Tôi xấu hổ sờ sống mũi: “Chị nghĩ cùng cảnh vai phụ tội gì phải làm khó nhau, ngày đó thấy dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc được của nó trông rất đáng thương.”
Hai anh em Lục Minh Kỳ ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy câu ấy.
Thành kiến của Lục Minh Tinh dành cho tôi cũng tan thành mây khói, bây giờ cậu ấy rất vui vẻ chủ động bắt chuyện với tôi.
14
Lục Minh Tinh đặt mông ngồi xuống bên cạnh Liên Dung rồi giận dỗi nói: “Chị dâu, hôm đó chị chê em hết lời, làm việc được một năm ở công ty, em vốn nghĩ năng lực làm việc của mình cũng không tệ, nhưng mấy câu nói của chị đã khiến em phải nghi ngờ cuộc đời.”
Quả thật hôm đó tôi ăn nói hơi khó nghe, toàn xoi mói móc mỉa người ta.
“Xin lỗi nhé.”
Lục Minh Kỳ bóp tay cho tôi rồi nói: “Sao em phải xin lỗi? Nó đáng đời.”
Lục Minh Tinh lại không hề tức giận, cậu ấy nói hùa theo: “Đúng vậy, là em đáng đời, trước đây em là một thằng kh.ố.n nạn, chị dâu ch.ử.i đúng lắm.”
Cậu ấy ngoan quá thành ra tôi không quen.
Tôi hỏi Liên Dung: “Ngày đó em nhất quyết muốn được vào làm trong tập đoàn Lục Thị là vì tên ngốc này sao?”
Liên Dung xấu hổ gật đầu nói: “Khi ấy em đang làm việc rất ổn định trong một công ty khác, đàn chị nói với em, sau khi Lục Minh Tinh chia tay em thì rất suy sụp, h.út th.uốc r.ư.ợu bia không thiếu thứ gì, em lớn ngần này rồi cũng chưa từng gặp được mấy người đối xử thật lòng với mình, Lục Minh Tinh cũng coi như là một người trong số đó, thế nên em không muốn thấy anh ấy suy sụp.”
Lục Minh Tinh đắc ý nói: “Em không đành lòng bỏ anh.”
Tôi vẫn thấy rất thần kỳ: “Trong giấc mơ, chị mơ thấy năm nay em vừa mới tốt nghiệp, về sau đọc truyện lại thấy nữ chính còn đang đi học.”
Lục Minh Tinh đoán: “Có thể là do chị xem trang cá nhân của em đấy? Hồi đó Liên Dung tốt nghiệp gặp nhiều áp lực nên hôm nào em cũng đăng bài cổ vũ cô ấy.”
“Cách cổ vũ của đám trẻ các em cũng đặc biệt thật đấy.”
“Em cũng không muốn khoe đâu, chẳng qua không cầm lòng được thôi?”
“Chị với anh trai em chưa bao giờ như thế.”
Lục Minh Tinh nhìn Lục Minh Kỳ: “Anh em sợ chị bị người ta cuỗm mất, muốn giấu chị đi còn chẳng được, chị còn mong chờ anh ấy đi khoe khoang với người khác sao?”
Không phải.
Tôi cũng không phải tuýp người thích khoe khoang tình cảm lắm.
Tiễn khách về, Lục Minh Kỳ dìu tôi về phòng ngủ trưa.
Một lần bị r.ắn c.ắn, mười năm sợ dây thừng.
Sau khi tôi mang thai, Lục Minh Kỳ cho người thu dọn lại phòng ở tầng một, không để tôi ở phòng ngủ chính trên tầng hai nữa, tôi vẫn còn sợ, lần này sẽ không chỉ đơn giản là ch.ấn đ.ộng n.ão nữa, vì nghĩ cho đứa con ở trong bụng, tôi cần phải cẩn thận hơn.
Nhưng Lục Minh Kỳ lại quá cẩn thận, một quãng đường ngắn cũng phải dìu tôi đi.
Anh đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn cho tôi xong thì kéo cái ghế lại bên cạnh giường, có vẻ như muốn ngồi trông tôi ngủ.
“Chồng à, anh thả lỏng người đi, anh quá căng thẳng.”
Lục Minh Kỳ mỉm cười lắc đầu: “Không phải, anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho em thôi.”
Tôi trở mình nhìn anh: “Anh thích em đến thế sao?”
Lục Minh Kỳ vén tóc mái sang bên cạnh cho tôi rồi cười nói: “Em muốn nghe anh trả lời thế nào?”
“Không muốn nghe gì cả, chủ yếu là do em không hiểu, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào thôi? Hay là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Em vừa trẻ trung vừa có tiền, đẹp gái, thân hình b.ốc l.ửa, tìm t.r.a.i b.a.o không khéo người ta còn cho thêm tiền em ấy chứ.”
