• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-434

Chương 359: Thuyết khách (4)






Phú tướng công đúng là một quân tử, trong lòng tự nhủ nếu đổi lại là mình cũng sẽ không làm được tốt hơn Trần Khác. Chẳng có ai là Thánh nhân, nên cũng chẳng thể mong người khác cũng là Thánh nhân được, vì trách nhiệm cũng hết sức nhắc nhở rồi, không nên trách móc nặng nề thêm vì chuyện này nữa.

Ngược lại, lão vẫn rất lo lắng về thái độ của Đường Giới. Hiện tại thấy đối phương ra mặt nói hộ cho Trần Khác, ngược lại hơi giật mình Lẽ nào thực lực phe Triệu Tông Tích lại nhanh chóng trở nên lớn mạnh như thế sao? Ngay cả một tên đồ tể chốn quan trường như Đường Giới cũng bị bắt lừa sao?

Lão cũng nghĩ nhiều, thật sự không biết Đường Trung thừa chỉ làm mất mặt hai vị lão hữu mà thôi, nên lại càng cảm thấy Trần Khác quả thật không sai bỏ qua không hỏi đến kẻ phạm tội thật sự, trong khi lại thẩm tra Trần Khác có tận tâm tận lực hay không, đây là đạo lý gì?

Thế là vấn đề Trần Khác được đặt sang một bên, hai người bàn bạc xem làm sao để xác định tính chính xác của vụ án này. Mấu chốt là để Triệu Tông Thực gánh bao nhiêu phần trách nhiệm? Khánh Lăng Quận vương thân là tổng quản quản lý đường sông, chắc chắn không thể trốn trách nhiệm, nhưng là trách nhiệm chủ yếu hay thứ yếu? Là sai sót ngoài dự kiến hay là vô năng không làm tròn trách nhiệm? Khoảng cách nặng nhẹ rất mỏng chỉ trong một nét bút nhưng ngược lại có thể ảnh hưởng đến cục diện triều đình, quốc bản, thậm chí càng liên quan đến vinh nhục của bản thân bọn họ.

Ngay khi hai người đang lao tâm khổ tứ vì vụ án sông Nhị Cổ, thì một đoàn khoái mã từ phía tây tới theo đường Vạn Thắng vào trong Kinh thành, chạy thẳng đến cửa lớn trong phủ Kỳ Quốc Công.

Kỳ Quốc Công chính là phong tước của Phú Bật Phú tướng công. Phàm là đã đến ngoài cửa tướng phủ thì đến cả Thân Vương cũng phải xuống kiệu, sao cho phép ồn ào như vậy? Vệ sĩ canh cửa định tiến lên quở trách, nhưng lại nhìn thấy người đứng đầu có chút quen mắt.

Một vệ sĩ chăm chú nhìn, giật mình nói: - Công tử, sao người lại

Đó là một người trẻ tuổi mặc trên người quần áo tang, chính là cháu trai ruột của Phú Tướng công, Phú Trực Nhu. Y xoay người xuống ngựa, khóc nức nở hỏi: - Gia gia ta đâu?

- Lão công ở bên trong. Lính canh cửa đáp.

- Mau dẫn ta đi gặp người. Phú Trực Nhu gấp gáp nói.

Trong chính sự đường, Phú Bật đang nói chuyện với Đường Giới, đột nhiên nghe có tiếng bước chân vội vàng ngoài cửa, ngay sau đó quản gia của Phú tướng công đẩy cửa tiến vào.

- Có chuyện gì? Phú Bật cau mày nói.

Sắc mặt quản gia tái nhợt, còn chưa kịp trả lời, Phú Trực Nhu đã nghiêng ngả lảo đảo tiến vào, quỳ sụp xuống trước mặt gia gia, khóc lớn: - Gia gia, bà cố nội đã đi rồi.

- Cái gì, ngươi nói gì? Phú Bật thất thanh nói.

- Bà cố nội đã mất từ ngày hôm trước rồi! Phú Trực Nhu khóc lớn.

Phú Bật như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã ngồi trên ghế Đối diện với trị phòng của Phú tướng công là trị phòng của Hàn tướng công, thấy cháu trai của Phú Bật mặc đồ tang lao vào cửa đối diện, Hàn Kỳ thản nhiên nói với Ngô Bản: - Còn may cũng có thể coi là chưa quá muộn. Có thể thấy được Vương gia đã ứng thiên mệnh rồi, tại cửa ải quan trọng này mà ngay cả ông trời cũng ra tay giúp đỡ Vương gia. Ngô Bản như trút được gánh nặng, bình tâm lại nói: - Nhưng từ trước tới nay mỗi khi gặp tang Tể tướng đều dễ khôi phục lại, chỉ sợ sẽ không có ảnh hưởng gì.

Hàn Kỳ lạnh lùng liếc nhìn y một cái, Ngô Bản bị dọa đến co rụt cổ, không dám nhiều lời.

Sáng ngày thứ hai, là ngày lên triều như thường lệ, đã qua giờ Mão nhưng chưa thấy bóng dáng Phú Bật tướng công chỉ thấy Hàn tướng công sắc mặt nghiêm trang đứng trên vị trí đứng đầu các quan.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiên năm làm Tể tướng Phú tướng công không vào triều đúng giờ Mão. Tuy nhiên, quan viên lớn nhỏ ngược lại cũng không thấy ngạc nhiên, vì mới sáng sớm hôm nay, tin tức mẫu thân Phú tướng công lâm bệnh mất ở Lạc Dương rất nhanh chóng được truyền đi ở chầu viện khiến mọi người đều biết.

Tể tướng mất mẹ, bách quan đều buồn bã, hôm nay không khí cả buổi triều cũng đặc biệt nặng nề.

Sau khi hỏi han hết một lượt, Quan gia hỏi Phú tướng công vì sao không đến?

Hàn Kỳ liền bước ra khỏi hàng bẩm báo: - Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua chúng thần được biết lệnh đường của Thủ phụ Phú tướng công, ba ngày trước đã lâm bệnh mất ở quê nhà Lạc Dương. Phú tướng công nghe tin buồn bã vô cùng, đã mặc tang phục ở nhà chịu tang.

Kỳ thật chuyện này hôm qua Hoàng thượng đã sớm biết, chỉ có điều, ở trên triều nhất định phải hỏi câu này. Nghe vậy, sắc mặt đầy bi thương nói: - Chia buồn cho Phú khanh. Ai cũng chia buồn. Lại nói với Vương An Thạch:

- Ngươi thay quả nhân viết dụ chỉ an ủi và hỗ trợ Phú tướng công. Tổng quản, ngươi thay mặt Quả nhân đến quý phủ Phú tướng công tuyên chỉ an ủi.
- Vâng. Hai người cùng đáp.

- Khởi tấu Bệ hạ. Tri thông tiến Ngân đài Ti kiêm Môn trung quát bác sự Hàn Duy bước ra khỏi hàng, hay tay nâng trát tử: - Hôm qua có nhận được Thỉnh tức nhật phản hương đinh ưu trạng (sớ xin về quê chịu tang) của Phú tướng công, xin dâng lên Bệ hạ.

Hồ Ngôn Đoái nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh chậm rãi hỏi: - Chế độ của triều đình như thế nào?

Hàn lâm Học sĩ Hồ Túc đáp: - Quốc triều có chế độ Đinh ưu, cha mẹ quan viên qua đời thì bỏ quan ở nhà chịu tang, hết thời hạn chịu tang sẽ tiến hành bổ sung lại chức vị. Dừng một lát hạ giọng nói: - Nhưng đối với Tể tướng, theo lệ trong thời gian để tang có thể khôi phục lại.

- Vậy trước tiên cứ làm thế đi. Triệu Trinh gật gật dầu, Hồ Ngôn Đoái mới nhận lại tấu chương của Phú Bật. Dừng lại một lát, Hoàng đế nói với Vương An Thạch: - Trong chỉ nhớ ghi thêm một câu, xin quốc công lấy quốc sự làm trọng, bớt đau buồn, trẫm mong ngóng người sớm quay lại.

Cho dù đây là câu viết để lấy lòng nhưng quần thần nghe xong cũng ghen tỵ. Tuy nhiên dù gì đó cũng là đặc quyền của Tể tướng, có thèm muốn cũng không được.

- Hôm nay đột nhiên nghe thấy tin dữ, không khỏi đau buồn, thôi bãi triều đi. Triệu Trinh nói xong thở dài, vung ống tay áo nói: - Đợi sau khi bãi triều các ngươi có thể tự mình đến phủ Phú tướng công chia buồn Tuy không tính là viên triều, nhưng đối với việc đại thần mất mẹ, đây cũng là lễ ngộ cực kỳ lớn.

- Tuân chỉ

Quần thần xuất cung, ai nấy đều tự về nhà thay quần áo tang, viết câu đối viếng. Cũng có vài người tin tức nhanh nhẹn, đã sớm chuẩn bị áo xanh giày vải, khăn trắng gậy trúc từ trước, sau khi thay bèn tới phủ Kỳ Quốc công.

Lúc này, trong phủ Quốc công trắng toát một màu, cả khách đường được sắp xếp lại thành linh đường. Từ khi nhận được ý chỉ chấp thuận đại tang, Phú Bật rất muốn lập tức về quê chịu tang, nhưng lễ tang ở phủ Quốc công cũng không thể qua loa.

Cả đời làm quan công bằng phúc hậu, sử xự chính trực, các quan trong triều đều vô cùng tôn kính lão. Lại thêm Tể tướng có đại tang, chẳng qua cũng chỉ là đến thăm qua, sau một hai tháng sẽ lại khôi phục lại, cho nên quan viên lớn nhỏ trong thành Biện Kinh, không thiếu một ai, tất cả đều đến chia buồn.

Theo như điếu nghi của Kinh thành, mỗi vị quan viên đến đây đều mang theo một câu đối viếng, cùng với một cái bao trắng, vì thế trong linh đường rất nhanh đã không còn chỗ trống, đành phải bày trong sân, sân cũng bày hết rồi, phải đem ra ngoài cửa lớn. Càng về sau, cả một con đường đều bày đầy linh kỳ chướng tang, người đến phúng viếng vẫn tấp nập không thôi.

Phú Bật vốn vô cùng đau buồn, nhìn thấy cả sảnh đường cả sân đều tràn ngập chướng và câu đối phúng viếng, càng không thể kiềm chế, cực kỳ buồn bã, khóc tới mức gần như ngất đi.

Người nhà thấy ông lảo đảo sắp ngã liền vội vàng đỡ Phú Bật đến thư phòng bên trong nghỉ tạm, còn bên ngoài để cho con cháu lo. Sau khi nhận được báo tang, Phú Bật không chợp mắt được chút nào, nỗi đau mất mẹ, lại thêm phải tiếp đón khách viếng thăm, lão tướng công vất vả vô cùng, nên vừa ngả người lên giường trong thư phòng liền ngủ thiếp đi.

Vừa mới ngủ một chút, Phú Bật đã bị người nhà gọi dậy. Nếu là người bình thường đến viếng cũng sẽ không quấy rầy ông, nhưng người đến lại chính là Hàn Kỳ Hàn tướng công.

Phú Bật vội vàng cố gắng gượng dậy, đội khăn tang, được đứa con dìu đi vào linh đường.

Hàn Kỳ mặc trên người áo tang đang trong linh đường khóc viếng, Phú Bật hồi lễ, bèn mời lão xuống hậu đường an vị.

Trong thư phòng, Phú Bật mặc đồ tang cùng Hàn Kỳ mặc trên người đồ trắng ngồi đối diện nhau.

Hai người đã có giao tình hơn hai mươi năm, lại là cộng sự ở vị trí Tể tướng nhiều năm, tuy không hòa hợp, nhưng coi như cũng có thể duy trì. Lúc này, sắc mặt Phú Bật tiều tụy, ánh mắt Hàn Kỳ cũng chứa chan nước mắt.

Hàn Kỳ nhẹ giọng an ủi Phú Bật, nói: - Lão phu nhân hưởng thọ tám mươi ba tuổi, là hỉ tang, Ngạn Quốc huynh cố nén bi thương

- Ôi, trước mùa xuân người đã bị bệnh nặng, nhưng ta ngược lại vẫn luôn không về nhà thăm hỏi, càng không hầu hạ bên giường được ngày nào. Thật sự là bất hiếu. Phú tướng công thở dài.

- Ngan Quốc huynh thân mang quốc sự, triều Đại Tống một ngày không thể thiếu huynh. Lấy sự tiếc nuối của người đổi lấy cái phúc của xã tắc muôn người, lão phu nhân trên trời linh thiêng nhất định sẽ rất thanh thản.

- Đa tạ Trĩ Khuê an ủi. Phú Bật gượng cười, nói: - Ngày mai ta sẽ về quê chịu tang, mọi chuyện trong triều làm phiền lão đệ vất vả rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom