Thấy ba thằng kia không còn ở phía sau mình nữa mà đã lùi lại thì mụ ta điên lắm, định chửi tiếp nhưng bọn chúng lại chỉ chỉ về phía Khánh Huy thì chầm chậm ngoảnh lại.
“Hứ???”
Tấm thẻ ngành trên tay anh khiến mụ sợ chết khiếp, quả tim khổng lồ trong lồng ngực rơi cái thịch. Thế quái nào mà vừa ngăn được Khánh Vi gọi cảnh sát thì lại lù lù xuất hiện một thằng mang thẻ ngành nhảy ra ngáng đường như thế này? Mụ không muốn dây vào pháp luật thì lỉnh lỉnh quay đầu muốn bỏ đi nhưng chưa kịp đi bước nào thì chân đã vướng phải cái gì đó mà ngã nháo nhào xuống đất, tiếng uỵch rất lớn thu hút được sự chú ý của nhiều người.
Những người nãy giờ đứng quanh xem đánh ghen thấy cảnh ấy mà bật cười ha hả làm ồn cả một góc trung tâm thương mại. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ối rồi ôi bà béo ngã rồi. Mẹ ngầu ghê.”
Ốc nhìn thấy Ái Liên ngáng chân con mụ dữ dằn kia thì sung sướng reo lên, nó thích xem mấy cảnh hành động như thế này lắm. Ái Liên thì không như thế, cô vội kéo thằng bé đứng về phía Khánh Huy, để cho nó nép sau lưng hai người.
Ốc bị che thì khó chịu, nó rúc đầu len vào giữa bố mẹ để hóng. Ái Liên quay sang nói với Khánh Huy:
“Phải bắt lại đưa lên công an anh ạ, kiểu dàn cảnh đánh ghen như thế này phải để pháp luật trừng trị không thể để bọn này nhơn nhơn thích làm gì thì làm được.”
Khánh Huy chầm chậm gật đầu, nghe nói đến báo cảnh sát thì ba thằng đi cùng đã co giò chạy mất, còn lại con mụ dữ dằn đang lóp ngóp dưới sàn cũng muốn vùng té chạy nhưng cú ngáng chân vừa rồi của Ái Liên khiến mụ không kịp phản ứng mà ngã dập mặt, vừa tức ngực vừa xây xẩm mặt mày mà loạng quạng đứng mãi không xong. Mụ vừa nhổm được người lên thì đã bị một lực rất mạnh xô vào người, có cái gì đó đã đổ lên người mụ. Đầu tóc búi gọn cũng bị túm chặt lấy như sắp bị bứt hết ra mà ấn xuống, cả người nhao về phía trước rồi tiếp đất lần thứ hai. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mụ đau quá mà kêu gào lên đầy thảm thiết:
“Á!”
“Ốc, con làm gì thế hả?” Ái Liên kinh hãi lao về phía thằng bé đang ngồi chễm chệ trên người mụ kia.
“Con bắt tội phạm bỏ trốn đấy mẹ, mẹ thấy Ốc ngầu chưa?”
Nó không những không sợ mà còn ra sức túm tóc, khom người ôm lấy đầu mụ ta đè cứng xuống giống người ta ôm u lạc đà, rồi leo lẻo cái mồm, “Ai cho tội phạm chạy trốn?”
Khánh Huy nhanh tay nhấc con trai lên, anh lùi lại một bước rồi đặt nó xuống cho Ái Liên kiểm tra.
Thằng nhóc con này cũng nhanh lẹ, nó kẹp ở giữa hai bố mẹ chỉ thò cái đầu ra để xem vậy mà vừa thấy mụ kia vùng lên định chuồn thì đã lách người phi ra, Khánh Huy và Ái Liên đều bị bất ngờ mà không kịp ngăn cản.
Lúc này bảo vệ của trung tâm thương mại mới hớt hải chạy đến, họ rảo mắt nhìn quanh chỉ thấy một người phụ nữ to béo đang nằm trên sàn rên rỉ, và đám người hiếu kỳ vây quanh bàn tán xôn xao cùng mấy người nhà Khánh Huy.
Sau khi trao đổi sự tình, Khánh Huy dùng danh nghĩa cảnh sát của mình yêu cầu họ giữ mụ ta lại để công an đến làm việc.
Người đàn bà kia bị dẫn đi trong sự bàn tán chỉ trỏ của biết bao người. Mụ vừa bị Ốc vần vò nên đầu tóc lúc này cũng trở nên rũ rượi, vừa bị hai người đàn ông xốc nách lôi đi vừa thở phì phò vì mệt.
Ở trong một góc gần đó Lê Hồng Ánh tức đến run người, tay siết chặt điện thoại đã để sẵn ở chế độ quay phim. Hai mắt cô ta long lên sòng sọc, chuyện tốt còn chưa kịp làm thì đã bị Khánh Huy ngáng đường, lại thêm Ái Liên xuất hiện cười cười nói nói cùng con trai càng làm cô ta điên máu.
Thành Đạt nói với Hồng Ánh là phải để cho Khánh Vi rơi vào hoàn cảnh như cô ta từng gặp phải, để tất cả mọi người chỉ trích thì mới hả dạ được nên cô ta mới dàn dựng lên vụ đánh ghen này. Nhưng không ngờ xôi hỏng bỏng không, còn chưa kịp quay đoạn nào đã bị người ta phá bĩnh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh gườm mắt, lườm nguýt Ái Liên, thấy cô tươi cười tiếp chuyện Khánh Vi thì lại liên tưởng đến vụ đánh ghen lần trước. Đôi mắt dâm loàn chợt nheo hình viên đạn mà chiếu thẳng ánh nhìn độc địa về phía Ái Liên, “Mẹ kiếp con Ái Liên, hóa ra là chúng mày bắt tay nhau chơi tao. Mày cứ chờ đấy, rồi sẽ đến lượt mày.”
Cô ta ngúng nguẩy bỏ đi sau khi buông ra những lời cay nghiệt ấy.
…
Người bị dẫn đi rồi Ái Liên mới quay sang nói chuyện với Ốc:
“Sao con liều thế hả?”
“Siêu anh hùng trên “riu tu be” đều thế hết ấy mẹ.” (youtobe)
Cái miệng nó líu lo, hai mắt to tròn hấp háy, còn gương mặt thì đã bày ra vẻ đắc ý khiến Ái Liên không nhịn được cười.
“Chịu con đấy, lần sau không được phép lao vào người ta như thế biết chưa? Nếu bà ta mà có vũ khí hoặc làm con bị thương thì làm sao hả?”
“Ốc là siêu anh hùng mà.”
“Siêu quậy thì có, mẹ nói đúng rồi đấy. Ốc mà còn manh động như thế thì từ lần sau không cho Ốc đi chơi nữa.”
“Ứ ừ, Ốc không thích bố đâu. Bố làm Ốc buồn rồi đấy.”
Thằng bé đang hớn hở là thế lại bị bố mắng thì giận dỗi mếu máo, đẩy tay Khánh Huy ra không cho chạm vào mình, anh có chút cáu vì thái độ bất hợp tác này của con trai. Không phải muốn dọa dẫm nó mà hành động của Ốc vừa rồi rất nguy hiểm, chẳng qua là mụ ta bị ngã hai lần còn chưa kịp định thần nên mới thế, chứ cỡ loắt choắt như Ốc chỉ một cái hất tay của mụ là văng đến tận cửa rồi.
“Ốc! Nghe bố nói.” Khánh Huy nghiêm nghị muốn dạy dỗ lại con trai, nhưng xem ra nó không muốn hợp tác lại càng ngúng nguẩy bài xích anh.
“Ốc không thích bố…”
Ái Liên thấy tình hình có vẻ căng thẳng lại nhiều người đang tò mò nhìn về phía họ thì nắm lấy tay Khánh Huy đang túm vai thằng bé giữ lại. Cô ngước mắt nhìn anh rồi chầm chậm lắc đầu, Khánh Huy mới tạm dịu xuống mà không làm tới nữa. Anh buông tay khỏi người Ốc để cho Ái Liên xử lý, chứ lúc này Khánh Huy muốn bốc hỏa đến nơi rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc rơm rớm nước mắt, mặt đỏ phừng phừng cúi gằm xuống, tay phải cậy đầu ngón tay cái đến xước cả măng rô. Ái Liên từ tốn nắm lấy tay nó giữ lại trong tay mình, Ốc cũng không thèm ngước mắt lên nhìn cô, mặc Ái Liên hết nựng má lại nâng cằm nó lên.
“Ốc giận bố mẹ à?”
Ốc không đáp chỉ lắc đầu.
Ái Liên tủm tỉm cười hỏi lại:
“Vậy Ốc giận mẹ à?”
