• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ - Lam Ngọc Anh (4 Viewers)

  • Chương 257-260

Chương 257: Phải lập tức đến phòng mo







Hai giờ chiều, sảnh sân bay ồn ào.

Vẫn còn nhiều thời gian, chuyến bay quốc tế đến New York sẽ mất hơn một giờ, trong tầm mắt, Nguyễn Phong cầm vé máy bay và hộ chiếu đi về phía cô.







Nhận lấy rồi chia chúng ra xong, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuối cùng cô đã quyết định quay trở lại New York cùng với hai cha con Nguyễn Phong. Nên rất nhanh thôi, cô sẽ sớm rời thành phố, mặc dù cô chỉ còn một mình, nhưng cô đã sống ở đây rất nhiều năm, rời đi sẽ có rất nhiều luyến tiếc.







Ánh mắt Lam Ngọc Anh dần dần trở nên xuất thần, mơ hồ nghe thấy Nguyễn Phong bên cạnh đột nhiên nói gì đó. “Tổng giám đốc Minh, thật là trùng hợp. Hô hấp đừng lại, cô cứng đờ quay người lại.

Dáng người cao lớn vững chãi của Hoàng Trường Minh đứng cách cô vài bước, anh mặc một bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt tỉ mỉ, chỉ có anh mới có thể mặc một bộ lễ phục bình thường đơn giản mà toát ra khí chất như thế, theo sau là Phan Duy.







QC
Cô đột nhiên không thể dời ánh mắt.

Trong lòng tự nghĩ, cô có thể nhìn lại anh thêm vài lần nữa.







Sau khi bên kia gật đầu coi như đáp lại, Nguyễn Phong không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh cũng đi công tác sao?” “Đến đón khách.” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhếch môi.

Đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt cô, hình ảnh hai người với đứa trẻ cạnh nhau quá chói mắt, thật giống như một gia đình ba người. “Ồ, thì ra là vậy!” Nguyễn Phong gật đầu.







Phát thanh của sân bay bắt đầu nhắc nhở các chuyến bay quốc tế đến Mĩ sẽ cất cánh đúng giờ và đã bắt đầu chờ bay, những hành khách chưa kiểm tra an ninh nên nhanh chóng đến cửa kiểm tra an ninh sớm, nếu muộn cửa sẽ đóng “Xin lỗi tổng giám đốc Minh, chúng tôi phải đi rồi.” Nguyễn Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dắt con trai rời đi.

Đồng tử Hoàng Trường Minh thu lại: “Thượng lộ bình “Cảm ơn.







Nguyễn Phong cười đáp, liếc nhìn Lam Ngọc Anh, người không thay đổi sắc mặt từ khi Hoàng Trường Minh xuất hiện, anh ấy chủ động nói: “Ngọc Anh, em bất hòa với nhà họ Hoàng sao?”

Hoàng Trường Minh lại nhìn cô.







Tầm mắt hai người giao nhau, giống như là có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong miệng.

Tay phải Lam Ngọc Anh lặng lẽ che bụng dưới, tìm về giọng nói của mình: “Hoàng Trường Minh, chúng tôi đi đây.”







Dư quang Hoàng Trường Minh không cách nào lơ là hai cha con kia “chúng tôi” kia đương nhiên là nói bọn họ. “Hừm.” Yết hầu anh khẽ nhúc nhích.

Lam Ngọc Anh cầm hộ chiếu và vé máy bay, đi theo Nguyễn Phong và con trai đến cửa kiểm tra an ninh.







Hơi thở của hai người lướt qua nhau, cuối cùng lại đi ngược chiều nhau.

Thông báo của sân bay vẫn vang lên liên tục, nhắc nhở hành trình của hết chuyến bay này đến chuyến bay khác, từ cửa sổ kính sát đất nhìn ra, dường như có một chiếc máy bay vừa lướt qua trên bầu trời, để lại một vệt trắng trên đó.







Hai người vốn dĩ nói đến đón khách lại đứng ngồi không yên hơn hai giờ.

Phan Duy không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, cậu đành bước tới nhắc nhở ông chủ: “Tổng giám đốc Minh, cuộc họp sắp bắt đầu rồi. Nếu anh không trở về, e rằng sẽ quá muộn”







Thật lâu sau, cuối cùng Hoàng Trường Minh mới có phản ứng.

Năm tháng sau, Los Angeles.







Một dáng người mảnh mai đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong công viên. Nếu chỉ nhìn từ phía sau, không thể nhìn ra cô đã mang thai được 7 tháng. Cô đặt tay lên bụng, dịu dàng nở nụ cười.

Đi bộ trở lại khu chung cư thì cô thấy hai cha con đứng ở cửa, rõ ràng là đang đợi cô.







Lam Ngọc Anh không khỏi bước nhanh hơn chút, cười vui vẻ: “Anh Phong, anh đến rồi.

Sau khi rời Sài Gòn, cô đi máy bay từ New York đến thẳng Los Angeles, sống trong căn hộ trống mà Nguyễn Phong đã nói đến trước đây, nơi này quả thật rất thích hợp để dưỡng thai. Hằng ngày cô đi dạo trong công viên, Nguyễn Phong và con trai vẫn sống ở New York, mỗi tháng sẽ dành chút thời gian sang đây thăm cô. “Cô ơi, còn cháu nữa.” Cậu nhóc bị lơ là không vui chút nào. “Đúng vậy, còn có Châu Châu của chúng ta nữa.”







Lúc này Lam Ngọc Anh không thể ôm được cậu nhóc, chỉ có thể vươn tay sờ đầu cậu: “Châu Châu hình như lại cao thêm rồi.” “Vì bây giờ cháu ăn được hai bát cơm đó. Cậu nhóc tự hào nói.

Lam Ngọc Anh bật cười, dư quang vô tình nhìn thấy gì đó, không khỏi lập tức quay đầu nhìn về phía sau. “Ngọc Anh, có chuyện gì vậy?” Nguyễn Phong vội vàng hỏi.







Lâm Ngọc Anh chăm chú quan sát một lúc, ngoài một chiếc xe đang chạy đến thì cũng chỉ có những đứa trẻ đang chơi đùa dưới bóng cây, cau mày lẩm bẩm nói: “Em luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Có vẻ như kể từ khi chuyển đến đây, cô đã từng có ảo giác như thế.







Hoặc do ở đất nước xa lạ không quen biết ai, xung quanh lại có quá ít người da vàng, khó tránh trong lòng sẽ sinh ra lo sợ và đề phòng. “Vậy sao?” Cập nhật nhanh *nhất trên ТгцyeлАРP.cом

Nguyễn Phong cau mày, anh nương theo tầm mắt cô nhìn về phía sau: “Em có muốn bảo cảnh sát không?







Lam Ngọc Anh cười lắc đầu: "Không sao. Nơi này đông người mà, trị an xung quanh cũng tốt, chắc là do em mang thai nên nhạy cảm. Đừng đứng đây mãi, chúng ta lên nhà thôi.” “Được, cẩn thận bậc thang đấy. Nguyễn Phong nhẹ nhàng nói.

Dẫn hai cha con vào trong nhà, cùng họ trò chuyện được một lúc thì Lam Ngọc Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, xả nước bồn cầu xong, cô bước ra thì cảm thấy lòng bàn chân trơn trượt, đột ngột ngã cả người ra đằng sau.







Muốn nắm lấy tay nắm cửa cũng không kịp. cơn đau nhanh chóng ập đến. “Anh Phong.”

Nguyễn Phong nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.







Mở cửa phòng tắm ra, anh thấy cô nằm ngã dưới đất, co quắp đau đớn, hai tay ôm chặt lấy bụng, mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng trên trán.

Nguyễn Phong không dám chậm trễ, để con trai ngoan ngoãn ở nhà, bước tới bế cô lên rồi vội vàng đón xe đến bệnh viện.







Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Lam Ngọc Anh đã nửa mê nửa tỉnh, được để lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ và y tá cũng nhanh chóng tiến lên, vừa đi vào trong vừa kiểm tra: “Nguy rồi, nước ối vỡ, chắc là phải sinh non! “Mau chuẩn bị phòng mổ

Bên ngoài phòng cấp cứu, Nguyễn Phong lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống bây giờ sao rồi!” “Bây giờ đứa trẻ sắp sinh non, tình hình có chút nguy cấp!”







Bác sĩ đẩy kinh nói: “Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi đang chuẩn bị cho vợ anh sinh mổ.

Nguyễn Phong biết bác sĩ đã hiểu lầm, nhưng giải thích hay không không quan trọng, anh chỉ hỏi đi hỏi lại bác sĩ.







Lúc này Lam Ngọc Anh lại bị đẩy ra, y tá đã thay quần áo cho cô xong, chuẩn bị vào phòng mổ.

Nguyễn Phong vội vàng bước tới, nhìn thấy cô đang vất vả đưa tay lên: “Anh Phong. Có thể là bởi vì đau quá nên tóc hai bên thái dương ướt nhẹp dính vào mặt cô, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, giọng nói rất nhỏ, Nguyễn Phong cúi người về phía trước mới có thể nghe được tiếng của cô. “Điện thoại? Em muốn gọi điện thoại sao?”







Thấy cô gật đầu, Nguyễn Phong vội vàng lấy điện thoại ra.

Y tá cau mày thúc giục: "Muốn gọi thì gọi nhanh lên, còn phải lập tức vào phòng mổ!”
Chương 258: không thể giữ được đứa bé







Lam Ngọc Anh cảm giác hiện tại trước mắt cô đang trào lên từng đợt hoảng hốt, giống như giây tiếp theo có thể cô sẽ chết đi.

Có vật cứng lạnh lẽo chạm vào tay, cô khôi phục lại chút sức lực, dường như chợt nhớ đến dãy số cô vẫn ghi nhớ trong lòng, rất nhanh cô ấn số gọi đi. “Alo?”







Ngay khi đường dây được kết nối, giọng cô liền trở nên run rẩy.

Người ta nói phụ nữ khi sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, cô thực sự sợ hãi, hoặc có lẽ cô cảm thấy bản thân đã không còn sức lực, chờ đến khi cô mở miệng lại lần nữa thì bản thân cô đã muốn nức nở mà nói: “Hoàng Trường Minh.







Bên kia trầm mặc hai giây, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Trường Minh đang tắm, hiện tại không tiện để nghe điện thoại”

Lam Ngọc Anh như rơi xuống hầm bằng, di động từ bên tại rơi xuống. Y tá tiến lên, muốn cất điện thoại của cô đi, sau đó vội vàng đẩy cô đến phòng sản khoa.







QC
Đèn phòng phẫu thuật lắc lắc chiếu thẳng xuống, Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, khỏe mắt cô có một vệt sáng lăn dài.

Mọi chuyện đến với cô một cách bất ngờ, xung quanh nhóm bác sĩ và y tá vẫn đang phối hợp đỡ đẻ, không ngừng ra sức cố gắng. Không biết qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhẹ, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên lại không còn nghe thấy







Khi sắp chìm vào bóng tối, Lam Ngọc Anh gắt gao cổ gắng dùng chút ý thức cuối cùng, yếu ớt hỏi bác sĩ “Đứa bé đâu? Tôi muốn nhìn đứa bé.

Bác sĩ đeo khẩu trang cúi đầu nhìn về phía cô, dùng tiếng Anh mặt nghiêm trọng nói: “Thực sự xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, sinh non khiến rau thai bong ra, cuống rốn quấn quanh cổ làm đứa bé không thể hít thở, đứa bé không thể cứu được.”







Chiếc Land Rover màu trắng dừng lại ở sân, Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe, nhanh chóng đi vào biệt thự.

Vừa đến cửa đổi giày, người hầu liền tiến đến chào đón, báo cáo: "Cậu chủ, ông chủ có dặn đang chờ cậu ở phòng ngủ” “Hừ” Hoàng Trường Minh kéo môi.







Lên tầng hai, anh đi đến phòng cuối cùng, đẩy cửa ra, Hoàng Kiến Phong đang đứng bên cửa sổ, bên cạnh là ghế thái sư, có một hình bóng xinh đẹp đang ngồi ở trên đó, khác với mọi lần, Lục Tuyết Trinh nhìn thấy anh nhưng lại không hề cười chào đón.

Hai tay ôm lấy đầu gối, trên mặt lộ ra nụ cười không được tự nhiên.







Hoàng Kiến Phong không thèm liếc nhìn một cái, lông mày nhíu lại, ánh nắng theo cửa sổ chiếu lên dáng người cương nghị của ông, dường như ông đã gầy đi rất nhiều, đường nét càng trở nên khắc sâu rõ ràng.

Anh không có ý lưu lại lâu, liền trực tiếp hỏi: “Bố, bố tìm con có việc gì, con chuẩn bị có hai cuộc họp!" “Trường Minh, con lại đây.







Hoàng Kiến Phong quay người lại, nhìn anh ra hiệu, “Ở đây có người muốn cho con xem. Đôi mắt trầm lặng, sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nheo lại.

Trong phòng trừ Hoàng Kiến Phong cùng Lục Tuyết Trinh thì không còn bất cứ ai. Anh nghi ngờ, sau đó rất nhanh phát hiện ra, bên cạnh Hoàng Kiến Phong có một chiếc giường của trẻ em màu sắc sặc sỡ, được trang trí theo phong cách Việt Nam cổ xưa nhìn qua thực sự không hợp với phong cách phòng ngủ ở đây







Anh tiến lên hai bước, bộ dạng hiếu kỳ hiện lên trong ánh mắt, khi nhìn đến chiếc giường thì thấy có một đứa bé đang nằm ngủ say sưa, bàn tay bé nhỏ nắm chặt.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Trường Minh liền có cảm giác ngực như bị ai đó bóp chặt. “Đây là huyết thống của nhà họ Hoàng chúng ta.







Khi giọng nói phúc hậu của Hoàng Kiên Phong vang lên vang lên, đã xác minh suy nghĩ trong lòng của anh.

Sau lưng Hoàng Trường Minh như lóe lên một tia chớp. Trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, đồng tử đột nhiên có rút lại: “Như vậy là có ý gì?” “Còn có thể là ý gì, đứa bé này là huyết mạch của con, là con của con!”








Hoàng Kiến Phong khống chế âm lượng, giống như sợ sẽ đánh thức đứa bé, lạnh giọng tuyên bố với anh: “Chính là cô Ngọc Anh, cô ấy hiện tại đang sống ở nước ngoài cùng người đàn ông khác, cảm thấy đứa bé chính là một gánh nặng, không muốn giữ lại đứa bé, quyết tâm không nhận nó, cho nên khi vừa sinh ra nó đã bị người ta trả về nhà họ Hoàng!”

Lục Tuyết Trình ngồi trên ghế, âm thầm nắm chặt tay thành nằm đấm.







Nhìn về phía đứa bé, trong lòng vừa tức vừa hận, hơn ai hết, cô là người biết rõ ràng mọi chuyện, lúc trước khi cô phát hiện Lam Ngọc Anh mang thai, lập tức đã báo cho Hoàng Kiến Phong biết, cô căn bản là muốn khiến Lam Ngọc Anh phải phá bỏ cái thai này đi, ai ngờ sau khi Hoàng Kiến Phong nghe xong lại không nói gì, chỉ bảo cô ấy cứ yên tâm, ông đều có chủ trương cả, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô trở thành con dâu nhà họ Hoàng.

Nguyên nhân tại sao thì hiện tại đã quá rõ ràng, Hoàng Kiến Phong là muốn giữ lại huyết thống cho nhà họ Hoàng.







Hoàng Trường Minh lại nhìn về phía giường đứa bé, tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm, yết hầu nâng lên hạ xuống mấy lần, rốt cuộc cũng đành hỏi: “Lúc rời đi cô ấy đã mang thai chưa?”

Anh bỗng nhiên nhớ đến, câu nói “Chúng ta cuối cùng khi cô nói ở sân bay. “Hiện tại con có biết, cô ta ngay cả con của con cũng không muốn nhận, một lòng nghĩ muốn bay nhảy cùng người đàn ông khác, người phụ nữ vô tình, nhẫn tâm như vậy con còn có gì phải luyến tiếc, còn không mau nhanh chóng kết hôn đi, mau kết hôn với Tuyết Trinh đi." Nhớ đọc* truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!







Hoàng Kiến Phong hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói xong, anh đã vội xoay người rời đi, giống như lao đi, bước chân rất nhanh, thậm chí còn mang theo cả giỏ: "Trường Minh, con đi đâu vậy?”

Đáp lại, chỉ còn có âm thanh bước chân biến mất nhanh chóng.







Hoàng Trường Minh ra khỏi biệt thự, nhanh chóng hưởng tới chiếc Land Rover đỗ ở sân, mở cửa, ngồi vào, liền khởi động xe.

Bánh xe cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, người hầu đang tỉa hoa cỏ cạnh đẩy giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy chiếc Land Rover kia như tên đứt dây, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt.







Phía dưới chân ga bị Hoàng Trường Minh dẫm mạnh, chiếc xe giống như bị làm làm cho chuẩn bị bay lên.

Khi gặp đèn đỏ, anh rất nhanh lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Phan Duy, đặt cho tôi một vé máy bay nhanh nhất có thể đến New York,







Anh muốn đi đâu?

Hoàng Trường Minh muốn tìm cô hỏi rõ ràng.







Vì cái gì mà lừa anh nói không có thai, vì cái gì mà không cần đứa bé!

Hai mươi phút sau, chiếc Land Rover ra khỏi thành phố qua trạm thu phí, phía trước chính là cao tốc đến sân bay.







Hiện tại trong đầu Hoàng Trường Minh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nhất định phải tìm cô hỏi cho rõ ràng.

Xe trên đường cao tốc cũng không nhiều, cách vài phút mới gặp hai, ba xe.







Đôi mắt trầm lắng, sâu thẳm của Hoàng Trường Minh gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, khi đi qua ngã ba có cột mốc chỉ dẫn trên đường, có một chiếc ô tô lao đến không hề dự báo trước, âm thanh inh ỏi sắc chói tai của còi xe không ngừng vang lên, giống như phanh gấp, anh muốn tránh nhưng không kịp. “Bùm.

Âm thanh phát ra giống như một tòa nhà sụp đổ. Bốn năm sau, chuyến bay quốc tế từ Canada đến Sài Gòn.







Lần này chuyến bay không phải bay thẳng, New York về dừng lại tại đây. Lam Ngọc Anh cần thẻ đang vào vị trí trên máy bay, một người đàn ông trung niên đang nhắm nghiền mắt ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc xuề xòa, tuy rằng trên đầu không có một sợi tóc bạc, nhưng vẫn không thể che dấu được dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt, chính là cho dù ăn mặc như vậy, cũng không cản trở gì đến khí chất tạo nhã ấy.

Máy bay rất nhanh đã ổn định trên tầng mây, Lam Ngọc Anh lấy tạp chí ra lật xem.







Khóe mắt nhìn sang, bên cạnh có động tĩnh, cô liếc nhìn, thấy người đàn ông trung niên bên cạnh ấn bụng vị trí dạ dày, bộ dạng dường như rất đau khổ, cô do dự lên tiếng hỏi: “Chú ơi, có phải chú cảm thấy không thoải mái không?"
Chương 259: Cô làm mẹ thế nào vậy hå?







Khi nghe thấy âm thanh dò hỏi, người đàn ông trung niên mới mở mắt ra.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt cô, ông ấy hơi ngạc nhiên, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại được. “Này, thưa ông ơi, ông không sao chứ?”







Người đàn ông vừa họ vừa trả lời: “Dạ dày hơi đau một chút.

Lam Ngọc Anh nghe thấy thế thì gật đầu, cô đã sớm nhận ra chỉ là dáng vẻ người đàn ông này quá đau đớn, cùng là người Việt Nam với nhau nên cô mới quan tâm hỏi thăm, nghĩ đến điều gì đó, cô khẽ nói: “Hình như trong túi của cháu có thuốc dạ dày, ông chờ cháu tìm một chút.







Tạm thời cởi dây an toàn ra, cô đứng dậy kéo vali ra, mở hết mấy lớp khóa, tìm ra vài loại thuốc.

Cầm lấy một cái lọ, Lam Ngọc Anh vui vẻ mở ra đưa qua: “Đúng là có đem, cho ông, chỉ cần uống hai viên là được, tác dụng rất nhanh, uống xong mấy phút sau đã hết đau rồi!”







QC
Người đàn ông trung niên giật mình, đưa tay nhận lấy. Nhận thấy nước trong ly đã lạnh, Lam Ngọc Anh ngăn ông ấy, vươn tay nhấn nút trên đỉnh đầu, chờ cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến, cô nói: "Phiên chị mang cho tôi một ly nước ấm! Cảm ơn!”

Sau khi uống hai viên thuốc và nửa ly nước ấm, người đàn ông tiếp tục ôm bụng.







Qua mấy phút sau, ông ấy nhìn cô cười: “Hình như đã đỡ hơn nhiều rồi, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm" "Không có gì đâu, thưa ông. Lam Ngọc Anh ngại ngùng cười. “Đừng gọi chú là ông, chú thấy cháu cũng trạc tuổi con gái chú, cứ gọi là chủ đi!” Người đàn ông trung niên cười ôn hòa, có thể nhận ra lúc còn trẻ là một người đàn ông rất phong độ, dịu dàng: “Cháu sống ở Canada à?” “Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Sau khi sinh con xong thì cô không ở lại Los Angeles nữa, mà một mình lẻ loi đến Canada, sống ở đây đã ba năm rồi, nộp rất nhiều hồ sơ xin việc nhưng không ngờ lại được một tạp chí doanh nghiệp do Việt Nam tài trợ nhận vào, nhưng mà là mảng tài chính, cũng xem như có liên quan đến chuyên ngành của cô, đồng nghiệp ở đó có rất nhiều người là người Việt. “Chú không sống ở Bắc Mỹ, chủ thích sống ở Châu Âu hơn, chủ đến New York để giải quyết công việc, bây giờ chuẩn bị về nước.







Người đàn ông trung niên nói xong thì cười hỏi cô: "Nghe giọng cháu thì hình như cháu là người Sài Gòn đúng không?" “Vâng, cháu là..." Lam Ngọc Anh lại gật đầu. “Vậy khéo quá, không ngờ chúng ta là đồng hương đẩy, chủ cũng là người Sài Gòn!”

Người đàn ông trung niên cười càng thân thiết hơn: “Mấy năm nay chú chủ yếu ở Berlin, vợ và con gái ở trong nước, lần này về định không đi nữa, cháu thì sao?”







Lam Ngọc Anh trầm giọng đáp: “Bà ngoại cháu qua đời, cháu trở về để làm giỗ tròn năm cho bà.

Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện, đến tối, mọi người trong khoang đều yên lặng ngủ, lúc máy bay đáp xuống thì đã là trưa ngày hôm sau.







Bởi vì ngồi cạnh nhau, nên lúc lấy hành lí Lam Ngọc Anh và người đàn ông lấy cùng một chỗ, lúc đi ra ngoài, ông ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô. "Đây là danh thiếp của chú

Sau khi Lam Ngọc Anh nhận lấy, chỉ nói: “Cháu là Lam







Ngọc Anh.

Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa chắc sẽ gặp lại, vậy nên không cần thiết nói cho đối phương biết tên của mình.







Người đàn ông trung niên mỉm cười, không để ý, chắc có xe đến đón nên lúc đi đến lối ra vào ông ấy vẫy tay chào tạm biệt cô: “Ngọc Anh, tạm biệt cháu” “Tạm biệt chú” Lam Ngọc Anh gật đầu chào.

Lúc cất danh thiếp vào túi, cô nhìn thấy trên đó viết Lê Hoài Lâm.







Nhìn bầu trời bên ngoài đã lâu không thấy, sau bốn năm rời xa, giờ đây cô lại đặt chân đến mảnh đất này, trong lòng có chút nhớ nhung, Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, kéo vali đi về phía taxi.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên cô không nhận ra tại cửa ra vào ở sảnh sân bay vô cùng hỗn loạn.







Xe chạy nhanh từ sân bay vào nội thành, từ đầu đến cuối Lam Ngọc Anh luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc dần trở nên xa lạ, đã xây thêm rất nhiều tòa nhà, các tuyến đường tàu lúc trước đã được hoàn thiện hết rồi.

Cô cố gắng phân biệt xem đây là đâu, kia là đâu...







Lần này cô về nước không chỉ để làm giỗ cho bà ngoại mà còn có công việc, trụ sở của tạp chí đặt ở thành phố Sài Gòn, Canada chỉ là chi nhánh ở nước ngoài, vì vậy cô sẽ ở lại đây khoảng một tháng, thành phố Sài Gòn lớn như vậy, chắc là sẽ không gặp lại đâu...

Trong lòng cô nghĩ như thế.







Nhưng mà cô rất nhớ người bạn thân Trương Tiểu Du, mấy năm nay hai người họ chỉ liên lạc qua email, cô không biết tình hình của họ thế nào, khóe miệng khẽ cười, xe đã chạy đến khách sạn mà cô đặt trước. Nhớ* đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!

Khi Lam Ngọc Anh ra khỏi taxi chuẩn bị rời đi, người tài xế thò đầu ra. “Cô ơi, chờ một chút.”







Lam Ngọc Anh dừng chân, vẻ mặt khó hiểu: “Này, làm sao vậy, tôi đưa tiền xe không đúng sao?” “Không phải! Chẳng lẽ cô không phát hiện ra thiếu thứ gì sao?” “... Thiếu cái gì nhỉ?

Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn túi xách và vali vừa lấy ra từ cốp xe, cô bối rối nhìn tài xế, không thiếu gì hết mà. Tài xế dường như không nói nên lời, bước ra khỏi xe, mở cửa sau.







Lam Ngọc Anh vừa nhìn thì giật mình.

Không biết từ đầu xuất hiện một cậu bé ngồi ở ghế sau, khoảng bốn năm tuổi, mặc một bộ vest đen, mái tóc đen hình nấm hơi xoăn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ dễ nhận nhầm đây là một bé gái.







Bánh bao nhỏ này ở đâu ra thế?

Ánh mắt tài xế đầy trách cứ, mở miệng thúc giục: “Cô à, cô làm mẹ thế nào vậy, cẩu thả quá đi! Xuống xe thôi mà còn quên cả con, mau dắt con cô xuống đi!” “Tôi... Lam Ngọc Anh choáng váng há to miệng.







Dưới ánh mắt áp bức của tài xế, cô ngơ ngác đi lên ôm bánh bao nhỏ xuống.

Sau khi đóng cửa sau, tài xế phóng đi, còn bấm còi hai tiếng như để trút sự bất mãn với cô. Ở cửa vào khách sạn, một lớn một nhỏ đứng trong gió nhìn nhau.







Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ mới cao đến đầu gối mình, cô ngồi xổm xuống kiên nhẫn hỏi thăm. “Cậu bé này, bố mẹ cháu đâu?” “Cháu lên nhầm xe đúng không?” “Có muốn ăn kẹo không?” Hỏi rất lâu nhưng cậu bé chỉ đứng tạo dáng vẻ mặt lạnh lùng.

Khi Lam Ngọc Anh đang lo lắng đến mức muốn đưa đến cục cảnh sát thì cậu bé trước mặt bỗng nhiên ngã về phía cô khiến cô giật mình: “Này! Cậu bé, cháu làm sao thế?”







Lúc đưa tay ra đỡ, cô cảm nhận được nhiệt độ trên trán cậu bé.

Trời ơi, nóng quá







Lam Ngọc Anh lại phải ôm cậu bé lên, nhờ nhân viên ở cửa khách sạn giữ giúp hành lí cho an toàn, sau đó nhanh chóng đi sang đường đối diện.

Sau khi treo lên biển khám gấp thì nhanh chóng có một bác sĩ đến khám, vừa đến đã trách mắng cô: “Cô làm mẹ kiểu gì thế hả, con sốt đến mức này mới đưa đi viện!”







Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã bị người ta chất vấn tư cách làm mẹ hai lần rồi đấy...

Lam Ngọc Anh đỡ trán. Người cầm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.
Chương 260: Con trai cô không cho người khác đụng vào







Cô cũng muốn giải thích cho mình mấy câu, cô không có quan hệ gì với đứa trẻ này hết, nhưng vừa há miệng đã bị ánh mắt trách cứ của bác sĩ giống như tài xế taxi lúc này nhìn chằm chằm.

Trừng đến mức cô cúi đầu xuống, dáng vẻ biết sai rồi.







Vừa về nước đã làm mẹ là sao nhỉ? Lam Ngọc Anh cầm phiếu khám bệnh đi đến cửa sổ xếp hàng chờ đóng tiền, đến lúc trở về phòng thì thấy một y tá vội vã chạy đến. “Cô này, cô quay lại rồi!”

Lam Ngọc Anh còn chưa kịp hỏi gì thì y tả lại nói: “Cô nhanh qua đây đi, con trai cô không cho người khác đụng vào! Bây giờ đứa bé đang sốt cao, nhất định phải tiêm thì mới hạ sốt được, nhưng mà bác sĩ không thể lại gần đứa bé, tôi không cẩn thận bị bé cắn một cái rồi!”







Y tá nói xong thì oan ức chìa tay ra cho cô nhìn. Trên mu bàn tay trắng nõn xuất hiện một dấu răng.

Thoạt nhìn là bị con nít cắn, không biết kiềm chế nên dấu răng rất sâu, nhìn thôi đã thấy đau rồi. Ách...








Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái.

Bị y tá kéo đến phòng khám, cô nhìn thấy bánh bao nhỏ lúc này đã khôi phục chút sức lực, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, vì phát sốt nên ánh mắt hơi buồn bã, nhưng khi có người đến gần thì lập tức trừng qua, hai má phình lên, hung hăng như thú nhỏ, chiếc nơ màu đỏ trên bộ vest nhỏ đã bị lệch.







Bác sĩ cầm ống tiêm trên tay, vẻ mặt lúng túng không biết phải làm sao.

Y tá bên cạnh đi lên, vừa muốn đụng vào tay nhỏ của bé thì bị cậu tránh đi, miệng nhỏ vừa mở ra thì y tá đã có kinh nghiệm, nhanh chóng rút tay lại. Bác sĩ nhìn thấy cô thì lập tức thúc giục: “Cô làm mẹ kiểu gì đấy, còn đứng ngày ra đấy làm gì, nhanh qua đây!” “Này.” Lam Ngọc Anh lại bị mắng lần nữa.







Thật ra cô cũng hơi lo lắng, thận trọng đi lên, không đưa tay ra ngay mà thay vào đó, cô ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cậu bé vào lòng, kỳ lạ là dù bánh bao nhỏ rụt lại nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn cho cô ôm.

Giống như lúc trước ngã vào người cô, dường như ít phòng bị với cô hơn người khác.







Lam Ngọc Anh ôm cậu bé hơi nghiêng người qua, chỉ để lộ ra cái mông cho bác sĩ tiêm.

Lúc quần nhỏ bị cởi ra, bác sĩ cầm kim cúi người, bánh bao nhỏ trong ngực lại cố gắng vùng vẫy.







Lam Ngọc Anh hơi luống cuống tay chân, suýt chút nữa không giữ được, phải cố gắng lắm mới có thể ôm chặt không để cậu bé ngã xuống, rất nhanh cô đã nhận ra đứa bé đang run rẩy.

Cô chợt hiểu ra đứa bé đang sợ.







Mặc dù từ đầu đến cuối đứa bé này vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, đối với hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt là những dụng cụ màu trắng lạnh lẽo ở xung quanh, đứa trẻ bình thường lúc đến bệnh viện đều sợ hãi, cô còn nhớ lúc trước khi Nguyễn Phong bị đưa đi tiêm đã khóc lóc kêu gào như thế nào. “Ngoan nào, không sợ nha...

Lam Ngọc Anh cầm lấy tay bé, giọng nói mềm mại: “Bây giờ cháu đang sốt, phải tiêm thì mới có thể hạ sốt được, nếu không thì sẽ càng nóng hơn, cháu cố chịu đựng chút nha, rất nhanh là hết thôi, chúng ta phải làm một người đàn ông nhỏ mạnh mẽ nha."







Khi cô nhẹ giọng nói chuyện thì cũng ra hiệu cho bác sĩ.

Bác sĩ lập tức hành động, nhanh chóng đẩy hết thuốc trong ống tiêm.







Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn qua, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, mới nói mấy câu đã bị phân tâm, chờ đến khi phản ứng lại thì đã bị kim đâm vào, có thể là vì câu nói cuối bảo phải làm một người đàn ông mạnh mẽ, nên cố gắng chịu đựng. Cô cảm thấy tim mình bị cậu nhóc xa lạ trước mặt hòa tan rồi. Lam Ngọc Anh kìm lòng không được khẽ hôn lên khuôn mặt bé: “Cháu giỏi lắm đó!”

Bánh bao nhỏ ngẩn ngơ, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ.







Bác sĩ hoàn thành nhiệm vụ thì nhẹ nhàng thở ra, nói với cô: “Đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, tôi kê đơn thuốc kháng viêm, nên để bé nằm viện theo dõi, chờ đến khi hạ sốt mới xuất viện, không nên xem nhẹ bệnh tình của bé.

Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu, ôm bánh bao nhỏ đi theo y tả về phòng bệnh.







Trong phòng bệnh đặt bốn cái giường, có hai giường trống, một giường đã có người phụ nữ lớn tuổi nằm, dường như đang ngủ, bên cạnh treo một túi truyền dịch.

Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh, cô nhẹ nhàng cầm tay bé, nhìn thấy đôi mắt đen to tròn, thì lại khen ngợi lần nữa: “Vừa rồi cháu rất dũng cảm, cô thấy bên cạnh có bé gái bị tiêm nên khóc nhè, xem ra cháu là một người đàn ông nhỏ kiên cường! Năm nay cháu mấy tuổi rồi?” “Bốn!” Lúc bánh bao nhỏ mở miệng, còn giơ tay lên trông rất dễ thương. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуeлАРР.coм







Giọng nói mềm mại lanh lợi, giống như con mèo nhỏ.

Lam Ngọc Anh chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không ngờ lại nhận được câu trả lời, dù sao thì từ lúc xuống xe taxi đến bây giờ, cậu bé chưa từng mở miệng, lúc đầu cô còn cho rằng bé không biết nói nhưng giờ đã hiểu ra, không phải bé không biết nói mà là không muốn nói chuyện với người lạ, hoặc là nói những lời khinh thường, dáng vẻ lạnh lùng. “Bốn tuổi à nha?” Cô mỉm cười. “Ừm!” Bánh bao nhỏ gật đầu, hơi ngại ngùng.







Thật ra cậu vẫn chưa được bốn tuổi đầu, vẫn chưa đến sinh nhật mà, nhưng tuổi mụ đã bốn tuổi rồi. “Vậy cháu có thể nói cho cô biết cháu tên là gì không?”

Lam Ngọc Anh tiếp tục hỏi,







Ngoài việc tò mò, cô còn muốn biết tên của bé để có thể nhờ cảnh sát tìm ba mẹ đứa bé. “Đậu Đậu. Đôi mắt nhỏ đảo quanh.

Trả lời như thế này, ai bảo bé không thích nghe tên của mình, khó nghe muốn chết!







Lam Ngọc Anh cũng nhận ra đây là nhũ danh, muốn biết bé tên gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ rũ xuống, dường như thuốc đã có tác dụng, cậu bé không nhịn được nữa. “Cháu buồn ngủ rồi à? Vậy ngủ đi, ngủ một giấc là khỏe lại thôi.” Cô nhanh chóng kéo mền lên đắp cho bé. Quả nhiên đứa bé ngáp một cái, lông mi dài buông xuống.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy cửa phòng đang mở, trên hành lang có tiếng đi lại, sợ sẽ làm ồn đến bé nên đứng dậy muốn đi đóng cửa, nhưng vừa cử động thì góc áo đã bị bé dùng sức nắm lấy







Cô cúi đầu xuống thì thấy một cánh tay nhỏ.

Lam Ngọc Anh nhìn qua thì thấy sự hoảng sợ trong mắt bánh bao nhỏ, cô dứt khoát nằm nghiêng xuống giường, ôm bánh bao nhỏ, vỗ nhẹ lên lưng: “Ngủ đi, cô không đi, cô ở đây với cháu nha!”







Cô ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, đã sớm mệt mỏi, hơn nữa cô đã sống ở nước ngoài nhiều năm, chưa quen chênh lệch múi giờ, vốn dĩ chỉ là dỗ đứa bé ngủ, nhưng dần dần cô cũng không chịu nổi.

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ màng có người kích động tự hỗ to. “Cậu chủ nhỏ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom