• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-433

Chương 359: Thuyết khách (3)






Chương 359: Thuyết khách (3)

Đường Giới nhấp một ngụm trà, chẳng nói đúng sai, nghe lão Âu nói tiếp: - Yêu ma quỷ quái chỉ có thể gây sóng gió nhất thời, ngay cả khi bọn chúng có thể áp chế những nhân vật quan trọng, đúng sau công bằng sau này tự có người sau bình luận. Lúc nãy, ông không muốn đứng về phía những kẻ xấu, vu cáo hãm hại danh tiếng Trung Lương, khí tiết tuổi già giữ được sao?

- Này bạn già, từ trước tới giờ lão vẫn là một ông già hồ đồ. Đường Giới đặt chén trà xuống, cười lạnh nói: - Lại còn dám ở đây khoác lác giáo huấn ta sao.

- Chẳng lẽ ta nói sai chỗ nào? Âu Dương Tu không hề giận, cười ha hả hỏi.

- Không thể nói hoàn toàn sai, ít nhất câu nói thiên hạ tăm tối được đấy. Đường Giới trầm giọng nói: - Đúng vậy, hai vị Vương gia muốn vu oan, thì cũng lôi cả Ngũ điện hạ vào. Nhưng tên học trò kia của ông, thật sự đơn giản giống như lão nghĩ sao?

- Làm sao? Âu Dương Tu trợn mắt nói.

- Tuy rằng ta chưa tìm được bất kỳ điểm yếu nào của hắn. Đường Giới khá tự hào nói: - Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của lão phu mà nói, càng như vậy càng chứng minh được hắn đã sớm dự định là sẽ có ngày hôm nay, nếu không làm sao không để lộ chút manh mối nào, đến cả một điểm yếu cũng khiến người khác không tìm ra chứ? Nói xong giọng điệu lạnh lùng nói:

- Ta tin, sự việc vỡ đê không liên can tới hắn, nhưng tuyệt đối không tin hắn không phát giác gì đối với mầm họa của công trình sông Nhị Cổ! Hắn rõ ràng đang chờ ngày này đấy!

- Trong mắt ngươi không còn người tốt rồi. Âu Dương Tu cười nhạo nói: - Chúng ta là thầy trò mười năm nay, hắn là người như thế nào, ta còn không rõ sao? Năm đó hắn thà rằng đắc tội Tể tướng, cũng phải cùng Ngũ điện hạ chứng minh công trình sông Lục Tháp không thể thực hiện được. Hơn nữa, vì hiểu được sự thiếu hụt tiền nghiêm trọng của Đại Tống, hắn tổn hao tâm lực để thu phục Đại Lý, xây dựng thành Đông Xuyên, trùng tu sông Hồng Thủy, xây dựng Khâm Châu Cảng, cuối cùng đưa được Điền Đồng về với Biện Kinh.

- Hắn từ Đại Lý trở về, lại đi sang sứ nước Liêu, làm thân với Tây Hạ, lại còn đâm đầu vào Võ học viện nơi mà mọi người muốn tránh còn khôn kịp. Âu Dương Tu trầm giọng nói: - Ngươi cũng biết ở Đại Tống ta làm quan là dễ nhất, chỉ cần nhớ kỹ bí quyết Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai bảo đảm vận làm quan lâu dài. Ông nói hắn đường đường là Trạng Nguyên, cái gì cũng không dám, lại cũng có tiền đồ tốt, ngược lại bị gây sức ép hết lần này tới lần khác, chỉ cần một thứ làm không tốt thì tự hại mình rồi! Hắn từng nghĩ tới bản thân, nhưng phàm là nghĩ tới bản thân, thì với bản lĩnh của hắn, làm sao mà rơi vào tình cảnh như hôm nay như?

- Ông nói hắn có y đồ gì ư? Còn không giống chúng ta lúc hồi trẻ, lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình sao? Âu Dương Tu đồng tình lớn tiếng nói: - Người trẻ tuổi như vậy, Đại Tống ta có mấy người? Đã mất đi một Giáp Chính Phu rồi, ông còn muốn bức tử hắn sao?

- Ông nói quá rồi. Đường Giới cười khổ nói: - Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chứ không coi là thật.

- Những lời ngươi vừa nói kia, nếu truyền ra ngoài, hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, người biết không! Âu Dương Tu thấp giọng nói: - Ông đánh giá thấp lời nói của mình rồi đó!

- Được được, Đường Giới đầu hàng nói: - Ta cam đoan, trước khi chưa có chứng cứ tuyệt đối không mở miệng nói lung tung, được chưa?

- Vậy còn tạm được. Âu Dương Tu giận giữ nói: - Lúc nãy, ông có phần oán ta, một quyển sách Bằng luận đảng hủy hoại chính sách mới của chúng ta. Nhưng mấy năm gần đây ta đã cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện cho dù không có quyển sách rắc rối này chúng ta nhất định thất bại không còn gì nghi ngờ nữa. Bởi vì từ Phạm Công tới chúng ta, đều rất quân tử, đạo của người quân tử, có thể lo việc gia đình, nhưng trên phương diện trị nước bình thiên hạ thì vượt quá khả năng rồi. Huống chi, bên trong cuộc tranh giành tàn khốc này, quân tử là phải biết được ý nghĩa của những con chiên bị giết, nói thực ra là chẳng dùng được gì.

- Đường Giới làm như không hề nhận thức được điều này, nhìn Âu Dương Tu nói: - Lời này thật không giống với lời của ngươi nói.

- Ta thừa nhận, đệ tử của ta không phải quân tử, có khi là kẻ thủ đoạn, nhưng hắn không có ích kỷ, toàn tâm toàn ý vì Đại Tống. Cho hắn thời gian hai mươi năm, cũng không hẳn là không thể hoàn thành sự nghiệp còn đang dang dở của chúng ta. Nhưng trước khi hắn có được chỗ đứng vững chắc của mình, chúng ta phải hết sức bảo vệ hắn mới phải. Âu Dương Tu lòng đầy cảm mến nói Hai người nói thêm một lát nữa thì thư lại đến thông báo nói, Phú tướng công đã trở lại.

Đường Giới liền đứng dậy cáo từ, nhưng không lấy tiểu long đoàn của mình.

Từ chỗ Âu Dương Tu đi ra, trong lòng Đường Giới hết sức phức tạp. Lão rất hiểu ý của Âu Dương Tu, nhất là mấy câu cuối Tuy rằng vi phạm nguyên tắc làm người của lão, nhưng thứ nguyên tắc này, dường như cũng không thể giúp lão thực hiện được giấc mộng xây dựng một đại Tống giàu mạnh hùng cường. Hay là đã tới rồi, lúc thay đổi một phương thức khác

Đang suy nghĩ, Vương Khê từ phía đối diện tiến tới, từ xa đã hành lễ với lão.
Đường Giới cũng vội hoàn lễ, cười nói: - Mỗ phi cũng muốn tới nói giúp cho một người nào đó đúng không?

- Nếu bọn họ đều nói cả rồi, Vương Khê nhất thời vẻ mặt lúng túng nói: - Ta cũng không có gì để nói thêm.

- Ha ha. Đường Giới cười gật đầu nói: - Ta phải đi bái kiến Tướng công rồi.

- Tử Phương huynh xin cứ tự nhiên. Vương Khuê nói xong, vẫn là cắn răng hạ giọng nói: - Nhân phẩm của Trọng Phương ta hiểu rất rõ, cả gan làm loạn chắc là có, nhưng tuyệt đối không bao giờ không màng tới sự sống chết của dân chúng, càng không đem công trình vận mệnh quốc gia làm thành vũ khí đả kích đối thủ. Dừng một chút rồi nói: - Hắn đưa ra gợi ý chất liệu xi măng, hoàn toàn là xuất phát từ công tâm

- Ừ. Đường Giới mỉm cười đáp, lòng vừa mới bình tĩnh trở lại, giờ lại một lần nữa nổi sóng to gió lớn. Vừa đi vừa thầm nhủ đây là vị tướng công thứ mấy tới làm thuyết khách cho Trần Khác nữa? Bao Chửng, Âu Dương Tu, còn có Vương Khuê trước nay trăm nói trăm lành, và có cả Tăng Xu Tướng...

Ngày hôm trước, Tăng Công Lượng đặc biệt tới tìm lão, nói đích thân mình từng khảo nghiệm qua xi măng, nên có thể cam đoan loại vật liệu mới này không có bất cứ vấn đề gì Dùng xi măng trùng tu thành Đại Thuận, chính là do y phê chuẩn. Tăng Công Lượng còn vỗ ngực cam đoan, Trần Khác là kẻ đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm này.

Tính ra, lưỡng phủ Bát công, lại có một nửa ra sức ủng hộ Trần Khác, thật làm cho mọi người sợ hãi. Trước nay thật nhìn không ra, thằng nhãi này lại được nhiều người ủng hộ như vậy. Có bốn vị tướng công che chở, chẳng ai có thể động tới hắn!

Bất giác đi đến ngoài cửa Thiêm Áp phòng của Thủ tướng, Đường Giới ổn định lại cảm xúc, cất bước đi vào, liền thấy Phú tướng công vẻ mặt tiều tụy ngồi ở sau đại án, dường như đang bị thôi miên.

Thư lại kêu lên một tiếng, Phú Bật mới hồi phục tinh thần lại, thấy Đường Giới, khóe miệng nhếch cười nói: - Lão phu không biết tại sao lại có chút hoảng hốt.

- Do tướng công quá mệt mỏi đó thôi. Đường Giới hạ giọng nói.

- Mau ngồi đi. Phú Bật cười cười, dặn dò tùy tùng nói: - Đem Tiểu Long Đoàn Quan Gia thưởng ra đây

- Không cần. Đường Giới vội hỏi: - Hạ quan đã uống cái này ở chỗ túy ông rồi.

- Ha ha, vậy sao không tận diệt mọi vật. Phú Bật cười nói: - Ý của túy ông, không nằm ở rượu, e cũng không ở trà.

- Vâng. Đường Giới gật đầu nói: - Ông ấy quan tâm tới học trò của mình, hỏi hạ quan tình hình cụ thể.

- Tình hình thế nào? Phú Bật chậm rãi hỏi.

Đường Giới báo cáo lại một cách tóm tắt nội dung cuộc nói chuyện với Trần Khác, sau đó nói: - Theo tình hình trước mắt cho thấy, xi măng tại chỗ đê vỡ xảy ra vấn đề, chủ yếu vẫn là do khâu thi công, hơn nữa là do bớt xén nguyên vật liệu mà ra.

- Nếu như hắn đã hiểu rõ như vậy, vì sao trước đó không báo động trước? Phú Bật trầm giọng nói: - Trần Trọng Phương biến thành kẻ câm chỉ dùng tấu chương nói chuyện từ khi nào vậy?

Đường Giới trong lòng tự nhủ, quả nhiên, Phú tướng công cũng không hề loại bỏ nghi ngờ đối với điểm này.

- Tướng công có chút trách móc nặng nề rồi. Đường Giới quả thực không tin được lời này có thể từ chính miệng mình nói ra: - Từ đầu tới cuối, Trần Trọng Phương đều kiên quyết phản đối công trình sông Nhị Cổ, chưa từng nghe tới gặp tướng công. Sao có thể xảy ra chuyện này cơ chứ, lại oán không có người thuyết phục Phú Bật vốn không muốn truy cứu trách nhiệm của Trần Khác, ấn tượng của lão về người thanh niên trẻ tuổi này từ trước tới nay vô cùng tốt. Mấy năm qua Trần Khác không tránh phỉ báng, không quản khó khăn vất vả, lập được rất nhiều chiến công hiển hách cho triều đình, nhưng vẫn chỉ đứng qua một bên không tranh giành. Tuy việc khiển trách không phải là ý của Phú Bật, nhưng lão thân làm tể tướng, không thể bảo vệ thuộc hạ giữ vững công bằng chỉ điều này đã cảm thấy rất có lỗi với hắn. Hiện giờ sao còn có thể cùng người khác vu oan mưu hại cho hắn?

Cứ cho là vấn đề đó khó nói ra, lão cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, rất không nỡ đổ thêm cho tội khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom