Anh xoa má tôi rồi nói: “Cô bé đáng thương, sao em lại mơ giấc mơ đó chứ?”
Anh vẫn không tin.
Tôi thừa nhận chuyện này hơi vô lý, nhưng nếu không phải đã tự mình trải nghiệm tôi cũng không dám tin đâu.
9
Vì vậy, tôi cũng không trách anh mà rộng lượng nói: “Em mới hai mươi ba tuổi thôi, em còn rất nhiều thời gian đẹp đẽ để tận hưởng, em không muốn mất sớm thế đâu, sau này em sẽ tránh xa mọi người, nếu muốn ly hôn anh cứ nói thẳng với em, em sẽ không đeo bám anh.”
“Không ly hôn.”
Lục Minh Kỳ nâng cằm tôi, anh nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi nói: “Giang Việt Linh, bất kể em đã quên đi bao nhiêu chuyện, nhưng em phải nhớ rõ một điều, ngày kết hôn chúng ta đã từng ước hẹn hai đứa sẽ bên nhau trọn đời, anh sẽ không ly hôn với em, em cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa, mơ mộng hão huyền.”
Ước hẹn ư?
Có sao?
Tôi ù ù cạc cạc.
Lục Minh Kỳ vén sợi tóc rối ra sau tau cho tôi, đôi mắt anh ửng đỏ: “Xin lỗi em.”
Tôi trả lời ngay lập tức: “Em không trách anh.”
Trông anh có vẻ rất buồn, anh tự trách: “Là anh không bảo vệ được em, để em xảy ra chuyện.”
Cũng không thể trách anh được, do tôi bất cẩn nên mới bước hụt.
“Anh nên nhận ra sớm hơn.”
Anh hôn lên môi tôi, trấn an.
“Đừng lo, ngày mai chúng ta tới b.ệ.nh v.iện kiểm tra, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Ý của Lục Minh Kỳ là gì?
Anh nghi ngờ tôi có vấn đề sao?
10
Tôi có vấn đề thật.
Lần này, Lục Minh Kỳ đã đưa tôi đến một b.ệ.nh v.iện khác, kết quả kiểm tra là chấn động não gây ra r.ối l.oạn trí nhớ.
Bác sĩ đẩy gọng kính vàng rồi chậm rãi lên tiếng: “Trường hợp này rất hiếm gặp, thường thì chấn động não sẽ mất đi ký ức, có thể người b.ệnh sẽ quên mất những chuyện xảy ra trước hoặc sau khi xảy ra sự cố mấy ngày, hoặc là quên đi một phần ký ức trong quá khứ, hoặc là quên đi toàn bộ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được b.ệnh nhân bị r.ối l.oạn trí nhớ giống như cô Lục đây.”
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Lục Minh Kỳ ngồi bên cạnh tôi nói: “Bình thường cô ấy thích đọc truyện, cũng có chút liên quan phải không.”
Trước đó anh đã nói cho bác sĩ nghe th.ả.m cảnh tôi gặp phải.
Bác sĩ gật đầu: “Cũng có khả năng, hai người có thể tìm lại lịch sử tìm kiếm trước đó của cô Lục, biết đâu lại tìm ra được đáp án.”
Tôi thích đọc truyện sao?
Chắc là thế, dẫu sao tôi cũng không đi làm, rảnh rỗi sẽ tự tìm việc gì đó để làm.
Bác sĩ ở b.ệ.nh v.iện tư nhân rất kiên nhẫn, anh ấy và Lục Minh Kỳ đã rất nghiêm túc đọc lại những thứ tôi lưu lại.
Họ đọc rất nhanh, có truyện chỉ đọc phần giới thiệu rồi lướt qua luôn.
Có lẽ trước đây tôi là một đứa có một niềm đam mê bất tận với truyện trên mạng, họ tìm gần một tiếng đồng hồ mới khoanh vùng được cuốn tiểu thuyết lắm drama có tên “Nàng lọ lem nghèo khổ trùng sinh trở thành người đẹp người gặp người yêu”.
Thoạt nhìn, cái tên này cũng chẳng có gì nhưng khi được hai người đàn ông đọc lên tôi lại thấy ờm…
Kể ra, cách đặt tên truyện trong mấy năm gần đây ngày càng màu mè, đọc cái tên thôi tôi đã không có hứng thú rồi.
Nhưng toàn đọc được cùng một kiểu tên ấy, tôi sợ mình sẽ bỏ lỡ truyện gì đó thú vị nên vẫn ấn vào đọc thử giới thiệu với ba chương đầu.
Tôi vẫn còn chút ấn tượng với bộ truyện này, tình tiết rập khuôn, văn phong của tác giả gãy gọn, đơn giản, tôi rất thích nhưng không còn nhớ rõ tình tiết truyện nữa.
Lục Minh Kỳ và bác sĩ kiên nhẫn đọc từng chương một, cuối cùng nữ phụ độc ác tên Giang Việt Linh cũng xuất hiện ở chương 33.
Tốt rồi.
Đã có được câu trả lời.
Sau khi ngồi lại bàn làm việc, bác sĩ bình tĩnh phân tích: “Theo như lịch sử tìm kiếm thì hiện tại cô Lục đang đọc đến chương 97, nhân vật cùng tên Giang Việt Linh vừa hay xuất hiện, trùng khớp với thời gian và ngày cô xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại cô đã lẫn lộn giữa thế giới thực và thế giới trong truyện với nhau.”
Nhưng những ký ức đó rất chân thật.
Tôi lắc đầu: “Tôi thấy không giống lắm, trong ký ức của tôi nữ chính tên là Liên Dung, trông rất giống bạn gái cũ của em chồng tôi, trước đây tôi không hề quen cô ấy.”
“Có thể cô đã từng gặp hoặc là từng nghe thấy cái tên ấy rồi, cô có chắc mình đã nhìn thấy gương mặt của cô Liên trong giấc mơ không?”
Thú thật, tôi không dám chắc.
Hình như sau khi Tiểu Lý đưa CV của Liên Dung cho tôi nó mới trở nên rõ ràng vậy.
Bác sĩ: “Cũng phải 99%, đúng là trong phần đầu truyện nữ chính của “Nàng lọ lem nghèo khổ trùng sinh thành người đẹp người gặp người yêu” có dây dưa với cả ba anh em, trùng hợp lại là bạn gái cũ của cậu ba, cũng khớp mới mối quan hệ của mọi người.”
Tôi phản bác: “Tôi có thể chấp nhận lời giải thích gượng ép này, nhưng một người bạn của tôi, crush của cô ấy cũng từng dây dưa với Liên Dung, tôi chưa từng gặp người đàn ông ấy nhưng tôi biết bạn của mình cũng là nữ phụ đ.ộ.c á.c, cuộc đời của cô ấy cũng phát triển như thế.”
“Người bạn đó đã nói gì với cô?”
“Cô ấy nói gần đây crush của mình có add wechat của Liên Dung, hai người họ trò chuyện rất vui vẻ.”
“Cô thử nghĩ kỹ lại xem, người mà bạn cô nói đến là cô Liên sao?”
Tôi cầm điện thoại, tìm lại lịch sử trò chuyện với Trương Loan.
Tuyệt vời!
Từ đầu đến cuối Trương Loan không hề nhắc đến cái tên Liên Dung.
“Có thể… có thể bạn tôi không biết cô ấy tên Liên Dung.”
Bác sĩ đề nghị: “Cô có thể gọi điện xác nhận lại với bạn mình.”
Lục Minh Kỳ cũng nói: “Trương Loan biết Liên Dung trông thế nào, cô ấy từng gửi ảnh của Liên Dung và thằng ba cho em, nếu người đàn ông cô ấy thích phải lòng Liên Dung, chắc chắn cô ấy sẽ không lấy ảnh của người khác để miêu tả đâu.”
Nghe cũng hợp lý.
Thế là tôi nhắn tin cho Liên Dung, hỏi cô ấy có ảnh cô gái crush cũ cô ấy từng mập mờ không.
Trương Loan trả lời trong phút mốt, cô ấy rất quan tâm đến tình hình dạo gần đây của người ta, bèn gửi cho tôi mười mấy bức ảnh f.ull H.D.
Không khó nhận ra cô gái trong bức ảnh và Liên Dung không phải cùng một người.
Miệng tôi giật giật, tôi bắt đầu hoài nghi bản thân.
Lục Minh Kỳ và bác sĩ nói chuyện với nhau, họ đang bàn về phương án điều trị.
Câu trả lời của bác sĩ không khác trên phim truyền hình là mấy, anh ấy không dám đảm bảo bao giờ tôi sẽ hồi phục lại ký ức, có thể một hôm nào đó tự dưng tôi sẽ trở lại bình thường, cũng có thể phải sống trong bộ truyện này cả đời.
Tạm thời chưa có cách điều trị hữu hiệu.
Anh ấy khuyên Lục Minh Kỳ và người thân hãy thường xuyên nói với tôi về những chuyện trong quá khứ, dẫn tôi đến những nơi trước kia tôi thường đặt chân đến, biết đâu lại hữu ích.
Tôi nói: “Bác sĩ, trước kia không những tôi chưa từng gặp Liên Dung mà tên của cô ấy tôi cũng chưa từng nghe thấy, nữ chính trong truyện cũng tên là Liên Dung sao?”
“À, không phải.” Bác sĩ nói: “Nữ chính trong truyện tên Vạn Mê, cô ấy thích ăn bánh trung thu hạt sen nhất.”
Tôi: “Trên đời này có chuyện trùng hợp như thế thật sao?”
“Chữ trùng trong làm gì có chuyện trùng hợp.”
Tôi im bặt.
Hôm nay trời Hải Thành đổ cơn mưa lớn.
Lúc rời khỏi b.ệ.nh v.iện, vừa hay mưa đã tạnh và trời đã hửng nắng, nơi chân trời xa xa còn có cả cầu vồng.
Không cần hỏi cũng biết tâm trạng của Lục Minh Kỳ cũng đẹp tựa cầu vồng kia vậy.
Anh nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, đưa tôi đến nhà hàng trước đây chúng tôi thường lui tới để ăn trưa.
“Em còn nhớ không? Chúng ta xem mắt lần đầu tiên ở đây đấy.”
Trong lúc đợi món, anh luôn nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ.
Tôi nhắc nhở anh: “Em bị r.ối l.oạn trí nhớ chứ có m.ất trí đâu.”
Lục Minh Kỳ bật cười, ý cười hiện rõ trên gương mặt anh.
“Vậy em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?”
Tôi chau mày: “Không phải chúng ta gặp nhau lần đầu trong lúc xem mắt sao?”
Nụ cười nở trên môi Lục Minh Kỳ vụt tắt: “Em không nhớ thật hay đang đùa anh đấy.”
“Em không có ấn tượng.”
“Không được đùa với anh.”
Tôi cố gắng nhớ lại nhưng cũng vô ích: “Thật mà.”
Lục Minh Kỳ sa sầm mặt mày: “Giang Việt Linh, đùa không vui chút nào.”
Ch.ế.t mất thôi.
Hình như tôi m.ất trí thật rồi.
“Hay là anh nói cho em nghe đi?”
Lục Minh Kỳ nói: “Trong bữa tiệc sinh nhật của anh trai em năm năm trước, em nhớ lại đi.”
Tôi nhớ tiệc sinh nhật của anh trai.
“Anh có đi sao?”
“Không đi sao quen em?”
Tôi giật mình: “Ý anh là, năm năm trước chúng ta đã quen nhau rồi sao?”
Lục Minh Kỳ dịu giọng: “Cũng không hẳn là quen, chỉ gặp nhau một lần thôi, anh bảo anh trai em giới thiệu chúng ta làm quen nhưng anh ấy lại nói em vừa mới mười tám, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.”
Hiểu rồi.
“Là anh đứng từ xa nhìn em?”
“Em và anh từng nói chuyện với nhau rồi.”
“Có sao?”
“Em có.”
Anh chắc chắn như thế, tôi hơi lung lay nhưng chả nhớ gì cả.
“Nhưng tối đó em đã nói chuyện với rất nhiều người.”
Lục Minh Kỳ: “...”
“Hai nhà chúng ta thân thiết lắm sao, sao sinh nhật anh trai em lại mời anh?”
Nhà họ Lục vốn kinh doanh ở Hải Thành, còn gốc rễ của nhà họ Giang lại ở An Thị, vài năm gần đây mới đến Hải Thành phát triển, dự án đầu tiên cũng là hợp tác với nhà họ Lục.
Tuy nói người trong giới thượng lưu biết nhau hết, nhưng do không sống cùng một thành phố nên qua lại cũng ít.
“Chị dâu của em là họ hàng của nhà họ Lục, ngay cả cái này em cũng bị r.ối l.oạn sao?” Lục Minh Kỳ khó tin nói: “Vậy em còn nhớ chúng ta xem mắt là do anh cả với chị dâu của em làm mối không?”
Tôi ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”
Lục Minh Kỳ nheo mắt như thể đang nhớ lại, một lúc sau anh mới nói: “Cho nên ngày đó em nói cái gì mà hôn nhân thương mại? Em cho rằng chúng ta bên nhau là vì lợi ích sao?”
Lẽ nào không phải?
Hơn nữa anh trai tôi kết hôn khi nào cơ?
Tôi nghĩ sao hỏi vậy.
Lục Minh Kỳ dở khóc dở cười: “Anh em lấy vợ sớm, họ đã có với nhau ba mặt con rồi.”
“Không phải là con riêng sao?”
“Kết hôn rồi mới sinh con.”
Tôi đập mạnh điện thoại lên bàn rồi tức giận nói: “Sao anh của em lại có thể như thế, kết hôn rồi vẫn còn tằng tịu bên ngoài.”
“Vợ chồng người ta mặn nồng lắm em ơi.”
“Sao có thể?”
Tôi không tin: “Anh ấy học theo bố em bên ngoài nuôi ba bốn cô, bố em còn quá đáng hơn, còn sinh cho em mười mấy đứa em trai em gái nữa.”
Lục Minh Kỳ thở dài ngao ngán: “Em thử nói với họ những câu này xem, e là sau này đừng về nhà nữa.”
“Hừ, em không cần.”
“Em nên về nhà một chuyến đi, anh thấy em cần được nói chuyện với họ.”
Tôi ngẩn người: “Đây cũng là tình tiết trong truyện sao?”
Lục MInh Kỳ gật đầu.
“Thật ra ba mẹ và anh cả của em đều rất thương em?”
Lục Minh Kỳ lại gật đầu.
“Vậy sao lúc em nằm viện họ không đến thăm em, cũng không có lấy một cuộc điện thoại hỏi thăm.”
“Họ ở b.ệ.nh v.iện trông em suốt một đêm, em tỉnh lại mới rời đi, anh với em ở lại b.ệ.nh v.iện, bữa tiệc bên kia cũng không thể để đấy không lo được.”
“Bố mẹ vợ với anh cả bộn bề nhiều việc, mẹ vợ mới mở văn phòng cần phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu. Sau khi chắc chắn em không sao họ mới vội vàng trở về An Thị. Bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi, họ sợ gọi điện làm ảnh hưởng đến em nên ngày nào cũng nhắn tin hỏi anh tình hình của anh.” Lục Minh Kỳ ngạc nhiên nói: “Không lẽ mấy tháng nay em không gọi điện về cho bố mẹ sao.”
“Họ cũng đâu gọi cho em.”
“Có thể là do anh bảo với bố mẹ em khỏe rồi, bảo họ cứ yên tâm làm việc.”
“Là vậy sao?”
“Hẳn là thế, nhà em không ai thích gọi điện thoại cả, họ luôn tuân theo tôn chỉ không có tin tức mới là tin tốt, có chuyện gì gấp lắm mới gọi điện thoại thôi.”
Hình như tôi là kiểu người không thích gọi điện cho người khác thật, trong danh sách bạn bè trên wechat, tôi cũng chỉ nói nhiều với Lục Minh Kỳ và Trương Loan.
Trương Loan còn phải chủ động nhắn tin cho tôi thì tôi mới nói với cô ấy vài ba câu.
Thảo nào hôm đó Lục Minh Kỳ lại nhắc tôi gọi điện về nhà.
Tôi ngộ ra một điều.
Đi đứng phải cẩn thận, ngã một cái để rồi xảy ra bao chuyện hiểu lầm thế này?
_________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn.
Bình luận facebook