Sao nghe quen thế nhỉ?
Chẳng phải đây là những lời tôi nói với Lục Minh Tinh sao?
Tôi phê bình anh: “Nam tử hán đại trượng phu, anh tính toán chi li thế sao?”
Lục Minh Kỳ chỉ cười chứ không nói gì, anh cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút.
Tôi ngủ đến khi tự tỉnh, nhìn đồng hồ đã bốn rưỡi chiều rồi.
Lục Minh Kỳ không ở trong phòng, chắc anh đang trong phòng làm việc rồi.
Sao không gọi tôi dậy chứ?
Ban ngày ngủ lâu đến tối lại không ngủ được nữa.
Tôi cầm điện thoại, đồng hồ báo thức đều bị tắt hết rồi.
Tiểu Lý ngoài phòng khách đang giám sát người làm làm việc, thấy tôi đi ra thì chạy tới nói: “Cô chủ, cậu chủ nhận được thông báo nên đến công ty họp rồi.”
“Chị biết rồi.”
“Anh ấy đã bảo đầu bếp nấu cháo hạt dẻ chị thích ăn nhất rồi, chị có muốn ăn luôn không?”
“Vừa dậy nên không muốn ăn lắm, đợi lát nữa đi.”
“Vâng ạ, chị có cần em giúp gì không?”
Tôi xua tay nói: “Không cần, em đi làm việc của mình đi, chị đến phòng làm việc đọc sách.”
Bây giờ tôi không đọc tiểu thuyết mạng nữa, bởi ít nhiều trong lòng cũng có bóng ma tâm lý, trong phòng làm việc cũng có rất nhiều sách văn học chính thống, thỉnh thoảng tôi lại lấy ra đọc để trau dồi.
Đi vào phòng làm việc, tự dưng tôi lại nổi hứng muốn xem xem suốt mấy năm qua kho bạc nhỏ của Lục Minh Kỳ đã tích góp được bao nhiêu rồi.
Lục Minh Kỳ nói đó là tài sản chung của hai vợ chồng, không phân chia của tôi hay của anh, anh cũng không giấu tôi mật khẩu.
Tôi mở két sắt của anh ra, đập thẳng vào mắt là tờ giấy cam đoan y như trò chơi gia đình kia.
Tôi cầm lên, thấy hơi là lạ, di di ngón tay, hai tờ giấy tách ra.
Bên dưới là một tờ giấy đã ố vàng, trông rất cũ.
Nét chữ như gà bới, trên đó có viết: “Giang Việt Kiều xin hứa, sau này lớn lên sẽ lấy Lục Minh Kỳ.”
15
Chữ xấu như gà bới này mang theo phong cách của tôi.
Hồi nhỏ tôi từng học thư pháp, chữ không hẳn là đẹp nhưng cũng ngay ngắn.
Chắc tôi đã viết nó từ khi còn rất nhỏ.
Không ngờ tôi và Lục Minh Kỳ lại từng có hẹn ước như thế?
Tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Quả nhiên là gian thương, còn nhỏ đã biết tìm vợ cho mình rồi.
Tôi vừa hoài nghi vừa thấy buồn cười.
Chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Lục Minh Kỳ, chắc anh đang họp không cầm điện thoại, khoảng nửa tiếng sau mới trả lời lại.
Anh không bận tâm đến chuyện bí mật của mình bị người ta xem trộm, trái lại còn hơi oán giận: “Anh còn nghĩ phải đợi đến khi em sửa soạn lại d.i vật của anh mới phát hiện ra nó chứ.”
“Đây là két sắt riêng của anh, anh muốn em biết không phải nên để ở một nơi dễ thấy sao?”
“Hừ, quả nhiên em chẳng nhớ gì cả, cũng không khiến người ta bất ngờ lắm.”
Tôi không phục: “Khi đó em mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh có chắc anh đều nhớ mỗi một việc anh từng trải qua không?”
Lục Minh Kỳ nói dối không biết ngượng mồm: “Sao không.”
Cho anh được đấy.
“Hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau sao?”
“Em tự nghĩ đi.”
Tôi mà nghĩ được thì có cần hỏi anh không?
Anh đang làm việc, tôi cũng không hỏi thêm nữa.
Bảy giờ tối, Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm tối với tôi.
Trên bàn ăn tôi lại hỏi anh lần nữa, anh chẳng khác gì một oán phu, ánh mắt anh nhìn tôi có biết bao nhiêu oán giận.
Tôi về phòng cầm mấy tờ khám bệnh rồi nói: “Anh Lục, anh còn nhớ vợ mình bị d.i chứng sau khi ngã không?”
“Không bị em cũng có nhớ đâu.”
“Có thể là nhớ, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra thôi.”
Mặt anh hiện rõ chữ “anh tin em anh là con em”.
Tôi đảo mắt, rồi tỏ vẻ không bận tâm: “Anh muốn nói thì nói, em cũng không tò mò lắm.”
Lục Minh Kỳ không mắc câu, anh cúi đầu ăn cơm tiếp.
Anh càng không nói tôi càng muốn biết.
Có lẽ ánh mắt mong chờ của tôi đã làm trái tim sắt đá kia của anh tan chảy.
Buổi tối tắt đèn đi ngủ, Lục Minh Kỳ đã chủ động nhắc đến chuyện này.
“Trước khi ông bà ngoại của anh di dân, họ đã từng sống ở An Thị, sống cùng một khu chung cư với nhà họ Giang.”
Tôi ở trong bóng tối vểnh tai lên nghe.
“Hồi nhỏ anh hay về An Thị thăm ông bà ngoại với bố mẹ, khu biệt thự kia cũng không có nhiều trẻ con, anh trai em lại không thích dẫn em đi chơi cùng.”
Anh trai lớn hơn tôi năm tuổi, lúc tôi hiểu chuyện anh đã nhóm bạn riêng của mình rồi, không thích dẫn theo một đứa giống y như cái đuôi như tôi, lẽo đẽo theo sau anh.
Lục Minh Kỳ nói: “Chúng ta từng gặp nhau vài lần trong khu trò chơi ở khu biệt thự, em biết anh bằng lòng chơi với em nên ngày nào cũng chạy đến tìm anh chơi trò chơi gia đình.”
“Gì mà chơi với em chứ.” Tôi không đồng ý: “Anh lớn hơn em hai tuổi, đang trong độ tuổi thích chơi trò gia đình.”
“Không, trước giờ anh không thích chơi trò đấy.”
Được rồi.
Thú thật, tôi cũng không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ của Lục Minh Kỳ lúc chơi trò gia đình.
“Sau đó thì sao?”
“Em nói em rất rất rất thích anh, sau này sẽ lấy anh.”
Còn dùng đến ba từ rất nữa?
Hồi nhỏ tôi cũng chủ động thật đấy.
“Tờ giấy đó là hôn ước em viết cho anh.” Giọng của Lục Minh Kỳ đượm ý cười: “Hồi đó em còn chưa đi học, chưa biết viết chữ, là anh biết từng chữ trên cát dạy em viết.”
“Là anh dụ em viết chứ gì?”
“Anh nói chúng ta vẫn còn nhỏ, tính đến chuyện hôn nhân đại sự còn quá sớm, em lại khóc lóc không chịu cứ ôm chân anh mãi không cho anh đi.”
“Anh l.ừ.a em hả? Hồi nhỏ em là thục nữ đấy, không làm mấy chuyện này đâu.”
Lục Minh Kỳ thở dài trong bóng tối: “Dám làm mà không dám nhận, Giang Việt Linh em thật là.”
“Khích tướng cũng vô dụng.”
“Anh chỉ nói sự thật thôi.”
“Em không chấp nhận.”
Lục Minh Kỳ bật cười: “Em không mềm lòng sao? Anh không tin suốt mấy tháng qua em không có cảm giác gì với anh, một nam phụ như anh, sao em không muốn đoạt lấy anh trước chứ? Chiếm được anh không hời hơn ly hôn à?”
Tôi lẩm bẩm: “Sao tình yêu có thể sánh bằng m.ạng sống được chứ.”
“Em biết tiếc mạng rồi hả? Trong buổi tiệc, lúc anh bảo em nhìn đường, đi cẩn thận sao em không nghe anh.”
“Anh đừng nhắc đến nữa, em đã hối hận lắm rồi.”
Lục Minh Kỳ sáp lại gần, anh cẩn thận ôm tôi vào lòng: “Sau này đừng để mình bị thương nữa nhé, đồ ngốc.”
E là chuyện này đã trở thành nút thắt trong lòng anh.
Tôi xoa má anh: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải bây giờ em đang rất khỏe sao?”
“Trí nhớ của em bị rối loạn, thế mà là khỏe ư?”
“Chẳng phải em vẫn đang chạy nhảy đây sao?” Tôi cầm tay anh rồi đặt lên bụng: “Giờ em còn là một người khỏe mạnh sắp lên chức mẹ nữa.”
“Mang thai sẽ rất vất vả.”
“Em biết.”
“Chúng ta sinh một đứa thôi nhé, được không?”
Tôi thích trẻ con, quan trọng là có hay không chứ không phải nhiều hay không.
Một đứa cũng rất tốt, có thể chăm sóc nuôi nấng kỹ càng hơn.
“Vậy anh phải làm tốt biện pháp tr.ánh th.ai đấy nhé.”
“Ừ.”
“Em không uống th.uốc đâu.”
Lục Minh Kỳ dịu dàng xoa bụng tôi: “Uống th.uốc không tốt cho sức khỏe, không được uống.”
Tôi rất thích điểm này ở anh, anh biết cách thương yêu sức khỏe của vợ.
Có những người chỉ chăm chăm quan tâm mình có thoải mái hay không chứ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của phụ nữ.
Tôi ngẩng đầu lên hôn anh, hôn tới cằm anh bật cười rồi cúi đầu, lần này là hôn môi.
Là mùi bạc hà man mát.
Anh không h.út th.uốc cũng không uống r.ư.ợu, trên người chỉ có mùi sữa tắm và dầu gội đầu.
Hôn được một lúc, anh tránh ra.
Tôi hoài nghi ưm một tiếng.
Anh nói: “Không hôn nữa. Em ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tôi hiểu ngay tức khắc, chui khỏi lồng ngực anh rồi nằm về nửa phía giường của mình.
Bây giờ chúng tôi không dám ôm nhau ngủ nữa, sợ đè lên con.
Lục Minh Kỳ nằm bên cạnh một lúc, sau đó anh vén chăn xuống giường: “Em ngủ đi, anh lên tầng tắm.”
“Chẳng phải trong phòng có phòng tắm sao?”
“Sợ ảnh hưởng đến em.”
“Em vẫn chưa buồn ngủ.”
Lục Minh Kỳ cũng không đi lên tầng nữa, trước khi đi vào phòng tắm anh còn bật đèn lên cho tôi, không cho tôi nghịch điện thoại trong bóng tối.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cơ thể anh toàn là hơi nước, anh chui vào trong chăn rồi cẩn thận giữ khoảng cách với tôi, nằm nghiêng nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em biết tại sao anh lại bảo em viết giấy cam kết cho anh không?”
Anh nhắc đến mấy cái này tôi cũng không buồn ngủ nữa.
Tôi thích thú nhìn anh rồi nói: “Tại sao? Trước đây em có hỏi nhưng anh không nói.”
“Bởi vì hồi nhỏ em đã viết hôn ước cho anh.”
Gương mặt anh rạng rỡ, rất nam tính.
“Anh đang nghĩ, hồi nhỏ em đã đồng ý lấy anh rồi, sau này trưởng thành lại thật sự trở thành vợ anh, bây giờ em lại hứa cả đời này cũng không rời xa anh, chắc chắn em sẽ không nuốt lời.”
Tôi cười anh ấu trĩ hệt như Lục Minh Tinh.
Tôi cầm tay phải của anh rồi trân trọng nắm trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ cơ thể truyền đến tứ chi qua cái nắm tay.
Tim tôi đập nhanh hơn, gò má cũng ửng hồng, vô thức muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
Lần này đến lượt Lục Minh Kỳ cười thôi: “Vợ chồng già với nhau cả rồi, em còn ngại gì chứ?”
“Chúng ta mới lấy nhau ba năm.”
“Nhưng anh thích em từ rất lâu rồi.”
Tôi cố tình tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Được đấy, không ngờ anh lại thích một đứa bé, b.i.ế.n thái.”
Lục Minh Kỳ bật cười, anh nắm chặt tay tôi.
“Em nghĩ đi đâu đấy? Lúc gặp lại nhau trong bữa tiệc sinh nhật của anh trai em, em đã 18 rồi.”
“Cũng mới năm năm thôi mà.”
“Năm năm không dài sao?”
Tôi dịch người về phía anh, sau đó nghiêm túc nói: “Không dài.”
Lục Minh Kỳ nhướng mày.
Tôi cười nói: “Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cái năm năm nữa.”
Lục Minh Kỳ sững người, sau đó anh vui vẻ cụng trán với tôi.
“Mấy năm em đọc tiểu thuyết cũng không uổng phí nhỉ, dẻo miệng nói dễ nghe như thế.”
“Em nói gì mà anh bảo không dễ nghe?”
“Không có”
“Vậy thì không khúc mắc nữa nhé?”
Lục Minh Kỳ rất hài lòng, anh không cầm lòng được lại bắt đầu ôm tôi.
“Hứa rồi đấy nhé, sau này sẽ có rất nhiều năm năm nữa.”
Tôi vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, em là người nói lời giữ lời.”
Hết.
(Còn ngoại truyện dưới góc nhìn của Lục Minh Kỳ)
____________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn.
Bình luận facebook