Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Cũng đâu thể trốn cả đời
Cháu gái anh mới hơn năm tuổi.
Đúng là trẻ con mới nghe...
À thì..
Cố Mặc Đình khẽ họ nhẹ một tiếng, cũng đang nói chuyện qua điện thoại, nên cô không thể nhìn thấy gương mặt có chút xấu hổ của anh.
“Nếu em không muốn nghe thì thôi vậy...”
“Thôi, anh cứ kể tiếp đi. Tôi cũng thích nghe kể truyện lắm.” Tiêu Diệp Nhiên cũng không muốn làm anh mất hứng, liền nói.
Cô đã nói vậy, anh cũng không còn cách nào khác.
Chỉ cần là cô muốn, Cố Mạc Đình đều nghe theo. Không cần quan tâm lí do là gì.
“Được rồi, tôi kể tiếp nhé.”
"Um."
“Thấy máu đỏ pha lẫn tuyết trắng thành một màu tuyệt đẹp, bà nghĩ bụng: “Ước gì ta đẻ được một người con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa này”. Sau đó ít lâu, bà đẻ một cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như mun, vì vậy bà đặt tên con là Bạch Tuyết. Nhưng khi Bạch Tuyết vừa ra đời thì mẹ nàng mất...”
Cố Mạc Đình tiếp tục kể chuyện, Tiêu Diệp Nhiên cũng chăm chú lắng nghe.
Cho đến khi kết thúc câu truyện, Cố Mặc Đình gấp quyển sách lại, đang muốn hỏi cô thấy hay không thì nghe thấy tiếng thở đều đều từ đầu bên điện thoại. Dường như cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, “Ngủ ngon, Nhiên Nhiên.”
Tút... tút...”
Cố Mạc Đình tắt điện thoại, ngả người dựa vào ghế tựa, trước mắt anh ngoài quyển truyện cổ tích ra còn có tài liệu sáu năm qua của cô.
Nhiên Nhiên...
Thật xin lỗi, là anh tới trễ rồi.
Sáng hôm sau.
Tiêu Diệp Nhiên mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi. Không ngờ cô lại ngủ sâu đến vậy.
Suốt sáu năm qua, cô bị mắc chứng mất ngủ, nhưng đêm qua nghe Cố Mặc Đình kể truyện lại ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của
Nhiên trong sáu năm nay.
Tiêu Diệp Diệp rời giường, vệ sinh cá nhân rồi nấu tạm một tô mì gói để ăn. Lúc này cô mới nhở ra tối nay còn phải tới dự bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Lão gia, cũng là ông nội cô. Vả lại, ngày hôm nay cô cũng phải cho Cố Mạc Đình một câu trả lời.
Có quá nhiều chuyện cần làm.
“Cốc... CỐc...”
Đang ăn mì, Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cô vội vàng đi xem.
“Ai vậy... Chị Anna?" Cô ngạc nhiên khi thấy người trước mặt.
“Nhiên của chị, nhớ em chết mất thôi!” Anna vui vẻ ôm lấy cô, còn không quên nhéo hai bên má Nhiên.
Mau và trong ngồi đi. Mà chị về nước khi nào vậy? Sao không nói trước với em một tiếng?”
Tiêu Diệp Nhiên dẫn Anna vào nhà, sau đó mở tủ lạnh lấy hai lon Coca, “Phải rồi, Cà Rốt đâu?”
“Con bé qua nhà ông bà ngoại rồi. Chị chính là muốn cho em bất ngờ đó.”
Anna đón lấy lon Coca, bật nắp đưa lên miệng uống một ngụm, “Ha... Khát quá đi mất!”
Anna là chị thuê chung nhà với cô hồi bên Mỹ, là một người mẹ đơn thân. Năm ấy khi Tiêu Diệp Nhiên mới qua Mỹ, kinh tế rất khó khăn, Daniel đã tìm giúp
cho cô ở ghép với một chị gái, khi đó Anna đang mang bầu 5 tháng, cũng chỉ vừa mới sang nước ngoài, một thân một mình không có gia đình bên cạnh chăm sóc. Hai người đã giúp đỡ nhau rất nhiều.
Sau này Anna trở thành người đại diện, cô cũng đi theo chị ấy làm trợ lí cho các minh tinh bên Mỹ. Học hỏi được không ít kĩ năng diễn xuất.
Nhưng danh tiếng của Anna bên đó không tệ, tại sao bỗng dưng lại về nước?
“Sao bỗng dưng lại về nước vậy?”
Cuộc sống bên nước ngoài quá nhàm chán thôi.” Anna khẽ thở dài.
“Chị không sợ... anh ta biết được sao?” Tiêu Diệp Nhiên khó hiểu nhìn Anna, năm đó cô ấy ôm con sang nước ngoài mục đích chính vì muốn trốn người đàn ông kia, nay lại về nước thì chẳng phải bao công sức ngần ấy năm đổ biển hết sao?
“Chị cũng đâu thể trốn mãi cả đời được. Huống hồ nhiều năm trôi qua như vậy, chắc anh ấy bây giờ cũng đã có vợ con rồi.”
Đúng là trẻ con mới nghe...
À thì..
Cố Mặc Đình khẽ họ nhẹ một tiếng, cũng đang nói chuyện qua điện thoại, nên cô không thể nhìn thấy gương mặt có chút xấu hổ của anh.
“Nếu em không muốn nghe thì thôi vậy...”
“Thôi, anh cứ kể tiếp đi. Tôi cũng thích nghe kể truyện lắm.” Tiêu Diệp Nhiên cũng không muốn làm anh mất hứng, liền nói.
Cô đã nói vậy, anh cũng không còn cách nào khác.
Chỉ cần là cô muốn, Cố Mạc Đình đều nghe theo. Không cần quan tâm lí do là gì.
“Được rồi, tôi kể tiếp nhé.”
"Um."
“Thấy máu đỏ pha lẫn tuyết trắng thành một màu tuyệt đẹp, bà nghĩ bụng: “Ước gì ta đẻ được một người con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa này”. Sau đó ít lâu, bà đẻ một cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như mun, vì vậy bà đặt tên con là Bạch Tuyết. Nhưng khi Bạch Tuyết vừa ra đời thì mẹ nàng mất...”
Cố Mạc Đình tiếp tục kể chuyện, Tiêu Diệp Nhiên cũng chăm chú lắng nghe.
Cho đến khi kết thúc câu truyện, Cố Mặc Đình gấp quyển sách lại, đang muốn hỏi cô thấy hay không thì nghe thấy tiếng thở đều đều từ đầu bên điện thoại. Dường như cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, “Ngủ ngon, Nhiên Nhiên.”
Tút... tút...”
Cố Mạc Đình tắt điện thoại, ngả người dựa vào ghế tựa, trước mắt anh ngoài quyển truyện cổ tích ra còn có tài liệu sáu năm qua của cô.
Nhiên Nhiên...
Thật xin lỗi, là anh tới trễ rồi.
Sáng hôm sau.
Tiêu Diệp Nhiên mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi. Không ngờ cô lại ngủ sâu đến vậy.
Suốt sáu năm qua, cô bị mắc chứng mất ngủ, nhưng đêm qua nghe Cố Mặc Đình kể truyện lại ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của
Nhiên trong sáu năm nay.
Tiêu Diệp Diệp rời giường, vệ sinh cá nhân rồi nấu tạm một tô mì gói để ăn. Lúc này cô mới nhở ra tối nay còn phải tới dự bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Lão gia, cũng là ông nội cô. Vả lại, ngày hôm nay cô cũng phải cho Cố Mạc Đình một câu trả lời.
Có quá nhiều chuyện cần làm.
“Cốc... CỐc...”
Đang ăn mì, Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cô vội vàng đi xem.
“Ai vậy... Chị Anna?" Cô ngạc nhiên khi thấy người trước mặt.
“Nhiên của chị, nhớ em chết mất thôi!” Anna vui vẻ ôm lấy cô, còn không quên nhéo hai bên má Nhiên.
Mau và trong ngồi đi. Mà chị về nước khi nào vậy? Sao không nói trước với em một tiếng?”
Tiêu Diệp Nhiên dẫn Anna vào nhà, sau đó mở tủ lạnh lấy hai lon Coca, “Phải rồi, Cà Rốt đâu?”
“Con bé qua nhà ông bà ngoại rồi. Chị chính là muốn cho em bất ngờ đó.”
Anna đón lấy lon Coca, bật nắp đưa lên miệng uống một ngụm, “Ha... Khát quá đi mất!”
Anna là chị thuê chung nhà với cô hồi bên Mỹ, là một người mẹ đơn thân. Năm ấy khi Tiêu Diệp Nhiên mới qua Mỹ, kinh tế rất khó khăn, Daniel đã tìm giúp
cho cô ở ghép với một chị gái, khi đó Anna đang mang bầu 5 tháng, cũng chỉ vừa mới sang nước ngoài, một thân một mình không có gia đình bên cạnh chăm sóc. Hai người đã giúp đỡ nhau rất nhiều.
Sau này Anna trở thành người đại diện, cô cũng đi theo chị ấy làm trợ lí cho các minh tinh bên Mỹ. Học hỏi được không ít kĩ năng diễn xuất.
Nhưng danh tiếng của Anna bên đó không tệ, tại sao bỗng dưng lại về nước?
“Sao bỗng dưng lại về nước vậy?”
Cuộc sống bên nước ngoài quá nhàm chán thôi.” Anna khẽ thở dài.
“Chị không sợ... anh ta biết được sao?” Tiêu Diệp Nhiên khó hiểu nhìn Anna, năm đó cô ấy ôm con sang nước ngoài mục đích chính vì muốn trốn người đàn ông kia, nay lại về nước thì chẳng phải bao công sức ngần ấy năm đổ biển hết sao?
“Chị cũng đâu thể trốn mãi cả đời được. Huống hồ nhiều năm trôi qua như vậy, chắc anh ấy bây giờ cũng đã có vợ con rồi.”
Bình luận facebook