì như thấy ngọn cỏ cứu mạng. Bởi chỉ vì như vậy mới có thể ép hoàng đế đến bước đường cùng để sắc lập thái tử sớm!
Gần đây Hàn Kỳ luôn có dự cảm chẳng lành, thực là đang lo lắng đêm dài lắm mộng, muốn định sớm đại cục.
Thứ không thiếu nhất của Hàn tướng công là biện pháp. Có câu là không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo ra. Không có đồ tể chẳng lẽ sẽ không ăn thịt lợn?
Nếu không thể dùng điềm lành và nhật thực tạo thế thì dùng sức người để tạo thế! Hàn tướng công thiếu gì biện pháp.
Mấy ngày sau, Công bộ Tư Lang Trung dâng tấu chương nói, xét thấy kỳ lập thái tử gần kề nên bản ti kiểm tra lại Đông cung, phát hiện do lâu năm không dùng nên cực kì tồi tàn, cần tu sửa gấp, nếu không sẽ làm hỏng đại lễ sắc phong.
Tấu chương này cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa theo kinh nghiệm thì việc tu sửa cung điện nhanh nhất cũng phải mất một năm. Quan gia ngẫm nghĩ một chút, thấy không có lý do gì không cho phép nên liền đồng ý.
Nhưng nếu ông tuần tra Đông cung một chút thì sẽ phát hiện tình hình ở đó tốt hơn nhiều so với điều Công bộ ti miêu tả, hơn nữa có Tam ti toàn lực ủng hộ nên một tháng là có thể sửa xong!
Đến lúc Đông cung tu sửa xong, quần thần lại lần nữa tấu chương xin lập Thái tử. Nếu Triệu Trinh tiếp tục trì hoãn thì rõ ràng là không biết điều... Việc để muộn hai ba tháng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại càng tỏ ra hoàng đế tiếc quyền.
Trong phòng lúc này, Tư Mã Quang và Vương Bàng dù hiểu được vấn đề nhưng lại bất lực. Dù sao căn cơ yếu, muốn gây ảnh hưởng tới công trình trong cung thì đúng là ngoài tầm tay, chỉ biết ngày ngày ngồi chờ.
Tháng bảy, Trần Khác trở lại.
Hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, có thể coi là không cần lại gánh trách nhiệm nữa rồi. Làm nhân vật chính của đám thượng thư kia không dễ dàng a...
Nhưng ngay sau đó, lại nghe nói vì thời tiết nóng bức, mệt nhọc quá độ nên Trần Khác đổ bệnh, xin phép triều đình cáo bệnh ở nhà nghỉ dưỡng.
Chắc chắn là lấy cớ! Trần Tam Lang thể chất cường tráng sao có thể bị bệnh? Điều này làm cho kẻ gầy như Vương công tử tức giận vô cùng, trực tiếp chặn trong nhà Trần Khác.
Trần Khác cũng chẳng có cách nào, hắn nhìn bầu trời u ám, nói với Vương Bàng:
- Cũng may điện hạ sắp về rồi, đến lúc đó nói sau.
Bình luận facebook