Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1590
Chương 1590
Hoa huệ trong tay cô được đặt lên chiếc ghế, bên cạnh bó hoa hồng Nguyễn An đặt lúc nấy.
Tống Giai Lệ mỉm cười, nhưng khi cười có vẻ chạm đến các vết thương, khiến cô khẽ rít lên một tiếng trước khi trả lời: “Tôi không sao, chỉ là những vết thương ngoài da, bác sĩ nói sẽ sớm bình phục, quan sát hôm nay không có vấn đề gì thì ngày mai có thể ra viện rồi!”
Trương Tiểu Du gật đầu nói: “Thề thì tốt!”
Trần Phong Sinh trầm mặc tiến vào phòng bệnh, khẽ nói: “Giai Lệ, em có chắc là muốn tha thứ cho anh ta thêm một lần nữa không?”
Vẻ mặt Tống Giai Lệ ngưng lại một lãi, sau đó chậm dãi gật đầu :”Vâng..”
“Vừa nãy chắc hai người cũng đã nhìn thấy, Nguyễn An cầu xin em tha thứ, cũng đã thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em muốn cho anh ấy một cơ hội” Mặc dù Tống Giai Lệ đang là nói với cả hai người, nhưng ánh mất cô lại hướng về phía Trần Phong Sinh, giọng nói ngập ngừng: “Em tự có dự tính trong lòng, Phong Sinh, Tiếu Du, hai người không cần lo lắng!”
Trần Phong Sinh cổ họng khẽ nhúc nhích, không nói gì Sau khi y tá vào rút kim, cả hai người đã rời khỏi bệnh viện.
Đi qua cây cầu dài nối liền giữa hai tòa nhà nội trú và ngoại trú của bệnh ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm kính, phản chiếu hình bóng hai người đứng cạnh nhau, không ai nói với ai câu nào, trên mặt đây nét trầm tư.
Trương Tiểu Du lúc này cũng đang chìm đảm trong suy nghĩ của mình.
Những vết thương lân này của Tống Giai Lệ còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. Thành thực mà nói, cô đã bị sốc khi nhìn thấy cánh tay bầm tím dưới tay áo của Tống Giai Lệ, đặc biệt khi cô ấy mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô ấy càng trở nên yếu ớt. Đến giờ cô vẫn không thể nào hiểu được, Nguyễn An vì sao lại có thể ra tay đến như vậy?”
Quả thật, không thể nhìn con người từ vẻ bề ngoài được.
Rượu có thể làm người ta mất hết thể diện. Những cảnh tượng vừa rồi trong phòng bệnh cứ hiện lên trong đầu cô, đặc biệt là dáng vẻ đây nước mắt của Nguyễn An, trông rất lương thiện và ăn năn. Tuy nhiên với công việc của một nhà báo, cô đã phỏng vấn rất nhiều trường hợp bạo lựa gia đình, hầu hết các ông chồng sau khi được tha thứ thì lại tiếp tục tái phạm và tồi tệ hơn….
Chỉ là, cô rất hi vọng Nguyễn An sẽ không …
Trương Tiểu Du mím chặt khóe miệng, không khỏi lẩm bầm: “Nếu như Nguyễn An thực sự có thể làm đúng như lời anh ta nói, thành tâm thay đổi lỗi lầm của mình, từ nay về sau không uống rượu nữa, không động tay chân với Giai Lệ nữa, vậy thực sự anh ấy đã có có hội để trở thành một người chống tối Trần Phong Sinh khẽ nói: “Hi vọng thế!”
Trương Tiểu Du giật mình, không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh đang nhìn ra ngoài khung cửa, con ngươi mờ mịt, tựa như không đáy.
Cô lo lắng hỏi: “Phong Sinh, anh làm sao thế?”
“Không sao!” Trần Phong Sinh khẽ nhích môi.
“Thật không? Trương Tiểu Du nhíu mày, không tin.
Trần Phong Sinh cúi đầu, thấy cô đang ngẩng mặt nhìn anh, đưa hay tay đặt lên vại cô, thấp giọng chuyển đề tài: “Anh đang nghĩ, tháng sau anh có thể sẽ chuyển phòng làm việc thành phòng trẻ em”
“Vậy có sớm quá không?” Trương Tiếu Du bị anh cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Không sớm đâu!” Trần Phong Sinh nói và đưa tay xoa cảm Trương Tiểu Du “Nhưng anh đang nghĩ có cần đổi sang một căn nhà khác, nhiều phòng hơn không!”
Trương Tiếu Du không đáp lại anh, anh đã hỏi những câu hỏi tương tự khi họ đi đến cửa hàng đồ sơ sinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, theo dự tính của bác sĩ sản khoa thì đợi sang đầu năm mới cô sẽ đón một sinh linh bé bòng ra đời Nhưng khi thấy những lời nói sau của anh, Trương Tiếu Du lại lắc đầu: “Cầm thú, chúng ta hãy sống ở đây đi!”
So với một ngôi nhà rộng rãi thoải mái, cô vẫn thích sống ở ngôi nhà nơi lúc đầu họ cưới nhau, cũng chính là khu chung cư gần sông mà hiện tại họ đang sống.
Bởi vì đó là nhà của anh ấy.
Trần Phong Sinh cong môi: “Được!”
