Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-442
Chương 361: Quan ti (1)
Văn Ngạn Bác nghe được như đứng trên đống lửa, không phải mình cũng là một trong số đó sao...
- Xem triều cục hiện tại, nếu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử thì mọi chuyện không có trở ngại, lòng người dễ ổn, không đến mức sai lầm. Nhưng Hoàng thượng đã khoan dung, y còn khoan dung hơn cả ngài. Nếu tương lai kế thừa đại thống, y muốn chấn chỉnh, nhưng người của mình cá rồng hỗn tạp, ràng buộc phức tạp, làm sao mà hạ thủ?
Văn Ngạn Bác như vừa ăn nhân sâm, lỗ chân lông cả người cũng nở ra sảng khoái, xem ra mình đã đoán đúng! Chuyến này là một vốn bốn lời rồi!
- Cho nên vì xã tắc mà tính, Hoàng thượng không muốn chọn Khánh Lăng Quận Vương đâu.
Sắc mặt Phú Bật nghiêm túc:
- Nhưng Thái tử là nền tảng lập quốc, cũng không phải chuyện Hoàng thượng có thể độc đoán! Hiện giờ đại thế của Khánh Lăng Quận Vương đã thành, nếu ngài tùy tiện lập một người khác, bách quan sẽ không đáp ứng, đến lúc đó quân thần tranh chấp không thể cứu, bất kể thế nào cũng sẽ tạo thành thương tổn khó mà bù đắp đối với uy tín của Thái tử.
Dừng một lát, ông ta hạ giọng nói:
- Hơn nữa, tướng môn quý trụ (nhà tướng, quý tộc) đều đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương, một khi có biến, mấy chục vạn cấm quân Biện Kinh cuối cùng sẽ nghe theo ai, ai cũng không dám cam đoan...
- Nhưng Hoàng thượng thực sự đã quyết định muốn cân nhắc người nào đó, chỉ có điều đạo bổ nhiệm đó e là sẽ gây nên sóng to gió lớn. Nếu không có người giúp người nọ trấn trụ, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, không những không thành toàn được cho y mà còn hủy hoại y.
Phú Bật mạnh dạn nói xong, nhìn Văn Ngạn Bác, nói:
- Hiền đệ, ngu huynh hỏi đệ vấn đề cuối cùng, có hứng rời núi, ổn định triều cục trong biến hóa lớn lần này cho Hoàng thượng hay không? Nếu đệ nguyện ý, ta có thể tiến cử đệ với Bệ hạ.
- Ngạn Quốc huynh không lo lắng đệ đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương sao?
Văn Ngạn Bác hỏi ngược lại.
- Không lo lắng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Phú Bật lắc đầu, thản nhiên nói:
- Làm trụ cột vững vàng ngăn cơn sóng dữ, hay đi theo người khác nằm sấp làm thiếp, ta nghĩ hiền đệ đều có phán đoán sáng suốt...
- Ha ha...
Văn Ngạn Bác mỉm cười:
- Ngạn Quốc huynh thật không tốt, bản thân chạy về nhà tránh phiền hà, lại để cho đệ tới gánh thay.
- Không có đệ, ta không phải đối thủ của Hàn Trĩ Khuê.
truy cập❤http://truyencuatui.net để đọc truyện
Phú Bật lắc đầu, cười khổ nói:
- Lão đã quen đối phó với hạng người muốn sóng yên biển lặng ta đây rồi, nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có lão đệ ngươi mới có thể vật tay với lão!
Tiếng gõ cửa cắt đứt hồi ức của Văn Ngạn Bác, lão bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Vào đi!
Đó là một gã quan viên hơn ba mươi tuổi, ôm một chồng văn quyển tiến vào, cung kính nói:
- Đây là sự vụ cấp bách cần giải quyết, mời tướng công duyệt.
Văn Ngạn Bác gật đầu, cười nói:
- Ngồi đi.
Gã quan viên này không phải người ngoài, chính là Lã Công Bật, con thứ của Lã Di Giản. Văn Ngạn Bác chịu ân của Lã Di Giản, đương nhiên cũng có quan tâm đến con trai ông ta, lúc trước Lã Công Bật là lão đưa vào Trung thư.
Có mối quan hệ này, đương nhiên Lã Công Bật không câu nệ, liền lấy một cái ghế ngồi xuống.
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Tiểu tử ngươi, năm đó khi ta còn ở đây, thì ngươi ở phòng Công Sự Kiểm chính Trung thư lại, sao mấy năm nay càng lăn lộn càng thụt lùi vậy hả?
- Chính sự đường cũng đều đổi hai Chiêu Văn tướng rồi.
Lã Công Bật cười khổ nói:
- Trước đây ta là người của Nhâm tướng công, đâu có đạo lý không đứng bên cạnh.
Nói xong cười ha ha:
- Tấu bản thỉnh cầu xin được ra ngoài của ta cũng đã soạn xong, nếu không biết Tướng công trở về, còn cần có người giúp đỡ thì ta đã sớm đưa lên rồi.
- Ra vẻ quá đi!
Văn Ngạn Bác cười mắng:
- Nếu ngươi còn muốn đi, đưa sớ cho ta, ta sẽ tới chỗ Hàn tướng công tranh thủ ít tình cảm, cho ngươi ra làm tri châu đia phương, được không?
- Hay là thôi đi.
Lã Công Bật cười lấy lòng nói:
- Ta vẫn muốn làm cùng Tướng công.
- Ha ha ha...
Văn Ngạn Bác cười to nói:
- Vậy thì làm tốt cho ta!
Nói xong cầm hồ sơ lên, tay vừa lật, ánh mắt liền ngưng lại:
- Hàn tướng công thật là coi trọng ta, vừa đến đã ủy thác trọng trách.
- Chỉ là chờ Tướng công đến gánh trách nhiệm thôi.
Lã Công Bật nhỏ giọng nói:
- Án sông Nhị Cổ, tướng công định làm thế nào?
Hôm sau, sau hội nghị thường kỳ của Chính sự đường, Hàn Kỳ mặt hổ nghiêm nghị đi tới trị phòng của Văn Ngạn Bác.
- Sao Hàn tướng lại rảnh rỗi tới đây.
Văn Ngạn Bác đứng dậy đón chào, nét mặt tươi cười.
- Có chuyện Văn tướng xử lý không ổn.
Hàn Kỳ nén lửa giận, ngồi xuống nói:
- Ta tới đây muốn nói với Văn tướng.
- Thật sao?
Văn Ngạn Bác giật mình nói:
- Hạ quan hồi kinh không lâu, xem ra vẫn chưa quen với chính vụ, kính xin Hàn tướng vui lòng hiệu đính.
- Hiệu đính còn chưa nói tới.
Thấy thái độ lão thành khẩn, Hàn Kỳ thầm tự nhủ đoán rằng tay này còn chưa quen việc, u u mê mê làm sai, bèn điểm tỉnh lão:
- Chỉ là có vài vụ án không như bình thường, không thể vơ đũa cả nắm...
- Vụ án gì?
Văn Ngạn Bác mơ hồ hỏi:
- Xin ngài chỉ rõ.
- ...
Hàn Kỳ thấy buồn bực, thầm nhủ “Chẳng lẽ tay này đã lấy tiến hóa lùi?”, rồi đen mặt giải thích:
- Đã qua thời hạn thẩm án, còn có việc gì không?
- Ngài nói tới vụ án sông Nhị Cổ kia à.
Văn Ngạn bác chợt nhớ ra:
- Ý của Hàn tướng là...?
- Đây là phạm vi Văn Tướng công phụ trách, ta không tiện nhiều lời.
Hàn Kỳ khẽ cau mày nói:
- Nhưng hy vọng Văn tướng lấy đại cục làm trọng...
Dừng một lát, vẫn chậm chậm nói:
- Từ giờ đến lễ mừng năm mới còn có hai tháng, đây cũng là kỳ hạn mà Hoàng thượng hứa hẹn rồi.
- Thì ra là thế...
Văn Ngạn Bác lại giật mình, ra vẻ trầm ngâm chốc lát, nói:
- Hạ quan còn muốn nhanh nhanh kết án, để cho Vương gia được trong sạch.
Hàn Kỳ dù sao cũng không phải thằng ngốc, cũng nghe ra được ý tứ của Văn Ngạn Bác, nhất thời trợn mắt nhìn lão, hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Hạ quan cũng muốn biết Hàn tướng có ý gì?
Sắc mặt Văn Ngạn Bác cũng khó hiểu:
- Sắp lập Thái tử rồi, còn không khẩn trương chứng minh Vương gia thanh bạch, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự?
- Ngươi!
Trong lòng Hàn Kỳ tức giận mắng: Nếu Triệu Tông Thực trong sạch thật, ta còn phí công đến đây làm gì? Trong lòng lão chợt xuất hiện một ý niệm vạn nhất: Có phải Văn Ngạn Bác muốn lập công trước mặt điện hạ hay không? Bèn cố nén cơn giận dữ, nói:
- Chuyện này không phải dễ dàng như Văn tướng nói đâu, chỉ sợ có người phá rối từ bên trong, phản vi bất mỹ!
- Hàn tướng không tin năng lực của hạ quan sao?
Văn Ngạn Bác giận tái mặt nói:
- Trong mắt hạ quan, điện hạ không có vấn đề, sẽ rất dễ dàng thoát ra, nếu thoát không ra, tất cả cứ tìm ta mà hỏi!
- Hả?
Hàn Kỳ càng thêm tin chắc lão muốn lập công, sắc mặt hòa hoãn chút, nói:
- Không biết Văn tướng định làm thế nào?
- Cứ theo lẽ thường mà xử lý là được.
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Nên là trách nhiệm của ai thì cứ trả cho người đó. Tóm lại điện hạ không có trách nhiệm.
- Ha ha...
Hàn Kỳ thấy quả nhiên lão cũng có ý tưởng giống mình, nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhanh chóng lôi được Triệu Tông Thực thoát ra, thật sự không thể tốt hơn. Không bằng trước tiên cứ nhẫn đã, đợi sau khi chuyện thành công sẽ tính sổ với lão.
- Vậy lão phu đành mỏi mắt trông chờ rồi.
Xét đến cùng, lão vẫn tin tưởng năng lực của Văn Ngạn Bác.
- Sẽ không để cho Hàn tướng thất vọng đâu.
Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói.
Hôm nay cũng là ngày Khai Phong phủ phóng cáo, cũng giống trong như điện ảnh và kịch truyền hình đời sau, đại lão gia ngồi trên công đường, hai bên nha dịch hô to “Uy vũ”, sau đó dân chúng theo thứ tự lên đường cáo trạng.
Nếu là mười năm trước, chỉ sợ tri huyện cũng không làm như vậy, dân chúng muốn cáo trạng, trước phải mời người viết đơn kiện dựa theo mẫu của quan phủ yêu cầu, sau đó đưa tới hình phòng, do thư lại đưa cho đại lão gia. Trong quá trình này không thể tránh khỏi tệ nạn xuất hiện tư lại cao thấp lừa gạt, ăn hối lộ, làm trái pháp luật hại bách tính.
Khi Bao Long đồ tiếp quản phủ Khai Phong, hạ lệnh mở cửa chính nha môn, đương sự tố tụng có thể trực tiếp đến trước án khởi tố, không cần qua tay thư lại, nhất thời bọn đạo chích hoảng sợ, bách tính hô lớn Thanh thiên.
Sau này Âu Dương Tu tiếp nhận chức vụ cũng làm theo khuôn cũ, hai đại quan tiền nhiệm đều đức cao vọng trọng, hiện giờ đều đứng hàng Tể tướng, đã đưa việc ngồi công đường xử án thành chế độ hạng nhất của phủ Khai Phong.
Hiện giờ, quyền tri Khai Phong là Triệu Biện, tuy cường lực lão không bằng Bao công, danh vọng lão không bằng Túy ông, nhưng hơn ở chỗ cẩn trọng, tâm tư chặt chẽ, quan hệ với hai bên Tông Thực, Tông Tích đều không tệ, nên chức Phủ doãn này vẫn ngồi an ổn.
Phóng cáo hôm nay, nha môn điểm trống, đại môn vừa mở, theo lệ, hai bên cửa chính dựng thẳng thẻ “Phóng cáo”. Những người đến khởi tố đã sớm ở bên tường, thấy đưa phóng cáo bài ra, bèn đi ra phía đông xếp hàng. Chờ sau khi phát tiếng trống thứ hai thì được sai dịch dẫn vào trong sân đại sảnh chờ.
Sau khi Triệu Biện thăng đường, người đến cáo trạng đứng theo thứ tự trên nguyệt đài, đưa đơn kiện cho thư lại ngồi sau hình phòng, đến công đường thi lễ với Phủ Doãn, lại đứng chờ ở bậc tây.
Thư lại hình phòng ghi danh trên mẫu đơn kiện lại, đợi tới khi thu đủ, lại giao cho thôi quan phủ Khai Phong. Thôi quan trình lên Phủ Doãn, Triệu Biện liền lật giở xem, lão muốn tìm xem có đại án mưu phản, hay án mạng không.
Văn Ngạn Bác nghe được như đứng trên đống lửa, không phải mình cũng là một trong số đó sao...
- Xem triều cục hiện tại, nếu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử thì mọi chuyện không có trở ngại, lòng người dễ ổn, không đến mức sai lầm. Nhưng Hoàng thượng đã khoan dung, y còn khoan dung hơn cả ngài. Nếu tương lai kế thừa đại thống, y muốn chấn chỉnh, nhưng người của mình cá rồng hỗn tạp, ràng buộc phức tạp, làm sao mà hạ thủ?
Văn Ngạn Bác như vừa ăn nhân sâm, lỗ chân lông cả người cũng nở ra sảng khoái, xem ra mình đã đoán đúng! Chuyến này là một vốn bốn lời rồi!
- Cho nên vì xã tắc mà tính, Hoàng thượng không muốn chọn Khánh Lăng Quận Vương đâu.
Sắc mặt Phú Bật nghiêm túc:
- Nhưng Thái tử là nền tảng lập quốc, cũng không phải chuyện Hoàng thượng có thể độc đoán! Hiện giờ đại thế của Khánh Lăng Quận Vương đã thành, nếu ngài tùy tiện lập một người khác, bách quan sẽ không đáp ứng, đến lúc đó quân thần tranh chấp không thể cứu, bất kể thế nào cũng sẽ tạo thành thương tổn khó mà bù đắp đối với uy tín của Thái tử.
Dừng một lát, ông ta hạ giọng nói:
- Hơn nữa, tướng môn quý trụ (nhà tướng, quý tộc) đều đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương, một khi có biến, mấy chục vạn cấm quân Biện Kinh cuối cùng sẽ nghe theo ai, ai cũng không dám cam đoan...
- Nhưng Hoàng thượng thực sự đã quyết định muốn cân nhắc người nào đó, chỉ có điều đạo bổ nhiệm đó e là sẽ gây nên sóng to gió lớn. Nếu không có người giúp người nọ trấn trụ, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, không những không thành toàn được cho y mà còn hủy hoại y.
Phú Bật mạnh dạn nói xong, nhìn Văn Ngạn Bác, nói:
- Hiền đệ, ngu huynh hỏi đệ vấn đề cuối cùng, có hứng rời núi, ổn định triều cục trong biến hóa lớn lần này cho Hoàng thượng hay không? Nếu đệ nguyện ý, ta có thể tiến cử đệ với Bệ hạ.
- Ngạn Quốc huynh không lo lắng đệ đứng về phía Khánh Lăng Quận Vương sao?
Văn Ngạn Bác hỏi ngược lại.
- Không lo lắng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Phú Bật lắc đầu, thản nhiên nói:
- Làm trụ cột vững vàng ngăn cơn sóng dữ, hay đi theo người khác nằm sấp làm thiếp, ta nghĩ hiền đệ đều có phán đoán sáng suốt...
- Ha ha...
Văn Ngạn Bác mỉm cười:
- Ngạn Quốc huynh thật không tốt, bản thân chạy về nhà tránh phiền hà, lại để cho đệ tới gánh thay.
- Không có đệ, ta không phải đối thủ của Hàn Trĩ Khuê.
truy cập❤http://truyencuatui.net để đọc truyện
Phú Bật lắc đầu, cười khổ nói:
- Lão đã quen đối phó với hạng người muốn sóng yên biển lặng ta đây rồi, nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có lão đệ ngươi mới có thể vật tay với lão!
Tiếng gõ cửa cắt đứt hồi ức của Văn Ngạn Bác, lão bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Vào đi!
Đó là một gã quan viên hơn ba mươi tuổi, ôm một chồng văn quyển tiến vào, cung kính nói:
- Đây là sự vụ cấp bách cần giải quyết, mời tướng công duyệt.
Văn Ngạn Bác gật đầu, cười nói:
- Ngồi đi.
Gã quan viên này không phải người ngoài, chính là Lã Công Bật, con thứ của Lã Di Giản. Văn Ngạn Bác chịu ân của Lã Di Giản, đương nhiên cũng có quan tâm đến con trai ông ta, lúc trước Lã Công Bật là lão đưa vào Trung thư.
Có mối quan hệ này, đương nhiên Lã Công Bật không câu nệ, liền lấy một cái ghế ngồi xuống.
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Tiểu tử ngươi, năm đó khi ta còn ở đây, thì ngươi ở phòng Công Sự Kiểm chính Trung thư lại, sao mấy năm nay càng lăn lộn càng thụt lùi vậy hả?
- Chính sự đường cũng đều đổi hai Chiêu Văn tướng rồi.
Lã Công Bật cười khổ nói:
- Trước đây ta là người của Nhâm tướng công, đâu có đạo lý không đứng bên cạnh.
Nói xong cười ha ha:
- Tấu bản thỉnh cầu xin được ra ngoài của ta cũng đã soạn xong, nếu không biết Tướng công trở về, còn cần có người giúp đỡ thì ta đã sớm đưa lên rồi.
- Ra vẻ quá đi!
Văn Ngạn Bác cười mắng:
- Nếu ngươi còn muốn đi, đưa sớ cho ta, ta sẽ tới chỗ Hàn tướng công tranh thủ ít tình cảm, cho ngươi ra làm tri châu đia phương, được không?
- Hay là thôi đi.
Lã Công Bật cười lấy lòng nói:
- Ta vẫn muốn làm cùng Tướng công.
- Ha ha ha...
Văn Ngạn Bác cười to nói:
- Vậy thì làm tốt cho ta!
Nói xong cầm hồ sơ lên, tay vừa lật, ánh mắt liền ngưng lại:
- Hàn tướng công thật là coi trọng ta, vừa đến đã ủy thác trọng trách.
- Chỉ là chờ Tướng công đến gánh trách nhiệm thôi.
Lã Công Bật nhỏ giọng nói:
- Án sông Nhị Cổ, tướng công định làm thế nào?
Hôm sau, sau hội nghị thường kỳ của Chính sự đường, Hàn Kỳ mặt hổ nghiêm nghị đi tới trị phòng của Văn Ngạn Bác.
- Sao Hàn tướng lại rảnh rỗi tới đây.
Văn Ngạn Bác đứng dậy đón chào, nét mặt tươi cười.
- Có chuyện Văn tướng xử lý không ổn.
Hàn Kỳ nén lửa giận, ngồi xuống nói:
- Ta tới đây muốn nói với Văn tướng.
- Thật sao?
Văn Ngạn Bác giật mình nói:
- Hạ quan hồi kinh không lâu, xem ra vẫn chưa quen với chính vụ, kính xin Hàn tướng vui lòng hiệu đính.
- Hiệu đính còn chưa nói tới.
Thấy thái độ lão thành khẩn, Hàn Kỳ thầm tự nhủ đoán rằng tay này còn chưa quen việc, u u mê mê làm sai, bèn điểm tỉnh lão:
- Chỉ là có vài vụ án không như bình thường, không thể vơ đũa cả nắm...
- Vụ án gì?
Văn Ngạn Bác mơ hồ hỏi:
- Xin ngài chỉ rõ.
- ...
Hàn Kỳ thấy buồn bực, thầm nhủ “Chẳng lẽ tay này đã lấy tiến hóa lùi?”, rồi đen mặt giải thích:
- Đã qua thời hạn thẩm án, còn có việc gì không?
- Ngài nói tới vụ án sông Nhị Cổ kia à.
Văn Ngạn bác chợt nhớ ra:
- Ý của Hàn tướng là...?
- Đây là phạm vi Văn Tướng công phụ trách, ta không tiện nhiều lời.
Hàn Kỳ khẽ cau mày nói:
- Nhưng hy vọng Văn tướng lấy đại cục làm trọng...
Dừng một lát, vẫn chậm chậm nói:
- Từ giờ đến lễ mừng năm mới còn có hai tháng, đây cũng là kỳ hạn mà Hoàng thượng hứa hẹn rồi.
- Thì ra là thế...
Văn Ngạn Bác lại giật mình, ra vẻ trầm ngâm chốc lát, nói:
- Hạ quan còn muốn nhanh nhanh kết án, để cho Vương gia được trong sạch.
Hàn Kỳ dù sao cũng không phải thằng ngốc, cũng nghe ra được ý tứ của Văn Ngạn Bác, nhất thời trợn mắt nhìn lão, hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Hạ quan cũng muốn biết Hàn tướng có ý gì?
Sắc mặt Văn Ngạn Bác cũng khó hiểu:
- Sắp lập Thái tử rồi, còn không khẩn trương chứng minh Vương gia thanh bạch, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự?
- Ngươi!
Trong lòng Hàn Kỳ tức giận mắng: Nếu Triệu Tông Thực trong sạch thật, ta còn phí công đến đây làm gì? Trong lòng lão chợt xuất hiện một ý niệm vạn nhất: Có phải Văn Ngạn Bác muốn lập công trước mặt điện hạ hay không? Bèn cố nén cơn giận dữ, nói:
- Chuyện này không phải dễ dàng như Văn tướng nói đâu, chỉ sợ có người phá rối từ bên trong, phản vi bất mỹ!
- Hàn tướng không tin năng lực của hạ quan sao?
Văn Ngạn Bác giận tái mặt nói:
- Trong mắt hạ quan, điện hạ không có vấn đề, sẽ rất dễ dàng thoát ra, nếu thoát không ra, tất cả cứ tìm ta mà hỏi!
- Hả?
Hàn Kỳ càng thêm tin chắc lão muốn lập công, sắc mặt hòa hoãn chút, nói:
- Không biết Văn tướng định làm thế nào?
- Cứ theo lẽ thường mà xử lý là được.
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Nên là trách nhiệm của ai thì cứ trả cho người đó. Tóm lại điện hạ không có trách nhiệm.
- Ha ha...
Hàn Kỳ thấy quả nhiên lão cũng có ý tưởng giống mình, nhưng nghĩ lại, nếu có thể nhanh chóng lôi được Triệu Tông Thực thoát ra, thật sự không thể tốt hơn. Không bằng trước tiên cứ nhẫn đã, đợi sau khi chuyện thành công sẽ tính sổ với lão.
- Vậy lão phu đành mỏi mắt trông chờ rồi.
Xét đến cùng, lão vẫn tin tưởng năng lực của Văn Ngạn Bác.
- Sẽ không để cho Hàn tướng thất vọng đâu.
Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói.
Hôm nay cũng là ngày Khai Phong phủ phóng cáo, cũng giống trong như điện ảnh và kịch truyền hình đời sau, đại lão gia ngồi trên công đường, hai bên nha dịch hô to “Uy vũ”, sau đó dân chúng theo thứ tự lên đường cáo trạng.
Nếu là mười năm trước, chỉ sợ tri huyện cũng không làm như vậy, dân chúng muốn cáo trạng, trước phải mời người viết đơn kiện dựa theo mẫu của quan phủ yêu cầu, sau đó đưa tới hình phòng, do thư lại đưa cho đại lão gia. Trong quá trình này không thể tránh khỏi tệ nạn xuất hiện tư lại cao thấp lừa gạt, ăn hối lộ, làm trái pháp luật hại bách tính.
Khi Bao Long đồ tiếp quản phủ Khai Phong, hạ lệnh mở cửa chính nha môn, đương sự tố tụng có thể trực tiếp đến trước án khởi tố, không cần qua tay thư lại, nhất thời bọn đạo chích hoảng sợ, bách tính hô lớn Thanh thiên.
Sau này Âu Dương Tu tiếp nhận chức vụ cũng làm theo khuôn cũ, hai đại quan tiền nhiệm đều đức cao vọng trọng, hiện giờ đều đứng hàng Tể tướng, đã đưa việc ngồi công đường xử án thành chế độ hạng nhất của phủ Khai Phong.
Hiện giờ, quyền tri Khai Phong là Triệu Biện, tuy cường lực lão không bằng Bao công, danh vọng lão không bằng Túy ông, nhưng hơn ở chỗ cẩn trọng, tâm tư chặt chẽ, quan hệ với hai bên Tông Thực, Tông Tích đều không tệ, nên chức Phủ doãn này vẫn ngồi an ổn.
Phóng cáo hôm nay, nha môn điểm trống, đại môn vừa mở, theo lệ, hai bên cửa chính dựng thẳng thẻ “Phóng cáo”. Những người đến khởi tố đã sớm ở bên tường, thấy đưa phóng cáo bài ra, bèn đi ra phía đông xếp hàng. Chờ sau khi phát tiếng trống thứ hai thì được sai dịch dẫn vào trong sân đại sảnh chờ.
Sau khi Triệu Biện thăng đường, người đến cáo trạng đứng theo thứ tự trên nguyệt đài, đưa đơn kiện cho thư lại ngồi sau hình phòng, đến công đường thi lễ với Phủ Doãn, lại đứng chờ ở bậc tây.
Thư lại hình phòng ghi danh trên mẫu đơn kiện lại, đợi tới khi thu đủ, lại giao cho thôi quan phủ Khai Phong. Thôi quan trình lên Phủ Doãn, Triệu Biện liền lật giở xem, lão muốn tìm xem có đại án mưu phản, hay án mạng không.
Bình luận facebook