• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (1 Viewer)

  • Chương 44: Xa lạ

Nhiều tháng sau.
Trung tâm thành phố Pari, bệnh viện Châu âu.

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nữ bác sĩ người Việt Nam đứng kế bên một nam bác sĩ người Pháp cùng hướng mắt nhìn qua ô cửa kính nhìn thai phụ đang nằm yên bất động với đầy dây dợ được nối vào người. Cả hai đều đeo khẩu trang nên không rõ biểu cảm trên gương mặt từng người như thế nào.

Nam bác sĩ chợt lên tiếng:

“Ngày mai sẽ mổ lấy thai nhi.”

“Mới có 31 tuần thôi mà, có sớm quá không?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Người mẹ không gánh nổi được nữa rồi. Đứa bé đã lấy hết dưỡng chất từ thai phụ. Cô ấy cần được làm phẫu thuật sớm nhất có thể nếu em không muốn thấy một người còn sống nhưng chỉ có thể nằm yên một chỗ. Bác sĩ chỉ định tiêm corticosteroid (1) cho thai nhi, đã trì hoãn một tuần để thuốc phát huy tối tác dụng rồi.”

“Lúc phẫu thuật não, em làm trợ mổ cho anh được không?”

Vị nam bác sĩ thoáng trầm tư, đôi mắt màu xám tro ẩn dưới xương mày cao nhìn thẳng vào mắt nữ bác sĩ đầy cảm thông, anh khẽ gật đầu đồng thuận.

Sớm ngày hôm sau, kíp mổ đẻ bắt con cho thai phụ đa chấn thương, đọng máu não đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc được đưa ra khỏi bụng mẹ, đứa trẻ nhỏ xíu nhanh chóng được lau sạch sản dịch, thân thể thâm tím được bao phủ bởi lớp sáp vernix (2) màu trắng sữa bắt đầu động đậy. Con bé rướn người, ngáp ngáp mấy cái rồi cất tiếng ọ ẹ. Người mẹ trẻ vẫn nằm yên bất động, nhưng giây phút người ta mang đứa bé áp lên ngực cô được da liền da với con, từ khóe mắt đang nhắm nghiền rịn ra dòng nước nóng hổi.

“Được rồi, đưa em bé đi.”

Vừa bị tách ra khỏi mẹ để đưa vào phòng Hồi sức sơ sinh để tiếp nhận chăm sóc tích cực vì sinh non thiếu tháng, con bé chợt khóc ré lên khiến cả bác sĩ chính lẫn hộ sinh có mặt đều giật mình.

“A!!!”

Trong đêm tối, Ái Liên chợt giật mình bừng tỉnh bởi tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai. Mồ hôi túa ra đầm đìa mai tóc cô, đôi mắt thất thần dáo dác rọi vào bóng tối như muốn tìm kiếm thứ gì. Ánh Dương đang ngủ bị tiếng hét của chị gái làm cho tỉnh dậy theo, cô ấy co người ngồi dậy, với tay bật đèn sáng, tay còn lại dụi dụi mắt, “Chị sao thế? Lại mơ thấy ác mộng à?”

“Làm em tỉnh giấc à?” Ái Liên gật gật đầu, tay đưa lên lau mồ hôi vừa chảy xuống mi mắt.

Từ lúc tỉnh lại sau tháng ngày hôn mê sâu, Ái Liên thường hay mơ chung một giấc mộng về một đứa trẻ sơ sinh. Lúc đứa trẻ đang giơ tay ra muốn Ái Liên bế nó thì bất chợt có một chiếc xe ô tô lao tới mà bản thân cô lại bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất trước mặt mình.

Ánh Dương lật chăn xuống khỏi giường, đi rót cho chị gái một cốc ấm. Nhìn Ái Liên với gương mặt đầy hoảng sợ, đáy mắt lúc nào cũng như ẩn chứa một sự hoang mang lại khẽ lắc đầu.

Cô ở cùng cô ấy tính từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng gần nửa năm, nhờ được đội ngũ bác sĩ đầu ngành về não bộ tận tình chữa trị và làm vật lý trị liệu, sau phẫu thuật Ái Liên gần như đã hoàn toàn bình phục. Tuy mọi thử đều ổn, nhưng Ái Liên vẫn luôn có cảm giác như mình đã lãng quên đi một thứ gì đó rất quan trọng mà bản thân lại không thể gọi tên. Trong não cô dường như có một mảng trống vô hình không sao lấp đầy được.

Thời gian sau khi ra viện những lúc Ánh Dương đi trực ở bệnh viện, Ái Liên sẽ ở nhà dọn dẹp vài thứ, hoặc tự tập vật lý trị liệu, sau khi tự mình vận động được như bình thường thì không cần đến sự giúp đỡ của người giúp việc nữa.

Vào một buổi tối cuối tháng tám, trong bữa ăn, Ái Liên chợt nói chuyện muốn về Việt Nam. Ánh Dương nghe chị gái nói thế thì buông thìa xuống bát súp, nheo nheo mắt hỏi lại:

“Sao tự nhiên chị lại muốn về thế?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cũng đâu thể ở đây mãi được, như em nói thì chị đã lười biếng gần một năm nay rồi. Cũng nhớ nhà rồi. Tuấn Kiệt chắc nó nhớ chị đến mất ăn mất ngủ đấy.”

“Rõ ràng em với nó mới cùng một mẹ đẻ ra. Mà lần nào gọi điện nó cũng hỏi chị trước tiên.”

Ánh Dương vờ giận dỗi. Ái Liên híp mắt bật cười, “Thì chị với nó cùng một bố mà.”

Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa suốt cả bữa tối. Ánh Dương ở một mình nên không có thời gian dọn dẹp và nấu nướng bởi vậy mới thuê người giúp việc, là một người phụ nữ người Việt Nam ngoài năm mươi tuổi. Sau khi dọn dẹp xong cô ấy trở về phòng của mình, còn hai chị em họ vẫn ngồi bên sô pha ngoài phòng khách nói chuyện về lần trở về này của Ái Liên.

Ánh Dương thật sự không muốn cô trở về bởi bố dượng đã có ý muốn Ái Liên ở lại Pháp một thời gian, nhưng nhiều lúc nhìn chị gái cứ hay thẫn thờ đứng bên cửa sổ rồi vô thức sờ lên chiếc nhẫn mà cô vẫn đeo trên ngón áp út của mình thì lại không đành lòng.

Bà Ánh Linh từng nói qua về chuyện của Ái Liên cho cô ấy, dù rất phẫn nộ nhưng cũng thương cảm cho người đàn ông kia. Nhiều lúc muốn nói vài câu đứng về phía anh ta nhưng cứ bắt gặp ánh nhìn nghiêm khắc của bố dượng thì bao nhiêu dũng khí đều bị đánh cho tan biến hết. Tuy không ở cùng nhưng Ánh Dương lại khá hiểu tính khí của ông Khải, ông ôn hòa dễ gần nhưng khá nguyên tắc và bảo thủ. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến con cái trong nhà. Ngày trước cô qua lại với bạn trai hiện tại cũng được bố dượng giáo huấn một bài về cách nhìn đàn ông, đặc biệt là người ngoại quốc. Cô ấy biết ông chỉ là lo lắng cho mình nên không để bụng, dù không mấy hài lòng nhưng đều ngoan ngoãn lắng nghe.

Ái Liên luôn thắc mắc về chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cô không có chút ký ức nào về việc bản thân đã mua nó hay được người nào tặng nữa. Ánh Dương thì lần nào cũng chỉ nói đúng một câu, chuyện của Ái Liên ở Việt Nam cô ấy không rõ lắm. Bố mẹ cũng chẳng nói gì.

Lúc chia tay ở sân bay, hai chị em cứ bịn rịn. Nhìn chị gái rời đi, Ánh Dương cũng muốn đi theo, suốt từ khi sang Pháp du học cô ấy chưa về Việt Nam ngày nào. Gần một năm nay hàng ngày đều ở cạnh Ái Liên, tự nhiên cô lại đi mất thì có chút hụt hẫng.

Ái Liên trở về đúng thời gian Hoàng Bách và Nam My chuẩn bị tổ chức đám cưới mà anh còn thiếu của cô ấy. Đúng lý ra đám cưới của họ đã được ấn định tổ chức một năm trước khi con trai tròn một tuổi, nhưng vì vấn đề của em gái Hoàng Bách nên kéo dài đến tận bây giờ.

Nam My mang đơn xin nghỉ phép lên cho Khánh Huy ký, anh vừa dứt bút cô đã thông báo:

“Anh! Hoàng Bách nói chị Ái Liên về Việt Nam rồi.”

“Vậy sao?”

Sau giây phấn khởi, Khánh Huy chợt khựng lại, cố dằn cảm xúc vui mừng đó xuống mà bình thản đáp:

“Ừm, thế à?”

Cô ấy trở về rồi anh cũng có gặp được đâu. Chiếc bút ký nằm trong tay chợt bị siết chặt lấy, lồng ngực Khánh Huy như vừa bị cái gì đó cào vào, xót xa khó tả. Diễn đàn Vietwriter.vn

Anh đã hứa với ông Khải sẽ không làm phiền Ái Liên, để cho cô bắt đầu một cuộc sống mới mà không có người đàn ông chỉ mang lại bất hạnh này trong cuộc đời của mình. Lúc hứa rất quyết tâm, nhưng mỗi đêm trở về nhà trong căn phòng vắng lặng anh lại không ngừng nhớ đến cô, không ngừng tự hỏi Ái Liên thế nào? Đã hoàn toàn bình phục hay chưa?

Nửa năm trước lúc Hoàng Bách báo với Khánh Huy rằng Ái Liên đã tỉnh lại, anh như cây khô sắp chết một lần nữa được hồi sinh. Hình ảnh cô hàng ngày tập vật lý trị liệu, từng bước đi trên đôi chân của mình mà Hoàng Bách gửi cho, Khánh Huy xem đi xem lại không dưới một trăm lần. Hằng đêm đều mơ thấy cô trở về đứng ở trước mặt anh cười nói, nhưng ngay lúc này khi biết được Ái Liên đã có mặt ở Việt Nam thì lại hụt hẫng và đau lòng đến khó tả.

“Anh có lịch tới bệnh viện kiểm tra lại đúng không ạ? Thời tiết giao mùa còn đau nhiều không ạ?”

Khánh Huy đang ưu tư bị hỏi đột ngột thì ngước mắt nhìn lên, Nam My mím môi cười mỉm, anh gượng gạo lắc đầu. Từ sau vụ truy đuổi lão bố vợ độc ác lần trước, Khánh Huy cũng bị thương ở chân, đóng đinh mất gần nửa năm mới vừa hồi phục, vẫn thường xuyên phải đến bệnh viện để kiểm tra tình hình.

Thật ra là anh không thích phiền như vậy, nhưng đám anh em bạn bè chí cốt chỉ sợ anh tàn phế, phải cà nhắc suốt đời nên cứ đến lịch hẹn là thúc như giục đò. Lại được cả Nam My và Hoàng An nằm vùng giúp họ, hai người như cái đồng hồ báo thức, đến hẹn mà chưa thấy đi là nhắc, Khánh Huy muốn lười cũng không được nữa nên đành miễn cưỡng đi cho họ vừa lòng.

Tuần đầu tiên khi trở về Việt Nam, Ái Liên về nhà sống cùng bố mẹ, nhà của cô lâu không có người ở nên cần phải dọn dẹp lại một chút. Ở trong nhà từ người giúp việc đến Tuấn Kiệt đều được dặn dò kỹ lưỡng là không được phép nhắc tới chuyện tai nạn đã xảy ra, nếu Ái Liên có hỏi thì chỉ nói cô bị ô tô đâm phải không cần kể chi tiết và đặc biệt nhấn mạnh không được nhắc tới bố con Khánh Huy.

Tuấn Kiệt cứ quấn quýt bên chị, gần một năm không gặp nó đã lớn phổng lên, thế mà tối còn nhất định đòi ngủ cùng phòng với Ái Liên.
Trong lúc ngồi ăn hoa quả tráng miệng, Ái Liên vừa cầm tấm thiệp mời đám cưới của Hoàng Bách vừa thắc mắc:

“Sao Hoàng Bách cưới lại không mời con nhỉ? Quá đáng thật.”

“Chắc nó nghĩ con không về được chứ sao.” Ông Khải nói đỡ.

“Con có thể gửi quà mừng mà.”

Ông Khải ậm ừ cho qua chuyện, cũng né đi ánh nhìn đầy dò xét của con gái. Chủ đề này ông ngại không muốn nhắc tới nữa bởi sợ Ái Liên sẽ hỏi đến cùng. Không phải Hoàng Bách không muốn mời cô, mà anh ngại bố Ái Liên. Trong đám cưới không thể không có mặt Khánh Huy, mà ông Khải lại không hề muốn hai người họ giáp mặt nhau, mặc dù anh đã từng hứa sẽ không quấy rầy Ái Liên và cô cũng chẳng còn chút ký ức nào về bố con họ nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Sáu tháng trước lúc Ái Liên tỉnh dậy cô vẫn nhớ tất cả mọi người trong gia đình, nhưng lại thắc mắc tại sao mình bị tai nạn, và tuyệt nhiên không hỏi gì tới cái thai trong bụng thì cả bố mẹ lẫn Ánh Dương đều bất ngờ. Nhưng ông Khải lại cho đó là một điều may mắn, bởi cô sẽ không đi tìm Khánh Huy, sẽ không tìm đứa trẻ kia nữa, như vậy sẽ không phải đau khổ dằn vặt.

Mặc dù vậy thì ông vẫn cứ canh cánh bất an trong lòng, chỉ sợ một ngày nào đó Ái Liên nhớ ra mảng ký ức mà bản thân vô tình lãng quên ấy sẽ khiến cô đau lòng và giận bố mình hơn. Nhưng hơn ai hết là một người cha, ông chỉ muốn bảo vệ con gái mình mà thôi, nếu cô không gặp lại Khánh Huy, và anh không cố ý tiếp cận, Ái Liên có thể sẽ không nhớ ra anh, sẽ không nhớ đến những mất mát và đau đớn mà mình từng gặp phải.

Ngày cưới của Hoàng Bách là vào chủ nhật, bà Ánh Linh không tới công ty mà ở nhà chuẩn bị đồ cho chồng.

Hai người vừa xuống tầng một đã thấy Ái Liên ăn vận, trang điểm xinh đẹp ngồi đợi sẵn thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Nhưng họ lại chỉ đơn thuần nghĩ cô cũng có việc phải đi ra ngoài mà thôi, Ái Liên thấy bố mẹ thì đi tới. Bà Ánh Linh liền hỏi han:

“Con cũng ra ngoài à?”

“Vâng, đi thôi bố.”

“Bố con đi đám cưới Hoàng Bách mà.”

“Vâng con cũng đi đám cưới.”

Câu trả lời của cô khiến hai người họ chợt im bặt, vẻ mặt người nào cũng trở nên thiếu tự nhiên, đáy mắt hằn lên sự lo lắng, không hẹn cùng nhìn nhau. Nhìn vẻ mặt đó của họ, Ái Liên chợt phì cười, bám tay mẹ lúc lắc:

“Con có đến cướp rể đâu mà bố mẹ phải lo lắng thế làm gì? Đi thôi kẻo muộn bố. Đám cưới mời mười giờ mà chín rưỡi đến nơi rồi này.”

Ông Khải không cản được thì tặc lưỡi đi theo cô, suốt cả đoạn đường Ái Liên đều luyên thuyên chuyện của mình và Hoàng Bách, còn trách anh coi thường cô không thèm mời cưới. Lần này đến nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mà không hề hay để ý thấy sự lo lắng đã hằn lên trên gương mặt người cha.

Tại hội trường đám cưới, đám đàn ông vây quanh Hoàng Bách chúc tụng cười đùa.

Ở phía cổng hoa ông Tùng và ông Chiến đang chào đón khách của mình. Nam My đón xong một đợt khách thì đã cùng Hoàng An đi vào bàn ngồi nghỉ mệt. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ông Chiến thấy bạn thân nhìn về phía đám đàn ông thì vỗ vai một cái, ông Tùng cau mày nhìn sang, đã bắt gặp nụ cười nửa miệng của bạn thân thì ngoảnh mặt quay đi. Ông Chiến không buông tha còn cố tình hỏi đểu:

“Mày vẫn nhìn con rể tương lai bằng ánh mắt hình viên đạn thế sao?”

“Chắc trước đây mày nhìn Hoàng Bách bằng ánh mắt yêu thương trìu mến?”

Ông Chiến bị nói mát thì nhún vai bật cười, “Tưởng thế nào, giờ mày đã biết tâm trạng của người là cha khi con gái bị một thằng oắt con làm tổn thương chưa?”

“Nam My tổn thương làm sao bằng cái An nhà tao? Nếu không phải nó sống chết đòi lấy thằng ấy thì con lâu…”

“Này này này, thời buổi này con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy, chúng nó yêu nhau chắc mày cấm được. Hay đợi lúc dắt cháu đi đám cưới bố mẹ nó như tao với mày bây giờ đây này. Thôi bỏ qua cho nó đi, ngày xưa mày cũng hành Hoàng Nguyên lên bờ xuống ruộng mà bố cô ấy vẫn gả con gái cho đấy thây, bớt sân si với thằng con rể đi, sau này có cút rượu nó còn mang sang cho.”

Ông Tùng tặc lưỡi, chẳng thèm cãi với bạn thân nữa. Dù đồng ý cho con gái và Tuấn Trung qua lại nhưng ông vẫn căm vụ vì anh mà Hoàng An suýt mất mạng mấy lần. Con gái ông cưng như hoa như ngọc, vậy mà dây phải thằng ranh xã hội đen “nửa mùa” ấy liền te tua bầm dập, nghĩ mà căm.

Trong khi đám đàn ông đang cười đùa cợt nhả, Hoàng Vũ chợt huých vào vai Khánh Huy, dùng mắt ra hiệu cho anh quay lại. Khánh Huy vừa quay đầu đã sững sờ đến bất động.
Ái Liên đang cùng bố đi vào trong lễ đường, ngoài mái tóc tém ngang mang tai có chút lạ mắt thì từ gương mặt diễm lệ đến đường cong hình thể tinh tế được triệt để tôn lên bởi chiếc đầm ôm màu xanh coban vừa vặn đều quen thuộc với Khánh Huy vô cùng.

Hoàng Bách cũng khá kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô thì khẽ lẩm bẩm:

“Ái Liên?”

Hoàng Vũ không nhịn được thắc mắc:

“Cô ấy về nước lúc nào thế?”

“Gần một tuần rồi anh.”

Hoàng Vũ gật gù, lại bước lên một bước, gác tay lên vai Khánh Huy nhắc nhở:

“Ông không biết à mà sao cũng tỏ ra kinh ngạc thế?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy không đáp, chỉ hơi đánh mắt nhìn về phía anh ta một cái, cả thân hình cao lớn vẫn đứng yên bất động cũng chẳng buồn đẩy kẻ đang bá vai mình ở kia. Khi Ái Liên vô tình đưa mắt nhìn về phía họ, ánh mắt rơi vào ánh nhìn của Khánh Huy thì tim trong lồng ngực chợt rơi cái thịch khiến bước chân cô tự nhiên khựng lại.

Ông Khải thấy con gái có biểu hiện lạ thì nhíu mày nhìn sang, “Sao thế?”

“Dạ không có gì ạ! Giám đốc bệnh viện kìa bố, mình qua chào hỏi một chút đi ạ, dù sao thì mai con cũng đi làm lại rồi.”

“Gấp thế sao? Nghỉ ngơi thêm thời gian nữa.”

“Con nghỉ gần một năm nay rồi ạ!”

Họ vừa đi vừa trò chuyện, lúc ngang qua Khánh Huy, Ái Liên cố ý không nhìn anh, bởi cô cứ có cảm giác là người đàn ông này đang tròng trọc nhìn mình, thì có chút khó chịu và ghét bỏ. Như người khác là Ái Liên sẽ nhìn lại cho đến khi họ biết ngại mà thu mắt về, nhưng chẳng hiểu sao cô lại sợ nhìn vào ánh mắt anh ta, nó cứ buồn thương đến khó tả.
Khánh Huy chạm phải ánh nhìn của Ông Khải thì chợt rủ mắt, hơi cúi đầu tỏ ý chào ông. Nhưng đáp lại là sự hờ hững lạnh nhạt như cố tỏ ra không nhìn thấy anh.

Họ đi qua rồi, Hoàng Vũ mới thu mắt về, vừa lắc đầu vừa chép miệng:

“Ánh nhìn của ông ấy hệt bố thằng Bách lúc nhìn thằng Trung. Sao ba thằng chúng mày đều bị bố vợ ghét thế nhỉ?”

Tuấn Trung nhếch nhếch khóe môi bất cần buông lời:

“Còn cái thân anh nữa đấy, cứ ở đấy mà tinh vi.”

Suốt buổi tiệc tâm trí Khánh Huy đều như treo ngược lên trần nhà, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn Ái Liên, cô để tóc ngắn anh không quen lắm, vừa lạ lẫm vừa cá tính nhưng cũng không làm mất đi nét quyến rũ ngọt ngào vốn có. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hàng mày sắc nét chợt cau lại khiến gương mặt ôn nhu hài hòa chợt khó chịu theo khi có một bàn tay từ phía sau đặt lên eo Ái Liên.
...
Chú thích:
corticosteroid: Nhóm thuốc trong chỉ định hỗ trợ trưởng thành phổi ở trẻ sinh non.

Sáp vernix: Lớp sáp trắng được gọi là vernix caseosa. Nó được hình thành trên da bé vào tam cá nguyệt thứ ba của thai kỳ và theo bé cho đến khi chào đời. Đây là lớp có tác dụng bảo vệ làn da của bé trong thời gian ở trong bụng mẹ.
...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom