Khánh Huy chẳng ngại cứ mơn man thì thầm bên tai Ái Liên, vành tai mẫn cảm đã nóng bừng bừng như bị lửa hun nóng, cô đảo mắt nhìn nhanh về phía Ốc đang ngồi chơi điện thoại bên bàn ăn gần đó. Thấy nó không nhìn về phía hai người thì bất ngờ ngoảnh mặt, kiễng chân, tay phải ôm ghì lấy cổ Khánh Huy vít xuống mà đặt lên đó một nụ hôn. Anh còn đang ngơ ngác bất ngờ thì Ái Liên đã quay ngoắt rời đi, hai má ửng hồng tủm tỉm cười ngượng. Khánh Huy ôm siết lấy vai Ái Liên gương mặt vuông vức sáng lạn đã cận kề ngang má muốn hôn cô lần nữa nhưng đã bị Ái Liên gỡ tay đẩy đầu ra, vừa lúc ấy lò vi sóng cũng phát ra âm báo đã quay xong thức ăn.
Sau khi dùng bữa tối, nghe Khánh Huy nói khoảng một tiếng nữa anh mới xong việc, Ái Liên hỏi Ốc có muốn ở lại đợi bố không thằng bé liền gật đầu. Nó ngủ một lúc buổi tối rồi nên giờ rất dư năng lượng. Khánh Huy không những chẳng gàn, ngược lại còn vui vẻ đồng tình cho hai mẹ con họ ở lại đợi anh với điều kiện là phải giữ im lặng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên đứng tựa thành bàn làm việc chăm chú nhìn Khánh Huy đang lúi húi xử lý hồ sơ, khi nãy họp bên chỗ Hoàng Vũ mang sang cho anh một xấp cần kiểm tra sớm. Đúng là đàn ông khi tập trung làm việc luôn có một sức hút riêng, có cái gì đó vừa nghiêm túc lại cuốn hút lạ thường khiến cô không rời được mắt.
Ái Liên nghiêng đầu trầm lặng đánh giá từng đường nét rõ ràng trên gương mặt Khánh Huy dù là không trực diện. Từ xương mày rắn rỏi cho đến sóng mũi thanh cao, viền môi rõ nét và sườn mặt tinh tế đều đủ vừa để khiến gương mặt người đàn ông này trở nên hài hòa vừa mắt cô.
Lúc Khánh Huy xong việc quay lại thì Ốc đã ngủ mất tiêu, Ái Liên vừa ôm nó trong lòng vừa đọc sách về Tâm lý học tội phạm lấy được trên kệ của anh.
Nghe tiếng đẩy ghế, Ái Liên mới liếc mắt nhìn sang thì thấy Khánh Huy thu dọn bàn làm việc.
Xong xuôi đâu đấy anh mới đi về phía họ. Khánh Huy đưa tay muốn lấy lại quyển sách, Ái Liên mỉm cười đưa lại nó cho anh, tay còn lại như một phản xạ vỗ về ru Ốc.
“Anh xong việc rồi ạ?”
Khánh Huy âu yếm nhìn cô đáp:
“Ừ, đưa con anh bế cho.”
“Anh nhẹ thôi không đánh thức Ốc. Mỏi hết cả người luôn. Về nhà em hay nhà anh ạ?”
Khánh Huy tay bế con nhưng vẫn trong tư thế khom người, anh bất chợt ngoảnh sang đặt một nụ hôn lên má Ái Liên, vừa cười vừa đáp:
“Tất nhiên là về nhà em chứ.”
…
Sau khi họ trở về chung cư của Ái Liên cũng đã gần mười một giờ đêm. Cô đánh răng rửa mặt xong thì ở trong phòng vỗ cho Ốc ngủ lại và giục Khánh Huy đi tắm. Anh vào phòng tắm được một lúc rồi Ái Liên mới sực nhớ ra mình chưa lấy quần áo cho Khánh Huy thì lại rời khỏi giường đi đến tủ đồ lấy cho anh.
Ở bên trong tiếng nước chảy rào rào, cách một cánh cửa vẫn còn nghe được thấy, Ái Liên chầm chậm gõ cửa, Khánh Huy đang tắm giật mình tắt nước rồi mở cửa thò đầu ra. Ái Liên đã dơ đồ khô lên trước mặt anh, gương mặt đàn ông vương nước ướt sũng ở ngay tầm mắt, anh lại chẳng ngại mà đưa mặt lại gần khiến cô sợ ướt thì lùi lại:
“Ướt nhà đấy nhé. Anh cầm quần áo đi. Muộn rồi đừng tắm lâu quá.”
“Anh xong giờ đây. Đợi anh tí.”
Khánh Huy nhận đồ từ tay Ái Liên rồi nhanh chóng trở lại phòng tắm. Cầm bộ quần áo mặc nhà trên tay anh khẽ mỉm cười rồi cứ thế đưa lên mũi hít hà để cho hương nắng mới và nước xả vải dịu nhẹ len lỏi vào khoang mũi, cảm giác dễ chịu vô cùng.
Khăn tắm còn vắt trên vai, Khánh Huy vừa lau đầu vừa cẩn thận đóng cửa phòng tắm lại thật nhẹ, anh đánh mắt nhìn lên giường xem động tĩnh, Ốc vẫn ngủ say. Ái Liên đang bôi kem dưỡng da nghe tiếng bước chân thì quay lại. Ánh nhìn vừa chạm vào mắt cô Khánh Huy đã hỏi:
“Em mua đồ mới cho anh à?”
“Vâng, mua thêm mấy bộ để bên này cho anh mặc lúc nhỡ nhàng.”
Anh bước đến phía sau lưng Ái Liên, cả thân người cao lớn đã cúi thấp so mặt ngang với mặt cô bất thình lình hôn chụt lên má phải, rồi tủm tỉm nói: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cảm ơn em! Anh nhớ em quá!”
“Nhớ mà có thèm về đâu. Chả biết là nhớ để ở chỗ nào nữa, nói cho sang cái miệng vậy.”
Cô bâng quơ nói mát rồi tiếp tục mát xa mặt, nhưng đã bị Khánh Huy tóm lấy tay mà kéo lên đặt trên ngực trái đang đập rộn ràng của anh, miệng cười cười nói:
“Nhớ thật đấy, để ở đây này.”
Ái Liên không đáp chỉ khẽ xì lên một tiếng khe khẽ rồi rủ mắt tủm tỉm cười, rõ ràng trong lòng đã lâng lâng hạnh phúc. Bàn tay đặt trên ngực Khánh Huy chợt co lại, Ái Liên đẩy anh một cái rồi thu tay về, miệng chu lên nhắc nhở:
“Anh lau khô tóc đi, ướt hết người em bây giờ đấy.”
“Lau cho anh.”
“Được, ra ngoài kia đi để cho Ốc ngủ.”
Khánh Huy theo Ái Liên ra phòng khách, cô ấn anh ngồi xuống ghế rồi đi vòng ra sau giúp lau tóc, bàn tay mềm mại rất nhẹ nhàng mang khăn tắm lau đi nước ướt, cũng như xoa bóp da đầu khiến Khánh Huy cảm thấy thoải mái thì ngả cả người về phía sau tựa lên thành ghế.
Anh ngửa mặt hỏi han cô:
“Công việc ở bệnh viện thế nào, bận cả tuần nay như thế có mệt lắm không?”
“Mệt, nhưng em quen rồi. Đang mùa nhiều dịch nên bệnh nhi đông lắm không dứt được ra ấy.”
“Ừ, em đừng tham công tiếc việc quá, chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
Ái Liên nhìn nhanh xuống bàn tay vừa to vừa ấm đang nắm lấy tay mình, ngón cái ram ráp cọ trên da thịt trắng hồng. Khánh Huy bảo không cần lau nữa mà kéo Ái Liên đi về phía trước, muốn cô ngồi xuống bên cạnh anh.
“À hôm nay em mới cãi nhau với người nhà của một thai phụ.”
“Có sao không?”
Ái Liên thả phịch người xuống bên cạnh Khánh Huy, đầu ngả vào vai anh mà vểnh mặt lên đáp lại:
“Làm sao mà sao được chứ. Em mà để thua người khác à?”
Nhìn dáng vẻ đắc ý đó của cô, anh chỉ biết phì cười, nhưng lại lo lắng dặn dò:
“Em cũng nên nhịn đi, không phải loại người nào cũng dễ nói chuyện. Nhỡ họ cùn đời lên rồi đánh em thì làm sao hả?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Biết vậy nhưng lúc ấy điên máu lên rồi không nhịn được ấy. Nghĩ lại thấy tức.”
Ái Liên hậm hực, Khánh Huy ở bên dịu dàng xoa đầu cô, cánh tay như thép đúc ôm Ái Liên lên để cho cô ngồi lên đùi mình, lại tò mò muốn biết người đó đã chọc giận gì con cáo con của anh.
“Kể anh nghe xem.”
Ái Liên ngoan ngoãn an vị ngồi trong lòng Khánh Huy, lại thoải mái ngả người dựa dẫm anh. Cô kể cho Khánh Huy nghe về đôi vợ chồng mà mình gặp chiều nay ở bệnh viện.
Anh chồng đưa vợ đi khám thai nhưng cứ hằn học khó chịu còn khích bác sỉ vả vì vợ mang bầu con gái. Chị vợ có vẻ hiền lành thì cứ cúi gằm mặt cam chịu, chắc cũng lấy làm xấu hổ với người xung quanh và tủi thân.
Thấy tình huống ấy Ái Liên mới cáu tiết ra mặt nói anh ta vài câu, nhưng người kia không những không nghe ngược lại còn chỉ trích cô ăn nói hàm hồ nên thành ra to tiếng. Khi những người xung quanh và bác sĩ cùng ca trực nói thêm vào thì mới hậm hực bỏ đi.
Ái Liên tức khí quay ngoắt lại gườm gườm mắt nhìn Khánh Huy chằm chằm khiến anh tự nhiên ngả người điều chỉnh tầm nhìn, khó hiểu hỏi cô:
“Sao lườm? Anh có làm gì đâu?”
“Em nói cho anh biết, mang thai con gái hay con trai không phải do người phụ nữ.”
“Ừ, anh biết mà. Là do người đàn ông.”
“Bởi vậy đừng có mà ý kiến, em không nặn được cu cho nó đâu.”
“Với anh thì con nào cũng là con, cứ có con là anh đều yêu hết.”
Nghe anh nói được câu vừa lòng cô mới tạm thời nguôi xuống mà trở về vị trí vừa nãy, tiếp tục dựa dẫm Khánh Huy. Ngực anh săn chắc, lại vì cô mà thả lỏng hết cỡ nên dựa vào cảm thấy vững vàng và thoải mái lắm.
Mỗi lần Ái Liên bất thình lình nhảy dựng lên như vừa rồi đều khiến Khánh Huy muốn toát mồ hôi theo, cảm giác như bản thân vừa mới làm gì có lỗi ấy. Ái Liên vẫn chưa cảm thấy thỏa đáng thì lại ấm ức nói tiếp:
“Anh biết không thai nhi trước tháng thứ sáu của thai kỳ, não bộ chưa phát triển nên hoàn toàn sống bằng cảm giác, lấy chất dinh dưỡng, máu huyết từ mẹ qua dây rốn. Ở thời kỳ này nó định theo hình mô phỏng cuộc đời mẹ để sống, bởi vậy những gì mẹ cảm thấy thì con cảm thấy, mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ đau khổ em bé cũng sẽ giống như vậy. Cũng vì thế nếu một đứa trẻ sinh ra đời luôn mang vẻ mặt u uất, đau khổ cũng một phần là do thời gian mang bầu mẹ nó phải chịu đựng những điều tiêu cực. Thế mới nói nhiều em bé sinh ra ghét bố, cứ bố bế là nó sẽ khóc, nhưng họ không hiểu được điều đó, không hiểu được rằng phụ nữ trong thời gian mang bầu cực kỳ nhạy cảm và sự nhạy cảm ấy không chỉ ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý của người mẹ, mà còn ảnh hưởng để cả cảm xúc của thai nhi nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh đã không biết điều đó đấy, mẹ Ốc trong thời kỳ mang thai nó vẫn lên bar đu đưa bảo làm sao nó lại tăng động như vậy.”
Ái Liên chợt phì cười, đầu đã ngóc ra sau hỏi lại:
“Này, anh đang đùa hay nói thật thế?”
“Đùa đấy, nhưng cô ta lên bar chơi bời lúc mang bầu thằng bé là thật.”
Ái Liên khẽ thở dài, cả người đã xoay lại, hai đầu gối chống xuống mặt ghế sô pha, mặt đối mặt với Khánh Huy, từng ngón tay lướt nhẹ trên sườn mặt, mân mê xương quai hàm tinh tế. Cô đăm đắm nhìn anh, Khánh Huy không ngại ngần đáp lại bằng ánh nhìn đầy âu yếm.
“Anh còn nhớ hôm mình gặp nhau ở quán rượu không?”
“Nhớ.”
“Trước đó em đã gặp Hồng Ánh trong quán cà phê, còn cố ý đồ nước cam lên người cô ta.”
Khánh Huy có chút kinh ngạc, đôi mắt mới lim dim đã mở lớn hơn, Ái Liên nhún vai xác nhận:
“Vì ngứa mắt, cô ta nói ra những lời vô liêm sỉ, không đáng mặt một người mẹ. À còn nữa cô ta khen anh đấy.”
Khánh Huy nghe được mùi mỉa mai thoang thoảng đâu đây thì ôm lấy eo Ái Liên kéo sát lại, mang bụng phẳng áp chặt vào bụng anh khiến cô phát hoảng thì ưỡn lên muốn né tránh. Nhưng Khánh Huy lại không có ý buông tay càng siết chặt kéo cô ngồi xuống, nghi hoặc hỏi:
“Khen anh?”
Ái Liên tỉnh bơ đáp:
“Ừ, khen anh lúc ở trên giường…”
“Thôi nhé, dừng.”
Ái Liên chớp chớp mắt nhìn Khánh Huy, trong đáy mắt ánh lên tia cười cợt, trêu ngươi. Nhìn vẻ mặt muốn chối bỏ quá khứ đó của anh khiến cô buồn cười lại càng muốn trêu chọc hơn nhưng vừa hé miệng đã bị người ta dùng môi chặn lại.
Khánh Huy chẳng ôm nữa vậy mà Ái Liên cũng có chạy được đâu, ngược lại còn thỏa mái hưởng ứng anh, môi lưỡi quấn quýt đến quên trời đất. Cô đê mê hưởng thụ sự cưng chiều của Khánh Huy, mới có một tuần đã nhớ anh đến như vậy khiến nụ hôn trao nhau cũng trở nên say đắm. Bàn tay hư đã lùa vào trong áo, từ eo thon mềm mân mê trên từng tấc da thịt mịn màng, đùa lên đến trung khu đồi núi thì chợt khựng lại.
Ái Liên như nhận ra ý anh thì rời môi, tựa trán Khánh Huy mang theo hơi thở gấp gáp vương mùi kem đánh răng the mát vờn trước mặt anh. Khánh Huy giữ nguyên vị trí, ba đầu ngón tay vít mép áo nhỏ của cô khéo ra một khoảng, ngón trỏ mơn man đùa nghịch khiến Ái Liên ngứa ngáy thì khom người né tránh.
Anh dim mắt nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô thì lên tiếng:
“Ở nhà em cũng mặc áo sao?”
“Nhà có trẻ nhỏ, phải đứng đắn chứ.”
Khánh Huy khum tay bóp nhẹ mấy cái rồi mới thu về đặt lên eo Ái Liên. Dù sao anh cũng biết cô sẽ không chiều mình đâu, chỉ cho hôn chơi chơi với sờ lần sờ mò tí tí thôi, chứ lần nào có Ốc Khánh Huy đều bị cấm vận. Nên dù có nhớ nhung và ham muốn hừng hực thì anh cũng phải dùng chút lý trí còn tỉnh táo để kiềm chế lại.
Ái Liên bám lên bàn tay đang mơn man xoa nắn trên eo mình ghìm lấy không cho động đậy rồi đẩy ra khỏi áo, cô tựa đầu lên vai anh nũng nịu thì thầm:
“Huy, ôm em một tí đi.”
“Ôm nhiều tí cũng được.”
Anh bất giác mỉm cười, vòng tay ôm Ái Liên vào lòng. Vòng tay anh thì rộng mà cô thì bé xíu nên cả người Ái Liên đã lọt thỏm trong lòng Khánh Huy bị anh bao gọn. Mấy ngày nay cô đều nhớ vòng tay rắn chắc lại ấm áp này, ôm thế nào cũng không hề chán ngược lại cứ muốn ở được ôm mãi thế này thôi. Cảm giác được dựa dẫm và che chở bởi người đàn ông của mình thật thích.
Cô ngồi trên đùi anh, chân vòng xuống ghế, bàn chân cố len lỏi chen vào khoảng giữa lưng Khánh Huy và thành ghế mà quặp chặt lấy hông anh. Con Koala đã đến giờ buồn ngủ lại muốn ôm lấy cây bạch đàn của mình. Ái Liên lúc này giống hệt mấy đứa trẻ nhỏ khi buồn ngủ đều muốn được mẹ ôm.
Khánh Huy xoa lưng một lát, Ái Liên đã gà gật rồi ngủ mất tiêu từ lúc nào chẳng hay, thấy cô im lặng anh khe khẽ gọi:
“Ái Liên, Ái Liên…”
Không nhận được lời đáp, Khánh Huy khẽ nghiêng đầu, gò má cọ nhẹ vào trán cô nhẹ giọng thì thầm:
“Em ngủ rồi à?”
Khánh Huy ôm Ái Liên vào phòng, đặt cô nằm xuống bên cạnh Ốc, điều hòa mát lạnh choáng ngợp cả căn phòng. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, cẩn trọng kéo chăn mỏng đắp ngang cho hai người. Một tay anh chống xuống đệm, một tay xoa đầu con trai, hai mắt thằng bé nhắm nghiền an yên say ngủ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy lại đưa mắt nhìn người nằm kế bên thằng bé. Ái Liên vô thức nằm nghiêng sang, vòng tay ôm gọn lấy Ốc, cằm cô dụi dụi mấy cái vào đầu nó rồi im bặt, hơi thở điều hòa lại đều đều lên xuống.
Anh cứ ngồi yên bất động mà ngắm nhìn Ái Liên và con trai, khóe miệng không ngừng được nụ cười cứ tủm tỉm mãi, trên gương mặt điển trai lại mang chút phong trần từng trải ánh lên tia hạnh phúc tột cùng.
Chỉ cần những điều giản đơn như ở nhà có người đợi cơm, đi làm có người hỏi han dặn dò chú ý sức khỏe và an toàn, ngắm người mà mình yêu thương an yên say ngủ như thế cũng đủ làm Khánh Huy hạnh phúc và mãn nguyện rồi.
Anh cứ mong rằng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy sẽ mãi vẹn tròn, đối với Khánh Huy tổn thương một lần là đủ. Anh không mong ước lấy được vợ đẹp giỏi giang, chỉ mong cô ấy đủ cảm thông và thật lòng ở bên cạnh anh thì dù có bao nhiêu khó khăn gian khổ Khánh Huy cũng có thể vượt qua hết.
…
Nằm trong vòng tay người tình, Hồng Ánh sau cơn hoan tình hoang dại với đủ tư thế thì vẫn còn đê mê chưa muốn tỉnh. Thành Đạt ôm cô ta ở trong lòng, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn chụt chụt lên trán đầy cưng chiều. Hồng Ánh là người tình mà anh ta hài lòng nhất bởi cô ta biết cách chiều đàn ông, mọi tư thế đều có thể thực hiện được lại làm anh ta thăng hoa sung sướng tới tột cùng.
Đặc biệt Hồng Ánh thích chơi trần, thích cảm giác da thịt cọ xát lẫn nhau một cách chân thật nên chưa từng bắt Thành Đạt dùng bao, vừa hay lại đúng ý anh ta. Đàn bà qua tay Thành Đạt không hề ít, gái Tây gái ta đủ loại, Hồng Ánh không sợ bẩn thì anh ta cũng chẳng ngại gì.
Hồng Ánh sẵn sàng uống thuốc tránh thai chứ không dùng biện pháp khi quan hệ, với cô ta việc làm bản thân thỏa mãn và sung sướng phải luôn được đặt lên hàng đầu.
Sau khi tâm thức hồi tỉnh, Hồng Ánh nắm lấy cằm Thành Đạt, nũng nịu hỏi:
“Anh chuyện kia anh hứa xử lý cho em thế nào rồi?”
“Chuyện gì cơ?”
“Vụ Minh Long.”
Thành Đạt khẽ chép miệng, Hồng Ánh không nhắc thì anh ta cũng đã đưa nó vào dĩ vãng rồi đấy. Thấy vẻ mặt thờ ơ đó của người tình, Hồng Ánh đã làm mặt giận mà ôm chăn đang đắp hờ hững chỉ vừa đủ che đỉnh ngực quay phắt đi, khiến Thành Đạt giật mình theo phản xạ mà nhoài người ôm với theo:
“Em sao thế?”
“Anh là đồ dối trá, bốc phét.”
“Anh làm gì đâu, ngoan anh thương.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh điệu bộ ngúng nguẩy hất tay vừa ôm mình ra. Thành Đạt lại không chịu thua mà làm tới, bàn tay thô to đã bao trọn bầu ngực non mềm xoa nắn, ngón trỏ không ngừng vờn nghịch đầu nụ hoa khiến cô ta thêm lần nữa động tình mà rùng mình run rẩy. Cả tấm lưng trần nõn nà tự động lùi về phía sau cọ lên ngực trần nóng bỏng mà run rẩy gợi tình. Thành Đạt sung sướng càng nghịch loạn trên người cô ta, khi bàn tay hư hỏng lần mò tìm xuống dưới liền bị cản lại. Hồng Ánh ranh ma dù bị người ở phía sau khuấy động dục vọng nhưng lý trí vẫn còn, cô ta không cam tâm để anh ta lợi dụng không như vậy.
Thành Đạt tưởng Hồng Ánh làm màu để tăng kích thích thì bỡn cợt rỉ tai:
“Sao thế? Không thèm à?”
Bình luận facebook