Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Nếu không thể sống tử tế xin hãy tử vong
“Không làm người Tiêu gia nữa thì về làm dâu Cố gia.”
Giọng nói quen thuộc vang lên. Tiêu Diệp Nhiên vội quay đầu lại, liền thấy Cố Mạc Đình từ đầu xuất hiện, đi tới choàng tay ôm lấy eo cô, Đôi mắt diều hâu màu hổ phách khẽ híp lại.
“Sau này cô ấy không phải Tiêu Diệp Nhiên, mà là Cố phu nhân.”
Cố... phu nhân. Không chỉ những người xung quay mà kể cả Tiêu Diệp Nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên, anh đây là có ý gì?
Đặc biệt là hai mẹ con Thẩm Gia Ninh bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như không tin vào mắt mình.
en
ao
“Cố tổng, đây là chuyện của Tiêu gia chúng tôi, người ngoài không nên xen vào. Tôi biết Cố thiếu tài giỏi hơn người, nhưng cậu dù sao vẫn phải gọi lão già này một tiếng trưởng bối đấy.” Tiêu lão gia chống gậy đứng dậy, rũ mắt nhìn anh.
Khóe miệng Cổ Mặc Đình khẽ nhếch lên:
“Tôi bảo vệ bà xã của mình, không đúng sao? Vả lại Nhiên Nhiên cũng không còn là người của Tiêu gia nữa.”
“Cậu..”
Tiêu Linh nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, ả yêu thầm Cố Mặc Đình nhiều năm như vậy, trước kia ở cùng anh vốn có hôn ước, nào ngờ sau khi Tiêu Diệp Nhiên xuất ngoại một thời gian liền nghe tin Cố gia muốn hủy hôn ước. Không ngờ tới anh làm vậy lại là vì đứa con hoang này.
Á không phục, nước mắt chảy xuống, quát lớn về phía Tiêu Diệp Nhiên.
“Mày và mẹ mày đúng là nồi nào úp vung đấy! Tiện nhân!”
Chát vừa nói xong, một cái bạt tại tiền giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của ả.
“Mày...” Tiêu Linh trừng mắt, không ngờ tới Tiêu Diệp Nhiên lại dám cả gan tát ở trước mặt bao nhiêu người.
“Cẩn thận cái miệng của cô lại. Nếu không thể sống tử tế xin hãy tử vong.” Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nói.
"Mày...”
“Từ nay trở đi tôi cùng Tiêu gia không có quan hệ!” Cô hít một ngụm khí lạnh, hững hờ nói với người Tiêu gia, sau đó nắm lấy tay Cố Mặc Đình rồi rời khỏi bữa
tiệc.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Cố Mạc Đình mở cửa ghế phụ, nói với Tiêu Diệp Nhiên. Cô khẽ gật đầu sau đó lên xe ngồi.
“Làm... Làm gì vậy?” Tiêu Diệp Nhiên thấy anh vươn người tới chỗ mình liền theo bản năng tránh ra.
“Thắt dây an toàn.” Anh rũ mắt đưa tay với lấy dây an toàn rồi cài lại. Khoảng cách như như vậy, đôi môi mỏng bạc của Cố Mạc Đình không may chạm qua vành tai cô, khiến Tiêu Diệp Nhiên khẽ run lên.
Có chút... nóng.
Trên đường đi, hai người không ai nói với nhau lời nào.
“Chuyện ban nãy... cảm ơn anh.” Vẫn là Tiêu Diệp Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, cô khẽ nghịch ngón tay.
“Không có gì.”
Cô hít một ngụm khí lạnh, thở dài, "Anh cũng thấy rồi đấy. Tôi chỉ là một đứa con riêng.”
Cố Mặc Đình nghe vậy hơi khựng lại, không hiểu cô muốn nói gì.
“Tôi không hiểu ý em.”
“Sáu năm trước Tiêu gia đưa tôi sang nước ngoài, thực chất không phải cho tôi đi du học. Mà là để tôi tự sinh tự diệt bên đó.”
Cố Mặc Đình dù đã điều tra hết những chuyện này nhưng không hiểu sao khi nghe cô kể lại, lòng anh như bị dao đâm vào.
“Anh từng hỏi tôi vì sao sau khi về nước không làm đúng ngành mà lại chọn tiến vào giới giải trí, vì sự thật tôi không hề học đại học. Tính ra chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi.”
“Không học thức, không nghề nghiệp ổn định, còn là một đứa con riêng không ai quan tâm, ngay cả người nhà cũng chán ghét, khinh rẻ. Ở bên tôi hoàn toàn không có được lợi ích gì.”
“Vậy nên, iệu mẹ anh có đồng ý để tôi ở bên cạnh anh không?”
Lúc này anh hiểu được cô muốn nói gì.
Giọng nói quen thuộc vang lên. Tiêu Diệp Nhiên vội quay đầu lại, liền thấy Cố Mạc Đình từ đầu xuất hiện, đi tới choàng tay ôm lấy eo cô, Đôi mắt diều hâu màu hổ phách khẽ híp lại.
“Sau này cô ấy không phải Tiêu Diệp Nhiên, mà là Cố phu nhân.”
Cố... phu nhân. Không chỉ những người xung quay mà kể cả Tiêu Diệp Nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên, anh đây là có ý gì?
Đặc biệt là hai mẹ con Thẩm Gia Ninh bên cạnh, sắc mặt trắng bệch như không tin vào mắt mình.
en
ao
“Cố tổng, đây là chuyện của Tiêu gia chúng tôi, người ngoài không nên xen vào. Tôi biết Cố thiếu tài giỏi hơn người, nhưng cậu dù sao vẫn phải gọi lão già này một tiếng trưởng bối đấy.” Tiêu lão gia chống gậy đứng dậy, rũ mắt nhìn anh.
Khóe miệng Cổ Mặc Đình khẽ nhếch lên:
“Tôi bảo vệ bà xã của mình, không đúng sao? Vả lại Nhiên Nhiên cũng không còn là người của Tiêu gia nữa.”
“Cậu..”
Tiêu Linh nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, ả yêu thầm Cố Mặc Đình nhiều năm như vậy, trước kia ở cùng anh vốn có hôn ước, nào ngờ sau khi Tiêu Diệp Nhiên xuất ngoại một thời gian liền nghe tin Cố gia muốn hủy hôn ước. Không ngờ tới anh làm vậy lại là vì đứa con hoang này.
Á không phục, nước mắt chảy xuống, quát lớn về phía Tiêu Diệp Nhiên.
“Mày và mẹ mày đúng là nồi nào úp vung đấy! Tiện nhân!”
Chát vừa nói xong, một cái bạt tại tiền giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của ả.
“Mày...” Tiêu Linh trừng mắt, không ngờ tới Tiêu Diệp Nhiên lại dám cả gan tát ở trước mặt bao nhiêu người.
“Cẩn thận cái miệng của cô lại. Nếu không thể sống tử tế xin hãy tử vong.” Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng nói.
"Mày...”
“Từ nay trở đi tôi cùng Tiêu gia không có quan hệ!” Cô hít một ngụm khí lạnh, hững hờ nói với người Tiêu gia, sau đó nắm lấy tay Cố Mặc Đình rồi rời khỏi bữa
tiệc.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Cố Mạc Đình mở cửa ghế phụ, nói với Tiêu Diệp Nhiên. Cô khẽ gật đầu sau đó lên xe ngồi.
“Làm... Làm gì vậy?” Tiêu Diệp Nhiên thấy anh vươn người tới chỗ mình liền theo bản năng tránh ra.
“Thắt dây an toàn.” Anh rũ mắt đưa tay với lấy dây an toàn rồi cài lại. Khoảng cách như như vậy, đôi môi mỏng bạc của Cố Mạc Đình không may chạm qua vành tai cô, khiến Tiêu Diệp Nhiên khẽ run lên.
Có chút... nóng.
Trên đường đi, hai người không ai nói với nhau lời nào.
“Chuyện ban nãy... cảm ơn anh.” Vẫn là Tiêu Diệp Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, cô khẽ nghịch ngón tay.
“Không có gì.”
Cô hít một ngụm khí lạnh, thở dài, "Anh cũng thấy rồi đấy. Tôi chỉ là một đứa con riêng.”
Cố Mặc Đình nghe vậy hơi khựng lại, không hiểu cô muốn nói gì.
“Tôi không hiểu ý em.”
“Sáu năm trước Tiêu gia đưa tôi sang nước ngoài, thực chất không phải cho tôi đi du học. Mà là để tôi tự sinh tự diệt bên đó.”
Cố Mặc Đình dù đã điều tra hết những chuyện này nhưng không hiểu sao khi nghe cô kể lại, lòng anh như bị dao đâm vào.
“Anh từng hỏi tôi vì sao sau khi về nước không làm đúng ngành mà lại chọn tiến vào giới giải trí, vì sự thật tôi không hề học đại học. Tính ra chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi.”
“Không học thức, không nghề nghiệp ổn định, còn là một đứa con riêng không ai quan tâm, ngay cả người nhà cũng chán ghét, khinh rẻ. Ở bên tôi hoàn toàn không có được lợi ích gì.”
“Vậy nên, iệu mẹ anh có đồng ý để tôi ở bên cạnh anh không?”
Lúc này anh hiểu được cô muốn nói gì.
Bình luận facebook