Hoa huệ trong tay cô được đặt lên chiếc ghế, bên cạnh bó hoa hồng Nguyễn An đặt lúc nấy.
Tống Giai Lệ mỉm cười, nhưng khi cười có vẻ chạm đến các vết thương, khiến cô khẽ rít lên một tiếng trước khi trả lời: “Tôi không sao, chỉ là những vết thương ngoài da, bác sĩ nói sẽ sớm bình phục, quan sát hôm nay không có vấn đề gì thì ngày mai có thể ra viện rồi!”
Trương Tiểu Du gật đầu nói: “Thề thì tốt!”
Trần Phong Sinh trầm mặc tiến vào phòng bệnh, khẽ nói: “Giai Lệ, em có chắc là muốn tha thứ cho anh ta thêm một lần nữa không?”
Vẻ mặt Tống Giai Lệ ngưng lại một lãi, sau đó chậm dãi gật đầu :”Vâng..”
“Vừa nãy chắc hai người cũng đã nhìn thấy, Nguyễn An cầu xin em tha thứ, cũng đã thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa, em muốn cho anh ấy một cơ hội” Mặc dù Tống Giai Lệ đang là nói với cả hai người, nhưng ánh mất cô lại hướng về phía Trần Phong Sinh, giọng nói ngập ngừng: “Em tự có dự tính trong lòng, Phong Sinh, Tiếu Du, hai người không cần lo lắng!”
Trần Phong Sinh cổ họng khẽ nhúc nhích, không nói gì Sau khi y tá vào rút kim, cả hai người đã rời khỏi bệnh viện.
Đi qua cây cầu dài nối liền giữa hai tòa nhà nội trú và ngoại trú của bệnh ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm kính, phản chiếu hình bóng hai người đứng cạnh nhau, không ai nói với ai câu nào, trên mặt đây nét trầm tư.
Trương Tiểu Du lúc này cũng đang chìm đảm trong suy nghĩ của mình.
Những vết thương lân này của Tống Giai Lệ còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. Thành thực mà nói, cô đã bị sốc khi nhìn thấy cánh tay bầm tím dưới tay áo của Tống Giai Lệ, đặc biệt khi cô ấy mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô ấy càng trở nên yếu ớt. Đến giờ cô vẫn không thể nào hiểu được, Nguyễn An vì sao lại có thể ra tay đến như vậy?”
Quả thật, không thể nhìn con người từ vẻ bề ngoài được.
Rượu có thể làm người ta mất hết thể diện. Những cảnh tượng vừa rồi trong phòng bệnh cứ hiện lên trong đầu cô, đặc biệt là dáng vẻ đây nước mắt của Nguyễn An, trông rất lương thiện và ăn năn. Tuy nhiên với công việc của một nhà báo, cô đã phỏng vấn rất nhiều trường hợp bạo lựa gia đình, hầu hết các ông chồng sau khi được tha thứ thì lại tiếp tục tái phạm và tồi tệ hơn….
Chỉ là, cô rất hi vọng Nguyễn An sẽ không …
Trương Tiểu Du mím chặt khóe miệng, không khỏi lẩm bầm: “Nếu như Nguyễn An thực sự có thể làm đúng như lời anh ta nói, thành tâm thay đổi lỗi lầm của mình, từ nay về sau không uống rượu nữa, không động tay chân với Giai Lệ nữa, vậy thực sự anh ấy đã có có hội để trở thành một người chống tối Trần Phong Sinh khẽ nói: “Hi vọng thế!”
Trương Tiểu Du giật mình, không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh đang nhìn ra ngoài khung cửa, con ngươi mờ mịt, tựa như không đáy.
Cô lo lắng hỏi: “Phong Sinh, anh làm sao thế?”
“Không sao!” Trần Phong Sinh khẽ nhích môi.
“Thật không? Trương Tiểu Du nhíu mày, không tin.
Trần Phong Sinh cúi đầu, thấy cô đang ngẩng mặt nhìn anh, đưa hay tay đặt lên vại cô, thấp giọng chuyển đề tài: “Anh đang nghĩ, tháng sau anh có thể sẽ chuyển phòng làm việc thành phòng trẻ em”
“Vậy có sớm quá không?” Trương Tiếu Du bị anh cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Không sớm đâu!” Trần Phong Sinh nói và đưa tay xoa cảm Trương Tiểu Du “Nhưng anh đang nghĩ có cần đổi sang một căn nhà khác, nhiều phòng hơn không!”
Trương Tiếu Du không đáp lại anh, anh đã hỏi những câu hỏi tương tự khi họ đi đến cửa hàng đồ sơ sinh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, theo dự tính của bác sĩ sản khoa thì đợi sang đầu năm mới cô sẽ đón một sinh linh bé bòng ra đời Nhưng khi thấy những lời nói sau của anh, Trương Tiếu Du lại lắc đầu: “Cầm thú, chúng ta hãy sống ở đây đi!”
So với một ngôi nhà rộng rãi thoải mái, cô vẫn thích sống ở ngôi nhà nơi lúc đầu họ cưới nhau, cũng chính là khu chung cư gần sông mà hiện tại họ đang sống.
Bởi vì đó là nhà của anh ấy.
Trần Phong Sinh cong môi: “Được!”
Bình luận facebook