• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-427

Chương 358: Nhật thực (4)






Vương Bàng nhất thời phát điên. Lão huynh cho ta xin, điện hạ trở về lúc nào còn không phải do huynh quyết định sao?

Dù sao trời sập xuống cũng có người đỡ, Trần Khác không vội y việc gì phải lo lắng suông?

Vì thế một mùa hè vốn khẩn trương lại trở thành yên tĩnh, tất cả nhân vật quan trọng có liên quan đều trốn ở nhà nghỉ hè, mặc kệ cho thời gian từng ngày trôi qua.

Nháy mắt tới cuối tháng bảy, thời tiết chuyển lạnh, công trình xây dựng cải tạo Đông cung đã đến hồi kết thúc.

Rất nhiều quan viên thành Biện Kinh lại bắt đầu viết tấu chương. Nhưng lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn, chỉ cần dùng sớ cũ lần trước chưa dâng sửa một chút là được.

Hết thảy đều đang trong quá trình chuẩn bị chiêng trống rùm beng, đầu đường cuối ngõ đều rộ lên rất nhiều lời bàn tán việc dựng sắp xong phủ thái tử, và người may mắn sẽ được vào... Dường như có một bàn tay nào đó không thể nhìn thấy đã làm dấy lên không khí trong thành Biện Kinh, thúc đẩy tốc độ của việc lập thái tử.

Ai ngờ lại xuất hiện tạp âm không hài hòa...

Trên đường lớn Tây Giác lầu, một tòa phủ đệ khí thế hùng vĩ mang bảng hiệu thiếp vàng “Khâm tứ Nam Khang Quận vương phủ”.

Trong thư phòng sân sau Vương phủ, Triệu Tòng Cổ mặc một bộ áo bào gấm Tây Thục, dáng người khôi ngô cao lớn, khuôn mặt y hệt Thái tổ hoàng đế, đang âm trầm đứng trước bức tranh “Mãnh hổ nhập sơn”, trầm giọng nói:

- Sao hè không có việc gì mà giờ đến thu tình hình lũ lại xấu đi là sao?

Một người đàn ông nhỏ gầy, sắc mặt ngăm đen đang đứng ở phía sau, chính là bạn tốt cùng tuổi của Trần Khác, Đô thủy giám Giám Thừa Giáp Đản. Y nghẹ giọng đáp:

- Điều này rất bình thường, mùa hạ không lo vì dù mưa xối hay kéo dài thì nước sông vẫn không dâng. Mùa hạ nước lúc dâng lúc cạn, vì vậy chỉ lo đến mùa thu lũ sẽ kéo về.

- Nếu nước thu không xuống sẽ tạo nên tình thế nguy hiểm.

Dừng một lát, Giáp Đản nói:

- Gần đây mưa dầm liên miên không ngớt, mực sông Hoàng Hà tăng lên hơn trượng, há không đáng lo lắng sao?

- Bổn vương không quan tâm tới việc sông nước nữa.

Triệu Tòng Cổ quay mặt đi, trầm giọng nói:

- Ngươi có thể trực tiếp báo cáo với thượng ti.

- Hạ quan mấy lần báo cáo nhưng chẳng có tin tức gì.

Giáp Đản đau khổ nói:

- Cho nên không thể không cầu cứu vương gia.

- Sao không tìm Trần Trọng Phương.

Triệu Tòng Cổ lãnh đạm nói:

- Với quan hệ của các ngươi thì việc gì phải bỏ gần tìm xa?

- Giờ Trần Trọng Phương cáo ốm không lên triều đã hơn tháng rồi.

Giáp Đản thở dài nói:

- Hạ quan đã mấy lần tìm hắn, nói hết lời hết ý vẫn không chịu giúp tôi.

- Hừ, bổn tướng tất lộ.

Triệu Tòng Cổ xoay người tới bàn ngồi xuống, khoanh tay trầm tư. Hôm nay Giáp Đản đến thăm, tin tức mà gã mang tới làm y giật mình: Lũ thu ào ạt, công trình trị thủy Nhị Cổ mới sửa năm trước sợ không cản nổi nước lũ mà vỡ đê!

Nếu như năm trước sông Nhị Cổ đã phải hao phí khoản tiền khổng lồ để tu sửa mới, nay thật sự đã vỡ đê thì kẻ giám sát công trình là y chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm.

Đương nhiên chỉ là trách nhiệm thứ yếu mà thôi. Dù sao công trình này cũng do Triệu Tông Thực sửa, hơn nữa gã còn không nghe khuyên bảo, cố ý đông chí đẩy nhanh tốc độ mới tạo nên tai họa ngầm cho công trình này. Kẻ chịu trách nhiệm chủ yếu này sẽ không thể trốn thoát!

Nghĩ đến đây Triệu Tòng Cổ thật muốn hỏi tổ tông mười tám đời của Triệu Tông Thực, nhưng nghĩ lại vì cùng chung tổ tông nên mới cứng rắn nhẫn nhịn.

Y cũng hiểu vì sao Giáp Đản bị Trần Khác đóng sập cửa trước mặt, bởi vì người ta đã chắc chắn rằng chuyện này y không dám bỏ mặc.

Sắc mặt âm u biến ảo một hồi, Triệu Tòng Cổ mới phát hiện Giáp Đản vẫn còn đứng đó. Y thở dài một hơi, nói:

- Ngươi đi về trước đi!

- Việc dâng sớ này...

- Ngươi cứ để ở đây, tất sẽ có quyết định.

Triệu Tòng Cổ bực mình khoát tay.

- Vâng.

Giáp Đản lo sợ lui ra. Lúc Giáp Đản ra khỏi vương phủ thì hai gã quan cấp dưới chào đón, hỏi:

- Đại nhân, vương gia đáp ứng không?

Giáp Đản gật đầu, xong lại lắc đầu, cuối cùng không nói gì.

Trong gian phòng lúc này, Triệu Tòng Cổ đau khổ suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định đưa tấu chương của Giáp Đản cho Hoàng đế.

Y đã suy nghĩ rõ ràng. Cho dù cuối cùng vỡ đê thì cũng không có nghĩa là công trình nhất định có vấn đề. Nhưng Giáp Đản tới cửa báo cáo chắc chắn không thoát khỏi tầm mắt của kẻ có ý đồ, nếu quả thật rơi vào tình cảnh biết mà không báo thì chắc chắn mình không an lành được.

Huống chi dù cuối cùng thật sự vỡ đê thì mình cũng xem lập công chuộc tội. Ít nhất không bị dính xui xẻo cùng Triệu Tông Thực!

Triệu Trinh cực kì xem trọng, lập tức sai người gọi Tể tướng Phú Bật. Phú tướng công vừa thấy phần tấu chương này nhất thời biến sắc nói:

- Năm nay lũ thu cực kì hung hãn nguy hiểm. Bờ Thiểm Tây, Hà Nam, Kinh kỳ đến Hà Bắc lộ, lưu vực Hoàng Hà mây đen ngập trời, mưa gió liên miên. Hôm nay vừa nhận được cấp báo mực nước sông Thiết Trụ dâng ba tấc, sắp đạt hơn ba thước...
- Đây chẳng phải nói rằng tất cả đê đập khu vực Hà Bắc vừa mới sửa xong đều phải gánh chịu đỉnh lũ cao đến ba trượng ư?

Triệu Trinh căng thẳng, do dự hỏi mang theo một tia kỳ vọng:

- Sông Nhị Cổ có thể chịu được không?

- Sông Nhị Cổ theo lý mà nói có thể chịu được mực nước cao khoảng năm trượng.

Triệu Tòng Cổ khẩn trương đáp.

- Còn hai trượng nữa...

Triệu Trinh trầm ngâm:

- Lũ mùa thu khi nào đến đỉnh?

- Còn hơn mười ngày.

Phú Bật đáp.

- Vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm cực kì sao?!

Triệu Trinh trầm giọng:

- Trước tiên gác tất cả mọi chuyện, toàn lực chống lũ giải nguy!

- Vâng.

Hai người cùng nhau đáp.

- Phú ái khanh, ngươi tới đó quản lý điều khiển toàn cục.

Sau đó lại nhìn Triệu Tòng Cổ nói:

- Lúc ấy con là người giám sát công trình sông Nhị Cổ, nên rất quen thuộc với tình hình sông Nhị Cổ, vì thế sẽ do con chịu trách nhiệm tiền tuyến, có bằng lòng không?

- Nhi thần đồng ý!

Triệu Tòng Cổ dám dâng sớ tiến cung phải có giác ngộ bị bắt làm tráng đinh, dù sao đều phải chết, tội gì không chết cho oanh liệt một chút?

- Tốt!

Triệu Trinh khen ngợi:

- Đây mới là nam nhi tốt của Thiên gia ta!

Việc này không thể chậm trễ, Phú Bật lập tức triệu tập nhân lực vật tư. Còn Triệu Tòng Cổ thì đi trước một bước tới sông Nhị Cổ thị sát tình hình. Y dẫn theo Giáp Đản và đám quan viên có liên quan, đưa tất cả đồ đạc dụng cụ chuyển đến phân nhánh ở sông Nhị Cổ, thiết lập sở chỉ huy tạm thời.

Đứng dưới mái căn lều, ngẩng đầu nhìn mưa gió hoành hành, trước mắt là con rồng nước thô bạo, hung hãn ngút trời, bọt mép sôi trào, kéo đổ bao nhiêu cây lớn và xác người từ vùng thượng du chảy qua trước mắt.

Triệu Tòng Cổ mê man, nếu không phải dưới chân là con đê đập bằng xi măng mới sửa năm trước tạo cho y cảm giác kiên cố thì chắc chính y cũng nghi ngờ, liệu mình có đủ dũng cảm để đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió này hay không.

Nhìn Giáp Đản mặc áo tơi, đầu đội nón tre đang gian nan ngược mưa xông vào, y quay đầu hỏi:

- Thế nào rồi?

- Vương gia, hai ngày nay mực nước lại tăng thêm tám thước. Cứ theo tình hình này thì nhiều nhất ba ngày phải xả nước phía đối diện.

Giáp Đản lạnh đến tím môi, vừa cởi áo tơi vừa run cầm cập nói.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó?

Giáp Đản còn chưa dứt lời thì một tiếng nói giận dữ vang lên từ phía sau.

Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Thượng thư Công bộ Thị lang Hàn Cương tiến vào giữa sự vây quanh của một đám tùy tùng. Cũng là đội mưa tới nhưng Giáp Đản cực kì chật vật, còn Hàn Cương thì chỉ bị dính chút bùn nơi góc áo.

Năm đó khi tu sửa công trình trị thủy sông Nhị Cổ vị Hàn đại nhân này cũng có trợ giúp một phần. Lần này vừa nghe có nguy hiểm vỡ đê thì lập tức sợ hãi, khẩn trương đến phủ An Lăng quận vương hỏi ý kiến. Triệu Tông Thực liền lệnh cho gã lập tức đến đê trông coi, vì thế vị Hàn đại nhân đã thăng cấp làm thị lang này liền thúc ngựa chạy tới. Vừa đến nơi đã nghe được lời nói giật gân của Giáp Đản.

Hàn Cương vừa bước vào liền hung hăng trừng mắt nhìn Giáp Đản, sau đó chắp tay với Triệu Tòng Cổ coi như hành lễ.

- Làm gì phản ứng dữ dội thế?

Triệu Tòng Cổ không hài lòng. Đánh chó phải ngó mặt chủ, Giáp Đản dù gì cũng là thuộc hạ của y.

- Vương gia bớt giận, đều do kẻ này ăn nói bậy bạ, mê hoặc lòng người!

Hàn Cương chỉ vào Giáp Đản:

- Đê sông Nhị Cổ hoàn toàn có thể chịu được! Không có vấn đề gì!

- Ngươi gánh nổi trách nhiệm ư?

Triệu Tòng Cổ lạnh lùng nói.

- À...

Hàn Cương bị chẹn họng. Với tư cách là một người chủ trì việc thi công tu sửa, y có cách nghĩ riêng mình, Hàn Cương rất rõ ràng nguồn gốc mực nước dâng lên quá nhanh là do cả đường sông sửa lại quá chật. Y kiên trì cho rằng xả nước đê chưa chắc có thể giảm bớt được bao nhiêu áp lực cho sông Nhị Cổ. Nếu chữa lợn lành thành lợn què, để đê cả hai khu bị ngập nước thì hậu quả càng thảm hại.

Khi gã chậm rãi trình bày vấn đề theo cách nhìn của mình thì Triệu Tòng Cổ thấy cũng có lý, liền dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Giáp Đản.

Không biết vì lạnh hay khẩn trương mà sắc mặt Giáp Đản cực kì khó coi, nén giận giải thích:

- Đường sông dài hẹp có hiệu quả thúc đê chắn cát. Đê gia cố càng cao, kẹp chặt đường sông, thế nước nhất định càng mạnh, tốc độ dòng chảy càng nhanh, không chỉ cát mới không kịp chìm, cát cũ cũng có thể cuốn dẫn vào biển, như vậy lòng sông sẽ ngày càng sâu, không lo vỡ đê. Vậy nên điều quan trọng là cần phải xả lũ phân dòng, chỉ cần thế nước không lớn thì sông Nhị Cổ sẽ không có vấn đề.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom