• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-435

Chương 360: Chuyện xấu (1)






Chương 360: Chuyện xấu (1)

- Ngạn Quốc huynh đừng quá lo lắng. Hàn Kỳ cười thoáng một cái khó nắm bắt: - Không tới hơn tháng nữa, Hoàng thượng sẽ đoạt tình khởi phục, gánh nặng này vẫn đặt trên vai huynh trưởng thôi!

Buổi sáng khi Hồ Ngôn Đoái đến truyền chỉ an ủi, trong lời nói của Hoàng thượng đã ám chỉ sẽ khởi phục, đây cũng là lẽ thường, Phú Bật cũng cảm thấy đương nhiên. Nhưng không thể lớn tiếng thừa nhận, nếu không Phú Bật há lại là kẻ tham luyến quyền vị, tổn hại hiếu đạo sao? Vì thế, ông lắc đầu, nói mấy câu đầu môi: - Đây là lệ cho thời chiến, không thể áp dụng cho thời bình.

Ý là, đoạt tình khởi phục là kế sách tạm thời trong thời kỳ chiến tranh, giờ đây thiên hạ thái bình, còn làm vậy thì là không thích hợp.

Kẻ ngốc cũng biết câu nói đó của Phú tướng công là giả khách khí. Giống như khi mời khách ăn cơm, không cẩn thận mà thức ăn không đủ, chủ nhân phải đứng dậy tiếp thêm vài món, khách đến nhà bình thường thì sẽ nói No rồi no rồi, không cần thêm nữa đâu! Có thêm vào cũng không ăn hết! Cái này đều là giả bộ khách khí thôi chỉ là một loại khách sáo. Nếu ngươi tin là thật, nghĩ rằng người ta đã ăn no mà không tiếp thêm đồ ăn, khẳng định sẽ đắc tội với khách.

Người bình thường chỉ cần hơi hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng biết, sẽ không mắc phải sai lầm này, nhưng Hàn tướng công độc nhất vô nhị của chúng ta dường như lại không hiểu cái gì gọi là nhân tình thế sự, vô tình đáp: - Ngạn Quốc huynh nói rất đúng, hẳn phải ghi vào điền dã triều đình

Đây không phải là thịnh lễ của triều đình nói trắng ra là, đây không phải chuyện nên nói ra.

Phú Bật khó tin nhìn Hàn Kỳ, Hàn Kỳ sờ sờ cái mũi, cười nói: - Ngạn Quốc huynh không nên tưởng thật, ta nói giỡn đấy. Đoạt hay không đoạt đương nhiên sẽ có ý chỉ, há lại tới lượt chúng ta tự định đoạt sao.

- Đúng vậy. Phú Bật miễn cưỡng gật đầu, mấy câu sau đó Hàn Kỳ nói lão cũng chẳng nghe ra nữa. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói Buổi lễ long trọng này của triều đình.

Phú tướng công tự hỏi cả đời thanh liêm tự thủ, không thẹn với lương tâm, sẽ không để lại bất cứ vết nhơ nào trong sử sách. Nhưng lời nói của Hàn Kỳ giống như một cái gai đâm thật sâu vào trái tim lão, cứ suy nghĩ thì lại thấy tim đau nhói nếu lão tiếp nhận đoạt tình, chẳng phải sẽ biến thành người quá ham làm quan sao, còn gì là bách quan chi sư, còn lưu danh sử sách gì nữa?

Sáng sớm hôm sau, mang theo tâm lý nặng nề như thế, Phú Tướng công quay về Lạc Dương chịu đại tang.

Trong thành Biện Kinh đương nhiên do thứ tướng Hàn Kỳ chủ trì chính vụ. Tuy nhiên, vì từ trên xuống dưới đều cho rằng Phú Bật đau buồn một hồi rồi sẽ tiếp tục quay lại làm thủ tướng, cho nên Hàn Kỳ vẫn đảm nhiệm Đại học sĩ Chiêu Văn Quán như cũ, còn về vị trí Đại học sĩ Tập Hiền Quán thì tạm thời bỏ trống.

Tuy Hàn Kỳ vẫn ở phòng cũ, nhưng quyền bính Đại Tống cũng đã dần nghiêng về phía lão.

- Chúc mừng tướng công, chúc mừng tướng công.

Ngô Khuê mặc dù là trụ cột của Xu Mật Phó sử, nhưng cả ngày chỉ lủi đến Chính Sự Đường, rất muốn bợ đỡ Hàn Kỳ để được điều từ Tây phủ sang Đông phủ. Lần này, ý chỉ Hàn Kỳ Tạm thay quyền Trung Thư môn làm việc vừa đưa ra, y đã vội vàng chạy tới chúc: - Rốt cuộc cũng chưởng quản được Tướng ấn của Đại Tống ta!

Tập Hiền tướng sở dĩ là Thủ tướng cũng là vì có Trung thư tỉnh ấn ở trong tay, mà hai tay Chiêu Văn tướng lại trống trơn, cho nên đành phải làm thứ tịch (vị trí thứ hai).

Hàn Kỳ liếc cái hộp gỗ trên bàn, nghĩ đến con dấu biểu hiện quyền lực hành chính của Đại Tống kia đang nằm trong đó, trong lòng không tránh khỏi kích động, nhưng sắc mặt vẫn bình thản nói: - Chỉ là thay người giữ ấn vài ngày thôi. Cao hứng làm gì

Ngô Khuê thấy vỗ mông ngựa lại vỗ vào chân, vẫn không nổi giận, mà cười nói:

- Ít nhất cũng phải hai ba tháng. Thời gian dài như vậy, cũng đủ cho tướng công làm rất nhiều chuyện.

- Ngươi thật không có tiền đồ! Ai ngờ Hàn Kỳ nghe xong ba tiếng Hai ba tháng, mặt đen lại nói: - Nếu đại ấn này đã rơi vào trong tay lão phu, sẽ không có chuyện rời ra!

Đây cũng không phải lần đầu Ngô Khuê nghe Hàn Kỳ nói như vậy, nhưng y thật sự nghĩ không ra, làm thế nào để ngăn cản Phú Bật nổi dậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Tướng công có cao chiêu gì?

- Nói trước không linh. Làm sao Hàn Kỳ lại nói cho y biết mình đang chơi đùa lưu manh với Phú tướng công? Tuy nhiên, quân tử có thể bắt nạt, nắm chắc điều này, ngu sao mà không đùa?

- Vậy hạ quan kính đợi tin lành. Ngô Khuê thức thời cười cười nói: - Đúng rồi, Vương gia có nhờ ta gửi lời chúc mừng tới tướng công, thuận tiện hỏi xem vụ án kia tiến triển đến đâu rồi? Tuy Vương gia không thẹn với tâm, nhưng ngài ấy vẫn băn khoăn đấy.

- Có thể có tiến triển gì? Hàn Kỳ thản nhiên nói: - Chỉ đơn giản là một chữ kéo.
- Kéo? Ngô Khuê cũng là kẻ lõi đời nhiều năm trong quan trường, đương nhiên hiểu rõ bí quyết xử lý những sự vụ khó giải quyết. Chính là một chữ Kéo này, kéo từ mùng một đến ngày rằm, kéo từ năm này sang năm khác. Một quốc gia lớn như vậy nhất định sẽ có sự kiện mới xảy ra, thu hút sức chú ý của mọi người. Khi ánh mắt của mọi người dời đi thì cứ lẳng lặng khiêm tốn xử lý chuyện này, như vậy có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không rồi, thiên hạ vô sự!

- Biện pháp này của Tướng công hay! Ngô Khuê vội vàng nịnh bợ.

- Biện pháp hay cái rắm! Hàn Kỳ mắng y: - Về sau ít chùi đít cho lão tử nhờ!

- Dạ dạ! Ngô Khuê toát mồ hôi, làm bộ như không nghe thấy câu cuối cùng, nói: - Còn nữa, nghe nói Triệu Tông Tích và Tôn Miện đã suất quân rời khỏi Quảng Tây, Vương gia nói không muốn nhìn thấy y ở Kinh thành.

- Cái này dễ thôi. Hàn Kỳ cũng không muốn để cho Triệu Tông Tích ưỡn ẹo trước mặt Hoàng thượng, tiện tay cầm lên một tập cấp báo nói: - Tây lộ Giang Tây tới báo, có giặc muối Kiền Châu Đới Tiểu Bát giết Kiền Hóa tri huyện tạo phản tác loạn..

- Ý tướng công là? Ngô Khuê nhất thời hiểu ra, hỏi: - Lệnh cho bọn họ tới Giang Tây, tiêu diệt đám phản loạn này sao?

- Chỉ là vài tên giặc nhỏ, không đáng để triều đình gây chiến, để cho Ngũ điện hạ tiện đường làm một chút đi.

Hàn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: - Dù sao thì cũng không lỡ việc trở về sang năm.

- Đúng vậy đúng vậy. Ngô Khuê vừa thuận miệng phụ họa, vừa thầm than thở: Đen! Thật sự quá đen! Tâm đen hành động cũng đen!

Tuy Ngô Khuê có thể luồn cúi, nhưng ngồi được ở vị trí Phó sứ thì y cũng không phải bất tài, hiểu rất rõ chuyện ở Kiền Châu Đầu tiên, Đới Tiểu Bát là tư thương buôn muối thế lớn tài hùng, vô cùng có sức kêu gọi, đã có hai huyện Kiền Hóa và Thụy Kim, dưới trướng trên vạn người. Còn nữa, Kiền Châu là vùng núi, núi giăng bất tận, mênh mông không giới hạn, chỉ cần Đới Tiểu bát trốn vào trong núi thì quan phủ sẽ không tài nào tiêu diệt được. Thứ ba, Kiền Châu đã sớm có đạo tặc tác loạn, bọn Lưu Hữu Cốt, Thạch Môn La đã có thế lực riêng, một khi Đới Tiểu Bát liên hợp với bọn chúng thì thanh thế còn lớn hơn nữa.

Nói tóm lại, rõ ràng Hàn Kỳ đã đào một cái hố to, mà Triệu Tông Tích thì buộc lòng phải nhảy vào, triển vọng ở Kiền Châu thực sự khó có thể làm cho người ta cảm thấy lạc quan.

Ngô Khuê lúc này mới phát hiện, hóa ra không có sức ép của Phú tướng công, Hàn Tướng công lại mạnh mẽ như thế. Trước mặt lão, bất cứ địch nhân nào cũng không có phần thắng!

Sửng sốt một lúc lâu, Ngô Khuê thật sự nghĩ không ra lời ca ngợi nào khác, đành phải hỏi tiếp: - Vương gia còn nói, nếu có khả năng, đuổi luôn Trần Khác ra khỏi kinh đi

- Không được. Hàn Kỳ cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: - Triệu Tông Tích và Trần Khác đều rời kinh, Hoàng thượng sẽ ngủ không ngon giấc. Vương gia chỉ có thể chọn một.

- Thế thì vẫn là Triệu Tông Tích đi. Ngô Khuê bất đắc dĩ nói: - Chim không đầu không thể bay, Trần Khác có thể làm gì, cũng không thể đảm đương nổi cái đầu chim này.

- Rốt cuộc cũng đã nói tiếng người rồi. Hàn Kỳ lườm y một cái.

Ngô Khuê buồn bực rồi, bộ ta luôn nói nhảm sao?

- Không có chuyện gì khác thì đi đi. Hàn Kỳ đuổi khách, nói: - Còn nữa, sau này không có chuyện đừng có chạy tới đây, ai không biết còn tưởng rằng Đông Phủ đại thần ta bắt đầu ngả vào Tây phủ nữa.

- Vậy Tướng công điều ta tới Đông phủ là được rồi. Ngô Khuê rất biết ý, nói theo: - Để hạ quan làm việc cho tướng công người.

- Ừ. Hàn Kỳ suy nghĩ một chút, hiện tại hai Tham tri chính sự Đông phủ, Vương Khuê là người câm, không cần để ý tới y. Nhưng Âu Dương Tu vị này chính là đồng niên hảo hữu của mình xưa kia, thanh danh cũng không kém hơn mình, vả lại những năm gần đây chính kiến bất đồng, để y ở lại Trung thư thì chắc chắn sẽ gây cản trở.

Nếu có thể đổi Âu Dương Tu thành Ngô Khuê, vậy thì hai trợ thủ, một câm, một thuận, Trung thư tỉnh chính là thiên hạ của Hàn mỗ lão rồi.

Tuy nhiên, chung quy thì cũng có tình cảm nhiều năm, không phải vạn bất đắc dĩ, Hàn Kỳ cũng không muốn xuống tay xử Âu Dương Tu. Hơn nữa, chọc giận vị minh chủ văn đàn này, chỉ sợ cũng sẽ bị mắng thành đầu heo thôi.

- Ngươi có bản lĩnh thì chen lấy một chức Tham chính đi. Nhìn đôi mắt nhỏ đầy khát vọng của Ngô Khuê, Hàn Kỳ như nói chơi: - Lão phu sẽ không giúp ngươi đâu.

Sao Ngô Khuê có thể không nghe ra Hàn Kỳ là ý tại ngôn ngoại, nhất thời mừng rỡ, nói: - Hạ quan hiểu rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom