• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng (7 Viewers)

  • CHƯƠNG 9

Tôi ngộ ra được một điều.

Đi đứng phải cẩn thận, ngã một cái để rồi xảy ra bao chuyện hiểu lầm thế này?

11
Tiểu Lý lại quay trở về bên tôi.

Cô ấy rối rít cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ Liên Dung, sau khi biết được tình trạng của tôi, cô ấy lại càng quan tâm, săn sóc tôi hơn.

Lục Minh Kỳ bận rộn nhiều việc, cũng không có thời gian ở bên tôi mãi được.

Anh viết ra một danh sách, rồi bảo Tiểu Lý mỗi ngày đi đến một hai nơi với tôi.

Lúc được nghỉ, anh đã đưa tôi về An Thị.

Sự thật đúng như những gì anh nói, bố mẹ tôi rất mặn nồng, anh chị cũng mặn nồng, ba đứa cháu đều khỏe mạnh.

Bố mẹ tôi bảo, dự án hợp tác đầu tiên giữa nhà họ Giang và nhà họ Lục đã được bàn bạc xong xuôi trước khi tôi và Lục Minh Kỳ đi xem mắt rồi.

Anh cả và chị dâu mới là người đứng đằng sau mai mối.

Do dự án không lớn cũng không nhỏ, thích hợp cho con cháu rèn luyện, sau khi quyết định sẽ hợp tác, dự án đã được giao lại cho anh trai tôi và Lục Minh Kỳ phụ trách.

Trước đó, lúc anh trai và chị dâu còn đang hẹn hò, anh ấy thường xuyên đến Hải Thành thăm bạn gái, đi đi về về, thế nên sau này anh ấy đã trở thành bạn bè thân thiết với hai anh em Lục Minh Kỳ và Lục Minh Lễ.

Lần đầu tiên Lục Minh Kỳ gặp tôi là trong bữa tiệc sinh nhật của anh trai, nghe kể lại thì có vẻ như anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau anh rất để ý đến tôi.

Nhưng anh trai tôi không đồng ý, anh ấy yêu sớm, lấy vợ sớm nên không cho phép tôi yêu sớm.

Anh ấy bảo Lục Minh Kỳ đợi thêm hai năm nữa, đợi đến khi tôi tròn đôi mươi sẽ giới thiệu cho chúng tôi làm quen.

Lục Minh Kỳ rất nôn nóng, sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, anh đã nhờ chị dâu, cũng là chị họ của anh giúp đỡ.

Chị dâu lại là người thích giúp đỡ người khác, hôm ấy chị đã nói chuyện này cho bố mẹ tôi biết.

Bố mẹ tôi rất hài lòng về Lục Minh Kỳ, thế là họ đã liên lạc với người lớn bên nhà họ Lục rồi sắp xếp cuộc xem mắt này.

Thú thật đó là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, trước đó chưa từng có, sau khi tôi ngã thì trí nhớ bị rối loạn.

Tôi và Lục Minh Kỳ cũng không phải là *bắt bò cày triều.

(*) Mọi người có thể hiểu nôm na là hôn nhân của họ không phải là ép buộc.

Sau khi xem mắt xong ấn tượng của tôi về anh rất tốt, vừa hay tôi lại học đại học ở Hải Thành, rảnh rỗi anh lại đưa tôi ra ngoài ăn cơm, xem phim, lâu dần hai đứa cũng thân thiết hơn.

Thất tịch năm ấy, Lục Minh Kỳ đã ngỏ lời cầu hôn với tôi theo một cách rất lãng mạn.

Tôi không từ chối, mấy hôm sau cha mẹ hai bên gia đình đã ngồi lại bàn chuyện cưới xin trong phòng riêng của khách sạn.

Chuyện tình cảm phát triển thuận lợi, với hai bên gia đình thì kết hôn giống như h.ổ mọc thêm cánh, ai cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Kể cả tôi và Lục Minh Kỳ.

Khi đó anh trai tôi đã có hai lần phản đối kịch liệt, ban đầu anh ấy thấy tôi vẫn còn nhỏ, không muốn tôi lấy chồng sớm như thế.

Lục Minh Kỳ nói tôi đã đến tuổi được nhà nước cho phép kết hôn, hơn nữa ngày chị dâu tôi vừa tròn hai mươi, chị ấy cũng đã đi đăng ký kết hôn với anh trai tôi.

Anh ấy không khuyên nổi nên sau đó cũng không nói gì nữa.

Nếu phải nói cuộc hôn nhân giữa tôi và Lục Minh Kỳ có điều gì đó không được như ý, thì chắc có lẽ chính là cái bụng vẫn mãi chẳng thấy có gì của tôi trong suốt ba năm qua.

Cha mẹ hai bên không giục.

Bố mẹ tôi đã có ba đứa cháu ngoan, hơn nữa họ cũng không muốn tôi sinh con quá sớm, bảo tôi còn trẻ, cố hưởng thụ thêm vài năm nữa, không sinh con xong lại lo hết cho con, cứ nhìn chị dâu của tôi là biết mệt cỡ nào.

Bên nhà Lục Minh Kỳ cũng không vội, ngay cả Lục Minh Lễ họ còn chẳng buồn giục kết hôn, thế nên cũng sẽ không giục tôi và Lục Minh Kỳ sinh con sớm.

Sở dĩ không như ý là bởi tôi rất thích trẻ con nhưng Lục Minh Kỳ lại muốn sống thế giới của hai người thêm một vài năm nữa.

Giờ anh bận trăm công nghìn việc, anh lo sau khi tôi sinh con xong sẽ không làm tốt trách nhiệm của một người cha.

Anh thật sự rất thích tôi, nếu như có thể, tôi thấy anh thà không cần con, anh càng muốn tôi sẽ luôn dành sự chú ý của mình cho anh hơn.

Anh đã nói bóng gió với tôi vài lần rồi nhưng đều bị tôi nghiêm khắc phản đối.

Kết quả kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân đều bình thường, bác sĩ nói tôi rất khỏe, nhưng do khỏe quá nên mới khó mang thai.

Bấy giờ tôi mới biết, cơ thể của phụ nữ vốn không chào đón một sinh mạng mới đến thế, khỏe quá lại khó thụ thai.

Sau khi tôi xảy ra chuyện, tôi vừa lo cho cái m.ạng nhỏ của mình, vừa chuẩn bị sẵn tinh thần có thể ly hôn bất cứ lúc nào với Lục Minh Kỳ nên mới chểnh mảng chuyện con cái.

Bây giờ trạng thái của tôi đã trở lại bình thường, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Mười giờ sáng, tôi là Tiểu Lý ra ngoài đúng giờ.

Chỉ còn lại một vài nơi trên tờ danh sách Lục Minh Kỳ liệt kê, trạm dừng đầu tiên của ngày hôm nay là tập đoàn Lục Thị.

Tuy rối loạn trí nhớ, nhưng cuộc sống rảnh rang của tôi là thật.

Tôi lấy Lục Minh Kỳ ngay khi vừa tốt nghiệp, tôi nói mình không thích đi làm, muốn ở nhà làm việc tự do.

Lục Minh Kỳ đưa thẻ phụ của anh cho tôi rồi bảo tôi cứ yên tâm ở nhà làm việc mình thích.

Suốt ba năm qua, tôi đã thử không ít việc nhưng vẫn chẳng đâu ra đâu. Trước khi xảy ra chuyện thì đi học vẽ vì muốn trở thành họa sĩ.

Tôi đã xem tranh mình vẽ, vốn chẳng thể gọi là tác phẩm.

Tôi nghĩ bụng chắc mình bị người nhà chiều hư rồi, sau khi lấy Lục Minh Kỳ, anh lại luôn nghe theo ý tôi, càng chiều tôi hư hơn.

Tôi chưa bị xã hội hành cho ra bã, làm chuyện gì cũng bữa đực bữa cái.

Tôi đứng dưới cổng công ty gọi điện cho Lục Minh Kỳ, sau đó anh tự đi xuống đón chúng tôi.

Tiểu Lý đi tìm Liên Dung nói chuyện.

Tôi nổi hứng tò mò, bảo Lục Minh Kỳ về văn phòng đợi tôi trước, tôi cũng muốn nhìn xem mặt ngang mũi dọc của Liên Dung trông ra sao.

Điều bất ngờ là, Liên Dung không phải là trợ lý của Lục Minh Kỳ, mà lại là cấp dưới của Lục Minh Tinh.

Lục Minh Tinh thấy tôi đến thì chạy ra chào: “Chị dâu đến ạ?”

Cậu ấy cũng không hỏi tôi đến đây làm gì mà dặn dò cấp dưới đi chuẩn bị trà bánh cho tôi.

Liên Dung không ăn ảnh lắm, ngoài đời trông còn đẹp hơn trên hình rất nhiều.

Chiếc nhẫn cô ấy đang đeo trên tay giống hệt chiếc của Lục Minh Tinh, xem ra hai người họ đã làm lành rồi.

Liên Dung rất để ý đến những chuyện xảy ra trước đây, cô ấy dè dặt đứng trước mặt tôi.

“Chị Giang, thật sự xin lỗi chị, do em nên mới khiến chị hiểu lầm, Lục Minh Tinh không chịu nghe người khác nói chuyện, em đã mắng anh ấy rồi, mong chị đừng trách anh ấy.”

Cô ấy ăn nói nhỏ nhẹ, khiến người ta thấy rất thoải mái.

Đối diện với cô ấy tôi thấy hơi chột dạ, lúc chưa biết sự thật tôi đã trách mắng cô ấy không biết bao nhiêu lần.

“Không sao đâu, thật ra tôi cũng có lỗi mà.”

Tôi mím môi, gượng cười nói: “Khi ấy tôi bị ngã đến ng.u người, không hiểu chuyện gì, lo chuyện bao đồng nên đã khuyên Lục Minh Kỳ buông cô, cũng may nó không nghe theo lời tôi, nếu không tôi đã trở thành t.ội nhân rồi.”

Liên Dung xua tay nói: “Không đâu, không đâu, những gì chị nói với anh ấy cũng là điều em vẫn luôn trăn trở, chắc chị cũng biết hoàn cảnh gia đình của em rồi, nhà họ Lục giàu có lại kinh doanh lớn, em chưa từng nghĩ mình và anh ấy sẽ có kết quả.”

“Sau khi nói chuyện với chị, Lục Minh tinh mới hiểu được điều em đang bận tâm, anh ấy đã đưa em về nhà, cô chú rất thân thiện, băn khoăn trong lòng em cũng được hóa giải, sau đó mới thật sự ở bên anh ấy.”

Lục Minh Tinh cũng từng chân thành xin lỗi tôi.

Cậu ấy nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Nhưng những lời chị nói với em làm em sợ thật đấy, cái gì mà hôn nhân thương mại, cái gì mà trai bao tiền gì đó, em còn tưởng chị thật lòng nghĩ như thế. Em biết anh trai em thích chị nhường nào, khi đó em còn tiếc thay cho anh hai của em nữa.”

Nhớ lại chuyện đó, mặt tôi đỏ bừng, thấy mình giống y như trap girl vô lo vô nghĩ vậy.

Thảo nào Lục Minh Kỳ lại tức đến nỗi ở luôn công ty.

Thấy tôi ngượng ngùng, Lục Minh Tinh nói lảng sang chuyện khác: “Dạo này chị thấy sao rồi.”

“Đỡ nhiều rồi.”

Tôi dành ra hai ngày để đọc lại toàn bộ truyện Nàng lọ lem sống lại trở thành người đẹp người gặp người mê, tuy trí nhớ vẫn chưa hồi phục lại như bình thường, nhưng ít nhất tôi cũng phân biệt được đâu là tình tiết trong truyện và ngoài đời thực.

Mọi người đều rất kiên nhẫn, chỉ cần tôi hỏi, họ sẽ không giấu giếm điều gì.

Tôi ngồi chơi một lúc rồi định đi, Lục Minh Kỳ nhắn tin bảo tôi mau chóng qua đó với anh.

Lúc ra đến cửa, Lục Minh Tinh gọi tôi lại: “Chị dâu, sau này chị nhớ phải chú ý an toàn đấy.”

Hiếm khi tôi thấy cậu ta tỏ ra nghiêm túc như thế.

“Chị không biết ngày chị bị th.ương, anh hai đã lo thế nào đâu, em lớn ngần này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh ấy khóc như thế, khi đó cả người anh ấy run lên bần bật, anh ấy thật sự rất sợ mất đi chị.”

Hôm đó tôi hôn mê nên không biết trời trăng gì.

Cũng là lần đầu tiên có người nhắc đến chuyện này với tôi.

12
Thú thật quan hệ giữa tôi và Lục Minh Kỳ có chút kỳ lạ.

Từ anh, bạn bè và người thân, không khó để tôi hiểu được tình cảm anh dành cho mình sâu đậm cỡ nào.

Nhưng tiếc là tôi lại chẳng nhớ gì cả.

Hình tượng nữ phụ đ.ộc á.c ăn sâu bén rễ trong lòng tôi suốt ba tháng trời, tình cảm tôi dành cho anh cũng bị đứt đoạn trong thời gian ấy, tôi giữ mình ở trong vùng an toàn với tâm thế có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Anh nói cho tôi nghe, chúng tôi đã quen nhau, bên nhau rồi kết hôn thế nào, sau đó lại kể cho tôi nghe về cuộc sống ngọt ngào sau hôn nhân của cả hai, rất sống động.

Tôi không có cảm giác.

Nhưng anh đúng là gu của tôi.

Tình cảm cũng đâm chồi nảy lộc rất nhanh.

Có điều không giống nhau.

Đôi lúc Lục Minh Kỳ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Rất nhiều lần, tôi cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của anh đối với thái độ của tôi.

Rõ ràng anh đang nói đến chuyện giữa hai đứa, có những thứ tôi cũng có ấn tượng nhưng lại không mấy hào hứng.

Anh không vui.

Có lần tôi mượn điện thoại của anh, nhìn thấy hàng dài lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của anh.

“Làm cách nào để chữa bệnh mất trí nhớ?”

“Làm sao để hồi phục trí nhớ?”

“Ch.ấn đ.ộng n.ão làm rối loạn trí nhớ phải làm thế nào?”

“Thôi miên có tác dụng gì trong việc sắp xếp lại trí nhớ không?”

Kiểu thế.

Anh còn tham khảo ý kiến từ rất nhiều bác sĩ, tư vấn qua mạng không ai dám chắc, có hai bác sĩ nói rất nghiêm trọng, anh cũng chẳng buồn nói chuyện nữa.

Tiểu Lý nói lúc tôi đang nằm ngủ trong phòng, thỉnh thoảng lại có bác sĩ đến nhà, rồi nói chuyện khoảng một tiếng đồng hồ với Lục Minh Kỳ ở trong phòng làm việc.

Anh muốn tôi nhanh chóng trở lại bình thường.

Trước mặt tôi, anh luôn sắm vai một người chồng hoàn hảo không có điểm gì phải chê, cũng không lan tỏa những cảm xúc nôn nóng đó sang cho tôi.

Gần đây anh rất bận, thường xuyên tăng ca đến tận đêm khuya.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ngồi lại rồi nghiêm túc nói chuyện với nhau.

Hôm nay tôi đến công ty, anh vui ra mặt, nhân lúc mọi người đang nghỉ trưa anh đưa tôi đi tham quan một vòng công ty.

Sau khi về lại văn phòng của anh, tôi đưa tờ danh sách cho anh xem.

“Những nơi anh viết em đều đi cả rồi, nhưng có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả.”

Lục Minh Kỳ nhận lấy, anh vừa xem vừa hỏi: “Em thấy phiền, không muốn đi sao?”

Anh biết tôi thích nằm lì trong nhà.

“Không phải, tình trạng của em không giống với những người mất trí nhớ bình thường, những ký ức em mất đi không nhiều, chỉ bị rối loạn thôi, những khung cảnh quen thuộc không có tác dụng nhiều với em.”

“Được rồi.” Anh vo tờ giấy thành một cục rồi ném vào trong thùng rác: “Vậy sau này không đi nữa.”

Tôi không có ý này.

“Em đọc xong tiểu thuyết rồi, cũng biết đâu là thật đâu là giả.”

Anh bất lực khen một câu: “Ừ, vợ anh giỏi lắm.”

“Ý của em là, nếu như em cứ thế này cả đời, anh cũng đừng lo, rối loạn trí nhớ không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của em. Anh cũng đừng để mình phải mệt quá, công việc đã đủ bận rộn rồi, chuyện của em cứ để thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.”

Lục Minh Kỳ mím môi, anh không cười nữa: “Anh không thích em bị bệnh.”

“Em không bị bệnh.”

“Không hồi phục lại hoàn toàn, anh thấy vẫn là bị bệnh.”

“Cũng đành chịu thôi, không dễ chữa.”

Lục Minh Kỳ vỗ nhẹ lên đùi anh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Anh muốn ôm tôi.

Lúc thiếu cảm giác an toàn, anh rất thích ôm tôi.

Tôi nghe lời ngồi lên chân anh, rồi ôm anh sau đó dịu dàng vỗ lên lưng anh, giống như anh từng an ủi tôi vậy.

“Lục Minh Kỳ, em thích anh, anh đừng như thế nữa được không?”

Lục Minh Kỳ ủ rũ: “Ngày trước em luôn nói yêu anh.”

Tôi vội vàng chữa lời: “Em yêu anh.”

“Ngày trước em còn chủ động hôn anh.”

Tôi hôn anh: “Hiện tại em cũng sẽ chủ động hôn anh.”

“Sao em lại nói chúng ta là hôn nhân thương mại được chứ?”

Anh vẫn đau đáu chuyện này.

“Đầu em có vấn đề.”

“Em còn nói muốn ly hôn với anh.”
“Sau này em sẽ không như thế nữa, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, rời xa anh rồi em biết tìm ai?”

Lục Minh Kỳ hừ một cái: “Chẳng phải bạn em thường xuyên giới thiệu đàn ông cho em sao?”

“Em không lấy mấy người đó đâu.”

“Ồ, nếu như không phải họ, em bằng lòng lấy ai?” Mùi chua tỏa ra nồng nặc: “Em còn mang ả.nh n.ó.ng của người ta về nhà nữa, Giang Việt Linh, em giỏi lắm.”

Oan quá.

“Là Trương Loan nhét vào túi của em, nếu biết trước em đã không cầm rồi, hơn nữa cậu trai đó có mặc quần l.ó.t, không phải là ảnh n.ó.ng?”

“Cậu trai?” Lục Minh Kỳ không vui nói móc: “Trông cũng đâu còn nhỏ nữa.”

“Nhỏ hơn chúng ta vài tuổi, bọn họ lập nhóm trong giới giải trí, mới debut nên chắc cũng không quá lớn đâu.”

“Em đang chê anh già à.” Anh ôm chặt eo tôi: “Năm nay anh mới 25, không già.”

Ai nói anh già?

Tôi kiên nhẫn xoa đầu anh, học theo giọng điệu cưng chiều và bất lực của anh mỗi khi nói với tôi: “Đầu óc có vấn đề phải chữa trị, không được giấu bệnh biết chưa?”


____________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom