Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Mất điện
“Nhưng mà tôi nghe nói sáu năm trước em qua Mỹ du học, tại sao sau khi về nước không làm đúng ngành mà lại trở thành diễn viên?” Bỗng anh lên tiếng hỏi cô.
Tiêu Diệp Nhiên rũ mắt, im lặng, có chút không muốn trả lời. Vài giây sau, cô nói, “Vì thích thôi, có ai cấm không được làm trái ngành đâu.”
Đương nhiên, mọi biểu cảm của cô đều được Cố Mặc Đình thu vào tầm mắt.
Dường như cô đang giấu anh chuyện gì đó.
Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không thể ép cô trả lời.
…
“Để tôi dọn bát đũa, em ra ngoài chơi đi.” Ăn xong, Cố Mắc Đình xung phong rửa bát.
Cô cũng không miễn cưỡng, để chiến trường lại cho anh rồi ra ngoài xem tivi.
Bụp.
Bỗng căn nhà trở nên tối sầm.
Hình như là mất điện rồi.
“A!” Tiêu Diệp Nhiên sợ hãi hét lên, cô theo bản năng co người lại, hai tay đưa lên ôm chặt lấy đỉnh đầu.
Năm bốn tuổi, ngày đầu tiên cô được đón về Tiêu gia, cũng là ngày đầu tiên sau khi mẹ cô mất.
Hôm ấy, Tiêu Linh – người chị gái cùng cha khác mẹ đã nhốt cô vào căn hầm nhỏ, nơi đó rất tối, còn bẩn nữa, dù Nhiên có la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy. Cô bị bỏ đói gần một ngày trời, mãi đến hôm sau người giúp việc mới tìm thấy cô, lúc ấy người cô nóng ran, dường như đang phát sốt.
Vì chuyện năm đó mà cô trở nên sợ bóng tối.
Tối quá…
Mẹ ơi…
“Nhiên Nhiên?”
Vào giây phút cô sợ hãi nhất, người đàn ông tên Cố Mặc Đình ấy đã dịu dàng đến ôm cô vào lòng.
“Ngoan, đừng sợ. Có tôi ở đây.”
Cố Mặc Đình ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
Cô cũng không có đẩy anh ra, cả người lúc này mềm nhũn như giấy dựa vào anh.
Lồng ngực anh thật ấm áp, còn mang cho Nhiên cảm giác an toàn khó tả.
Hai người bọn họ, không ai nói câu nào, cứ thể ôm đối phương.
Cố Mặc Đình thấy được người cô đang run lên, hẳn là cô rất sợ. Nhưng vì chuyện gì, mà người con gái ấy lại trở nên sợ hãi với bóng tối như vậy? Dường như còn có quá nhiều chuyện mà anh chưa biết.
Nhưng…
Anh cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng mềm mại đang cọ vào bụng anh. Cố Mặc Đình ngửa đầu, hít một ngụm khí lạnh. Không xong rồi, anh cảm thấy không ổn chút nào.
Anh không phải chính nhân quân tử, còn tiếp tục như này anh không dám chắc bản thân sẽ không làm gì cô.
Bụp.
Căn phòng lại một lần nữa sáng lên.
Tiêu Diệp Nhiên lúc này mới nhận ra tư thế của hai người lúc này có chút ái muội, liền vội vàng buông anh ra, sau đó lùi về phía sau một chút.
Cảm xúc mềm mại mất đi, Cố Mặc Đình có chút tiếc nuối. Anh còn chưa kịp ăn đậu hũ của cô mà, điện cũng có đúng lúc thật đấy.
“Chuyện vừa rồi… cảm ơn anh…” Tiêu Diệp Nhiên khẽ cắn môi dưới, nói với anh.
“Không có gì, nhưng sao tự nhiên lại mất điện vậy?” Còn có điện nhanh như thế nữa.
“Có lẽ vừa sang hè, các nhà dùng máy lạnh nhiều nên nguồn điện bị quá tải thôi.” Cô trả lời anh, sau đó quay sang nhìn lên đồng hồ treo tường, “Giờ cũng không còn sớm nữa, anh không định về nhà sao?”
Hơn mười giờ tối rồi, đừng nói anh ta muốn qua đêm ở nhà cô đấy nhé? Không được!
Đúng như cô nghĩ, Cố Mặc Đình nghe xong liền bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn cô:
“Em cũng biết giờ này ra ngoài đường dễ gặp phải lưu manh lắm mà. Tôi đẹp trai như vậy, nhỡ gặp biến thái muốn cướp sắc thì sao? Thôi, tôi vẫn nên ở lại đây một đêm đi.”
“Anh…”
Tiêu Diệp Nhiên trừng mắt nhìn anh. Một thằng đàn ông như anh thì sợ biến thái gì chứ? Hảo cảm ít ỏi có được từ chuyện ban nãy cũng theo đó mà mất sạch.
Cô đã cho anh ở lại ăn tối rồi, giờ còn muốn được nước lấn tới sao?
“Tôi thấy lưu manh là anh thì đúng hơn đấy.”
Anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội, “Vả lại không phải em nói điện đang quá tải sao, đâu thể chắc chắn lát nữa sẽ không mất điện tiếp. Em sợ bóng tối như thế, lỡ mất điện…”
“Ai nói với anh tôi sợ bóng tối?”
“Nếu không sợ sao ban nãy em hét lên, còn ôm tôi chặt như vậy?” Cố Mặc Đình hơi nghiêng đầu nhìn cô, còn không quên lẩm bẩm, “Cũng không biết ban nãy em có thừa cơ ăn đậu hũ của tôi không nữa.”
Đời này cô chưa gặp được ai vô liêm sỉ như anh ta, rốt cuộc mặt của Cố Mặc Đình được làm từ nguyên liệu gì mà có thể dày tới vậy? Bê tông cốt thép sao?
Nhưng nghe anh nói vậy, cô cũng có chút hơi sợ. Nhỡ lại mất điện nữa thì…
Không được, cô nam quả nữ ở chung một nhà không ổn chút nào. Còn chưa kể Cố Mặc Đình luôn có cái suy nghĩ đen tối với cô.
Cứ từ chối thẳng thừng không có tác dụng với anh ta, vậy nên phải khéo léo đuổi đi.
“Nếu để anh ngủ sô pha cũng được thôi, nhưng khổ nỗi chỗ tôi không có đồ ngủ nam, với bàn chải khăn mặt cũng không có dư. Vậy nên… anh ở đây rất bất tiện. Tôi nghĩ sẽ không mất điện nữa đâu, anh đừng lo cho tôi.” Tiêu Diệp Nhiên thân thiện nói với anh, nghe giọng điệu giống như đang tiếc nuối không thể để anh ở lại. Nhưng trong đầu không ngừng nghĩ, mau về đi, tôi đã muốn đuổi khách rõ như vậy rồi.
Ai ngờ tới, nghe xong, Cố Mặc Đình lại rất đồng tình gật đầu, sau đó anh chỉ vào chiếc vali đang để ở chân ghế.
“Cũng hơi bất tiện thật đấy. Nhưng mà không sao, tôi có chuẩn bị trước rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên rũ mắt, im lặng, có chút không muốn trả lời. Vài giây sau, cô nói, “Vì thích thôi, có ai cấm không được làm trái ngành đâu.”
Đương nhiên, mọi biểu cảm của cô đều được Cố Mặc Đình thu vào tầm mắt.
Dường như cô đang giấu anh chuyện gì đó.
Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không thể ép cô trả lời.
…
“Để tôi dọn bát đũa, em ra ngoài chơi đi.” Ăn xong, Cố Mắc Đình xung phong rửa bát.
Cô cũng không miễn cưỡng, để chiến trường lại cho anh rồi ra ngoài xem tivi.
Bụp.
Bỗng căn nhà trở nên tối sầm.
Hình như là mất điện rồi.
“A!” Tiêu Diệp Nhiên sợ hãi hét lên, cô theo bản năng co người lại, hai tay đưa lên ôm chặt lấy đỉnh đầu.
Năm bốn tuổi, ngày đầu tiên cô được đón về Tiêu gia, cũng là ngày đầu tiên sau khi mẹ cô mất.
Hôm ấy, Tiêu Linh – người chị gái cùng cha khác mẹ đã nhốt cô vào căn hầm nhỏ, nơi đó rất tối, còn bẩn nữa, dù Nhiên có la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy. Cô bị bỏ đói gần một ngày trời, mãi đến hôm sau người giúp việc mới tìm thấy cô, lúc ấy người cô nóng ran, dường như đang phát sốt.
Vì chuyện năm đó mà cô trở nên sợ bóng tối.
Tối quá…
Mẹ ơi…
“Nhiên Nhiên?”
Vào giây phút cô sợ hãi nhất, người đàn ông tên Cố Mặc Đình ấy đã dịu dàng đến ôm cô vào lòng.
“Ngoan, đừng sợ. Có tôi ở đây.”
Cố Mặc Đình ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
Cô cũng không có đẩy anh ra, cả người lúc này mềm nhũn như giấy dựa vào anh.
Lồng ngực anh thật ấm áp, còn mang cho Nhiên cảm giác an toàn khó tả.
Hai người bọn họ, không ai nói câu nào, cứ thể ôm đối phương.
Cố Mặc Đình thấy được người cô đang run lên, hẳn là cô rất sợ. Nhưng vì chuyện gì, mà người con gái ấy lại trở nên sợ hãi với bóng tối như vậy? Dường như còn có quá nhiều chuyện mà anh chưa biết.
Nhưng…
Anh cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng mềm mại đang cọ vào bụng anh. Cố Mặc Đình ngửa đầu, hít một ngụm khí lạnh. Không xong rồi, anh cảm thấy không ổn chút nào.
Anh không phải chính nhân quân tử, còn tiếp tục như này anh không dám chắc bản thân sẽ không làm gì cô.
Bụp.
Căn phòng lại một lần nữa sáng lên.
Tiêu Diệp Nhiên lúc này mới nhận ra tư thế của hai người lúc này có chút ái muội, liền vội vàng buông anh ra, sau đó lùi về phía sau một chút.
Cảm xúc mềm mại mất đi, Cố Mặc Đình có chút tiếc nuối. Anh còn chưa kịp ăn đậu hũ của cô mà, điện cũng có đúng lúc thật đấy.
“Chuyện vừa rồi… cảm ơn anh…” Tiêu Diệp Nhiên khẽ cắn môi dưới, nói với anh.
“Không có gì, nhưng sao tự nhiên lại mất điện vậy?” Còn có điện nhanh như thế nữa.
“Có lẽ vừa sang hè, các nhà dùng máy lạnh nhiều nên nguồn điện bị quá tải thôi.” Cô trả lời anh, sau đó quay sang nhìn lên đồng hồ treo tường, “Giờ cũng không còn sớm nữa, anh không định về nhà sao?”
Hơn mười giờ tối rồi, đừng nói anh ta muốn qua đêm ở nhà cô đấy nhé? Không được!
Đúng như cô nghĩ, Cố Mặc Đình nghe xong liền bày ra dáng vẻ đáng thương nhìn cô:
“Em cũng biết giờ này ra ngoài đường dễ gặp phải lưu manh lắm mà. Tôi đẹp trai như vậy, nhỡ gặp biến thái muốn cướp sắc thì sao? Thôi, tôi vẫn nên ở lại đây một đêm đi.”
“Anh…”
Tiêu Diệp Nhiên trừng mắt nhìn anh. Một thằng đàn ông như anh thì sợ biến thái gì chứ? Hảo cảm ít ỏi có được từ chuyện ban nãy cũng theo đó mà mất sạch.
Cô đã cho anh ở lại ăn tối rồi, giờ còn muốn được nước lấn tới sao?
“Tôi thấy lưu manh là anh thì đúng hơn đấy.”
Anh nhún vai, tỏ vẻ vô tội, “Vả lại không phải em nói điện đang quá tải sao, đâu thể chắc chắn lát nữa sẽ không mất điện tiếp. Em sợ bóng tối như thế, lỡ mất điện…”
“Ai nói với anh tôi sợ bóng tối?”
“Nếu không sợ sao ban nãy em hét lên, còn ôm tôi chặt như vậy?” Cố Mặc Đình hơi nghiêng đầu nhìn cô, còn không quên lẩm bẩm, “Cũng không biết ban nãy em có thừa cơ ăn đậu hũ của tôi không nữa.”
Đời này cô chưa gặp được ai vô liêm sỉ như anh ta, rốt cuộc mặt của Cố Mặc Đình được làm từ nguyên liệu gì mà có thể dày tới vậy? Bê tông cốt thép sao?
Nhưng nghe anh nói vậy, cô cũng có chút hơi sợ. Nhỡ lại mất điện nữa thì…
Không được, cô nam quả nữ ở chung một nhà không ổn chút nào. Còn chưa kể Cố Mặc Đình luôn có cái suy nghĩ đen tối với cô.
Cứ từ chối thẳng thừng không có tác dụng với anh ta, vậy nên phải khéo léo đuổi đi.
“Nếu để anh ngủ sô pha cũng được thôi, nhưng khổ nỗi chỗ tôi không có đồ ngủ nam, với bàn chải khăn mặt cũng không có dư. Vậy nên… anh ở đây rất bất tiện. Tôi nghĩ sẽ không mất điện nữa đâu, anh đừng lo cho tôi.” Tiêu Diệp Nhiên thân thiện nói với anh, nghe giọng điệu giống như đang tiếc nuối không thể để anh ở lại. Nhưng trong đầu không ngừng nghĩ, mau về đi, tôi đã muốn đuổi khách rõ như vậy rồi.
Ai ngờ tới, nghe xong, Cố Mặc Đình lại rất đồng tình gật đầu, sau đó anh chỉ vào chiếc vali đang để ở chân ghế.
“Cũng hơi bất tiện thật đấy. Nhưng mà không sao, tôi có chuẩn bị trước rồi.”