• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-432

Chương 359: Thuyết khách (2)






Chương 359: Thuyết khách (2)

- Trước đó chưa từng nghe nói qua. Trần Khác lắc đầu nói: - Nhưng thật không dám giấu gì Trung Thừa, cửa hàng Vạn Long kia là do một người đồng hương của tôi mở, y cũng vì chuyện này mà đã từng đến cầu cứu tôi. Nhưng cũng chính vì Quận Vương Khánh Lăng nên hạ quan không thể làm gì hơn. Chỉ đành, liên tục dâng tấu chương Xin tạm dừng thi công công trình sông Nhị Cổ, Xin ngưng dùng xi măng vào mùa đông vào cuối tháng mười, đầu tháng mười một nhưng không có tác dụng gì cả.

Đường Giới theo bản năng, nhìn trên mặt bàn, những tấu chương mà Trần Khác nói đã sớm được chuyển từ Ngân Đài Ti tới, không thể không thừa nhận. Người này làm việc kín đáo tỉ mỉ, có vài tấu chương này làm bia đỡ, quả thực có thể khiến bản thân thoát tội một cách sạch sẽ.

Sau đó hỏi thêm Trần Khác vài vấn đề, Đường Giới liền để hắn quay trở về Xem giờ một chút, cũng sắp tới lúc gặp mặt Phú tướng công, Đường Giới liền sai người chuẩn bị xe ngựa vào cung. Khi đổi sang đi kiệu trước Tuyên Đức môn lão gặp ngay Bao Chửng từ trong cung đi ra.

Khi hai người làm Ngự Sử, là chiến hữu tin cậy Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu. Phàm khi có chiến dịch trọng đại, luôn kề vai chiến đấu. Chức Trung Thừa Ngự Sử này của Đường Giới cũng chính là chức kế nhiệm của Bao Chửng, quan hệ bình thường tự nhiên không thể so sánh được.

() Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu: Tiêu, Mạnh là hai người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả hai đều là nhân vật chính trong Dương gia tướng, cả hai đều là tướng quân, hai người bọn họ sống chết có nhau, như hình với bóng, rất hiểu ý nhau.

Lão Bao vừa thấy Đường Giới liền cười nói: - Nghe nói hôm nay ông thẩm tra Trần Trọng Phương?

- Con người ông thật làkhông hiểu chuyện. Đường Giới vừa trợn mắt vừa nói: - Muốn can thiệp vào việc bổn quan xử án sao?

- Ô Đài theo lẽ công bằng màphá án, lão phu tất nhiên sẽ không can thiệp. Mấy năm gần đây sức khỏe Lão Bao ngày càng sa sút, thường xuyên bị bệnh cả tháng trời. Đây cũng là chính là lý do sức ảnh hưởng của lão giảm xuống một cách nhanh chóng trong triều đình hai năm nay nhưng hôm nay lão bị bệnh mà vẫn tới nha môn dường như đặc biệt muốn chắn đường của Đường Giới: - Nhưng nếu như ông cứ cho là hắn không có chỗ nương tựa dễ bắt nạt, muốn đem tiếng xấu gieo trên đầu hắn, đừng trách lão phu tới lúc đó nặng tay!

- Ông càng già càng hồ đồ rồi. Đường Giới che cái lỗ tai nói: - Hắn là con riêng của ông hay là gì, bằng tuổi này rồi còn nhẫn tâm để bị hủy hoại thanh danh một đời sao!

- Nếu hắn là con ta, lão phu chết ngay bây giờ cũng đáng. Bao Chửng cười lớn nói: - Lão phu chỉ là không ưa có một vài người quá vô sỉ, lão phu phải khiến người trong thiên hạ biết, một vị quan tốt một lòng vì nước, là có người che chở đấy.

- Hừ hừ Đường Giới cười lạnh một tiếng, ra hiệu nâng kiệu tiến vào cửa Tiểu Hoàng: - Còn không mau tránh ra một bên, muốn lão gia ta ở ngoài cổng này bị cảm gió sao?

Tiểu Hoàng môn được gọi là cái cửa bực bội, nhưng ai lại dám trêu chọc lão đại nhân này chứ? Khẩn trương nâng kiệu lên đi.

Đường Giới chỉ nghe Bao Chửng ở đằng sau hét lớn: - Nhớ kỹ, phải công bằng, nếu không lão phu sẽ tới nhà ông chờ chết! Khiến con của ông khóc tang cho ta!

Đường Giới tức đến nỗi trợn trừng mắt, mãi cho tới chính sự đường, mới giảm cơn tức giận lại.

Thấy Trung thừa đại nhân tới, tiểu quan Trung thư tỉnh khẩn trương tiếp khách dâng trà. Đường Giới tức giận hỏi Phú tướng công đâu rồi, tiểu quan lại nói ngài vào diện kiến Vua chưa về. Lão ta vừa uống trà vừa ngồi chờ.

Chỉ lát sau, Âu Dương Tu nghe tin lão ta tới đây, liền mời lão ta đến phòng uống trà.

- Uống trà ở đây cũng như nhau thôi. Đường Giới không suy nghĩ từ chối tên thư lại.

Ai ngờ ngoảnh đầu lại thì chính là Âu Dương Tu đích thân đến mời. Hai người là tiến sĩ cùng bảng năm Thiên Thánh thứ tám, từ trước tới nay tính tình rất hợp nhau, giao tình mấy chục năm nay không thể không nể mặt lão, Đường Giới đành phải cùng lão vào Thiêm áp phòng của Tham tri Chính sự.

Âu Dương Tu đóng cửa lại, quay mặt lại nhìn Đường Giới nói: - Ông già tới mức này rồi, mà còn không biết cái gì gọi là tình ngay ý gian sao?

- Không quan tâm được nhiều như thế.

Âu Dương Tu chà xát tay mình, tủm tỉm cười nói: - Hơn nữa giao tình của hai chúng ta năm đó, ai có thể nói gì được chứ?

Đường Giới nhất thời đỏ mặt nói: - Chỉ là bị ông lôi kéo đi một lần thôi, còn nói là cả đời sao?

- Ai bảo lão già ông quả thực chẳng thú vị chút nào, hơn nữa cũng không có đề tài khác để nói. Âu Dương Tu nói xong cẩn thận lấy ra một khối bánh trà trong hộp trà nói: - Đây là Tiểu Long Đoàn Quan gia thưởng, ông ở bên ngoài có được uống loại này không?
Đường Giới không gần tửu sắc, duy chỉ có yêu trà, nghe vậy hai mắt không khỏi sáng lên, chợt cảnh giác nói:

- Ngươi không phải là muốn nói giúp đó chứ?

- Để làm gì chứ? Âu Dương Tu dùng tay tách bánh trà thành một miếng lớn.

- Thêm một chút đi, đừng có nhỏ mọn như vậy. Đường Giới vừa nói Âu Dương Tu phải hào phóng hơn một chút, vừa kể cho Âu Dương Tu nghe cảnh tượng ở cửa Tuyên Đức.

Âu Dương Tu nghe xong cười lớn nói: - Nếu lão Bao nói được, ta càng nói được, mối quan hệ hai ta lại càng gần hơn, chúng ta là

- Dừng lại dừng lại, ông mà nhắc lại chuyện đó, ta sẽ không uống trà của ông nữa. Đường Giới cả giận nói.

- Được được, không nói. Âu Dương Tu gạt lớp dầu mỡ phía trên trà tiểu long đoàn, rồi dùng một tấm giấy sạch tán nhỏ, sau đó cho vào một tách trà bạc hình thuyền nghiền lên, dùng một bánh xe nhỏ mài cẩn thận. Vừa mở ra, ngọc bụi bay khắp nơi, hương trà bốn phía, thấm vào ruột gan.

Trà Long Phượng Đoàn là loại trà do Bắc Uyển cống nạp nổi tiếng khắp thiên hạ. Đại Long đoàn một cân một bánh, được các quan lại quyền quý tôn sùng là thượng phẩm. Loại tiểu long đoàn một cân mười bánh này, cũng thuộc nhóm thượng phẩm trong số thượng phẩm, một năm chỉ sản xuất không quá mười cân, vậy nên Đường Giới mới tỏ ra thèm muốn lộ liễu như vậy.

Đợi đem trà nghiền nhuyễn rồi, Âu Dương Tu mới ngẩng đầu lên nói: - Người học trò này của ta chính là vận mệnh của ta, lão phu còn phải trông chờ vào hắn làm rạng rỡ Nho gia, ngươi nhất định không được phá hoại thanh danh của hắn

Âu Dương Tu cẩn thận sàng lại chỗ trà vừa nghiền xong nhưng chưa được tinh mịn, lúc này nước trên lò cũng đã sôi.

Đường Giới liền nhắc bình đồng lên, dùng nước nóng tráng qua hai chén trà nhỏ. Âu Dương Tu chia vụn trà bỏ vào hai chén, Đường Giới rót một chút nước ấm, điều chỉnh độ đậm của trà.

Sau đó hai người đều cầm một muỗng cà phê, đồng thời rót nước sôi vào chén, khuấy đều, sau đó dừng lại cùng lúc, rồi yên lặng quan sát chén trà của mình chỉ thấy bọt của hai chén trà bỗng dưng trào lên, tràn cả lên miệng chén, hiện lên nhũ hoa màu trắng ở miệng chén ngưng lại mà không động.

Đây chính là thú vui đấu trà của người Tống, thắng bại của đấu trà nằm ở thời gian nhũ hoa đậu trên chén trà dài hay ngắn, trong chén của ai mà lộ ra vết nước liền bị tính là thua.

Lúc đầu, trong hai chén trà không có gì khác biệt, nhưng đợi một lát sau, liền nhận thấy nhũ hoa trong chén trà của Âu Dương Tu mỏng đi một ít, vả lại tốc độ tan hơi nhanh, bọt nhỏ bị phá vỡ liên tục, cuối cùng cũng lộ ra một vết nước ở giữa trước.

- Ôi, thua lão già ông một nước. Âu Dương Tu buồn bực thở dài, đẩy Tiểu Long Đoàn kia ra trước mặt Đường Giới nói: - Đây, của ông.

Người Tống có tính đánh cuộc rất nặng, cái gọi là đấu ở đây chính là ý đánh cuộc. Vật thưởng của đấu trà chính là bánh trà của mình.

Đường Giới ngược lại không nhận bánh trà Tiểu Long Đoàn mà lão tha thiết muốn có, nghiêm mặt lại nói: - Lão quan ông làm sao thua được? Nói không chừng là mượn cớ để hối lộ ta? Nói tới các trò lừa bịp thì lão không phải là đối thủ của Âu Dương Tu, cho nên trước kia toàn kêu chè. Nếu có tin tưởng sẽ thắng thì lão đau lòng mà nhượng bộ điểm này.

- Ôi, ta đã già rồi, Âu Dương Tu lại thở dài nói: - Ông cũng không phải không biết, bệnh tiêu khát của ta nặng như thế nào, tay cũng đã run rẩy không vững nữa rồi

Đường Giới nghe vậy ưu tư nói: - Đúng vậy. Chúng ta đều già rồi. Mai Thánh Du mùa đông năm ngoái cũng đã đi rồi, lão Bao rõ ràng cũng vậy, ông lại bộ dạng gục dần như thế này Không giấu gì ông, cả người ta cũng đều là bệnh, thoáng mệt nhọc là thấy đầu choáng váng hoa mắt, xem ra ngày tháng của những lão già như chúng ta cũng sắp kết thúc rồi.

- Đúng vậy. Âu Dương Tu gật đầu nói: - Chúng ta chẳng phải vì con vì cháu sao, đến cái tuổi này rồi cũng phải nói tới chuyện được mất của một người. Bây giờ muốn nói cũng còn kịp, mà cũng là để tiếng đời sau.

- Thanh danh sao, chúng ta còn có mặt mũi nói sao. Đường Giới cười nói: - Nghĩ đến phí hoài cả đời. Cũng chính là dựa vào điểm này mà quay trở về.

- Ta cũng không nên để tới lúc già rồi mà mất đi tiết tháo của mình. Âu Dương Tu thản nhiên cười nói. - Ngươi nói thế có ý gì? Đường Giới cau mày nói.

- Chân tướng thật sự của sự việc lần này, trong lòng ông biết rõ. Âu Dương Tu thản nhiên nói: - Đơn giản chính là không có ai ngoài hai người Triệu Tông Thực và Triệu Tòng Cổ, muốn rũ bỏ trách nhiệm lại một lần nữa dụ dỗ Triệu Tông Tích, khiến cho Vua và dân cảm thấy thiên hạ tối tăm ngày càng tối tăm. Lúc này mới đem tiếng xấu gieo lên đầu người ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom