Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1642
Chương 1642
Không khí trong phòng vắng lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát đĩa.
Giống như vừa nấy, Trương Tiểu Du cụp mắt xuống, dường như càng tránh giao tiếp bảng mắt với anh càng tốt.
Ăn hết nửa bát cơm, cô đặt đũa xuống, với ý định sẽ kết thúc bữa ăn.
Thấy vậy, Trần Phong Sinh gắp hai miếng thịt chua ngọt bỏ vào bát của cô: “Cá vàng nhỏ, ăn thêm một chứt nữa đi, đứa bé cần được bồi bổ!”
“Biết rồi!” Trương Tiểu Du thì thào.
Cô im lặng, lại cầm đữa lên, ăn tiếp bát cơm của mình.
Có vẻ như mỗi khi anh nhắc đến chuyện của đứa bé như thế này, cô ấy sẽ rất hợp tác, có thể thấy rằng cô ấy rất lo lắng rằng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng và đang cố gắng chăm sóc nó cẩn thận nhất có thế Trần Phong Sinh nhìn cô ăn hai miếng thịt thăn, đang nghĩ tới việc múc cho.
cô một bát canh sườn heo thì cô đột nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn anh, mím miệng nói: “Cầm thú, em tính đi làm vào ngày mail”
Nghe vậy, lông mày anh khế nhãn lại.
Phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Kể từ lần trước nị cô luôn nghỉ ốm để dưỡng sức ở nhà, nhưng nghĩ chán, nếu đi làm, cô có thể nói chuyện với đồng nghiệp mỗi ngày. Tâm tình có thể sẽ tốt hơn một chút.
iu đưa đi cấp cứu, “Được rồi, anh sẽ đưa em đi!” Sau khi cân nhắc nhiều lần, Trần Phong Sinh trâm ngâm đồng ý.
Trần Phong Sinh tiếp đó lại nói thêm câu: “Em nên nói với lãnh đạo một tiếng, không nên để mình quá mệt nhọc”
“Em biết!” Trương Tiểu Du gật đầu Không cần anh nói, cô cũng sẽ chú ý chuyện này.
Ăn xong chén cơm, Trương Tiếu Du buông đũa xuống, cô cuối cùng có thế đứng dậy, đi thẳng một mạch trở lại phòng ngủ lần nữa.
Ban đêm im ảng, cửa sổ trên lầu cao tầng lần lượt đóng lại.
Trần Phong Sinh kéo cửa phòng tắm, lúc anh quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, Trương Tiểu Du đã cuộn chăn ngủ trên giường rồi, ánh đèn đầu giường mờ nhạt,mắt cô nhắm lại, lông mi cong lên hai đạo bóng mờ.
Trên chiếc giường lớn, cô giống như là cố ý tránh anh vậy, co rúc ở cạnh bên giường, nhường ra khoảng cách rất rộng.
Trần Phong Sinh nhẹ nhàng đi tới vén chăn lên, anh tắt đèn đi, bóng tối tràn ngập cả căn phòng.
Anh nằm ở đó không động đậy cho đến khi hô hấp cô đã đều, ngủ rất say, anh mới cẩn thận đưa cánh tay qua đem cô ôm từng chút một vào trong ngực mình, môi mỏng nhẹ rơi vào trên mí mắt cô.
Sáng sớm hôm sau, chiếc Cayenne màu đen từ tiểu khu nhà trọ Lâm Giang chạy ra.
Trần Phong Sinh đưa cô đến đài truyền hình trước, sau đó anh mới trở về lại bệnh viện, sáng và chiều đều có một ca giải phẫu nên cũng không tính là bận rộn.
Sau ca giải phẫu cuối cùng của buổi chiều, cũng như mọi khi anh đi tới trước thùng rác, đem mũ trùm đầu, khẩu trang và bao tay dùng một lần toàn bộ vứt vào sọt rác, lắc lắc giãn xương cổ, sau đó đi thang máy trở về phòng.
Người bệnh cần giải phẫu là một em bé bệnh tim bẩm sinh, độ khó khá cao, giải phẫu xong cũng đã hơn năm giờ.
Trong dạ dày cảm thấy trống rỗng nhưng đã đến nhanh lúc tan việc, Trần Phong Sinh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Trương Tiểu Du, thời điểm anh còn chưa kịp bấm số, anh liền thấy có một nữ y tá thần sắc hốt hoảng ở đối diện chạy tới nói: ‘Không xong rồi bác sĩ SinhI”
“Thế nào?” Trần Phong Sinh lông mày nhăn lại.
Nữ y tá chỉ phía trước hành lang và nói: “Có bệnh nhân quấy rối…”
Trần Phong Sinh nghe vậy, đôi mắt quả đào nhìn sang phía xa, đúng là thấy dường như vây quanh không ít người, có cả bệnh nhân cùng người thăm bệnh chen ở đó xem náo nhiệt, tiếng vang rất ồn ào.
Anh trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Nữ y tá quay đầu liếc nhìn, ấp úng nói “Hình như là tìm anh, bây giờ họ đang ở phòng làm việc của anh, hình như đập cái ghế, có điều là nhìn xem lại không giống như là bệnh nhân ở bệnh viện chúng ta, hình như là người quen của anh, trong miệng không ngừng kêu tên anh”
Không khí trong phòng vắng lặng, chỉ có tiếng đũa chạm vào bát đĩa.
Giống như vừa nấy, Trương Tiểu Du cụp mắt xuống, dường như càng tránh giao tiếp bảng mắt với anh càng tốt.
Ăn hết nửa bát cơm, cô đặt đũa xuống, với ý định sẽ kết thúc bữa ăn.
Thấy vậy, Trần Phong Sinh gắp hai miếng thịt chua ngọt bỏ vào bát của cô: “Cá vàng nhỏ, ăn thêm một chứt nữa đi, đứa bé cần được bồi bổ!”
“Biết rồi!” Trương Tiểu Du thì thào.
Cô im lặng, lại cầm đữa lên, ăn tiếp bát cơm của mình.
Có vẻ như mỗi khi anh nhắc đến chuyện của đứa bé như thế này, cô ấy sẽ rất hợp tác, có thể thấy rằng cô ấy rất lo lắng rằng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng và đang cố gắng chăm sóc nó cẩn thận nhất có thế Trần Phong Sinh nhìn cô ăn hai miếng thịt thăn, đang nghĩ tới việc múc cho.
cô một bát canh sườn heo thì cô đột nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn anh, mím miệng nói: “Cầm thú, em tính đi làm vào ngày mail”
Nghe vậy, lông mày anh khế nhãn lại.
Phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Kể từ lần trước nị cô luôn nghỉ ốm để dưỡng sức ở nhà, nhưng nghĩ chán, nếu đi làm, cô có thể nói chuyện với đồng nghiệp mỗi ngày. Tâm tình có thể sẽ tốt hơn một chút.
iu đưa đi cấp cứu, “Được rồi, anh sẽ đưa em đi!” Sau khi cân nhắc nhiều lần, Trần Phong Sinh trâm ngâm đồng ý.
Trần Phong Sinh tiếp đó lại nói thêm câu: “Em nên nói với lãnh đạo một tiếng, không nên để mình quá mệt nhọc”
“Em biết!” Trương Tiểu Du gật đầu Không cần anh nói, cô cũng sẽ chú ý chuyện này.
Ăn xong chén cơm, Trương Tiếu Du buông đũa xuống, cô cuối cùng có thế đứng dậy, đi thẳng một mạch trở lại phòng ngủ lần nữa.
Ban đêm im ảng, cửa sổ trên lầu cao tầng lần lượt đóng lại.
Trần Phong Sinh kéo cửa phòng tắm, lúc anh quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, Trương Tiểu Du đã cuộn chăn ngủ trên giường rồi, ánh đèn đầu giường mờ nhạt,mắt cô nhắm lại, lông mi cong lên hai đạo bóng mờ.
Trên chiếc giường lớn, cô giống như là cố ý tránh anh vậy, co rúc ở cạnh bên giường, nhường ra khoảng cách rất rộng.
Trần Phong Sinh nhẹ nhàng đi tới vén chăn lên, anh tắt đèn đi, bóng tối tràn ngập cả căn phòng.
Anh nằm ở đó không động đậy cho đến khi hô hấp cô đã đều, ngủ rất say, anh mới cẩn thận đưa cánh tay qua đem cô ôm từng chút một vào trong ngực mình, môi mỏng nhẹ rơi vào trên mí mắt cô.
Sáng sớm hôm sau, chiếc Cayenne màu đen từ tiểu khu nhà trọ Lâm Giang chạy ra.
Trần Phong Sinh đưa cô đến đài truyền hình trước, sau đó anh mới trở về lại bệnh viện, sáng và chiều đều có một ca giải phẫu nên cũng không tính là bận rộn.
Sau ca giải phẫu cuối cùng của buổi chiều, cũng như mọi khi anh đi tới trước thùng rác, đem mũ trùm đầu, khẩu trang và bao tay dùng một lần toàn bộ vứt vào sọt rác, lắc lắc giãn xương cổ, sau đó đi thang máy trở về phòng.
Người bệnh cần giải phẫu là một em bé bệnh tim bẩm sinh, độ khó khá cao, giải phẫu xong cũng đã hơn năm giờ.
Trong dạ dày cảm thấy trống rỗng nhưng đã đến nhanh lúc tan việc, Trần Phong Sinh lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Trương Tiểu Du, thời điểm anh còn chưa kịp bấm số, anh liền thấy có một nữ y tá thần sắc hốt hoảng ở đối diện chạy tới nói: ‘Không xong rồi bác sĩ SinhI”
“Thế nào?” Trần Phong Sinh lông mày nhăn lại.
Nữ y tá chỉ phía trước hành lang và nói: “Có bệnh nhân quấy rối…”
Trần Phong Sinh nghe vậy, đôi mắt quả đào nhìn sang phía xa, đúng là thấy dường như vây quanh không ít người, có cả bệnh nhân cùng người thăm bệnh chen ở đó xem náo nhiệt, tiếng vang rất ồn ào.
Anh trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Nữ y tá quay đầu liếc nhìn, ấp úng nói “Hình như là tìm anh, bây giờ họ đang ở phòng làm việc của anh, hình như đập cái ghế, có điều là nhìn xem lại không giống như là bệnh nhân ở bệnh viện chúng ta, hình như là người quen của anh, trong miệng không ngừng kêu tên anh”
Bình luận facebook