Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1688
Chương 1688
Đôi mắt phong lưu đột nhiên có một tia sáng ngời, đôi môi mỏng mím lại vòng cung thất thường, anh lẩm bẩm nói: “Nhưng giấc mơ lần này rõ ràng như vậy, em vẫn ở đó khi mở mắt ra, cảm giác rất chân thực…”
Nói xong, Trần Phong Sinh lại cười tủm tỉm, trong tiếng cười có chút tự giễu, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Trương Tiểu Du không khỏi nhếch môi cười.
Lúc này mới phát hiện anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai câu nói vừa rồi chỉ là lảm nhảm trong giấc mơ.
Lúc này, anh đã một lần nữa tiến vào giấc mộng, nhịp thở đều đều.
Ánh mắt của Trương Tiểu Du nhìn xuống bàn tay đang bị anh nắm lấy, lông mi che đi ánh sáng trong mắt cũng che đi từng đợt sóng ngắn thoáng qua, có thể bỏ qua lời nói lảm nhảm của anh, nhưng thân nhiệt không ngừng chuyển đổi khiến cô không nóng không lạnh, và cái ấm áp dường như muốn khoan sâu vào tim Trương Tiểu Du cứ như vậy mà thất thần mất một lúc.
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng động từ cửa lều, giống như tiếng bước chân của ai đó, cô đột nhiên bị đánh thức, hoảng hốt quay đầu lại, cô thấy một bóng người vụt qua, hình như là có ai đó vừa chạy vào rồi chạy ra ngoài một cách vội vàng Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, một lần nữa quay đầu lại, lần này không chút do dự dùng sức bẻ gãy bàn tay to của anh và lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách.
Hít sâu một hơi, cô nhìn Trần Phong Sinh đang ngủ say rồi xoay người rời đi.
Bước chân rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất không thấy.
Trong lều Trần Phong Sinh đang nằm cũng từ từ mở mắt.
Bàn tay to lớn lại mở ra, nhìn những đường nét trên đó rồi miễn cưỡng khép lại, trong đáy mắt có một nỗi nhớ nhung nào đó còn vương vấn.
Sau khi rời khỏi lều của Trần Phong Sinh, Trương Tiểu Du nhanh chóng đi về phía lều mình, bên trong Thanh Tuyền đang ngồi quay lưng lại với cô, lông ngực hơi phồng lên xẹp xuống, có vẻ như là mới bước vào trước cô không lâu.
Vậy tiếng bước chân vừa rồi…chính là Thanh Tuyền.
Trương Tiếu Du bước tới, đan xen hai tay trước mặt cô, nói: “Thanh Tuyền, thật ra là…”
“Không sao đâu, đừng lo lắng, em không có hiểu lầm!” Thanh Tuyền mỉm cười vẫy tay ngất lời cô.
Trương Tiếu Du thở phào nhẹ nhốm khi nghe những lời này.
Màn đêm bên ngoài đã dần tối, ngoại trừ bộ đội, nhân viên y tế và tình nguyện viên, hầu hết mọi người đều trở về lều nghỉ ngơi, một số người da đen cũng trở về lều của mình, tất cả đều tìm chỗ nằm và cuộn tròn mình lại Trương Tiếu Du khoác lại chiếc áo khoác mà Thanh Tuyền vừa đưa,đang định năm xuống thì đã thấy đối phương không nãm mà ngược lại lại đứng dậy.
“Này, em không ngủ sao?” Cô kinh ngạc hỏi Thanh Tuyền cầm điện thoại di động lên nhìn, con ngươi chuyến động một hồi sau đó nói: “Chị Tiểu Du, chị đi ngủ trước đi, em gọi điện thoại cho người nhà một lát!”
Trương Tiểu Du gật dặn dò: “Được rồi, gọi điện xong thì đi ngủ sớm đi!”
Thanh Tuyền đáp lại rồi cầm điện thoại đi ra khỏi lều, khoảng chừng hơn mười phút sau mới quay lại, màn đêm lúc này trở nên im ảng theo thời gian.
Sáng hôm sau, mặt trời ở Nam Phi vẫn mọc từ rất sớm Cũng như trưa và tối ngày hôm qua, một số tình nguyện viên cho mọi người ăn sáng, rất đơn giản, một hộp sữa và một bịch bánh quy nén đủ để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc.
Trương Tiếu Du kéo phần đầu hình tam giác của hộp sữa lên và xé toạc miệng hộp, khi cô đi ngang qua một căn lều, khóe mất cô liền liếc nhìn một cái.
Lúc này bên trong ngoại trừ chồng chất dược phẩm ra thì không có một bóng người.
Nhìn vào vị trí tối hôm qua, Trần Phong Sinh đã không còn nằm ở đó nữa, chỉ còn lại một chiếc chăn bông, Trương Tiểu Du nhanh chóng thu hồi tâm mắt tiếp tục đi về phía trước, một ngày mới đã đến nhất định anh lại tham gia vào công tác cứu trợ rồi Lần này người bị thương không ít nên nhân viên y tế không thể ngừng làm việc được.
Khi Trương Tiểu Du đang chuẩn bị cúi đầu đi vào lều của mình,đột nhiên cô cảm thấy một chấn động mạnh và một âm thanh rắc rắc vang lên bên tai cô, cô gần như không thể đứng vững, chân cứ loạng choạng trái phải.
“Dư chấn đến rồi, mọi người nhanh từ trong lều chạy ra đi!”
Trong lúc ồn ào,cô nghe thấy ai đó hét lớn bằng tiếng Anh.
Đôi mắt phong lưu đột nhiên có một tia sáng ngời, đôi môi mỏng mím lại vòng cung thất thường, anh lẩm bẩm nói: “Nhưng giấc mơ lần này rõ ràng như vậy, em vẫn ở đó khi mở mắt ra, cảm giác rất chân thực…”
Nói xong, Trần Phong Sinh lại cười tủm tỉm, trong tiếng cười có chút tự giễu, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Trương Tiểu Du không khỏi nhếch môi cười.
Lúc này mới phát hiện anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai câu nói vừa rồi chỉ là lảm nhảm trong giấc mơ.
Lúc này, anh đã một lần nữa tiến vào giấc mộng, nhịp thở đều đều.
Ánh mắt của Trương Tiểu Du nhìn xuống bàn tay đang bị anh nắm lấy, lông mi che đi ánh sáng trong mắt cũng che đi từng đợt sóng ngắn thoáng qua, có thể bỏ qua lời nói lảm nhảm của anh, nhưng thân nhiệt không ngừng chuyển đổi khiến cô không nóng không lạnh, và cái ấm áp dường như muốn khoan sâu vào tim Trương Tiểu Du cứ như vậy mà thất thần mất một lúc.
Đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng động từ cửa lều, giống như tiếng bước chân của ai đó, cô đột nhiên bị đánh thức, hoảng hốt quay đầu lại, cô thấy một bóng người vụt qua, hình như là có ai đó vừa chạy vào rồi chạy ra ngoài một cách vội vàng Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, một lần nữa quay đầu lại, lần này không chút do dự dùng sức bẻ gãy bàn tay to của anh và lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách.
Hít sâu một hơi, cô nhìn Trần Phong Sinh đang ngủ say rồi xoay người rời đi.
Bước chân rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất không thấy.
Trong lều Trần Phong Sinh đang nằm cũng từ từ mở mắt.
Bàn tay to lớn lại mở ra, nhìn những đường nét trên đó rồi miễn cưỡng khép lại, trong đáy mắt có một nỗi nhớ nhung nào đó còn vương vấn.
Sau khi rời khỏi lều của Trần Phong Sinh, Trương Tiểu Du nhanh chóng đi về phía lều mình, bên trong Thanh Tuyền đang ngồi quay lưng lại với cô, lông ngực hơi phồng lên xẹp xuống, có vẻ như là mới bước vào trước cô không lâu.
Vậy tiếng bước chân vừa rồi…chính là Thanh Tuyền.
Trương Tiếu Du bước tới, đan xen hai tay trước mặt cô, nói: “Thanh Tuyền, thật ra là…”
“Không sao đâu, đừng lo lắng, em không có hiểu lầm!” Thanh Tuyền mỉm cười vẫy tay ngất lời cô.
Trương Tiếu Du thở phào nhẹ nhốm khi nghe những lời này.
Màn đêm bên ngoài đã dần tối, ngoại trừ bộ đội, nhân viên y tế và tình nguyện viên, hầu hết mọi người đều trở về lều nghỉ ngơi, một số người da đen cũng trở về lều của mình, tất cả đều tìm chỗ nằm và cuộn tròn mình lại Trương Tiếu Du khoác lại chiếc áo khoác mà Thanh Tuyền vừa đưa,đang định năm xuống thì đã thấy đối phương không nãm mà ngược lại lại đứng dậy.
“Này, em không ngủ sao?” Cô kinh ngạc hỏi Thanh Tuyền cầm điện thoại di động lên nhìn, con ngươi chuyến động một hồi sau đó nói: “Chị Tiểu Du, chị đi ngủ trước đi, em gọi điện thoại cho người nhà một lát!”
Trương Tiểu Du gật dặn dò: “Được rồi, gọi điện xong thì đi ngủ sớm đi!”
Thanh Tuyền đáp lại rồi cầm điện thoại đi ra khỏi lều, khoảng chừng hơn mười phút sau mới quay lại, màn đêm lúc này trở nên im ảng theo thời gian.
Sáng hôm sau, mặt trời ở Nam Phi vẫn mọc từ rất sớm Cũng như trưa và tối ngày hôm qua, một số tình nguyện viên cho mọi người ăn sáng, rất đơn giản, một hộp sữa và một bịch bánh quy nén đủ để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc.
Trương Tiếu Du kéo phần đầu hình tam giác của hộp sữa lên và xé toạc miệng hộp, khi cô đi ngang qua một căn lều, khóe mất cô liền liếc nhìn một cái.
Lúc này bên trong ngoại trừ chồng chất dược phẩm ra thì không có một bóng người.
Nhìn vào vị trí tối hôm qua, Trần Phong Sinh đã không còn nằm ở đó nữa, chỉ còn lại một chiếc chăn bông, Trương Tiểu Du nhanh chóng thu hồi tâm mắt tiếp tục đi về phía trước, một ngày mới đã đến nhất định anh lại tham gia vào công tác cứu trợ rồi Lần này người bị thương không ít nên nhân viên y tế không thể ngừng làm việc được.
Khi Trương Tiểu Du đang chuẩn bị cúi đầu đi vào lều của mình,đột nhiên cô cảm thấy một chấn động mạnh và một âm thanh rắc rắc vang lên bên tai cô, cô gần như không thể đứng vững, chân cứ loạng choạng trái phải.
“Dư chấn đến rồi, mọi người nhanh từ trong lều chạy ra đi!”
Trong lúc ồn ào,cô nghe thấy ai đó hét lớn bằng tiếng Anh.
Bình luận facebook