Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309: Anh nói anh đang ở gần đây
**********
Chương 309: Anh nói anh đang ở gần đây
Lam Ngọc Anh cúi đầu, nhìn thấy toàn là dấu vết màu đỏ trên cổ mình. Sáng nay tỉnh dậy, cô đi vội vàng quá nên không kịp kiểm tra lại, chỉ mặc quần áo xong rồi đi luôn. Nhưng đêm qua Hoàng Trường Minh điên cuồng cỡ nào, cô biết rõ hơn bất cứ ai, cả người cô đều bị anh hôn hết... Cứ như một con sói đói ngủ đông đã lâu, cuối cùng cũng tìm được thức ăn mà mình thích.
Bị vạch trần ngay tại chỗ, Lam Ngọc Anh đỏ bừng cả mặt, hết đường chối cãi. “Khụ, thế này... Cá Nhỏ, cậu là thai phụ thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tớ cũng về phòng đây!”
Vòng vo một hồi, Lam Ngọc Anh lập tức chạy về phòng mình nhanh như chớp, sau đó tắm rửa thay một bộ khác. Nhưng dù vậy, hơi thở đàn ông vẫn quấn chặt chung quanh cô, chưa từng giảm bớt dù chỉ một chút.
Vận động mạnh suốt đêm nên giờ đây, vừa chạm vào gối đầu, cô đã ngủ thiếp đi.
Quần áo bị kéo ra, lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt của Hoàng Trường Minh bao trùm lên người cô Thể lực của đàn ông và phụ nữ cách xa nhau nên dù cô giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến cô khó thở hơn. “Hoàng Trường Minh, đừng..
Thân thể cô liên tục phập phồng theo dòng nước, hương vị tình yêu mà lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận, sự kết hợp nguyên thủy nhất của loài người dần mở màn...
Lam Ngọc Anh mơ hồ mở mắt, toàn thân nóng ran lên. Ánh mắt cô dại ra mấy giây rồi mới dần dần trở về với hiện thực, dường như đầu ngón chân vẫn còn co lại, cảm giác đau mỏi cũng vẫn còn tồn tại. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cô lại e thẹn cắn môi, siết chặt nắm đấm liên tục đấm lên đầu mình.
Mãi đến khi những hình ảnh đó đều biến mất, Lam Ngọc Anh mới thở hổn hển, đẩy chăn ra xuống giường. Không ngờ khi cô tỉnh dậy, trời đã vào lúc hoàng hôn mất rồi.
Lam Ngọc Anh ngáp một cái, đúng lúc này điện thoại lại reo lên. Thấy dãy số hiện lên trên màn hình, cô không khỏi chần chừ, lưỡng lự một hồi mới nghe máy: “A lô, cô ơi... “Cải Trắng, cháu đang ở đâu thế?” Giọng nói tràn đầy sinh lực của Hoàng Thanh Thảo vang lên, không còn chút yếu ớt như hôm qua.
Lam Ngọc Anh mím môi: “Cháu đang ở nhà. “Thế thì ra ngoài ăn tối với cô nhé?” Hoàng Thanh Thảo cười hỏi cô.
Lam Ngọc Anh nói dối: “Không được, tối nay cháu có việc bận...
Cô cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, mở cửa phòng ngủ. Trong nhà im ắng, dép lê đặt ở chỗ lối vào, hình như Trương Tiểu Du đã đi ra ngoài.
Cô vào nhà bếp rót một ly nước, chưa kịp ngồi vào sofa thì tiếng gõ cửa đã vang lên. “Đây đây, ai đấy?” Lam Ngọc Anh vội đặt ly nước xuống rồi chạy ra.
Cô vừa mở cửa thì thấy Hoàng Thanh Thảo mỉm cười dắt tay cậu bé: “Cải Trắng, cháu không muốn ra ngoài thì bọn cô chỉ còn cách đến đây tìm cháu thôi!”
Lam Ngọc Anh cắn môi. Cậu nhóc đã nhào lên ôm đầu gối của cô, giọng mềm mại kêu lên: “Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh không thể chống cự lại với dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, lập tức vươn tay ra ôm cậu bé vào lòng.
Hoàng Thanh Thảo vào nhà, chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà như lãnh đạo thị sát địa bàn, cuối cùng bà ngồi xuống sofa, hài lòng gật đầu: “Cải Trắng, chỗ ở cũng được đấy, tốt hơn nơi ở trước kia của cháu nhiều!” “Vâng, đây là nhà bạn thân của cháu.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô vào nhà bếp rót thêm ly nước mang ra cho Hoàng Thanh Thảo: “Cô ơi, cô uống nước đi ạ. “Đậu Đậu, cháu uống sữa chua được không?” “Vâng a!”
Cậu bé uống một ít sữa chua rồi lại bò vào lòng Lam Ngọc Anh, hai tay chụm lại kề sát bên tại cô nói: “Bé nhớ cô lắm ~” “Đậu Đậu ngoan quá." Trái tim Lam Ngọc Anh ấm áp.
Thấy cảnh tượng hai người chung sống với nhau, nhất là khi thấy Lam Ngọc Anh thích cậu bé từ tận đáy lòng, Hoàng Thanh Thảo nở nụ cười vui vẻ, “Cải Trắng, lúc nãy cháu nói đây là nhà của bạn thân cháu, có phải là vợ của thằng bé cầm thú kia không?” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Cô nghe bảo hai người họ đã ly hôn, bây giờ đã thành vợ trước rồi hả?” Hoàng Thanh Thảo tặc lưỡi: “Uổng công cô mừng thay cho cậu ta. Không ngờ lại... Xem ra thằng bé xui xẻo này cũng chẳng tốt hơn Trường Minh được bao nhiều.”
Nhắc tới Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh không nhịn được lên án: “Cô ơi, đêm qua cô gọi điện thoại nói cô khó chịu, nhưng cháu đến đó thì chỉ thấy mỗi mình Hoàng Trường Minh!” “Hả?” Hoàng Thanh Thảo ra vẻ kinh ngạc, vô tội chớp mắt: “Cô đầu có nói là mình khó chịu đâu? Cô nói là Trường Minh, hay là vì sóng điện thoại chập chờn nên cháu mới nghe nhầm?”
Lam Ngọc Anh lại im lặng. “Hôm qua sau khi ăn cơm xong, Trường Minh trông có vẻ không khỏe nên cô bảo nó đến chỗ cô nghỉ ngơi. Nhưng cô bận việc khác, hơn nữa không yên lòng nhờ người lạ nên mới gọi điện thoại nhờ cháu chạy qua chăm sóc cho nó giúp cô!”
Hoàng Thanh Thảo quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Trường Minh không sao chứ?” “Không." Lam Ngọc Anh nói vòng vo. Khi ánh mắt Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía mình, cô còn chột dạ che cổ. May mà cô đã đổi một cái áo khác, chỗ nào cần che đều che hết rồi. “Vậy thì tốt rồi.” Hoàng Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xem đồng hồ, chợt kêu lên: "Đã sắp sáu giờ rồi! Cải Trắng, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi
Lần trước lúc ở trong xe, Hoàng Thanh Thảo đã từng nói là rất nhớ đồ ăn do cô nấu nên đến đây cũng là vì ăn chực một bữa. Chẳng qua khi thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, thậm chí còn thấy rõ quầng thâm dưới mắt, Hoàng Thanh Thảo biết ngay là cô chưa ngủ đủ giấc nên đành phải từ bỏ ý định ban đầu.
Lam Ngọc Anh sợ mình lại bị gài bẫy nên lắc đầu ngay lập tức: “Cháu không đi đâu, cô dẫn Đậu Đậu đi ăn đi.”
Hoàng Thanh Thảo không đáp lời mà nhìn về phía cậu bé. Cậu bé lập tức ôm cổ cô, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: “Ngọc Anh đi cùng bọn cháu, được không cô?” "Được rồi." Lam Ngọc Anh không tài nào từ chối cậu bé này cho được.
Hai người chọn một nhà hàng chuyên nấu món ăn miền Nam chua chua ngọt ngọt, phù hợp với khẩu vị của trẻ con. Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ bưng trà hoa quả lên cho hai người uống trước.
Lam Ngọc Anh rót trà cho cậu bé, Hoàng Thanh Thảo nhận được một cuộc gọi. Lam Ngọc Anh nhận thấy điều gì đó không tầm thường nhờ vào giác quan thứ sáu. Quả nhiên, Hoàng Thanh Thảo cúp điện thoại rồi nói với cô: “Trường Minh gọi điện thoại cho cô. "Anh ấy. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.
Hoàng Thanh Thảo không cho cô nói hết câu thì đã nói tiếp: “Nó nói là nó đang ở gần đây, đúng lúc đến đón Đậu Đậu luôn, chắc mười mấy phút sau sẽ đến đây.
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh rũ mi mắt.
Thời gian dần dần trôi qua, nhân viên phục vụ đã lần lượt bưng món ăn lên. Các món ăn đều được đặt trong bát đũa rất tinh xảo, khiến người xem thèm nhỏ dãi. Nhưng cô lại đứng ngồi không yên, cảm thấy Hoàng Trường Minh sắp đến đây tới nơi rồi. Thế nên cô bèn đứng dậy: "Cô ơi, cháu đi toilet một chút."
Lam Ngọc Anh liếm môi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Điện thoại và chìa khóa đều được đặt trong túi xách.
Cô không cầm theo túi xách, thậm chí còn nghĩ hay là lát nữa mình trực tiếp rời đi luôn...
Cô dây dưa một hồi mới rời khỏi toilet. Chẳng qua vừa bước chân ra thì đã đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Chương 309: Anh nói anh đang ở gần đây
Lam Ngọc Anh cúi đầu, nhìn thấy toàn là dấu vết màu đỏ trên cổ mình. Sáng nay tỉnh dậy, cô đi vội vàng quá nên không kịp kiểm tra lại, chỉ mặc quần áo xong rồi đi luôn. Nhưng đêm qua Hoàng Trường Minh điên cuồng cỡ nào, cô biết rõ hơn bất cứ ai, cả người cô đều bị anh hôn hết... Cứ như một con sói đói ngủ đông đã lâu, cuối cùng cũng tìm được thức ăn mà mình thích.
Bị vạch trần ngay tại chỗ, Lam Ngọc Anh đỏ bừng cả mặt, hết đường chối cãi. “Khụ, thế này... Cá Nhỏ, cậu là thai phụ thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tớ cũng về phòng đây!”
Vòng vo một hồi, Lam Ngọc Anh lập tức chạy về phòng mình nhanh như chớp, sau đó tắm rửa thay một bộ khác. Nhưng dù vậy, hơi thở đàn ông vẫn quấn chặt chung quanh cô, chưa từng giảm bớt dù chỉ một chút.
Vận động mạnh suốt đêm nên giờ đây, vừa chạm vào gối đầu, cô đã ngủ thiếp đi.
Quần áo bị kéo ra, lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt của Hoàng Trường Minh bao trùm lên người cô Thể lực của đàn ông và phụ nữ cách xa nhau nên dù cô giãy dụa cỡ nào cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến cô khó thở hơn. “Hoàng Trường Minh, đừng..
Thân thể cô liên tục phập phồng theo dòng nước, hương vị tình yêu mà lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận, sự kết hợp nguyên thủy nhất của loài người dần mở màn...
Lam Ngọc Anh mơ hồ mở mắt, toàn thân nóng ran lên. Ánh mắt cô dại ra mấy giây rồi mới dần dần trở về với hiện thực, dường như đầu ngón chân vẫn còn co lại, cảm giác đau mỏi cũng vẫn còn tồn tại. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cô lại e thẹn cắn môi, siết chặt nắm đấm liên tục đấm lên đầu mình.
Mãi đến khi những hình ảnh đó đều biến mất, Lam Ngọc Anh mới thở hổn hển, đẩy chăn ra xuống giường. Không ngờ khi cô tỉnh dậy, trời đã vào lúc hoàng hôn mất rồi.
Lam Ngọc Anh ngáp một cái, đúng lúc này điện thoại lại reo lên. Thấy dãy số hiện lên trên màn hình, cô không khỏi chần chừ, lưỡng lự một hồi mới nghe máy: “A lô, cô ơi... “Cải Trắng, cháu đang ở đâu thế?” Giọng nói tràn đầy sinh lực của Hoàng Thanh Thảo vang lên, không còn chút yếu ớt như hôm qua.
Lam Ngọc Anh mím môi: “Cháu đang ở nhà. “Thế thì ra ngoài ăn tối với cô nhé?” Hoàng Thanh Thảo cười hỏi cô.
Lam Ngọc Anh nói dối: “Không được, tối nay cháu có việc bận...
Cô cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, mở cửa phòng ngủ. Trong nhà im ắng, dép lê đặt ở chỗ lối vào, hình như Trương Tiểu Du đã đi ra ngoài.
Cô vào nhà bếp rót một ly nước, chưa kịp ngồi vào sofa thì tiếng gõ cửa đã vang lên. “Đây đây, ai đấy?” Lam Ngọc Anh vội đặt ly nước xuống rồi chạy ra.
Cô vừa mở cửa thì thấy Hoàng Thanh Thảo mỉm cười dắt tay cậu bé: “Cải Trắng, cháu không muốn ra ngoài thì bọn cô chỉ còn cách đến đây tìm cháu thôi!”
Lam Ngọc Anh cắn môi. Cậu nhóc đã nhào lên ôm đầu gối của cô, giọng mềm mại kêu lên: “Ngọc Anh.
Lam Ngọc Anh không thể chống cự lại với dáng vẻ đáng yêu của cậu bé, lập tức vươn tay ra ôm cậu bé vào lòng.
Hoàng Thanh Thảo vào nhà, chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong nhà như lãnh đạo thị sát địa bàn, cuối cùng bà ngồi xuống sofa, hài lòng gật đầu: “Cải Trắng, chỗ ở cũng được đấy, tốt hơn nơi ở trước kia của cháu nhiều!” “Vâng, đây là nhà bạn thân của cháu.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô vào nhà bếp rót thêm ly nước mang ra cho Hoàng Thanh Thảo: “Cô ơi, cô uống nước đi ạ. “Đậu Đậu, cháu uống sữa chua được không?” “Vâng a!”
Cậu bé uống một ít sữa chua rồi lại bò vào lòng Lam Ngọc Anh, hai tay chụm lại kề sát bên tại cô nói: “Bé nhớ cô lắm ~” “Đậu Đậu ngoan quá." Trái tim Lam Ngọc Anh ấm áp.
Thấy cảnh tượng hai người chung sống với nhau, nhất là khi thấy Lam Ngọc Anh thích cậu bé từ tận đáy lòng, Hoàng Thanh Thảo nở nụ cười vui vẻ, “Cải Trắng, lúc nãy cháu nói đây là nhà của bạn thân cháu, có phải là vợ của thằng bé cầm thú kia không?” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Cô nghe bảo hai người họ đã ly hôn, bây giờ đã thành vợ trước rồi hả?” Hoàng Thanh Thảo tặc lưỡi: “Uổng công cô mừng thay cho cậu ta. Không ngờ lại... Xem ra thằng bé xui xẻo này cũng chẳng tốt hơn Trường Minh được bao nhiều.”
Nhắc tới Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh không nhịn được lên án: “Cô ơi, đêm qua cô gọi điện thoại nói cô khó chịu, nhưng cháu đến đó thì chỉ thấy mỗi mình Hoàng Trường Minh!” “Hả?” Hoàng Thanh Thảo ra vẻ kinh ngạc, vô tội chớp mắt: “Cô đầu có nói là mình khó chịu đâu? Cô nói là Trường Minh, hay là vì sóng điện thoại chập chờn nên cháu mới nghe nhầm?”
Lam Ngọc Anh lại im lặng. “Hôm qua sau khi ăn cơm xong, Trường Minh trông có vẻ không khỏe nên cô bảo nó đến chỗ cô nghỉ ngơi. Nhưng cô bận việc khác, hơn nữa không yên lòng nhờ người lạ nên mới gọi điện thoại nhờ cháu chạy qua chăm sóc cho nó giúp cô!”
Hoàng Thanh Thảo quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Trường Minh không sao chứ?” “Không." Lam Ngọc Anh nói vòng vo. Khi ánh mắt Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía mình, cô còn chột dạ che cổ. May mà cô đã đổi một cái áo khác, chỗ nào cần che đều che hết rồi. “Vậy thì tốt rồi.” Hoàng Thanh Thảo thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xem đồng hồ, chợt kêu lên: "Đã sắp sáu giờ rồi! Cải Trắng, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi
Lần trước lúc ở trong xe, Hoàng Thanh Thảo đã từng nói là rất nhớ đồ ăn do cô nấu nên đến đây cũng là vì ăn chực một bữa. Chẳng qua khi thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, thậm chí còn thấy rõ quầng thâm dưới mắt, Hoàng Thanh Thảo biết ngay là cô chưa ngủ đủ giấc nên đành phải từ bỏ ý định ban đầu.
Lam Ngọc Anh sợ mình lại bị gài bẫy nên lắc đầu ngay lập tức: “Cháu không đi đâu, cô dẫn Đậu Đậu đi ăn đi.”
Hoàng Thanh Thảo không đáp lời mà nhìn về phía cậu bé. Cậu bé lập tức ôm cổ cô, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: “Ngọc Anh đi cùng bọn cháu, được không cô?” "Được rồi." Lam Ngọc Anh không tài nào từ chối cậu bé này cho được.
Hai người chọn một nhà hàng chuyên nấu món ăn miền Nam chua chua ngọt ngọt, phù hợp với khẩu vị của trẻ con. Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ bưng trà hoa quả lên cho hai người uống trước.
Lam Ngọc Anh rót trà cho cậu bé, Hoàng Thanh Thảo nhận được một cuộc gọi. Lam Ngọc Anh nhận thấy điều gì đó không tầm thường nhờ vào giác quan thứ sáu. Quả nhiên, Hoàng Thanh Thảo cúp điện thoại rồi nói với cô: “Trường Minh gọi điện thoại cho cô. "Anh ấy. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.
Hoàng Thanh Thảo không cho cô nói hết câu thì đã nói tiếp: “Nó nói là nó đang ở gần đây, đúng lúc đến đón Đậu Đậu luôn, chắc mười mấy phút sau sẽ đến đây.
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh rũ mi mắt.
Thời gian dần dần trôi qua, nhân viên phục vụ đã lần lượt bưng món ăn lên. Các món ăn đều được đặt trong bát đũa rất tinh xảo, khiến người xem thèm nhỏ dãi. Nhưng cô lại đứng ngồi không yên, cảm thấy Hoàng Trường Minh sắp đến đây tới nơi rồi. Thế nên cô bèn đứng dậy: "Cô ơi, cháu đi toilet một chút."
Lam Ngọc Anh liếm môi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Điện thoại và chìa khóa đều được đặt trong túi xách.
Cô không cầm theo túi xách, thậm chí còn nghĩ hay là lát nữa mình trực tiếp rời đi luôn...
Cô dây dưa một hồi mới rời khỏi toilet. Chẳng qua vừa bước chân ra thì đã đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Bình luận facebook