“Em đang chê anh già đấy à.” Anh ôm chặt eo tôi: “Năm nay anh mới 25 thôi, không già.”
Ai nói anh già?
Tôi kiên nhẫn xoa đầu anh, học theo giọng điệu cưng chiều và bất lực của anh mỗi khi nói chuyện với tôi: “Đầu óc có vấn đề phải đi chữa, không được giấu b.ệnh biết chưa?”
12
Lục Minh Kỳ bật cười, anh ôm tôi ngả về phía sau để nằm cho thoải mái.
“Anh đã xem camera, rồi nghe được cuộc nói chuyện giữa em với thằng ba rồi.”
“Em biết, hôm đó em về nhà chẳng phải anh đang xem nó sao?”
“Anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, khi ấy anh không biết đấy là di chứng của chấn động não. Anh cứ nghĩ ba năm qua em đang diễn kịch với mình, lúc em nói những lời ấy với thằng ba trông em rất nghiêm túc, rất có sức thuyết phục.”
“Thế nên anh đã tin sao.”
“Bán tín bán nghi, khi ấy anh rất rối bời, nhưng em lại chẳng thèm giải thích, về đến nhà cũng chẳng chịu nói với anh câu nào, giống như ngầm thừa nhận tất cả vậy.”
Trách thì trách b.ệ.n.h v.iện trước đó, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mà không phát hiện ra vấn đề.
Có thể là do tình trạng của tôi quá đặc biệt, bác sĩ không phát hiện ra nguyên nhân từ ảnh chụp CT.
“Trong một tuần anh ở công ty, hầu như ngày nào anh cũng mất ngủ. Anh cả sợ anh đ.ộ.t tử nên đã đến trông anh, thấy anh ngủ rồi mới đi nghỉ. Cuối cùng anh ấy cũng không chịu nổi nữa, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh tâm sự với anh ấy. Anh cả bình tĩnh hơn anh nhiều, lập tức nhận ra điều bất thường bảo anh đưa em đến b.ệ.n.h v.iện kiểm tra lại.”
Thì ra còn có sự giúp sức từ phía anh chồng nữa.
Lục Minh Kỳ nói: “Em đấy, anh không có ở nhà thì ăn chơi nhảy múa, còn mang cả ảnh của người đàn ông khác bày trước mặt anh nữa.”
Có phải em cố tình đâu.
Trương Loan vừa mới đưa cho tôi là tôi đã quên béng rồi, nếu như không phải chiếc túi đó rơi xuống, tôi cũng không biết đến bao giờ mình mới phát hiện ra nó nữa.
Ra ngoài, tôi không thích đeo cùng một chiếc túi.
“Khi ấy anh thật sự rất giận, muốn bơ em.” Anh lên án, nhưng sau đó lại cười nói: “Nhưng em đã chủ động cầm tay anh, còn quan tâm hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, cơn giận của anh cũng bay sạch sành sanh.”
“Anh dễ thỏa mãn thật đấy.”
Anh lắc đầu nói không phải: “Là vì anh quá yêu em.”
Bình thường Lục Minh Kỳ sẽ không thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình thế này, anh thích chứng minh bằng hành động hơn.
Với anh mà nói mấy lời này quá sến, không thích hợp đặt ở đầu môi.
Hoặc là do tôi không nhớ rõ chăng?
Với tính cách của anh, thỉnh thoảng tỏ vẻ ấm ức, làm nũng trước mặt tôi đã là cực hạn rồi.
Hơn nữa còn phải trong trường hợp anh thấy rất bất an, cần được an ủi gấp.
Giống như hiện tại.
Tôi ôm chặt lấy anh rồi thở dài.
Tôi đúng là tự lấy đá ghè chân mình mà.
Một ngày quan trọng như kỷ niệm ngày cưới cũng không chuẩn bị sao cho chu đáo.
Đi giày cao gót thì thôi, đằng này lại không đi đúng size.
Không đúng sai đã đành, đằng này lúc xuống cầu thang mắt mũi để trên trời không nhìn đường.
Lục Minh Kỳ vừa mới dặn xong tôi đã ngã sõng xoài ngay trước mặt anh rồi.
Chắc khi ấy anh sợ lắm.
Tôi cũng đâu muốn sự cố xảy ra, sau đó cũng không có ai nói hay trách móc gì tôi, dù gì tôi cũng đang bị thương mà.
Chủ yếu là do tôi cứng đầu, trước đó còn đọc tiểu thuyết cái gì mà người gặp người yêu.
Tác giả viết quá đỉnh, không ngờ chọn bừa một cái tên cho nữ phụ mà cũng trùng tên với tôi.
Tính ra, cái tên này của tôi cũng đâu phải phổ biến lắm.
Chúng tôi giữ im lặng trong vài phút.
Gần đây Lục Minh Kỳ thật sự rất mệt, anh ôm tôi rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi muốn để anh ngủ ngon một lát, đứng dậy nhưng anh bỗng mở choàng mắt rồi lập tức kéo tôi lại, sau đó căng thẳng cất tiếng: “Em đi đâu?”
“Á em… hay là anh vào phòng nằm nghỉ đi? Còn nửa tiếng nữa mới họp mà.”
“Ngủ với anh nhé.”
Tôi không buồn ngủ tẹo nào, sáng nay chín giờ tôi mới dậy.
Thấy quầng thâm dưới mắt anh, tôi không đành lòng nói: “Được.”
13
“Chồng tớ thật sự rất yêu tớ, phải làm sao đây?”
Lục Minh Kỳ đi họp rồi, anh bảo tôi đợi anh trong phòng nghỉ, tan làm anh sẽ đưa tôi đi ăn ở nhà hàng.
Tôi buồn tay buồn chân chẳng có chuyện gì làm, đúng lúc này Trương Loan lại nhắn tin tám nhảm với tôi, thế là tôi đã kể chuyện này cho cô ấy nghe.
Trương Loan rep lại tôi bằng một loạt dấu chấm.
“Cún con đang nằm trên giường của tớ, không ăn cơm chó, cảm ơn.”
“Thế cậu mất trí nhớ thật à?”
Tôi: “Nói đúng hơn thì là rối loạn trí nhớ, nhưng mà thật ra cũng mất đi một phần ký ức.”
Trương Loan: “Cũng chỉ có mỗi cậu như thế thôi, không hiểu giày hãng đó có điểm gì thu hút cậu? Đã bảo khó đi rồi mà cứ đòi đi bằng được cơ.”
“Sau này không đi nữa, bây giờ tớ thấy giày hãng đó không đẹp nữa rồi.”
“Suýt nữa mất cả cái mạng nhỏ, thấy đẹp mới lạ đấy.”
Mấy phút sau, Trương Loan gửi cho tôi một tin nhắn rất dài.
“Lục Minh Kỳ thành ra như thế cũng không khó hiểu, ngày đó cậu bất tỉnh tại chỗ, gọi thế nào cũng không tỉnh, biệt thự của nhà họ Lục lại nằm ở ngoại thành, đợi xe cứu thương đến nơi cũng mất kha khá thời gian, bọn tớ cũng không dám tùy tiện chạm vào cậu. Trên thương trường Lục Minh Kỳ cũng được coi là một người sành sỏi, nắm chắc phần thắng trong tay, nói thật tớ quen anh ấy cũng được vài năm rồi, đó cũng là lần đầu tiên tớ thấy anh ấy luống cuống như thế đấy. Khi đó nước mắt anh ấy lăn dài, cứ gọi tên cậu mãi, còn cậu thì chẳng khác nào người đãlên chầu ông bà ông vải. Tớ sợ, nếu cậu mà không còn nữa anh ấy sẽ lập tức đi theo cậu mất.”
Tôi không ngờ Trương Loan cũng có mặt ở đó, nghe cô ấy kể về tình cảm sâu đậm Lục Minh Kỳ dành cho tôi.
“Trước đó lúc nói chuyện với nhau, tớ có bảo mình với Lục Minh Kỳ là đôi vợ chồng hờ kết hôn vì lợi ích, sao cậu không nói gì.”
Trương Loan tức giận nói: “Cậu là một bà vợ khi đã hứng lên thì chuyện gì cũng dám nói.”
“Lục Minh Kỳ nhìn thấy tấm danh thiếp cậu đưa cho tớ rồi.”
“Có phải lần đầu đâu.”
Còn không phải lần đầu.
Tôi ngạc nhiên nói: “Không thể nào, Lục Minh Kỳ nói bọn tớ rất mặn nồng, sẽ không làm mấy chuyện như vụng trộm bên ngoài đâu.”
“Ai nói cậu vụng trộm?”
Trương Loan không chịu nổi nữa, bèn gửi voice chat cho tôi.
“Bạn của tôi ơi, cậu ngon, ngoài kia có biết bao nghệ sĩ nugu muốn tìm cậu làm mẹ đường? Đám đàn ông tớ quen cũng có hội nhóm của mình, sau khi làm quen với tớ lại rất thích tìm mối cho anh em, chúng ta đã nói rõ với nhau từ trước, cậu cứ nhận số liên lạc trước rồi sau coi như không có chuyện gì xảy ra mà.”
“Chuyện cỏn con, bọn họ đã mở miệng, chúng ta dỗ dành vài câu là xong, tớ cũng đâu biết đầu cậu có vấn đề đâu.”
Tôi hỏi: “Cậu còn hóng chuyện của chồng tớ với Liên Dung, còn bảo cô ấy ngay cả người đã có vợ rồi cũng không tha.”
“Hóng hớt hóng hớt thôi mà, hi hi, tớ cũng không coi mấy lời đồn đại linh tinh trong giới thượng lưu là thật, nói đùa với cậu thôi.”
Quả nhiên là chị em cây khế.
Dám đùa kiểu này.
“Chồng cậu yêu cậu, cậu còn chưa thỏa mãn sao? Có thể tìm được tình yêu đích thực trong giới thượng lưu thật sự rất kỳ diệu, nếu cậu còn băn khoăn thì đối xử tốt với anh ấy một chút, tháng sau là sinh nhật của anh ấy, cậu đừng quên đấy?”
Tôi ngớ người.
Suy nghĩ một lát, đột nhiên một con số xuất hiện trong đầu tôi.
Cũng may, cũng may.
Tôi thở phào.
Trương Loan nhắc nhở rất kịp thời, tôi còn chưa chọn quà sinh nhật cho Lục Minh Kỳ.
Lục Minh Kỳ là một người thực tế y như tôi, mấy năm trước mỗi lần đón sinh nhật, anh đều tặng tôi những món đồ xa xỉ có thể tăng giá, còn tôi lại tặng anh vàng, có thể giữ được giá trị.
Anh không nói gì, chắc hẳn rất thích chúng.
Năm nay tình huống đặc biệt, tôi muốn làm khác đi, tặng quà khiến anh cảm động, khiến anh vui.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại giật mình nhận ra, tôi không biết anh thích gì cả.
Trong suy nghĩ của tôi Lục Minh Kỳ là một người coi trọng sự nghiệp, anh rất hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi chinh chiến trên thương trường.
Còn tôi thì ở nhà ăn no chờ đắp chiếu, cũng không đỡ đần được gì cho anh trong sự nghiệp, anh lấy tôi, có thể nói là được cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Nhưng hợp tác là do bố với anh trai tôi phụ trách, tôi chẳng biết gì cả, tự dưng muốn làm cho anh một cái dự án, không thiết thực lắm.
Tôi cũng không hiểu đầu tư, có mối ngon toàn là anh kéo tôi theo.
Đưa tiền mặt cho anh cũng không hợp lý, bởi tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi cũng là tiền của anh.
Hôm nay Lục Minh Kỳ tan làm đúng giờ.
Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng gần ngay công ty.
Có lẽ thấy tôi ủ rũ, anh lo lắng hỏi: “Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Tôi cắn dĩa, quyết định không tốn nơ ron thần kinh nữa mà hỏi thẳng anh.
“Sinh nhật anh, anh muốn em tặng quà gì?”
Hình như Lục Minh Kỳ đã quá quen với cái kiểu này của tôi, anh rất bình tĩnh nói: “Sinh nhật vẫn còn sớm mà.”
“Tháng sau rồi.”
“Mấy năm trước, toàn một hôm trước sinh nhật em mới đến ngân hàng mua vàng.”
Tôi lúng túng nói: “Năm nay em muốn tặng anh quà tốt hơn.”
“Anh không nghĩ em có thể tìm ra được thứ tốt hơn cả vàng đâu.”
Vàng giữ được giá, tất nhiên là tốt rồi.
Tôi bĩu môi ghét bỏ nói: “Anh thiển cận thật đấy, anh bị tiền che mờ hai mắt rồi.”
Lục Minh Kỳ bật cười: “Ý của anh là, với cái tính tham tiền của em chắc chắn sẽ không ưng mấy thứ khác.”
Thì ra tôi mới là đứa thiển cận.
Con người tôi kể ra cũng lạ, ăn sung mặc sướng từ nhỏ, thế mà trong mắt lại chỉ có mỗi tiền.
Bít tết được bưng lên, Lục Minh Kỳ cắt thành miếng nhỏ rồi đưa cho tôi.
Bỗng anh nói: “Đúng là anh rất muốn có một thứ.”
Hai mắt tôi sáng như đèn pha ô tô: “Anh nói mau.”
“Về nhà rồi nói với em.”
Anh thần thần bí bí, tôi còn tưởng là thứ gì đó quan trọng lắm cơ.
Vừa về đến nhà tôi đã nôn nóng hỏi anh.
Ai biết anh lại bỏ tôi lại một mình, đi vào trong phòng làm việc rồi đóng cửa phòng lại, còn khóa trong.
Tôi ngồi ở cửa chưa được năm phút thì anh đi ra, tay còn cầm tờ A4.
Hồi nhỏ Lục Minh Kỳ có học thư pháp, thành quả rõ rệt, mấy dòng chữ ngắn ngủn nhưng nét nào ra nét đấy, cứng cáp, rất đẹp.
“Em ký đi.”
Tôi cầm lấy tờ giấy lên, trên đó có viết.
1 Bên B hứa sẽ không bao giờ ly hôn với bên A.
2 Bên B hứa sẽ không bao giờ phản bội bên A.
3 Bên B hứa sẽ không bao giờ vứt bỏ bên A.
Bên A là chữ ký của anh.
Quả nhiên là gian thương, tất cả đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của bên B.
Tôi nhìn anh: “Cái này không có hiệu lực pháp luật đâu.”
“Anh biết.” Anh nhét cây bút vào trong tay tôi rồi nói: “Anh tin em không phải là người nói lời nuốt lời.”
Đây là lý do tôi dùng để trả lời qua loa anh vào ngày Lục Minh Tinh nổi đ.i.ê.n chạy đến đây.
Tôi không biết anh nói câu ấy là muốn chế nhạo hay ám hiệu gì cho tôi.
Nếu như anh đã muốn thì tôi cũng vui vẻ ký tên vậy.
Lục Minh Kỳ như nhặt được vàng, anh cẩn thận cất nó trong két sắt.
Tôi đứng bên cạnh cười anh: “Anh yêukiểu học sinh cấp hai hả?”
Anh quay đầu nhìn sang rồi thản nhiên trả lời tôi: “Thế mới bảo em không ưng thứ gì hơn vàng.”
“Một tờ giấy vụn thôi mà.”
Lục Minh Kỳ giả vờ ngạc nhiên: “Không ngờ em lại so sánh tình cảm sâu đậm của mình với giấy vụn đấy.”
Tôi không đấu võ mồm với anh nữa, anh vui là được.
Hôm sinh nhật anh tôi vẫn ra ngoài mua mười chỉ vàng rồi đặt trên bàn làm việc của anh.
Hình như tờ giấy đó rất có tác dụng.
Kể từ hôm đó, anh không còn cố chấp tìm bác sĩ hỏi thăm về cách chữa khỏi bệnh cho tôi nữa, anh cũng không thường xuyên dẫn tôi đến những chỗ để hoài niệm quá khứ.
Sau khi tôi biết anh không phải là nam phụ si tình thì rất sẵn lòng bồi dưỡng tình cảm với anh, quan hệ của cả hai cũng dần thân thiết hơn.
Đó là điều hiển nhiên bởi chúng tôi đều là tuýp người đối phương thích.
Trước Tết chúng tôi có đặt lịch đi khám sức khỏe.
Do là người đã có gia đình, lại chậm kinh mười mấy ngày, bác sĩ cẩn thận bảo tôi đi khám thai.
Trước đây cũng như thế, tôi cũng chẳng mấy bận tâm, nhưng sau khi nhận được kết quả cả tôi và Lục Minh Kỳ đều hết hồn.
Tôi mang thai rồi.
Đứa trẻ đã được ba tuần tuổi, cuối cùng cũng yên ổn nằm trong bụng tôi.
14
Lục Minh Kỳ miệng thì nói không có con cũng chẳng sao nhưng thực tế anh lại rất vui.
Chiều hôm ấy, bạn bè và người thân ai cũng biết chuyện tôi đang mang thai.
Đứa trẻ còn nhỏ nên vẫn chưa thấy rõ.
Tiểu Lý vừa mới về nhà họ Lục được mấy tháng nay lại bị điều đến đây.
Cô ấy không có kinh nghiệm trong chuyện này nên chỉ tới giám sát người làm làm việc, với cả thỉnh thoảng nói chuyện với tôi cho tôi đỡ buồn.
Lục Minh Tinh và Liên Dung đặc biệt chuẩn bị đồ bổ mang đến thăm tôi.
Tình cảm ổn định, trông cậu ấy cũng chín chắn hơn trước rất nhiều, mặc âu phục đeo cà vạt, đầu tóc được chải chuốt theo phong cách trưởng thành, trông rất ra dáng.
Trước đây Lục Minh Kỳ từng đánh Lục Minh Tinh, cậu ấy cũng không để bụng, chào hỏi tôi xong thì chạy đến phòng làm việc tìm anh trai.
Liên Dung và Tiểu Lý ngồi chơi với tôi ngoài phòng khách
Tiểu Lý nói sắp đến ngày vui của Lục Minh Tinh với Liên Dung rồi, hình như Lục Minh Lễ cũng đã có bạn gái, dạo này nhà họ Lục gặp rất nhiều chuyện vui.
Liên Dung đã biết chuyện tôi bị rối loạn trí nhớ từ lâu, chỉ là ngày trước không tìm được cơ hội thích hợp, lần này gặp nhau cô ấy cũng không cầm lòng được mà hỏi tôi kỹ hơn.
Sau khi tôi kể mọi chuyện cho Liên Dung nghe, cô ấy và Tiểu Lý đều ôm bụng cười nghiêng cười ngả.
“Trùng hợp thật đấy, không ngờ nữ phụ độc ác lại trùng tên với chị, nữ chính lại thích ăn bánh trung thu nhân hạt sen.”
“Đâu chỉ có thế.” Tôi nói: “Ban đầu nữ chính còn dây dưa với ba anh em nhà giàu, hơn nữa cô ấy còn là tình cũ của cậu ba, nữ phụ độc ác lại là vợ của cậu hai.”
Liên Dung cười chảy nước mắt: “Nên chị mới nói với Lục Minh Tinh những lời ấy, chị nghĩ sau này em sẽ không chọn anh ấy, thà rằng ngăn cản kịp thời sao?”
Tôi xấu hổ sờ sống mũi: “Chị nghĩ cùng cảnh vai phụ tội gì phải làm khó nhau, ngày đó thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được của nó trông rất đáng thương.”
Hai anh em Lục Minh Kỳ ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy câu ấy.
Thành kiến của Lục Minh Tinh dành cho tôi cũng tan thành mây khói, bây giờ cậu ấy rất vui vẻ chủ động bắt chuyện với tôi.
____________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn.
Bình luận facebook