Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1684
Chương 1684
“BI” Thanh Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, ngập ngừng hỏi: “Chị Tiểu Du, khụ khụ, hai người không phải là tính quay lại nối tình xưa đấy chứ?
Trương Tiểu Du cười bất lực, “Cất chuyện phiếm trong đầu đi, đừng nhiều chuyện nữa, mau tìm bác sĩ xử lý vết thương trên trán đi”
Thanh Tuyền đưa tay đụng trán mình một cái, nhếch miệng khà khà cười, sau đó liền đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Sau khi lực lượng cứu hộ xuất hiện, những người bị mắc kẹt cũng đã được cứu và có hy vọng. Mặc dù các khu ổ chuột không có tòa nhà cao tầng, chúng rất gần với những ngọn núi, nhưng cũng nguy hiểm, vì vậy có một nhân viên quân sự. Những người sống sót đã được di chuyển đến một nơi an toàn gần đó.
Hết đợt này đến đợt khác, ngày càng nhiều người được cứu ra an toàn.
Trương Tiểu Du nhìn quanh, có vẻ như từ đầu đến cuối không nhìn thấy cô bé da đen, cô không biết cô ấy có đang đi cùng mọi người hay không.Đang lo lắng bỗng cô nhìn thấy cô bé đang sợ hãi chạy về phía mình Cô vội vàng đỡ lấy cô gái da đen nhỏ bé, chỉ nghe thấy được sự lo lắng và tiếng anh lộn xộn “Miss! please—help—me!”
Cô bé da đen ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt rưng rưng đầy nước mắt, lắm nhảm rất nhiều điều, như sợ cô nghe không hiểu, cô bé chỉ về một hướng nào đó phía sau, rồi vội vàng ra hiệu vị trí của ngực trái cô bé làm ra dáng vẻ đau đớn.
Trương Tiểu Du nhanh chóng cúi người an ủi cô gái da đen nhỏ, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn các bác sĩ và binh lính đang vội vàng, cắn chặt môi, kéo cô bé vào trong đám đông.
Có một người bị thương vừa được cứu ra khỏi đống đổ nát đang nắm trên cáng, tiếp sau anh ta là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, dáng người đang khâu và băng bó đơn giản, cô vội vàng chạy tới và dừng lại phía sau.
Thấy anh nhướng mày tập trung mà không phát hiện ra mình, Trương Tiểu Du do dự vươn tay nắm lấy khuỷu tay của anh “Cầm thú…”
Khoảnh khắc chạm vào nhau, cả hai người đều thở gấp.
Mặc dù là cách vải vóc, cũng có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh và sự đụng chạm nóng bỏng của cánh tay nhỏ dưới da của anh.
Chỉ là không phải lúc nghĩ tới mấy cái này, Trương Tiểu Du hẳng giọng nói: “Có một bệnh nhân dường như đột ngột lên cơn đau tim và bất tỉnh. Hiện tại không rõ tình hình như nào. Anh có thể đi xem thử được không?”
“Được!” Trần Phong Sinh gật đầu.
Mang theo tủ thuốc, cô bé da đen dẫn đường, hai người họ nhanh chóng đi theo phía sau Đến nơi là một ngôi nhà, hay nói chính xác hơn là một căn nhà đã đổ nát. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ván, đá và lốp xe bỏ đi chất thành đống hỗn độn. Bên cạnh là một người phụ nữ có nước da ngăm đen quấn đầy giẻ rách trên đầu. Môi tím tái, đang kho khăn mở miệng thở dốc, trên mí mắt hiện ra màu trắng bệch.
Cô bé da đen chạy tới quỳ gối bên cạnh, lo lắng và òa khóc.
Lần đầu tiên đến nhờ giúp đỡ, Trương Tiểu Du đã biết được từ miệng cô bé rằng người phụ nữ này cũng vậy, thỉnh thoảng nhặt được đồ ăn ngon sẽ cô bé đáng một ít, miếng bánh mà em đã ăn trong buổi phỏng vấn hôm qua chính là chiếc bánh mì đen được người phụ nữ này đưa cho.
Trần Phong Sinh nhanh chân bước tới, cúi người trực tiếp quỳ gối, đặt hộp thuốc sang một bên, mở mí mất của người phụ nữ, bấm mạch thêm hai giây, sau đó đặt ống nghe lên ngực đối phương.
Khuôn mặt tuấn tú nghiêm tú giơ tay di chuyển nhanh quanh trái tim, đôi mắt anh quan sát kỹ phản ứng của người phụ nữ.
Trương Tiểu Du kéo cô gái da đen nhỏ sang một bên, lau nước mắt hỏi: “Cầm thú, thế nào rồi?”
Trần Phong Sinh nhíu mày, trầm giọng nói, “Vùng trước ngực ngột ngạt, hụt hơi, khó thở, huyết áp cũng hạ thấp. Bước đầu kết luận là động mạch vành dòng máu không lưu thông hoàn toàn dẫn đến cung cấp máu không đủ, cũng chính là nói tới thiếu máu cơ tim! Tùy trường hợp, chắc không thành vấn đề lớn!”
Ngay khi Trương Tiểu Du phiên dịch lại cho cô gái da đen nhỏ bé và an ủi cô bé thì liền nghe thấy giọng nói trâm thấp của Trần Phong Sinh “giúp anh lấy trong hộp thuốc, tìm ra Monito-nitrat và Clopidogrel còn có chất lỏng DanshenI”
“BI” Thanh Tuyền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, ngập ngừng hỏi: “Chị Tiểu Du, khụ khụ, hai người không phải là tính quay lại nối tình xưa đấy chứ?
Trương Tiểu Du cười bất lực, “Cất chuyện phiếm trong đầu đi, đừng nhiều chuyện nữa, mau tìm bác sĩ xử lý vết thương trên trán đi”
Thanh Tuyền đưa tay đụng trán mình một cái, nhếch miệng khà khà cười, sau đó liền đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Sau khi lực lượng cứu hộ xuất hiện, những người bị mắc kẹt cũng đã được cứu và có hy vọng. Mặc dù các khu ổ chuột không có tòa nhà cao tầng, chúng rất gần với những ngọn núi, nhưng cũng nguy hiểm, vì vậy có một nhân viên quân sự. Những người sống sót đã được di chuyển đến một nơi an toàn gần đó.
Hết đợt này đến đợt khác, ngày càng nhiều người được cứu ra an toàn.
Trương Tiểu Du nhìn quanh, có vẻ như từ đầu đến cuối không nhìn thấy cô bé da đen, cô không biết cô ấy có đang đi cùng mọi người hay không.Đang lo lắng bỗng cô nhìn thấy cô bé đang sợ hãi chạy về phía mình Cô vội vàng đỡ lấy cô gái da đen nhỏ bé, chỉ nghe thấy được sự lo lắng và tiếng anh lộn xộn “Miss! please—help—me!”
Cô bé da đen ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt rưng rưng đầy nước mắt, lắm nhảm rất nhiều điều, như sợ cô nghe không hiểu, cô bé chỉ về một hướng nào đó phía sau, rồi vội vàng ra hiệu vị trí của ngực trái cô bé làm ra dáng vẻ đau đớn.
Trương Tiểu Du nhanh chóng cúi người an ủi cô gái da đen nhỏ, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn các bác sĩ và binh lính đang vội vàng, cắn chặt môi, kéo cô bé vào trong đám đông.
Có một người bị thương vừa được cứu ra khỏi đống đổ nát đang nắm trên cáng, tiếp sau anh ta là một bác sĩ mặc áo blouse trắng, dáng người đang khâu và băng bó đơn giản, cô vội vàng chạy tới và dừng lại phía sau.
Thấy anh nhướng mày tập trung mà không phát hiện ra mình, Trương Tiểu Du do dự vươn tay nắm lấy khuỷu tay của anh “Cầm thú…”
Khoảnh khắc chạm vào nhau, cả hai người đều thở gấp.
Mặc dù là cách vải vóc, cũng có thể cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh và sự đụng chạm nóng bỏng của cánh tay nhỏ dưới da của anh.
Chỉ là không phải lúc nghĩ tới mấy cái này, Trương Tiểu Du hẳng giọng nói: “Có một bệnh nhân dường như đột ngột lên cơn đau tim và bất tỉnh. Hiện tại không rõ tình hình như nào. Anh có thể đi xem thử được không?”
“Được!” Trần Phong Sinh gật đầu.
Mang theo tủ thuốc, cô bé da đen dẫn đường, hai người họ nhanh chóng đi theo phía sau Đến nơi là một ngôi nhà, hay nói chính xác hơn là một căn nhà đã đổ nát. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ván, đá và lốp xe bỏ đi chất thành đống hỗn độn. Bên cạnh là một người phụ nữ có nước da ngăm đen quấn đầy giẻ rách trên đầu. Môi tím tái, đang kho khăn mở miệng thở dốc, trên mí mắt hiện ra màu trắng bệch.
Cô bé da đen chạy tới quỳ gối bên cạnh, lo lắng và òa khóc.
Lần đầu tiên đến nhờ giúp đỡ, Trương Tiểu Du đã biết được từ miệng cô bé rằng người phụ nữ này cũng vậy, thỉnh thoảng nhặt được đồ ăn ngon sẽ cô bé đáng một ít, miếng bánh mà em đã ăn trong buổi phỏng vấn hôm qua chính là chiếc bánh mì đen được người phụ nữ này đưa cho.
Trần Phong Sinh nhanh chân bước tới, cúi người trực tiếp quỳ gối, đặt hộp thuốc sang một bên, mở mí mất của người phụ nữ, bấm mạch thêm hai giây, sau đó đặt ống nghe lên ngực đối phương.
Khuôn mặt tuấn tú nghiêm tú giơ tay di chuyển nhanh quanh trái tim, đôi mắt anh quan sát kỹ phản ứng của người phụ nữ.
Trương Tiểu Du kéo cô gái da đen nhỏ sang một bên, lau nước mắt hỏi: “Cầm thú, thế nào rồi?”
Trần Phong Sinh nhíu mày, trầm giọng nói, “Vùng trước ngực ngột ngạt, hụt hơi, khó thở, huyết áp cũng hạ thấp. Bước đầu kết luận là động mạch vành dòng máu không lưu thông hoàn toàn dẫn đến cung cấp máu không đủ, cũng chính là nói tới thiếu máu cơ tim! Tùy trường hợp, chắc không thành vấn đề lớn!”
Ngay khi Trương Tiểu Du phiên dịch lại cho cô gái da đen nhỏ bé và an ủi cô bé thì liền nghe thấy giọng nói trâm thấp của Trần Phong Sinh “giúp anh lấy trong hộp thuốc, tìm ra Monito-nitrat và Clopidogrel còn có chất lỏng DanshenI”
Bình luận facebook