Nó vẫn lắc nhưng nhất định không ngẩng mặt lên, Khánh Huy ở bên cạnh hết chống nạnh lại cau mày. Khánh Vi nãy giờ vẫn quan sát gia đình ba người họ, tò mò muốn xem Ái Liên sẽ làm thế nào để dỗ dành đứa trẻ.
Ái Liên kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa:
“Thế Ốc giận bố à?”
Lúc này nó mới hơi nghếch đầu lên, len lén nhìn sang phía Khánh Huy, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt cương trực đầy nghiêm khắc của bố thì ngay lập tức cúi gằm xuống. Ốc không đáp cũng chẳng lắc gật gì, cả người tự nhiên rung rung rồi òa khóc nấc lên. Ái Liên khẽ thở dài ôm lấy nó, vừa vỗ về vừa thủ thỉ bên tai thằng bé:
“Ốc nói mẹ nghe sao con khóc?”
Phải mất một lúc nó mới kìm được sự nức nở lại, Ốc dụi mặt vào ngực Ái Liên mà lau nước mắt với nước mũi. Từng tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cuống họng thằng bé, khiến nó đến thở cũng trở nên khó khăn bởi vậy Ái Liên mới không muốn để thằng bé khóc lâu quá.
Cô đẩy nó ra một khoảng, chăm chăm nhìn vào gương mặt non choẹt đỏ au nhòe nhoẹt nước mắt, Ái Liên đưa tay lau đi nước mắt vừa rịn ra. Cô ôn tồn hỏi lại:
“Có phải bố mắng Ốc nên Ốc buồn không?”
Nó chầm chậm gật đầu, lời nói sau tiếng nấc cụt chưa tròn vành:
“Bố… không thương Ốc nữa… Ốc… không muốn làm cảnh sát giống bố nữa…”
Lời thằng bé làm Khánh Huy chợt nhói lòng, sự giận dữ trong anh cũng theo từng tiếng nức nở của con trai mà trôi đi mất. Ái Liên vừa xoa đầu nó, lại nhìn Khánh Huy một cái đầy ái ngại, vẻ mặt anh lúc này cũng không còn căng thẳng mà mang nét ưu tư, đôi mắt thâm sâu chăm chú đặt lên thằng bé. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ốc có biết như thế nào là thương không?”
Ốc khẽ gật gật đầu, Ái Liên lại tiếp tục:
“Vậy con có thể nói cho mẹ biết được không?”
Cô chăm chú nhìn thằng bé chờ đợi, bàn tay mềm mại ôm lấy một bên mặt nó, ngón cái khẽ khàng gạt đi nước mắt trong veo đọng ở khóe mi, vừa bắt gặp ánh nhìn của Ốc chạm vào mắt mình thì nhoẻn miệng cười khích lệ:
“Ốc không muốn nói cho mẹ biết à?”
“Có!”
“Mẹ với bạn kia đều đang chờ nghe Ốc nói này.” Ái Liên hướng mắt về phía con trai Khánh Vi, nhoẻn miệng cười hỏi nó:
“Này cháu, cháu có biết thương là gì không?”
Đứa bé nép bên chân mẹ nó khe khẽ lắc đầu, cô lại quay sang bảo với Ốc:
“Bạn ấy không biết kìa Ốc.”
“Là yêu thương ấy mẹ, mua đồ đẹp cho này, ốm sẽ chăm sóc này, lo lắng này, lúc bị ngã sẽ xoa chân này…”
“Thế bố có làm như vậy với Ốc không?”
Ốc liếc nhanh về phía bố một cái rồi chầm chậm gật đầu, Ái Liên cười hiền nâng mặt nó lên dỗ dành:
“Vậy có phải là thương không?”
“Phải!”
“Bố thương Ốc nên mới sợ người kia làm con bị thương, con có thấy cô ấy to hơn cả mẹ không? Con bé tí như thế này nếu bị cô ấy túm cổ quẳng một cái ra ngoài kia thì liệu có bị thương không? Con xem trên tivi có thấy mấy con quái vật khổng lồ túm cổ siêu anh hùng ném đi cả mét không? Mình là người bình thường thôi, siêu anh hùng chỉ có ở trên phim, nên là mình chỉ xem để giải trí chứ không được học theo con biết chưa? Học theo họ ăn nhiều cơm, nhiều đồ bổ dưỡng để lớn nhanh và khỏe mạnh thôi thì được, lúc ấy con muốn làm cảnh sát giống bố thì có thể bắt được tội phạm rồi. Còn bây giờ việc bắt kẻ xấu là của bố, của chú Vũ, của các chú cảnh sát. Ốc hiểu không?”
Ốc ngoan ngoãn gật đầu, nó cứ gật đầu thế thôi chứ không biết là có hiểu lời cô nói hay không. Ái Liên lại tiếp tục:
“Nên bố to tiếng với Ốc không phải là không thương Ốc, là bố lo lắng quá, sợ Ốc bị thương nên mới không kiềm chế được giọng của mình thôi. Giống lúc Ốc vui quá sẽ gọi mẹ rất là lớn ấy. Bố yêu Ốc nhất, thương Ốc nhất, nên là Ốc đừng bảo không thích bố nhé!”
Ốc gật đầu thỏ thẻ:
“Con biết rồi, nhưng mà mẹ ơi!”
“Hả?”
“Ở trong tivi siêu anh hùng không ăn cơm mẹ ạ!”
Một câu này của Ốc khiến cả ba người lớn cùng phì cười, không khí vừa mới căng thẳng theo đó cũng biến mất sạch sanh. Ái Liên ôm nó vào lòng cười đến rung cả người, cái thằng nhóc này người ta đang thì giảng giải mùi mẫn thế mà nó nỡ phá game.
…
Ồn ào qua đi, mọi người cũng giải tán hết, Khánh Huy giới thiệu Khánh Vi với Ái Liên:
“Chị Khánh Vi, lần trước em gặp qua rồi.”
“Vâng, em ngờ ngợ, giờ thì nhận ra rồi ạ! Chào chị, em là Ái Liên.”
“Ừ chào em, cảm ơn hai người. Không có Huy ra mặt khéo mẹ con chị te tua với đám đó rồi.”
“Không có gì đâu ạ!” Anh tươi cười đáp lại.
Ái Liên lại ngồi xuống bên cạnh con trai Khánh Vi, thằng bé thấy người lạ thì so người nép vào mẹ. Cả chị và Khánh Huy cùng nhìn xuống, Ái Liên ngước mắt nhìn lên, khi ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Khánh Vi thì mỉm cười rất nhẹ với chị rồi thu về đặt lên đứa trẻ có vẻ sợ sệt kia mà cười với nó: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con có sợ không?”
Thằng bé không đáp chỉ gật đầu. Ái Liên lại chạm vào nó một lần nữa, lần này đứa bé không né nữa cứ giương mắt nhìn cô.
“Mấy người kia là người xấu bắt nạt hai mẹ con con, chú này là cảnh sát đã bắt họ rồi. Người xấu sẽ bị trừng phạt nên con đừng sợ nhé! Bây giờ con có muốn đi ăn kem với bạn Ốc không?”
Thằng bé nghe nhắc đến kem thì tươi tỉnh hơn mà đứng thẳng dậy, gương mặt non nớt sợ sệt đã ánh lên nét cười gật đầu rồi chầm chậm buông tay khỏi sườn váy mẹ nó để mặc Ái Liên kéo lại gần, cô mỉm cười với đứa trẻ còn xoa đầu nựng nó.
“Hôm nay bạn Ốc tuy hơi manh động nhưng rất dũng cảm, bạn ấy ước mơ sẽ trở thành cảnh sát giống như bố của bạn ấy để bảo vệ mọi người. Còn con con muốn lớn lên sẽ làm gì?”
Thấy con trai Khánh Vi im lặng không trả lời, Ốc liền nói thay:
“Chắc là làm trọng tài hoặc cảnh sát giao thông đấy mẹ.”
“Sao con lại nghĩ thế?”
“Bạn ấy đeo còi trên cổ kìa mẹ, Ốc thấy trọng tài trên tivi với các chú cảnh sát giao thông ngoài đường mới đeo còi thôi mà mẹ.”
“Ồ thế à? Thôi được rồi làm gì cũng được, giờ chúng mình đi mua kem đã nhé! Ăn xong rồi bàn tiếp sau này sẽ làm gì được không?”
Hai đứa trẻ thích thú gật đầu, Ốc là sướng nhất, đôi mắt to tròn vừa mới sưng mọng ngậm nước thế mà giờ đã ráo hoảnh đầy nét cười. Nó bám tay Ái Liên chờ đợi. Cô đưa tay còn lại ra cho con trai Khánh Vi bám vào, thằng bé bẽn lẽn đợi mẹ nó đẩy đi thì mới vươn tay ra chạm vào tay Ái Liên.
Hai người đều chăm chú nhìn theo bóng lưng ong nuột nà uyển chuyển trong bộ đồ giản dị đang dẫn theo hai đứa trẻ đi về phía quầy bán kem.
Khánh Vi ngoảnh nhìn sang Khánh Huy, thấy nét mặt anh đầy rạng rỡ, ánh mắt nhu tình vẫn dán lên bóng lưng Ai Liên thì khe khẽ bật cười, thu hút sự chú ý của anh.
“Cứ như bọn trẻ mới lớn đang yêu ấy nhỉ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy thấy chị nhìn mình với vẻ săm soi thế thì phát ngại mà tủm tỉm cười, tay gãi đầu miệng giải thích:
“Khi nãy là Ái Liên muốn trấn an thằng bé, cô ấy sợ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm lý của nó. Ái Liên là bác sĩ khoa nhi…”
“Chị có hỏi đâu.”
Khánh Vi bật cười lớn rồi bước đi đến quầy bán nước trước, Khánh Huy cười ngượng rồi rảo bước theo sau.
Sau khi gọi nước xong, Khánh Vi mới nghiêm túc nói chuyện:
“Thằng bé kia càng lớn càng giống…”
Khánh Huy cắt lời chị:
“Nó là con trai em.”
Khánh Vi không nói thêm nữa, từ lúc nhìn thấy Ốc, chị đã nhìn ra được những đường nét quen thuộc trên gương mặt sáng láng thông minh của nó. So ra thì Ốc và thằng bé thứ hai nhà chị có nhiều nét giống nhau, vì nó giống bố. Khánh Vi không lo lắng về đứa con khác của chồng mà trong lòng lại dấy lên sự xót thương đối với người đàn ông trước mặt. Không biết nên khen hay trách Khánh Huy ngốc nghếch nữa, lại cam tâm chấp nhận đổ vỏ cho người khác.
Trước đây chị từng nói dù chết cũng không chấp nhận đứa con ngoài giá thú của chồng, đặc biệt là đứa trẻ do loại đàn bà lăng loàn độc ác như Hồng Ánh sinh ra, nhưng giờ nhìn thằng bé lại thấy tội nghiệp.
Biết mình không nên nhắc lại chuyện quá khứ sẽ khiến không khí mất vui, Khánh Vi liền đổi chủ đề,
“Thằng bé có vẻ rất thích bạn gái mới của em?”
“Vâng, Ốc rất thích Ái Liên, từ ngày có cô ấy nó bơ em luôn. Chẳng cần bố.”
“Thấy chị nói đúng không? Cô gái này được đấy, chỉ cần nhìn qua một lần là chị biết. Đáng để trân trọng.”
“Em biết mà, nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Giọng Khánh Huy chợt trùng xuống, anh trầm ngâm nhìn vào cốc cà phê đen mà người phục vụ vừa mang tới cho mình. Khánh Vi khẽ thở hắt ra, lại nói mấy lời an ủi:
“Cô ấy chấp nhận được thì em cũng đừng nghĩ quá nhiều. Quan trọng là cách em đối xử với người ta như thế nào, cả chị và em đều là những người từng trải qua tổn thương, cứ rút kinh nghiệm từ chính bản thân mình mà đối đãi với đối phương. Anh ta hiện tại đang yên ổn, chị còn dây dưa là vì hai đứa trẻ, chứ thật sự nói về tình cảm thì gần như đã cạn rồi em ạ! Nói là bỏ qua, nhưng làm sao mà không nghĩ, không đau, không hận được? Sống kiểu này dằn vặt lắm mà chẳng thể đành lòng dứt ra.”
Khánh Huy thương cảm nhìn theo ánh mắt đầy bi thương của Khánh Vi đang hướng về con trai ở cách đó một khoảng. Hầu như tất cả những người phụ nữ từng bị chồng phản bội đều ít nhiều mang theo tâm lý như chị, sợ đủ mọi thứ, sợ niềm tin và tình yêu lại đặt nhầm chỗ thêm lần nữa. Sợ con cái không hạnh phúc, sợ chia ly sẽ khiến bọn trẻ tổn thương.
Suy cho cùng trong mọi hoàn cảnh phụ nữ vẫn là người hi sinh nhiều nhất, họ có thể vì con cái chấp nhận sống một cuộc sống vui vẻ trên nền tảng hạnh phúc giả tạo do chính mình tạo dựng lên, rồi khi đêm xuống chỉ có một mình mới tự nhận ra sự cô đơn, đau khổ đang ngày ngày gặm nhấm tâm can đến héo mòn mà không một người nào ở ngoài cuộc có thể nhìn ra hay thấu hiểu được.
Bình luận facebook