Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253 - Người mà anh thầm thích
**********
Chương 253: Người mà anh thầm thích
Nguyễn Phong rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.
Dùng tay thử độ nóng của cốc, hiện giờ Lam Ngọc Anh không được uống nước quá lạnh. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy cô từ lúc bước vào nhà luôn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn, đến lúc anh đặt cốc nước trước mặt, cô mới có chút phản ứng.
Lam Ngọc Anh đỡ lấy cốc nước, không muốn uống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, lại đưa lên uống từng ngụm nhỏ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nguyễn Phong nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải hỏi: “Ngọc Anh, đứa bé trong bụng em định làm thế nào?”
Lam Ngọc Anh bỗng trở nên hoảng loạn. “Em định giữ nó lại sao?” Nguyễn Phong nhẹ hỏi “Em... Cô mở miệng, dáng vẻ không biết phải làm gì. “Hay là phá thai?” Nguyễn Phong tiếp tục hỏi.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, hoảng loạn lắc đầu.
Nguyễn Phong thấy vậy, chỉ thở dài: “Ngọc Anh, tối qua ở trên tàu em đã không ngủ được rồi, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngủ sớm đi.” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô thực sự rất mệt mỏi. “Có chuyện gì thì gọi anh, anh ở ngoài phòng khách. Đợi em ngủ rồi anh mới đi, nếu không anh không yên tâm.
Nguyễn Phong nói xong nhìn thấy bộ dạng cô căng thẳng, biết cô đang lo sợ điều gì đó, anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm có thể khóa trái cửa lại.” “Em không có ý này.” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng.
Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa nhìn thấy Nguyễn Phong ngồi trên ghế sofa nhìn cô mỉm cười.
Tuy không còn để bụng thái độ thất lễ của Nguyễn Phong tối hôm đó, nhưng cô vẫn lặng lẽ khóa cửa lại, cũng không tắm rửa nữa, thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nặng nề. Từ khi bà ngoại mất, cô tiều tụy đi rất nhiều.
Tuy sau đó thiếp đi rất nhanh, nhưng đêm nay cũng không hẳn là yên giấc.
Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh thức dậy từ lúc sáu giờ sáng, cô vẫn nằm lại trên giường hơn ba mươi phút mới lê mình dậy thay quần áo. Mở chốt cửa, nghe thấy âm thanh hình như phát ra từ trong bếp, cô giật mình.
Nín thở bước đến, cô sửng sốt: “Anh Phong... Tối qua anh không đi sao?”
Âm thanh phát ra là từ quạt thông gió, Nguyễn Phong đang đứng trước bếp, vẫn mặc bộ quần áo tối qua. Tay áo với vạt áo đều nhăn cả rồi, chắc là do nằm ngủ trên ghế sofa cả đêm. “Ngọc Anh, em tỉnh rồi à?”
Nguyễn Phong tắt quạt thông gió, đi về phía cô: “Ừ, tối qua anh không đi. Nhìn thấy em như vậy, anh không yên tâm, nên ngủ tạm trên ghế sofa ở phòng khách. Cũng may, thoải mái hơn chỗ lúc mình đi diễn tập nhiều.”
Nguyễn Phong nói xong, lại thúc giục cô: “Ngọc Anh, em đi tầm trước đi, anh làm bữa sáng, có cháo với trứng rán. Trứng anh chỉ cho thêm ít dầu oliu, ăn sẽ không bị ngán.
Tuy tối qua hai người đã ăn ở ngoài rồi, nhưng cô vẫn không ăn được bao nhiêu. Một bát cơm trắng chỉ ăn được một nửa, nên anh ở lại là vì muốn nấu cho cô mấy món dinh dưỡng. Dù gì cô cũng đang mang thai, cần phải bổ sung chất dinh dưỡng.
Trước mắt Lam Ngọc Anh bỗng nhiên hoảng hốt.
Cảnh tượng một bóng dáng cao lớn đeo chiếc tạp dề như vậy, vào một buổi sáng nào đó cô đã nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy khi bước vào phòng bếp. Người đó làm ra món ăn đen sì không phân biệt nổi là gì, hỏi cô có ngon không. Cô liền nói ra sự thật thì bị người đó giận dỗi bỏ đi... “Ngọc Anh?” Nguyễn Phong gọi cô
Lam Ngọc Anh quay người lại, gật đầu: “ À vâng”
Xoay người vào phòng tắm, khi đi ra thấy Nguyễn Phong đã đặt đồ ăn sáng lên bàn, đưa cho cô chiếc thìa “Chút nữa ăn xong, anh đưa em đi làm. “Cảm ơn anh." Lam Ngọc Anh cảm kích nói. “Đứa trẻ ngốc. Nguyễn Phong gõ nhẹ vào đầu cô giống như trước kia.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống dưới tầng
Nguyễn Phong giúp cô mở cửa ghế lái phụ, nhìn cô ngồi vào xong xuôi mới đóng cửa lại, sau đó vòng sang bên kia, tay gạt cần lái. Chiếc xe Jeep chạy đi trong ảnh nắng ban mai, nhanh chóng biến mất.
Rất lâu sau, một chiếc xe Land Rover trắng dừng ở chỗ góc rẽ cả đêm cùng rời đi.
Sau khi tan làm, Lam Ngọc Anh không thể từ chối được sự nhiệt tình của đồng nghiệp, đành bị kéo đến một cửa hàng gần đó.
Đồng nghiệp dạo gần đây mới có bạn trai, muốn tặng người yêu một chiếc áo sơ mi. Vừa nhìn thấy cửa hàng chuyên bán quần áo nam, đang định bước vào, thì nhìn thấy gì đó, cô chợt khựng lại, rất muốn kéo đồng nghiệp đi chỗ khác.
Nhưng nhân viên đã đi tới, giọng vô cùng nhiệt tình: “Kính chào quý khách. Cậ*p nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Dường như âm thanh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng. Lê Tuyết Trình quay người lại nhìn thấy cô liền mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, gật đầu tỏ ý chào, ánh mắt như muốn nói thật đúng lúc
Lam Ngọc Anh mím môi, cũng gật đầu đáp lại. Lê Tuyết Trình đứng trước quầy thanh toán, rõ ràng không phải chỉ đi có một mình, đây lại còn là cửa hàng chuyên đồ nam nữa.
Cô đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất là giây phút cánh của phòng thử đồ được đẩy ra. Cô nín thở, chỉ đến khi người bước ra không phải là hình dáng cao lớn quen thuộc ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều cũng không hề lạ lẫm gì, người đó là Tiêu
Thành Vân.
Có chút bất ngờ khi hai người cùng xuất hiện cùng lúc ở đây. Nhưng nghĩ lại thì Lê Tuyết Trinh biết đối nhân xử thế như vậy, việc lấy lòng em trai của người yêu cũng là điều hết sức bình thường. Hơn nữa trong lần mừng thọ Hoàng Kiến Phong, bọn họ nhìn cũng có vẻ rất thân thiết
Tiêu Thành Vân nhìn thấy Ngọc Anh, sững lại một lúc: “Lam Ngọc Anh?” “Em đi mua sắm cùng đồng nghiệp. Lam Ngọc Anh giải thích. “Quý khách, đây là ngọc Phật của ngài phải không?” Nhân viên từ phòng thử đồ cầm quần áo bước ra, trong tay là một chiếc vòng đỏ có treo ngọc Phật dò hỏi.
Lê Tuyết Trinh đứng gần đó, bước đến đón lấy, nhìn thấy liền tủm tỉm cười, ngữ khí có chút kinh ngạc: “Thành Vân, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà anh vẫn đeo nó.” “Ha ha, anh quen rồi.” Tiêu Thành Vân cúi đầu nhận lấy, cẩn thận đeo lại miếng ngọc.
Lê Tuyết Trinh có vẻ không quá để tâm, chỉ cười không nói gì nữa..
Xem ra chắc là muốn mua đồ tặng Tiêu Thành Vân. Lê Tuyết Trinh cầm lấy hóa đơn nhân viên đưa, trực tiếp quẹt thẻ, kí tên trên hóa đơn.
Khi nhân viên đang gói đồ lại, thì điện thoại có cuộc gọi đến. Cô ta bắt máy, sau khi nói chuyện xong thì cầm túi lên nói với Tiêu Thành Vân: “Thành Vân, em không đi ăn cùng anh được nữa rồi. Bác Phong gọi điện cho em, em phải qua đó một chuyến
Nói xong, Lê Tuyết Trinh liền vội vã rời đi.
Lam Ngọc Anh nhìn dáng vẻ rời đi ấy, rồi lại nhìn sang Tiêu Thành Vân, nuốt nước bọt, ngạc nhiên nói: “Tiêu Thành Vân, người mà anh thích là "
Chương 253: Người mà anh thầm thích
Nguyễn Phong rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.
Dùng tay thử độ nóng của cốc, hiện giờ Lam Ngọc Anh không được uống nước quá lạnh. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy cô từ lúc bước vào nhà luôn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn, đến lúc anh đặt cốc nước trước mặt, cô mới có chút phản ứng.
Lam Ngọc Anh đỡ lấy cốc nước, không muốn uống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, lại đưa lên uống từng ngụm nhỏ.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nguyễn Phong nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải hỏi: “Ngọc Anh, đứa bé trong bụng em định làm thế nào?”
Lam Ngọc Anh bỗng trở nên hoảng loạn. “Em định giữ nó lại sao?” Nguyễn Phong nhẹ hỏi “Em... Cô mở miệng, dáng vẻ không biết phải làm gì. “Hay là phá thai?” Nguyễn Phong tiếp tục hỏi.
Lam Ngọc Anh mở to mắt, hoảng loạn lắc đầu.
Nguyễn Phong thấy vậy, chỉ thở dài: “Ngọc Anh, tối qua ở trên tàu em đã không ngủ được rồi, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngủ sớm đi.” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô thực sự rất mệt mỏi. “Có chuyện gì thì gọi anh, anh ở ngoài phòng khách. Đợi em ngủ rồi anh mới đi, nếu không anh không yên tâm.
Nguyễn Phong nói xong nhìn thấy bộ dạng cô căng thẳng, biết cô đang lo sợ điều gì đó, anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm có thể khóa trái cửa lại.” “Em không có ý này.” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng.
Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa nhìn thấy Nguyễn Phong ngồi trên ghế sofa nhìn cô mỉm cười.
Tuy không còn để bụng thái độ thất lễ của Nguyễn Phong tối hôm đó, nhưng cô vẫn lặng lẽ khóa cửa lại, cũng không tắm rửa nữa, thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nặng nề. Từ khi bà ngoại mất, cô tiều tụy đi rất nhiều.
Tuy sau đó thiếp đi rất nhanh, nhưng đêm nay cũng không hẳn là yên giấc.
Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh thức dậy từ lúc sáu giờ sáng, cô vẫn nằm lại trên giường hơn ba mươi phút mới lê mình dậy thay quần áo. Mở chốt cửa, nghe thấy âm thanh hình như phát ra từ trong bếp, cô giật mình.
Nín thở bước đến, cô sửng sốt: “Anh Phong... Tối qua anh không đi sao?”
Âm thanh phát ra là từ quạt thông gió, Nguyễn Phong đang đứng trước bếp, vẫn mặc bộ quần áo tối qua. Tay áo với vạt áo đều nhăn cả rồi, chắc là do nằm ngủ trên ghế sofa cả đêm. “Ngọc Anh, em tỉnh rồi à?”
Nguyễn Phong tắt quạt thông gió, đi về phía cô: “Ừ, tối qua anh không đi. Nhìn thấy em như vậy, anh không yên tâm, nên ngủ tạm trên ghế sofa ở phòng khách. Cũng may, thoải mái hơn chỗ lúc mình đi diễn tập nhiều.”
Nguyễn Phong nói xong, lại thúc giục cô: “Ngọc Anh, em đi tầm trước đi, anh làm bữa sáng, có cháo với trứng rán. Trứng anh chỉ cho thêm ít dầu oliu, ăn sẽ không bị ngán.
Tuy tối qua hai người đã ăn ở ngoài rồi, nhưng cô vẫn không ăn được bao nhiêu. Một bát cơm trắng chỉ ăn được một nửa, nên anh ở lại là vì muốn nấu cho cô mấy món dinh dưỡng. Dù gì cô cũng đang mang thai, cần phải bổ sung chất dinh dưỡng.
Trước mắt Lam Ngọc Anh bỗng nhiên hoảng hốt.
Cảnh tượng một bóng dáng cao lớn đeo chiếc tạp dề như vậy, vào một buổi sáng nào đó cô đã nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy khi bước vào phòng bếp. Người đó làm ra món ăn đen sì không phân biệt nổi là gì, hỏi cô có ngon không. Cô liền nói ra sự thật thì bị người đó giận dỗi bỏ đi... “Ngọc Anh?” Nguyễn Phong gọi cô
Lam Ngọc Anh quay người lại, gật đầu: “ À vâng”
Xoay người vào phòng tắm, khi đi ra thấy Nguyễn Phong đã đặt đồ ăn sáng lên bàn, đưa cho cô chiếc thìa “Chút nữa ăn xong, anh đưa em đi làm. “Cảm ơn anh." Lam Ngọc Anh cảm kích nói. “Đứa trẻ ngốc. Nguyễn Phong gõ nhẹ vào đầu cô giống như trước kia.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống dưới tầng
Nguyễn Phong giúp cô mở cửa ghế lái phụ, nhìn cô ngồi vào xong xuôi mới đóng cửa lại, sau đó vòng sang bên kia, tay gạt cần lái. Chiếc xe Jeep chạy đi trong ảnh nắng ban mai, nhanh chóng biến mất.
Rất lâu sau, một chiếc xe Land Rover trắng dừng ở chỗ góc rẽ cả đêm cùng rời đi.
Sau khi tan làm, Lam Ngọc Anh không thể từ chối được sự nhiệt tình của đồng nghiệp, đành bị kéo đến một cửa hàng gần đó.
Đồng nghiệp dạo gần đây mới có bạn trai, muốn tặng người yêu một chiếc áo sơ mi. Vừa nhìn thấy cửa hàng chuyên bán quần áo nam, đang định bước vào, thì nhìn thấy gì đó, cô chợt khựng lại, rất muốn kéo đồng nghiệp đi chỗ khác.
Nhưng nhân viên đã đi tới, giọng vô cùng nhiệt tình: “Kính chào quý khách. Cậ*p nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Dường như âm thanh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng. Lê Tuyết Trình quay người lại nhìn thấy cô liền mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, gật đầu tỏ ý chào, ánh mắt như muốn nói thật đúng lúc
Lam Ngọc Anh mím môi, cũng gật đầu đáp lại. Lê Tuyết Trình đứng trước quầy thanh toán, rõ ràng không phải chỉ đi có một mình, đây lại còn là cửa hàng chuyên đồ nam nữa.
Cô đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất là giây phút cánh của phòng thử đồ được đẩy ra. Cô nín thở, chỉ đến khi người bước ra không phải là hình dáng cao lớn quen thuộc ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều cũng không hề lạ lẫm gì, người đó là Tiêu
Thành Vân.
Có chút bất ngờ khi hai người cùng xuất hiện cùng lúc ở đây. Nhưng nghĩ lại thì Lê Tuyết Trinh biết đối nhân xử thế như vậy, việc lấy lòng em trai của người yêu cũng là điều hết sức bình thường. Hơn nữa trong lần mừng thọ Hoàng Kiến Phong, bọn họ nhìn cũng có vẻ rất thân thiết
Tiêu Thành Vân nhìn thấy Ngọc Anh, sững lại một lúc: “Lam Ngọc Anh?” “Em đi mua sắm cùng đồng nghiệp. Lam Ngọc Anh giải thích. “Quý khách, đây là ngọc Phật của ngài phải không?” Nhân viên từ phòng thử đồ cầm quần áo bước ra, trong tay là một chiếc vòng đỏ có treo ngọc Phật dò hỏi.
Lê Tuyết Trinh đứng gần đó, bước đến đón lấy, nhìn thấy liền tủm tỉm cười, ngữ khí có chút kinh ngạc: “Thành Vân, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà anh vẫn đeo nó.” “Ha ha, anh quen rồi.” Tiêu Thành Vân cúi đầu nhận lấy, cẩn thận đeo lại miếng ngọc.
Lê Tuyết Trinh có vẻ không quá để tâm, chỉ cười không nói gì nữa..
Xem ra chắc là muốn mua đồ tặng Tiêu Thành Vân. Lê Tuyết Trinh cầm lấy hóa đơn nhân viên đưa, trực tiếp quẹt thẻ, kí tên trên hóa đơn.
Khi nhân viên đang gói đồ lại, thì điện thoại có cuộc gọi đến. Cô ta bắt máy, sau khi nói chuyện xong thì cầm túi lên nói với Tiêu Thành Vân: “Thành Vân, em không đi ăn cùng anh được nữa rồi. Bác Phong gọi điện cho em, em phải qua đó một chuyến
Nói xong, Lê Tuyết Trinh liền vội vã rời đi.
Lam Ngọc Anh nhìn dáng vẻ rời đi ấy, rồi lại nhìn sang Tiêu Thành Vân, nuốt nước bọt, ngạc nhiên nói: “Tiêu Thành Vân, người mà anh thích là "
Bình luận facebook