Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1669
Chương 1669
Thôi cũng được!
Nếu lựa chọn hai đường song song, cũng dứt khoát như vậy đi!
Trương Tiểu Du ưỡn thẳng sống lưng, bước chân không dừng lại Sau khi chuyển máy bay và một chuyến bay dài, lúc cô đến Nam Phi đã là sáng ngày hôm sau.
Nam Phi là khu kinh tế lớn thứ hai ở châu Phi, người dân cũng có mức sống khá cao. So với các quốc gia khác ở châu Phi cũng có rềền kinh tế ốn định hơn.
Khác hẳn với tình trạng nghèo khó hiện nay của người dân châu Phi bình thường. Cuộc sống ở tương đối thoải mái, chẳng qua là khí hậu hơi có chút không thích ứng.
Người địa phương có tiếp xúc cùng với cô là một người phụ nữ da đen tuổi gần gần với dì nhỏ, nhìn rất chuyên nghiệp, cũng rất nhiệt tình. Đầu tiên là dẫn cô đi làm quen một vòng ở nơi làm việc, sau đó đến khu kí túc xá nhân viên, sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Khu kí túc xá dường như đã được xây dựng từ lâu, ở gần khu cao ốc văn phòng, không có thang máy. Khu nhà cao sáu tầng, bên trong rất sạch sẽ chỉnh te, phần lớn đều là nhân viên từ nước ngoài đến làm việc.
Lúc Trương Tiểu Du vào trong, cô gái trẻ ở bên cạnh phòng cô dùng tiếng Anh hỏi: “Người Việt?”
“Đúng vậy!” Cô cười dùng tiếng Việt trả lời.
Cô gái trẻ rõ ràng rất hưng phấn, thanh âm mang chút giọng địa phương khá nặng: “Tốt quát Tên tôi là Thanh Tuyền, chúng ta cùng làm việc chung một chỗ đó! Cuối cùng cũng được gặp đồng hương rồi. Tôi cũng mới vừa bị điều tới hơn một tháng, sau này chúng ta vừa là hàng xóm lại là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé!”
“Được!” Trương Tiểu Du cũng thật vui mừng.
Ở đất nước xa lạ này, có thể gặp phải đồng hương, thì có thể nói cảm giác vô cùng thân thiết.
Bởi vì còn phải vào ở kí túc xá, cũng chưa thể nói chuyện phiếm được nhiều, sau khi chào hỏi đơn giản, cô liền theo người phụ nữ da đen vào phòng của mình. Có thể thấy rất rõ ràng đây là kiểu phòng đơn. Một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, còn có một nhà bếp nhỏ thiết kế kiểu không gian mở.
Người phụ nữ da đen dẫn cô đi tham quan một lần, sau đó đưa chìa khóa cho cô, dùng tiếng Anh dặn dò nói: “Tôi còn phải trở về đài truyền hình, sau này có chuyện gì cô có thể gọi tôi. Tôi cũng ở tại lầu này!”
“Được, cảm ơn!” Trương Tiểu Du cảm ơn người nọ.
Sau khi tiễn người nọ đi, cô đóng cửa kí túc xá lại, mặc dù nói người ở gian phòng này trước đó mới vừa đi không mấy ngày, nhưng vẫn có không ít bụi băm, cần phải quét dọn thật sạch một phen. Hơn nữa cô vừa mới đến, cũng cần mua chút đồ dùng hàng ngày, vừa hay ở dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi.
Đến khi thu xếp ổn thỏa hết thảy, sắc trời bên ngoài cũng đã tối.
Thức ăn bản địa cô có chút ăn không quen, phần ăn mua rồi hầu như không động đến. Nam Phi và trong nước chênh lệch thời gian tới năm giờ. Vào lúc này, ở trong nước đang khoảng ba bốn giờ sáng. Cô mệt mỏi mệt rã rời, vén chăn leo lên giường.
Nhìn trần nhà xa lạ, Trương Tiểu Du đến lúc này mới có chút cảm giác thật, cô thật sự đã rời khỏi Sài Gòn, đi tới một đất nước rất xa.
Hít sâu một hơi, cô động viên tỉnh thần mình, một lần nữa đối mặt với cuộc sống mới!
Lúc đang muốn tắt đèn đi ngủ, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ban đầu cho là ảo giác, chờ lúc tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, cô mới ý thức được chính xác là gõ cửa của mình.
Trương Tiểu Du cau mày, theo lý mà nói lúc này sẽ không có người đến gõ cửa mới đúng. Huống chỉ cô buối chiều mới vừa dọn tới, đừng nói cả tòa nhà, chứ cả tầng này cô cũng chỉ biết có hai người “Ai đó?”
Cô khoác áo khoác, kéo lê dép lê đi về phía cửa.
Ngoài cửa không có tiếng ai đáp lại, chẳng qua là tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, mắt mèo dường như đã quá cũ, không thấy rõ lầm. Dù sao cũng đang ở một nước lạ, trong lòng Trương Tiểu Du ít nhiều cũng có chút sợ hãi, càng cảnh giác hơn, không dám tùy tiện mở cửa ra.
Thôi cũng được!
Nếu lựa chọn hai đường song song, cũng dứt khoát như vậy đi!
Trương Tiểu Du ưỡn thẳng sống lưng, bước chân không dừng lại Sau khi chuyển máy bay và một chuyến bay dài, lúc cô đến Nam Phi đã là sáng ngày hôm sau.
Nam Phi là khu kinh tế lớn thứ hai ở châu Phi, người dân cũng có mức sống khá cao. So với các quốc gia khác ở châu Phi cũng có rềền kinh tế ốn định hơn.
Khác hẳn với tình trạng nghèo khó hiện nay của người dân châu Phi bình thường. Cuộc sống ở tương đối thoải mái, chẳng qua là khí hậu hơi có chút không thích ứng.
Người địa phương có tiếp xúc cùng với cô là một người phụ nữ da đen tuổi gần gần với dì nhỏ, nhìn rất chuyên nghiệp, cũng rất nhiệt tình. Đầu tiên là dẫn cô đi làm quen một vòng ở nơi làm việc, sau đó đến khu kí túc xá nhân viên, sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Khu kí túc xá dường như đã được xây dựng từ lâu, ở gần khu cao ốc văn phòng, không có thang máy. Khu nhà cao sáu tầng, bên trong rất sạch sẽ chỉnh te, phần lớn đều là nhân viên từ nước ngoài đến làm việc.
Lúc Trương Tiểu Du vào trong, cô gái trẻ ở bên cạnh phòng cô dùng tiếng Anh hỏi: “Người Việt?”
“Đúng vậy!” Cô cười dùng tiếng Việt trả lời.
Cô gái trẻ rõ ràng rất hưng phấn, thanh âm mang chút giọng địa phương khá nặng: “Tốt quát Tên tôi là Thanh Tuyền, chúng ta cùng làm việc chung một chỗ đó! Cuối cùng cũng được gặp đồng hương rồi. Tôi cũng mới vừa bị điều tới hơn một tháng, sau này chúng ta vừa là hàng xóm lại là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé!”
“Được!” Trương Tiểu Du cũng thật vui mừng.
Ở đất nước xa lạ này, có thể gặp phải đồng hương, thì có thể nói cảm giác vô cùng thân thiết.
Bởi vì còn phải vào ở kí túc xá, cũng chưa thể nói chuyện phiếm được nhiều, sau khi chào hỏi đơn giản, cô liền theo người phụ nữ da đen vào phòng của mình. Có thể thấy rất rõ ràng đây là kiểu phòng đơn. Một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, còn có một nhà bếp nhỏ thiết kế kiểu không gian mở.
Người phụ nữ da đen dẫn cô đi tham quan một lần, sau đó đưa chìa khóa cho cô, dùng tiếng Anh dặn dò nói: “Tôi còn phải trở về đài truyền hình, sau này có chuyện gì cô có thể gọi tôi. Tôi cũng ở tại lầu này!”
“Được, cảm ơn!” Trương Tiểu Du cảm ơn người nọ.
Sau khi tiễn người nọ đi, cô đóng cửa kí túc xá lại, mặc dù nói người ở gian phòng này trước đó mới vừa đi không mấy ngày, nhưng vẫn có không ít bụi băm, cần phải quét dọn thật sạch một phen. Hơn nữa cô vừa mới đến, cũng cần mua chút đồ dùng hàng ngày, vừa hay ở dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi.
Đến khi thu xếp ổn thỏa hết thảy, sắc trời bên ngoài cũng đã tối.
Thức ăn bản địa cô có chút ăn không quen, phần ăn mua rồi hầu như không động đến. Nam Phi và trong nước chênh lệch thời gian tới năm giờ. Vào lúc này, ở trong nước đang khoảng ba bốn giờ sáng. Cô mệt mỏi mệt rã rời, vén chăn leo lên giường.
Nhìn trần nhà xa lạ, Trương Tiểu Du đến lúc này mới có chút cảm giác thật, cô thật sự đã rời khỏi Sài Gòn, đi tới một đất nước rất xa.
Hít sâu một hơi, cô động viên tỉnh thần mình, một lần nữa đối mặt với cuộc sống mới!
Lúc đang muốn tắt đèn đi ngủ, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ban đầu cho là ảo giác, chờ lúc tiếng gõ cửa kéo dài không ngừng, cô mới ý thức được chính xác là gõ cửa của mình.
Trương Tiểu Du cau mày, theo lý mà nói lúc này sẽ không có người đến gõ cửa mới đúng. Huống chỉ cô buối chiều mới vừa dọn tới, đừng nói cả tòa nhà, chứ cả tầng này cô cũng chỉ biết có hai người “Ai đó?”
Cô khoác áo khoác, kéo lê dép lê đi về phía cửa.
Ngoài cửa không có tiếng ai đáp lại, chẳng qua là tiếng gõ cửa vẫn còn vang lên, mắt mèo dường như đã quá cũ, không thấy rõ lầm. Dù sao cũng đang ở một nước lạ, trong lòng Trương Tiểu Du ít nhiều cũng có chút sợ hãi, càng cảnh giác hơn, không dám tùy tiện mở cửa ra.
Bình luận facebook