Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1649
Chương 1649
Mũ lưỡi trai được dùng để che giấu đã được lấy xuống, tóc thì bị đè không ra hình dạng gì, nhìn qua càng giống mấy thành phần tội phạm.
Trương Tiểu Du thấy anh ta cầm điện thoại di động, dường như gửi cái tin nhắn cho ai đó xong, liền đem Sim điện thoại tháo gỡ ra Sim điện thoại nhỏ nhỏ trực tiếp bị ném trong chai nước suối, sau đó l nữa từ trong túi móc ra một thẻ sim điện thoại khác, mở ra rồi gắn vào bên trong điện thoại di động.
Hành động như vậy nhìn rất kỳ lạ, đồng thời cũng đế cho người khác cảm thấy không được bình thường, làm cho nội tâm cô cảm thấy sợ hãi.
Cô không biết Nguyễn An đóng vai thành tài xế taxi, mục đích rốt cuộc là vì ao lại đem mình trói tới, không giống với lúc trước ở trên xe taxi phản ứng kịch vào lúc này bả vai cô co lại không có lên tiếng.
Dù sao trước mắt thì cũng đã bị trói, không cách cầu cứu, bây giờ cô ngay cả mình ở đâu cũng không biết, lại không dám đi chọc giận đối phương.
Lỡ may động tay động chân, cô còn đứa bé trong bụng cần phải được bảo vệ, cho nên cô chỉ có thể yên lặng.
Ở bên cạnh chai nước suối có một chai rượu mạnh.
Nguyễn An cũng không có để ý tới cô, liền tự động ngồi xuống, mở ra nắp chai rượu, ngẩng đầu uống một hơi thật mạnh, không bao lâu thì cũng chỉ còn lại gần nửa bình.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu.
Trương Tiếu Du rất khấn trương, có chút không rét mà run, nhất là khi thấy ánh mắt Nguyễn An đã trở nên đỏ lên lại đục ngầu.
Bỗng dưng, Nguyễn An xách bình rượu hướng cô đi tới.
Trương Tiểu Du cũng nín lại hơi thở, hai tay bị trói không ngừng toát mồ hôi ra ngoài, chốc lát liền ướt cả lòng bàn tay.
Hình ảnh đáng sợ trước kia cô từng thấy khi anh ta bạo lực Tống Giai Lệ, bây giờ lại lần lượt hiện ra, biết rõ tính cách anh ta có một mặt bạo lực như vậy, cô thật sự rất sợ anh ta sẽ đập bình rượu kia về phía đầu mình.
Cho dù tim đã đập nhanh liên tục, Trương Tiểu Du cũng cố gắng không để biểu hiện của mình lộ ra quá sợ hãi, nuốt nước miếng một cái, để cho thanh âm của mình ổn định hơn một chút, thay đổi thái độ khi cô còn ở trong xe, trở nên lấy lòng: “Anh Nguyễn An, anh trói tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Nguyễn An cất bước đi đến trước mặt cô, ánh đèn chiếu vào làm lộ ra sắc mặt âm u của anh ta.
Liếm môi, Trương Tiểu Du cố gắng cùng đối phương câu thông: “Mọi người cũng coi như là quen biết, tôi sẽ không tính toán theo anh, cũng sẽ không trách anh, bây giờ anh cởi ra sợi dây thả tôi, để tôi rời đi có được hay.
không?”
“Thả cô rời đi?” Nguyễn An nheo mắt.
“Đúng!” Trương Tiểu Du liền vội vàng gật đầu, nín thở nói Trong lòng mong mỏi lời nói của mình làm cho anh ta có thể suy nghĩ lại, nhưng mà sự thật chứng minh là không có khả năng, Nguyễn An không có ý định thả ra cô, mà là cười lạnh: “Mục đích của tôi còn không có đạt tới, làm sao.
có thể thả cô đi?”
Mục đích?
Trương Tiểu Du cau mày, đối với lời anh ta nói cảm thấy nghỉ ngờ.
Trong lòng lại dường như đoán được cái gì mơ hồ, chỉ là không dám xác nhận.
Trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu của Nguyễn An từ trên mặt cô đã đời đi, từ trong túi móc ra điện thoại di động, sau đó lần nữa mở máy, đến khi màn hình sáng lên liền nhấn dãy số gọi nói: ” Này, Trần Phong Sinh!”
Trương Tiểu Du cẳn khóe miệng.
Âm thanh giận dữ đến hung ác của Trần Phong Sinh hét lên trong điện thoại: “Nguyễn An, anh muốn làm gì, đem vợ tôi thả ra”
“Trần Phong Sinh, nếu anh muốn tôi thả vợ anh, rất dễ dàng nha” Nguyễn An cũng rất tức giận như vậy, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, tức giận hét: “Anh lại đem vợ tôi giao ra đây”
Mũ lưỡi trai được dùng để che giấu đã được lấy xuống, tóc thì bị đè không ra hình dạng gì, nhìn qua càng giống mấy thành phần tội phạm.
Trương Tiểu Du thấy anh ta cầm điện thoại di động, dường như gửi cái tin nhắn cho ai đó xong, liền đem Sim điện thoại tháo gỡ ra Sim điện thoại nhỏ nhỏ trực tiếp bị ném trong chai nước suối, sau đó l nữa từ trong túi móc ra một thẻ sim điện thoại khác, mở ra rồi gắn vào bên trong điện thoại di động.
Hành động như vậy nhìn rất kỳ lạ, đồng thời cũng đế cho người khác cảm thấy không được bình thường, làm cho nội tâm cô cảm thấy sợ hãi.
Cô không biết Nguyễn An đóng vai thành tài xế taxi, mục đích rốt cuộc là vì ao lại đem mình trói tới, không giống với lúc trước ở trên xe taxi phản ứng kịch vào lúc này bả vai cô co lại không có lên tiếng.
Dù sao trước mắt thì cũng đã bị trói, không cách cầu cứu, bây giờ cô ngay cả mình ở đâu cũng không biết, lại không dám đi chọc giận đối phương.
Lỡ may động tay động chân, cô còn đứa bé trong bụng cần phải được bảo vệ, cho nên cô chỉ có thể yên lặng.
Ở bên cạnh chai nước suối có một chai rượu mạnh.
Nguyễn An cũng không có để ý tới cô, liền tự động ngồi xuống, mở ra nắp chai rượu, ngẩng đầu uống một hơi thật mạnh, không bao lâu thì cũng chỉ còn lại gần nửa bình.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu.
Trương Tiếu Du rất khấn trương, có chút không rét mà run, nhất là khi thấy ánh mắt Nguyễn An đã trở nên đỏ lên lại đục ngầu.
Bỗng dưng, Nguyễn An xách bình rượu hướng cô đi tới.
Trương Tiểu Du cũng nín lại hơi thở, hai tay bị trói không ngừng toát mồ hôi ra ngoài, chốc lát liền ướt cả lòng bàn tay.
Hình ảnh đáng sợ trước kia cô từng thấy khi anh ta bạo lực Tống Giai Lệ, bây giờ lại lần lượt hiện ra, biết rõ tính cách anh ta có một mặt bạo lực như vậy, cô thật sự rất sợ anh ta sẽ đập bình rượu kia về phía đầu mình.
Cho dù tim đã đập nhanh liên tục, Trương Tiểu Du cũng cố gắng không để biểu hiện của mình lộ ra quá sợ hãi, nuốt nước miếng một cái, để cho thanh âm của mình ổn định hơn một chút, thay đổi thái độ khi cô còn ở trong xe, trở nên lấy lòng: “Anh Nguyễn An, anh trói tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Nguyễn An cất bước đi đến trước mặt cô, ánh đèn chiếu vào làm lộ ra sắc mặt âm u của anh ta.
Liếm môi, Trương Tiểu Du cố gắng cùng đối phương câu thông: “Mọi người cũng coi như là quen biết, tôi sẽ không tính toán theo anh, cũng sẽ không trách anh, bây giờ anh cởi ra sợi dây thả tôi, để tôi rời đi có được hay.
không?”
“Thả cô rời đi?” Nguyễn An nheo mắt.
“Đúng!” Trương Tiểu Du liền vội vàng gật đầu, nín thở nói Trong lòng mong mỏi lời nói của mình làm cho anh ta có thể suy nghĩ lại, nhưng mà sự thật chứng minh là không có khả năng, Nguyễn An không có ý định thả ra cô, mà là cười lạnh: “Mục đích của tôi còn không có đạt tới, làm sao.
có thể thả cô đi?”
Mục đích?
Trương Tiểu Du cau mày, đối với lời anh ta nói cảm thấy nghỉ ngờ.
Trong lòng lại dường như đoán được cái gì mơ hồ, chỉ là không dám xác nhận.
Trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu của Nguyễn An từ trên mặt cô đã đời đi, từ trong túi móc ra điện thoại di động, sau đó lần nữa mở máy, đến khi màn hình sáng lên liền nhấn dãy số gọi nói: ” Này, Trần Phong Sinh!”
Trương Tiểu Du cẳn khóe miệng.
Âm thanh giận dữ đến hung ác của Trần Phong Sinh hét lên trong điện thoại: “Nguyễn An, anh muốn làm gì, đem vợ tôi thả ra”
“Trần Phong Sinh, nếu anh muốn tôi thả vợ anh, rất dễ dàng nha” Nguyễn An cũng rất tức giận như vậy, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, tức giận hét: “Anh lại đem vợ tôi giao ra đây”
Bình luận facebook