Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1606
Chương 1606
Trương Tiểu Du không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nó giống như một lớp mạng nhện mỏng manh nhẹ nhàng xet qua trong lòng, có chút cảm giác ngột ngạt.
Xử lý vết thương xong, Trần Phong Sinh đứng dậy khỏi giường, bóng dáng cao lớn đi tới cửa sổ sát đất.
Hai tay anh đút túi quần nhìn bầu trời đêm, anh nhíu mày quay đầu lại hỏi “Giai Lệ, tối nay có chuyện gì v; Tống Giai Lệ thở dài yếu ớt khi nghe những lời đó: “Em đã đệ đơn ly hôn rồi, em không muốn tiếp tục với anh ta thì tất nhiên không thể sống trong cái gọi là nhà đó được nữa. Em đã ở khách sạn này mấy ngày nay! Lúc đó em muốn tránh xa anh ấy nên đi vội vàng không có thời gian để mang đi nhiều thứ. Em muốn đợi có thời gian thì nói sau!”
“Gần đây, Nguyễn An ở nhà gần như cả ngày. Tối nay em tranh thủ anh ta vắng nhà muốn lẻn về thu dọn đồ đạc. Ai ngờ vừa dọn đồ được một nửa thì anh ta đột ngột quay lại! Anh ta uống rượu rồi cưỡng bức ép em không được ly hôn với anh ta nữa nếu không sẽ giết em. Em rất sợ hãi nên đã gọi cho anh để được giúp đỡ..”
‘Sau khi nói xong, Tống Giai Lệ nhảm mắt lại lộ vẻ đau khổ, trông giống như rất mệt mỏi Đôi mắt hoa đào của Trân Phong Sinh tối sâm lại, anh hỏi An không đồng ý ly hôn, em định làm gì?”
“Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, em không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này!” Tống Giai Lệ khế cau mày nhưng thái độ rất kiên quyết, có thế thấy cô ấy quyết tâm không để bị bạo hành thêm lần nào nữa: “Nếu không cần thiết thì em không muốn làm cho nó trở nên ồn ào như vậy, nhưng nếu anh ta vẫn kiên quyết không đồng ý như vậy thì em chỉ có thế ra tòa để đề nghị ly hôn!”
Trần Phong Sinh vừa nghe xong liền gật đầu, anh trầm giọng nói: “Anh có một luật sư riêng. Anh ấy rất nổi tiếng trong ngành. Hầu như không có vụ kiện tụng nào mà anh ấy không thể giải quyết được. Hãy để vụ ly hôn của em cho anh ấy. Dù sao thì Nguyễn An cũng có hành vi bạo lực gia đình nên em không nên trì hoãn việc đệ đơn ly hôn ra tòa!” “Được!” Tống Giai Lệ gật đầu sau đó nhìn Trương Tiểu Du bên cạnh cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Cũng may hai người đến kịp thời, nếu không đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì..Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi! Tôi thực sự quá khó chịu và sợ quá! Phong Sinh, cô Tiểu Du, cảm ơn hai người. Đã muộn rồi, hai người về nhà nghỉ ngơi đi!”
Trương Tiểu Du gật đầu: “Vậy thì cô mau nghỉ ngơi đi!”
Trần Phong Sinh sải bước tới, đôi mắt hoa đào dán chặt vào gương mặt Tống Giai Lệ: “Sáng mai em nhớ đến bệnh viện. Tốt nhất là nên làm báo cáo y tế. Anh cũng sẽ giúp em tìm ra báo cáo những lân em nhập viện trước đây. Tất cả đều tốt cho việc khởi tố ly hôn!”
“Được, em hiểu!” Tống Giai Lệ trả lời.
“Vậy bọn anh đi dây” Trần Phong Sinh vươn tay nắm lấy tay Trương Tiểu Du ngồi bên cạnh.
“Ừ” Tống Giai Lệ gật đầu và tiễn họ ra khỏi phòng.
Chiếc Cayenne màu đen lái đi rời khách sạn, cuối cùng về nhà Đọc theo đường đi cả hai đều không nói tiếng nào, Trương Tiểu Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh đường phố náo nhiệt chen vào chỉ còn lại một bóng người mờ nhạt Trần Phong Sinh lại thêm hai ca phẫu thuật nên tan sở đã rất muộn, hơn nữa lại chạy đến chỗ Tống Giai Lệ một lúc nên lúc trở về cũng đã mười giờ rồi.
Vào nhà tắm rửa xong hai người lần lượt lên giường đi ngủ.
Trương Tiểu Du đã hình thành đồng hồ sinh học riêng, mỗi ngày đúng mười giờ cô sẽ tự giác leo lên giường, nếu không phải bị anh kéo đi thì căn bản đã sớm ngủ gục đầu trên gối.
Chỉ là đêm nay cô không thể ngủ được.
Không hiểu vì sao mà ngay khi nhắm mắt lại thì hình ảnh tối nay lại lên trong mắt cô, hình ảnh Tống Giai Lệ nhào mình vào vòng tay của Trần Phong Sinh như một người chết đuối nắm được cành củi khô cũng như hình ảnh anh chắn trước mặt Giai Lệ bảo vệ cô ấy khỏi Nguyễn An…cứ quẩn quanh trong đầu cô lên Không thể nghĩ về chuyện này nữa!
Trương Tiểu Du nói thầm trong lòng rồi lặng lẽ trở mình Chỉ mới di chuyển một chút thì một cánh tay mạnh mẽ vươn ra từ phía sau ôm chặt lấy cô, cô cảm nhận được lồng ngực cường tráng của anh và nhiệt độ cơ thể truyền ra từ làn da của anh.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Không ngủ được à?”
“Ừ Trương Tiểu Du nói với giọng điệu ngái ngủ.”
Ngay lập tức, người lại bị anh lật như bánh xèo, trong bóng tối cô bất gặp đôi mắt hoa đào phong lưu và đa tình ấy.
Trương Tiểu Du không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nó giống như một lớp mạng nhện mỏng manh nhẹ nhàng xet qua trong lòng, có chút cảm giác ngột ngạt.
Xử lý vết thương xong, Trần Phong Sinh đứng dậy khỏi giường, bóng dáng cao lớn đi tới cửa sổ sát đất.
Hai tay anh đút túi quần nhìn bầu trời đêm, anh nhíu mày quay đầu lại hỏi “Giai Lệ, tối nay có chuyện gì v; Tống Giai Lệ thở dài yếu ớt khi nghe những lời đó: “Em đã đệ đơn ly hôn rồi, em không muốn tiếp tục với anh ta thì tất nhiên không thể sống trong cái gọi là nhà đó được nữa. Em đã ở khách sạn này mấy ngày nay! Lúc đó em muốn tránh xa anh ấy nên đi vội vàng không có thời gian để mang đi nhiều thứ. Em muốn đợi có thời gian thì nói sau!”
“Gần đây, Nguyễn An ở nhà gần như cả ngày. Tối nay em tranh thủ anh ta vắng nhà muốn lẻn về thu dọn đồ đạc. Ai ngờ vừa dọn đồ được một nửa thì anh ta đột ngột quay lại! Anh ta uống rượu rồi cưỡng bức ép em không được ly hôn với anh ta nữa nếu không sẽ giết em. Em rất sợ hãi nên đã gọi cho anh để được giúp đỡ..”
‘Sau khi nói xong, Tống Giai Lệ nhảm mắt lại lộ vẻ đau khổ, trông giống như rất mệt mỏi Đôi mắt hoa đào của Trân Phong Sinh tối sâm lại, anh hỏi An không đồng ý ly hôn, em định làm gì?”
“Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, em không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này!” Tống Giai Lệ khế cau mày nhưng thái độ rất kiên quyết, có thế thấy cô ấy quyết tâm không để bị bạo hành thêm lần nào nữa: “Nếu không cần thiết thì em không muốn làm cho nó trở nên ồn ào như vậy, nhưng nếu anh ta vẫn kiên quyết không đồng ý như vậy thì em chỉ có thế ra tòa để đề nghị ly hôn!”
Trần Phong Sinh vừa nghe xong liền gật đầu, anh trầm giọng nói: “Anh có một luật sư riêng. Anh ấy rất nổi tiếng trong ngành. Hầu như không có vụ kiện tụng nào mà anh ấy không thể giải quyết được. Hãy để vụ ly hôn của em cho anh ấy. Dù sao thì Nguyễn An cũng có hành vi bạo lực gia đình nên em không nên trì hoãn việc đệ đơn ly hôn ra tòa!” “Được!” Tống Giai Lệ gật đầu sau đó nhìn Trương Tiểu Du bên cạnh cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Cũng may hai người đến kịp thời, nếu không đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì..Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi! Tôi thực sự quá khó chịu và sợ quá! Phong Sinh, cô Tiểu Du, cảm ơn hai người. Đã muộn rồi, hai người về nhà nghỉ ngơi đi!”
Trương Tiểu Du gật đầu: “Vậy thì cô mau nghỉ ngơi đi!”
Trần Phong Sinh sải bước tới, đôi mắt hoa đào dán chặt vào gương mặt Tống Giai Lệ: “Sáng mai em nhớ đến bệnh viện. Tốt nhất là nên làm báo cáo y tế. Anh cũng sẽ giúp em tìm ra báo cáo những lân em nhập viện trước đây. Tất cả đều tốt cho việc khởi tố ly hôn!”
“Được, em hiểu!” Tống Giai Lệ trả lời.
“Vậy bọn anh đi dây” Trần Phong Sinh vươn tay nắm lấy tay Trương Tiểu Du ngồi bên cạnh.
“Ừ” Tống Giai Lệ gật đầu và tiễn họ ra khỏi phòng.
Chiếc Cayenne màu đen lái đi rời khách sạn, cuối cùng về nhà Đọc theo đường đi cả hai đều không nói tiếng nào, Trương Tiểu Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh đường phố náo nhiệt chen vào chỉ còn lại một bóng người mờ nhạt Trần Phong Sinh lại thêm hai ca phẫu thuật nên tan sở đã rất muộn, hơn nữa lại chạy đến chỗ Tống Giai Lệ một lúc nên lúc trở về cũng đã mười giờ rồi.
Vào nhà tắm rửa xong hai người lần lượt lên giường đi ngủ.
Trương Tiểu Du đã hình thành đồng hồ sinh học riêng, mỗi ngày đúng mười giờ cô sẽ tự giác leo lên giường, nếu không phải bị anh kéo đi thì căn bản đã sớm ngủ gục đầu trên gối.
Chỉ là đêm nay cô không thể ngủ được.
Không hiểu vì sao mà ngay khi nhắm mắt lại thì hình ảnh tối nay lại lên trong mắt cô, hình ảnh Tống Giai Lệ nhào mình vào vòng tay của Trần Phong Sinh như một người chết đuối nắm được cành củi khô cũng như hình ảnh anh chắn trước mặt Giai Lệ bảo vệ cô ấy khỏi Nguyễn An…cứ quẩn quanh trong đầu cô lên Không thể nghĩ về chuyện này nữa!
Trương Tiểu Du nói thầm trong lòng rồi lặng lẽ trở mình Chỉ mới di chuyển một chút thì một cánh tay mạnh mẽ vươn ra từ phía sau ôm chặt lấy cô, cô cảm nhận được lồng ngực cường tráng của anh và nhiệt độ cơ thể truyền ra từ làn da của anh.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Không ngủ được à?”
“Ừ Trương Tiểu Du nói với giọng điệu ngái ngủ.”
Ngay lập tức, người lại bị anh lật như bánh xèo, trong bóng tối cô bất gặp đôi mắt hoa đào phong lưu và đa tình ấy.
Bình luận facebook