Khánh Huy run rẩy nắm lấy tay Ái Liên mang lên áp vào má mình, bàn tay cô ấm nóng, khác hẳn không khí lạnh buốt ngoài kia. Tay anh run run vuốt ve gương mặt trắng xanh của cô. Hai mắt Ái Liên nhắm nghiền không động đậy tựa người đang ngủ say.
Khánh Huy khổ sở, nhoài người đặt lên trán Ái Liên một nụ hôn, bờ môi run run lưu luyến không muốn rời đi.
Hình ảnh cô gái tinh nghịch tươi cười mỗi lần chọc tức anh lại như lướt qua trong trí não Khánh Huy. Anh thu người trở về ghế ngồi bên cạnh Ái Liên, thủ thỉ với cô:
“Em à, bí mật chỉ hai người chúng ta bị lộ mất rồi. Mẹ biết Ốc không phải con ruột của anh rồi, bà rất giận. Con cũng bị bọn chúng mang đi mất rồi. Anh phải làm sao bây giờ? Ái Liên mở mắt nhìn anh đi, nói cho anh biết phải làm sao mới được bây giờ?”
Anh gục đầu trên tay cô mà bật khóc thành tiếng. Chỉ khi ở bên cạnh Ái Liên, Khánh Huy mới vứt hết tôn nghiêm mà bật khóc như một đứa trẻ thế này, người con gái nguyện cùng anh trở thành kẻ dối trá, nguyện cùng anh vượt qua mọi gian khổ lại vì anh mà nằm yên một chỗ không tỉnh lại như thế này. Cô bảo anh phải làm thế nào đây? Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy lúc này hệt như con thuyền lênh đênh trên biển bị mất đi phao tiêu của cả cuộc hành trình, một mình vùng vẫy giữa bốn bể mênh mông không biết đâu là phương hướng để trở về bờ an toàn.
…
Mẹ Khánh Huy vừa thu quần áo khô xuống đang định gấp lại thì phía dưới nhà vọng lên tiếng đổ vỡ. Bà vừa bước ra cửa phòng vừa nói ráo thật lớn:
“Ốc! Con lại nghịch làm vỡ cái gì của bà thế?”
Nhưng bước chân chợt khựng lại, gương mặt bà bỗng chùng xuống rồi lủi thủi quay đầu đi vào ngồi lại xuống giường. Bà ngậm ngùi thở hắt ra, thằng bé đi rồi, nó có còn ở đây nữa đâu.
Bà nội Ốc lúc tức giận thì nói như vậy nhưng mới chỉ xa thằng bé mấy ngày mà đã thấy trống vắng, thấy nhớ nó rồi. Bình thường ở nhà có hai bà cháu với nhau, bà làm gì là nó lại quẩn chân huyên thuyên đủ thứ chuyện, nay nhà cửa vắng bóng con trẻ bỗng trở nên quạnh quẽ đìu hiu.
Bà giận con chẳng nói năng gì, mẹ làm việc mẹ, con lầm lũi như người máy, ngoài câu chào mẹ lúc ra khỏi nhà, lúc trở về, hỏi mẹ ăn cơm chưa? Thì gần như không tương tác với nhau.
Bà nội Ốc vừa gấp quần áo vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra mấy ngày nay mà ứa nước mắt. Lúc gấp đến đồ của thằng bé, cầm cái quần bò bé tí mà nó thích nhất trong tay thì lại bồi hồi hoài niệm. Ngày bà mới mua cho nó cái quần này, Ốc thích lắm, cứ ban ngày mặc xong đến lúc tắm là lại bắt bà giặt rồi phơi luôn để sáng mai khô còn mặc tiếp. Bà hỏi nó sao phải làm vậy thì thằng bé cười híp mắt mà leo lẻo trả lời “Quần áo bà mua cho cái nào Ốc cũng thích nhưng cái này đẹp nhất, đi học ở lớp cô với các bạn cứ khen. Ốc cũng thích nhất nữa nên là ngày nào cũng phải mặc bà ạ!”
Xong lần ấy bà lại phải đi mua cho nó thêm một cái y như thế nữa để mặc thay đổi, nhìn cái quần đã bạc hết cả màu bà nội Ốc chợt nhoẻn miệng cười rồi ôm lấy vào lòng mình, trong phút chốc đã rưng rưng muốn khóc.
Từ lúc biết Ốc không phải cháu ruột bà vừa giận cũng vừa thương con trai, giận anh một thì thương mười. Giận anh nuôi con người mà không sinh cho bà được một đứa cháu nội, nhưng lại thương con trai âm thầm chịu đựng chôn giấu sự thật ấy suốt mấy năm qua. Bảo làm sao nhiều lúc bà cứ thấy anh ngồi thừ người chăm chăm nhìn thằng bé rồi lặng lẽ thở dài, những lúc như thế cứ nghĩ là con trai cảm thấy có lỗi với cháu vì không cho nó được một gia đình trọn vẹn chứ đâu ngờ cơ sự lại bi đát thế này.
Nửa đêm bà nội Ốc đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy vì mơ thấy thằng bé khóc ré lên gọi bà. Trong bóng tối bà ngồi thừ người nhìn quanh, nhìn căn phòng tranh tối tranh sáng vắng vẻ mà nước mắt cứ thế trào ra. Lòng lại tự hỏi không biết Ốc ở bên đó có khóc hay không? Đêm ngủ có ai cho nó gối tay, xoa lưng cho ngủ hay không? Bao năm nay một tay bà chăm nó vừa làm bà vừa làm mẹ bảo ghét bỏ, không thương nó làm sao mà được.
Lúc Ốc mới sinh ra, Hồng Ánh không cho con bú, bà phải đi xin sữa cho nó. Ốc không biết ngậm ti, bà dùng thìa bón cho nó từng tí một, rồi lại dạy nó tập bú bình. Sau này Ốc lớn hơn thì kiên nhẫn cai bình cho cháu, nhiều đêm nó nhớ bình không chịu ngủ bà lại phải dỗ dành, thành ra cả hai bà cháu thức trắng cùng nhau.
Nhiều lần bà nói đùa với cả bố lẫn con, sau này lớn nhớ phải báo hiếu đừng có đuổi bà ra đường không là bà ghét, nó lại ôm cổ bà rồi hôn hít khắp mặt mà leo lẻo cái miệng “Ốc yêu bà nhất, làm sao mà đuổi bà ra đường được. Bà đừng ghét Ốc nhé!”
Vậy mà bây giờ mới ngã ngửa ra nó chẳng phải cháu ruột của bà, rồi mai đây lớn lên liệu thằng bé có còn nhớ đến người bà này không? Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Lần theo hãng máy hàng không trên tấm vé mà mẹ vợ gửi, Khánh Huy cho người điều tra nhưng bên hãng hàng không ấy lại thông báo đúng là có hành khách tên như vậy mua vé, tuy nhiên đến giờ khởi hành lại không thấy xuất hiện.
Lúc này ở trong phòng mẹ vợ anh, Ốc đang sốt cao, cả người đỏ hỏn nóng hầm hập, bà ngoại ở bên thì cứ run rẩy hết đắp khăn ấm và lay gọi mà chẳng thấy thằng bé hồi đáp gì.
Bà vội chạy ra cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra đã có bốn đôi mắt đầy vẻ dè chừng nhìn vào. Bà ngoại Ốc run rẩy giục họ:
“Thằng bé sốt rồi, tôi phải đưa nó đi bệnh viện.”
“Không được, ông chủ dặn bà và nó phải ở trong này.”
“Tôi muốn gặp ông ấy.”
Bà ngoại Ốc vừa nhao ra đã bị cánh tay rắn như thanh thép cản lại, tay còn lại ấn dúi vai bà đẩy mạnh vào trong. Gã gằn giọng dọa nạt:
“Bà không được ra khỏi phòng này, ông chủ không có ở nhà. Đừng làm loạn không đừng trách chúng tôi mạnh tay.”
“Các người định để nó chết à? Mau gọi điện cho ông ta, trả điện thoại của tôi đây.”
Thấy bà bù lu bù loa lên sợ hàng xóm nghe được bọn họ đành gọi điện cho ông ngoại Ốc, vừa nhận điện thoại lão đã cáu kỉnh gắt gỏng:
“Có chuyện gì?”
“Ông bảo họ mau đưa Ốc đi bệnh viện, nó sốt cao lắm rồi, từ sáng đến giờ không tỉnh.”
“Cho nó uống thuốc hạ sốt đi.”
“Uống rồi, sáng giờ uống hai lần rồi, hạ một tí xong lại sốt. Với từ hôm qua đến giờ nó đã ăn uống cái gì đâu, ông định để cho nó chết à?”
Lão bỏ đỡ điện thoại ra xa, nghe tiếng gào khóc của vợ qua ống nghe làm ông ngoại Ốc phát bực. Diễn đàn Vietwriter.vn
Không tiếp chuyện bà nữa, lão dặn hai tên canh chừng đi tìm bác sĩ mang đến nhà khám cho nó. Họ vâng dạ rồi đóng sập cửa lại mặc kệ bà ngoại thằng bé đập cửa khóc lóc ở bên trong ấy.
Bà run rẩy đi lại gần cháu ngoại, nó ở bên này mới mấy ngày mà gầy mòn hom hóc, người ngợm thì cứ lịm đi, lúc hạ sốt chỉ cựa mình một tí rồi lại i ỉ khóc đòi về với bà nội. Không thì cũng gọi bố, chứ chẳng thèm nói chuyện với bà.
“Ốc ơi Ốc! Con có nghe thấy bà gọi không? Ốc ơi!”
“Bà lấy cháo cho con ăn một tí nhé! Ăn rồi uống thuốc nhé!”
“Ốc ơi!”
Mặc bà lay gọi, thằng bé vẫn nằm im lìm, bàn tay bà đặt trên trán nó mà cũng muốn nóng bỏng theo thì giật mình rụt lại. Bà đi sấp khăn ấm vừa lau người cho nó vừa nức nở dỗ dành:
“Ốc ơi con ăn một tí, con khỏe rồi bà đưa con về nhà với bố nhé! Ốc!”
Nghe bà ngoại nhắc được đưa về nhà, thằng bé mới mệt nhọc he hé mắt ra, môi khô khốc đỏ mọng mấp máy, “Thật không bà?”
“Thật, bà hứa. Con uống một tí sữa cũng được. Nhé!”
Thấy nó đồng ý bà ngoại mừng quýnh thì lấy sữa rồi đỡ Ốc lên, nó mệt lả ngồi chẳng vững vừa ngồi dậy đã chao đảo mà tựa cái phịch vào người bà. Ốc gắng nhấp từng ngụm sữa một, sữa nuốt vào đến đâu là hàng mày nó lại cau chặt vào, đầu óc cứ giật giật như muốn nứt ra. Thằng bé khó nhọc khò khè thở, “Ốc đau đầu lắm… Ốc muốn về với bà nội… hư hư…”
“Bà biết rồi, biết Ốc đau rồi, con không ăn, không về được đâu. Ăn nhé rồi bà đưa con về.”
Bà ngoại ở bên nghẹn ngào dỗ dành, bà cứ nói vậy để thằng bé chịu ăn uống chứ cũng không biết làm cách nào đưa trả nó về với bố được khi mà bên ngoài có hai người đàn ông to như hộ pháp, muốn đi nhà vệ sinh còn bị canh thì làm sao ra được khỏi nhà?
Tối hôm đưa cháu về nhà, ông ngoại thằng bé đã có ý đưa hai bà cháu ra khỏi Thành phố Biển vừa là để giấu vừa để dằn mặt Khánh Huy, nhưng nghĩ sao lão lại không cho đi nữa mà giữ ở trong nhà, còn dùng điện thoại của vợ cố ý gửi hình vé máy bay cho anh để đánh lạc hướng. Lão chắc mẩm Khánh Huy lúc này không lần ra được vị trí của Ốc thì cuống cuồng lên rồi. Nhưng lão không biết được rằng bước đi của mình là một sai lầm không đáng có, và giờ có hối cũng chưa chắc đã kịp khi mà những việc làm ăn phi pháp của mình đã rơi vào tầm ngắm của cả cánh sát kinh tế lẫn cảnh sát thành phố rồi.
…
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, ông Khải gọi vợ lên phòng nói chuyện. Bà Ánh Linh lo lắng nhìn chồng,
“Có chuyện gì thế mình? Em đang định ăn cơm xong thì vào xem con thế nào.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em báo Ánh Dương sắp xếp bên đó đi, Ái Liên ổn định rồi anh đưa con sang bên ấy luôn.”
“Gấp vậy sao ạ?”
“Điều kiện chữa trị bên ấy tốt hơn. Chỉ cần… sẽ làm phẫu thuật lấy máu đọng luôn. Để lâu rủi ro cao, anh sợ…”
“Vâng em biết rồi, em sẽ bảo con.”
Ông Khải lặng lẽ gật đầu, gương mặt hiền từ đã trùng xuống đượm nét ưu tư. Bà Ánh Linh nắm lấy tay chồng trấn an, ông chỉ khẽ thở hắt ra chứ không nói thêm điều gì nữa.
Tuấn Kiệt đứng ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của hai bố mẹ thì ủ rũ không yên, lúc xuống ăn cơm nó cứ thẫn thờ im lặng. Bà Ánh Linh thấy con trai buồn rầu không nói cười, ăn cũng ít thì gặng hỏi:
“Tuấn Kiệt hôm nay làm sao thế? Sao ăn ít thế con?”
Thằng bé lắc lắc đầu rồi lại cúi gằm mặt xuống bỏ đi lên phòng mình. Bà Ánh Linh đưa mắt nhìn chồng đầy khó hiểu rồi cũng đứng dậy đi theo nó.
Tuấn Kiệt ngồi bó gối, thu lu ở góc giường, tầm nhìn đặt lên hai đầu gối, cũng chẳng ngước lên nhìn mẹ lấy một cái.
Bà Ánh Linh lo lắng hỏi han:
“Đồ ăn cô Quỳnh làm không hợp khẩu vị của con à? Hay Tuấn Kiệt ốm rồi?”
Thằng bé buồn so lắc lắc đầu, mẹ ngồi xuống bên cạnh kéo con trai ôm vào lòng, cằm bà gác lên đầu nó thủ thỉ:
“Thế con bị làm sao? Hay buồn chuyện gì kể với mẹ được không?”
“Bố mẹ định mang chị Ái Liên đi đâu vậy ạ?”
“Bố muốn đưa chị con sang Pháp để chữa trị thôi mà.” Bà Ánh Linh ngồi thẳng dậy nâng mặt con trai lên mỉm cười nói với nó.
Bà còn tưởng thằng bé lại bị làm sao cơ. Bao nhiêu tai ương đổ xuống một lúc khiến người làm mẹ không khỏi lo lắng bởi những biểu hiện lạ của các con.
“Cho con đi với được không mẹ?”
“Tuấn Kiệt ở nhà ngoan, chị Ái Liên sẽ sớm về với con.”
Thằng bé lắc lắc đầu, vừa chớp mắt một cái là nước mắt đã giàn dụa chảy xuống, “Không đâu, chị Ái Liên cứ nằm im thôi, mẹ nói dối, mẹ bảo cứ chăm nói chuyện bảo chị mau tỉnh lại chị sẽ tỉnh. Vậy mà ngày nào con cũng nói chuyện với chị, gọi mãi mà chị có nghe thấy đâu. Nhỡ chị ấy không về nữa thì làm sao? Chị Ái Liên bảo lúc chị ấy lấy chồng thì cả nhà mình sẽ cùng chụp ảnh thật lớn để treo trong nhà. Có cả chị Ánh Dương nữa… Chị Ái Liên… có chết không hả mẹ?”
Thằng bé chợt nức nở, tiếng khóc ngày một lớn hơn, bà Ánh Linh ôm đầu con thật chặt, nước mắt cũng ứa theo nhưng vẫn cố dằn lòng trấn an nó: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Có chị Ánh Dương sẽ chăm sóc chị Ái Liên, ở bên đó bác sĩ rất giỏi. Con còn nhớ anh Leo bạn trai của chị Ánh Dương không? Anh Leo rất giỏi, sẽ là bác sĩ chủ trị của chị con, sẽ không sao đâu.”
“Thật nhé mẹ nhé!”
Bà Ánh Linh quả quyết gật đầu, Tuấn Kiệt vẫn chưa ngừng được tiếng nấc vẫn rúc mặt trong ngực mẹ thổn thức liên hồi.
…
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Hoàng Vũ vừa nhận được thông tin từ cảnh sát kinh tế thông báo sang về vụ việc gian lận tài chính và làm ăn phi pháp của công ty Minh Ánh Hồng mà người đứng đầu là ông Lê Hồng Minh - ông ngoại Ốc thì vội vàng tới gặp thủ trưởng để xin lệnh khám xét và bắt giữ khẩn cấp. Trong lúc chờ đợi cấp trên phê duyệt, Hoàng Vũ gọi điện cho Khánh Huy, nhưng gọi mấy cuộc đều là số bận.
Lúc lấy được lệnh khám xét khẩn cấp Hoàng Vũ liền tới phòng làm việc của Khánh Huy, vừa bước đến cửa anh ta đã cao giọng nạt nộ:
“Ông làm cái quái gì mà gọi mãi không được thế. Có lệnh khám xét và bắt giữ khẩn cấp thằng bố vợ của ông rồi đây. Đi thôi.”
Nghe được tin này, gương mặt đang cau có đầy lo lắng của Khánh Huy cũng chợt giãn ra đôi ba phần:
“Vậy thì tốt quá rồi. Cảm ơn ông.”
“Ơn huệ gì, việc phải làm. Chẳng qua là đúng dịp, tôi và ông Giang bên kinh tế theo thằng cha này suốt hai năm nay rồi, hắn lẩn như trạch, luôn dọn dẹp rất sạch sẽ không để hở tí dấu vết nào. Cũng phải cảm ơn thằng Trung, nhờ cái ổ của nó mà tìm ra được manh mối những thằng móc nối với lão, chúng khai hết rồi. Ông yên tâm, dù nó có cái ô to đến đâu, có quen ông trời, thì đã động đến làm ăn phi pháp, cố ý giết người, đặc biệt là động vào anh em của thằng Vũ này thì bằng mọi cách tôi cũng phải cho chìm xuống hết.”
Cùng lúc ấy lại có một cuộc gọi nữa đến số của Khánh Huy, là số lạ, anh chần chừ không muốn nghe bởi còn vội cùng Hoàng Vũ đi xử lão bố vợ kia. Nhưng nghĩ sao vẫn bắt máy. Bước chân anh chợt khựng lại, nét mặt thay đổi liên tục nhưng toàn theo chiều hướng xấu đi, đã có những giây Hoàng Vũ dường như thấy quai hàm Khánh Huy nghiến chặt như đang đè xuống sự phẫn nộ trong người.
Cuộc gọi vừa kết thúc, anh ta đã sốt sắng hỏi:
“Thế nào?”
“Tìm được Ốc rồi.”
“Ở đâu?”
“Nhà riêng, lão tung hỏa mù lừa chúng ta, thằng bé luôn ở trong ngôi nhà ấy có khi còn có người canh giữ. Người ta bảo nó đang sốt cao, bà ngoại thằng bé nhờ họ gọi tôi. Giờ tôi phải qua bên đó đưa nó về đã. Ông gọi thêm người thế chỗ tôi được không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy vừa nói vừa sốt sắng muốn đi ngay, nhưng lại bị Hoàng Vũ cản lại mà phân tích thiệt hơn:
“Để thằng Trung đến đưa thằng bé về. Giờ ông muốn đến đó phải có lệnh khám xét, và có người của chính quyền địa phương, người làm chứng đi cùng rất lằng nhằng, vớ vẩn thành ra xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Yên tâm ai đi thì cũng đều là một mục đích thôi, ông không phải bác sĩ, thằng Trung nó tự có cách xử lý. Ông đi cùng tôi, bắt thằng cha bố vợ của ông xem lão còn đắc ý được nữa không?”
Lúc này ở công ty, lão Minh cũng vừa nhận được thông tin mọi chuyện làm ăn phi pháp của mình bị bại lộ, ông ta đang nói chuyện điện thoại với kẻ nào đó, giọng điệu khẩn thiết cầu xin người đó giúp mình nhưng chỉ nhận được lại sự lạnh lùng vô cảm, “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế thôi, còn đi được bao xa là số của cậu. Khôn hồn thì bỏ hết rồi cuốn xéo đi, bọn công an thành phố có lệnh khám xét và bắt khẩn cấp rồi đấy, chắc tí nữa là ập đến thôi.”
Dứt lời người kia tắt máy bẻ sim, ông ngoại Ốc không gọi được lại thì trợn mắt tức điên mà ném điện thoại xuống bàn cái phịch. Lão cuống cuồng mở két sắt quơ hết giấy tờ nhà đất vào cặp táp rồi bỏ chạy ra khỏi phòng đến va cả vào nhân viên mà cũng chẳng thèm để ý. Lão nháo nhào chạy về phía thang bộ.
Nhân viên phòng kế hoạch lóp ngóp đứng lên, vừa phủi mông quần vừa cau có nhìn theo lẩm bẩm:
“Sếp đi đâu mà như chạy loạn vậy không biết.”
Anh ta vừa đi tới cửa thang máy thì ba bốn người mặc cảnh phục đã bước ra, nhân viên phòng kế hoạch giật mình đứng sững lại, nhân viên các phòng ban khác có mặt trên hành lang cũng hiếu kỳ đổ dồn mắt nhìn ra. Anh ta nuốt khan xuống, trân mắt nhìn thân người cao lớn, đang nghiêm nghị bước đến trước mặt mình hỏi han:
“Phòng tổng giám đốc ở đâu?”
“Dạ bên này ạ!”
“Cảm ơn!”
Giọng Hoàng Vũ trầm và có lực khiến người kia tim đập chân run, nhưng sực nhớ ra thì nói với theo mấy người họ:
“Nhưng ông ấy vừa chạy ra ngoài rồi anh cảnh sát ơi!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy quay ngoắt lại túm cổ áo anh ta kéo sát lại gần, vẻ mặt đầy nghiêm trọng đè giọng hỏi:
“Đi đường nào?”
Người kia run rẩy, ngón tay lẩy bẩy chỉ về hướng thang bộ:
“Ở kia, vừa đi thì các anh tới.”
Bình luận facebook