Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Miệng chỏ không mọc được ngà voi
*Chương có nội dung hình ảnh
“Chị cũng đâu thể trốn mãi cả đời được. Huống hồ nhiều năm trôi qua như vậy, chắc anh ấy bây giờ cũng đã có vợ con rồi.”
Anna khẽ thở dài, cười khổ.
“Thôi, nói chuyện của em đi. Sau khi về nước Có ổn không? Nghe Sầm Phong nói em đang làm diễn viên.” Anna dường như không muốn nhắc tới chuyện này,
tiền lái sang vấn đề của cô.
Chị ấy không muốn nói, cô cũng không thể ép.
“Em nói thật nhé, không ổn lắm.” Cô nhún vai, cười trừ.
“Tiêu gia phong sát em?” Anna khẽ nhíu mày.
A
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, thở dài, “Em vừa hủy hợp đồng với Hòa Mễ rồi. Tạm thời coi như là thất nghiệp.”
“Nếu không chê thì kí hợp đồng với chị đi. Chị vừa tới Thiên Tần, tạm thời trong tay chưa có nghệ sĩ nào.” Anna ngả người dựa lưng vào ghế, vui vẻ nói.
“Được đấy, em đồng ý.”
“Nhanh tới vậy? Không sợ chị lừa em sao?”
“Không sợ, em biết chị sẽ không làm vậy.” Tiêu Diệp Nhiên phì cười.
“Ok, phải rồi, tối nay em có bận gì không? Chị em mình đi ăn một bữa đi.” Anna đưa tay hất mái tóc ngắn ra sau, nói.
“Nay em bận mất rồi, lát nữa phải tới Tiêu gia” Nhiên khẽ lắc đầu.
“Haiz, đành chịu thôi.”
Tối, tại nhà lớn Tiêu gia.
Tiêu Diệp Nhiên đứng trước cổng lớn Tiêu gia, hít một ngụm khí lạnh, chần chừ không muốn vào trong.
“Cô hai, cô về rồi? Mau vào trong đi kẻo lạnh.” Người giúp việc thấy cô liền chạy ra đón chào.
Trên dưới Tiêu gia ai cũng coi thường, khinh rẻ cô, bác Liên là người duy nhất đối xử tốt với Tiêu Diệp Nhiên.
“Bác Liên, con chào bác.” Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, lễ phép chào bà. Cô coi bác Liên như trưởng bối của mình, vô cùng tôn trọng.
“Vâng, cô hai dạo này khỏe chứ? Đã lâu không thấy cô về Tiêu gia.” Vừa đi, bác vừa hỏi thăm cô.
“Cũng ổn bác ạ.”
“Ai da, em gái về rồi sao? Cả nhà chỉ còn đợi mỗi em thôi đấy.” Tiêu Linh thấy cô bước vào tiền tỏ vẻ đón chào.
Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn ngó lơ người chị gái này, cô đi đến chỗ trưởng bối chào hỏi từng người. Tiêu gia đương nhiên cũng không mấy chào đón cô, họ chỉ ậm ừ cho qua, nhưng vẻ mặt không hề tránh đi sự coi thường.
Tiêu Linh bị cô lở đi, đương nhiên trong lòng không vui vẻ chút nào. Chỉ là một đứa con hoang, vậy mà dám làm lơ ả ta.
Á đi đến, nói với Tiêu Diệp Nhiên bằng một giọng đầy khiêu khích. Còn không quên nói to khiến mọi người xung quanh nghe thấy.
“Nhiên Nhiên, hôm nay em định tặng ông nội món quà gì vậy? Chị vừa tặng ông bộ tranh thời Đường, vô cùng quý giá, nhưng em vừa về nước còn một mình bôn ba bên ngoài, chắc sẽ không đủ điều kiện mua món đồ đắt tiền như vậy nhỉ? Thôi, mọi người đều hiểu cho hoàn cảnh của em mà.”
nua
Một lời như vậy, chính là cố ý làm bẽ mặt cô. Đương nhiên có vài người nhận ra Tiêu Diệp Nhiên là đứa con hoang của Tiêu gia, nên không ít kẻ hóng hớt bàn tán chuyện vui.
Á ta được đà, lại nói tiếp, “Phải rồi, mấy hôm trước chị gặp em vào khách sạn cùng Hà tổng của Hà Thị, em đang hẹn hò với ông ấy sao?”
Khắp giới kinh tế ai mà không biết Hà tổng nổi tiếng mê gái đẹp, còn chuyên bảo dưỡng các diễn viên nữ, vả lại ông ta chỉ là một lão già hơn bốn mươi tuổi
bụng phệ xấu xí.
Tiêu lão gia là người vô cùng coi trọng thể diện, nghe Tiêu Linh nói vậy sắc mặt tiền trầm xuống, “Nếu để trở về khiến Tiêu gia mất mặt thì cô thành công rồi
đấy!”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai, “Cháu cũng không muốn về Tiêu gia nha, là mẹ gọi cháu về. Vả lại, Tiêu gia còn mặt mũi để mất sao?”
Sau đó quay sang nói với Tiêu Linh, “Chị gái à, đúng là miệng cho không mọc được ngà voi mà. Sau này đừng ăn dưa hóng hớt linh tinh nhé, coi chừng đau bụng đấy.”
“Mày!” Cả Tiêu Linh lẫn Tiêu lão gia đều đen mặt, tức giận không thôi.
“Hỗn! Quả hỗn! Tiêu gia đúng là vô phúc mới nuôi mày lớn lên! Từ này trở đi đừng mang họ Tiêu nữa, tạo không có đứa cháu như mày!” Tiêu lão gia tức giận đập mạnh gậy batoong xuống đất.
“Chị cũng đâu thể trốn mãi cả đời được. Huống hồ nhiều năm trôi qua như vậy, chắc anh ấy bây giờ cũng đã có vợ con rồi.”
Anna khẽ thở dài, cười khổ.
“Thôi, nói chuyện của em đi. Sau khi về nước Có ổn không? Nghe Sầm Phong nói em đang làm diễn viên.” Anna dường như không muốn nhắc tới chuyện này,
tiền lái sang vấn đề của cô.
Chị ấy không muốn nói, cô cũng không thể ép.
“Em nói thật nhé, không ổn lắm.” Cô nhún vai, cười trừ.
“Tiêu gia phong sát em?” Anna khẽ nhíu mày.
A
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, thở dài, “Em vừa hủy hợp đồng với Hòa Mễ rồi. Tạm thời coi như là thất nghiệp.”
“Nếu không chê thì kí hợp đồng với chị đi. Chị vừa tới Thiên Tần, tạm thời trong tay chưa có nghệ sĩ nào.” Anna ngả người dựa lưng vào ghế, vui vẻ nói.
“Được đấy, em đồng ý.”
“Nhanh tới vậy? Không sợ chị lừa em sao?”
“Không sợ, em biết chị sẽ không làm vậy.” Tiêu Diệp Nhiên phì cười.
“Ok, phải rồi, tối nay em có bận gì không? Chị em mình đi ăn một bữa đi.” Anna đưa tay hất mái tóc ngắn ra sau, nói.
“Nay em bận mất rồi, lát nữa phải tới Tiêu gia” Nhiên khẽ lắc đầu.
“Haiz, đành chịu thôi.”
Tối, tại nhà lớn Tiêu gia.
Tiêu Diệp Nhiên đứng trước cổng lớn Tiêu gia, hít một ngụm khí lạnh, chần chừ không muốn vào trong.
“Cô hai, cô về rồi? Mau vào trong đi kẻo lạnh.” Người giúp việc thấy cô liền chạy ra đón chào.
Trên dưới Tiêu gia ai cũng coi thường, khinh rẻ cô, bác Liên là người duy nhất đối xử tốt với Tiêu Diệp Nhiên.
“Bác Liên, con chào bác.” Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, lễ phép chào bà. Cô coi bác Liên như trưởng bối của mình, vô cùng tôn trọng.
“Vâng, cô hai dạo này khỏe chứ? Đã lâu không thấy cô về Tiêu gia.” Vừa đi, bác vừa hỏi thăm cô.
“Cũng ổn bác ạ.”
“Ai da, em gái về rồi sao? Cả nhà chỉ còn đợi mỗi em thôi đấy.” Tiêu Linh thấy cô bước vào tiền tỏ vẻ đón chào.
Tiêu Diệp Nhiên hoàn toàn ngó lơ người chị gái này, cô đi đến chỗ trưởng bối chào hỏi từng người. Tiêu gia đương nhiên cũng không mấy chào đón cô, họ chỉ ậm ừ cho qua, nhưng vẻ mặt không hề tránh đi sự coi thường.
Tiêu Linh bị cô lở đi, đương nhiên trong lòng không vui vẻ chút nào. Chỉ là một đứa con hoang, vậy mà dám làm lơ ả ta.
Á đi đến, nói với Tiêu Diệp Nhiên bằng một giọng đầy khiêu khích. Còn không quên nói to khiến mọi người xung quanh nghe thấy.
“Nhiên Nhiên, hôm nay em định tặng ông nội món quà gì vậy? Chị vừa tặng ông bộ tranh thời Đường, vô cùng quý giá, nhưng em vừa về nước còn một mình bôn ba bên ngoài, chắc sẽ không đủ điều kiện mua món đồ đắt tiền như vậy nhỉ? Thôi, mọi người đều hiểu cho hoàn cảnh của em mà.”
nua
Một lời như vậy, chính là cố ý làm bẽ mặt cô. Đương nhiên có vài người nhận ra Tiêu Diệp Nhiên là đứa con hoang của Tiêu gia, nên không ít kẻ hóng hớt bàn tán chuyện vui.
Á ta được đà, lại nói tiếp, “Phải rồi, mấy hôm trước chị gặp em vào khách sạn cùng Hà tổng của Hà Thị, em đang hẹn hò với ông ấy sao?”
Khắp giới kinh tế ai mà không biết Hà tổng nổi tiếng mê gái đẹp, còn chuyên bảo dưỡng các diễn viên nữ, vả lại ông ta chỉ là một lão già hơn bốn mươi tuổi
bụng phệ xấu xí.
Tiêu lão gia là người vô cùng coi trọng thể diện, nghe Tiêu Linh nói vậy sắc mặt tiền trầm xuống, “Nếu để trở về khiến Tiêu gia mất mặt thì cô thành công rồi
đấy!”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai, “Cháu cũng không muốn về Tiêu gia nha, là mẹ gọi cháu về. Vả lại, Tiêu gia còn mặt mũi để mất sao?”
Sau đó quay sang nói với Tiêu Linh, “Chị gái à, đúng là miệng cho không mọc được ngà voi mà. Sau này đừng ăn dưa hóng hớt linh tinh nhé, coi chừng đau bụng đấy.”
“Mày!” Cả Tiêu Linh lẫn Tiêu lão gia đều đen mặt, tức giận không thôi.
“Hỗn! Quả hỗn! Tiêu gia đúng là vô phúc mới nuôi mày lớn lên! Từ này trở đi đừng mang họ Tiêu nữa, tạo không có đứa cháu như mày!” Tiêu lão gia tức giận đập mạnh gậy batoong xuống đất.
Bình luận facebook