Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1698
Chương 1698
Ánh mắt Dịch Tuyền đảo quanh rồi gật đầu: “À à. Hôm nay tôi nhìn thấy hắn ta cứu một người da đen bị bệnh tim, cảm giác hẳn vô cùng tài giỏi, người da đen kia dường như mạch không còn đập nữa rồi, các bác sĩ khác đều lắc đầu, nhưng hẳn ta vẫn quỳ gối kiên trì làm cuối cùng cứu sống được người nọ, không thể không nói rằng khi đấy hẳn quá cuốn hút. Tuy rằng hẳn ta không có mặc áo blouse nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như phát ra tia sáng của thiên thần vậy”
Trương Tiểu Du nghe vậy bật cười.
Trong lòng cô chợt nghĩ, may mà anh ta không nhìn thấy cảnh ở Kiên An trước đây. Khi đó hai chân anh đã mệt đến rã rời, nhưng khi biết bên trong khu phế tích còn có người, các bác sĩ khác không một ai dám tùy tiện tiến lên anh lại cứ thế không lùi bước.
Đến tận bây giờ cô còn nhớ rõ hình ảnh anh quỳ trên mặt đất cứu người.
Anh thực sự là một bác sĩ tốt.
Không biết nguyên nhân có phải do Dịch Tuyền nhắc về anh quá nhiều hay không, buổi tối ngủ thế mà Trương Tiểu Du lại mơ thấy Trần Phong Sinh.
Cô mơ thấy ngày hôm ấy cô cùng anh đứng ở bên ngoài lều, cô thấy được bộ dạng của chính mình sau khi trả lời, đôi mắt hồng như hoa đào, tuy rằng hình ảnh này chỉ lướt qua nhưng lại lan tràn trong lòng cô.
Sau đó hình ảnh chợt thay đối trở thành ở bên trong bệnh viện, cô mặc quần áo của bệnh nhân, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Anh tiêu sái bước vào sau đó cẩn thận nắm lấy tay cô, giọng nói thống khổ vang lên: “Cá vàng nhỏ, chúng ta còn trẻ, còn có thể có đứa nhỏ nữa…
Hình ảnh này quá mức bi thương, Lồng ngực cô trở nên lạnh lẽo giống như bị băng tuyết ngàn năm đè lên vậy, Trương Tiểu Du không chịu nổi muốn hét lên thật to, cô dùng sức muốn hét lên thì giật mình mở mắt, cô tỉnh dậy trong cơn ác mộng.
Cô hoảng hốt ngồi xuống mới phát hiện ra trời đã sáng rồi Cô đưa tay lên che mắt, ánh sáng chiếu lên tay.
Mùa này thời tiết ở Nam Phi cũng không phải quá lạnh, nhưng lúc này mặt trời vừa mọc, ít nhiều gì cũng vẫn còn cảm giác mát mẻ. Có người ở bên ngoài lều chạy vào, trên người mang theo một trận gió tươi mát làm đầu óc cô thanh tỉnh không ít.
Hình ảnh trong mơ quá chân thực, Trương Tiểu Du phải mang mình trở với hiện tại Buổi trưa khi cô cùng Dịch Kỳ Nhiên ngồi song song với nhau cùng ăn cơm, Dịch Tuyền hấp tấp chạy vào, trên mặt vô cùng kích động, còn chưa chạy đến trước mặt bọn họ đã vội nói: “Anh, cá nhỏ, em vừa nghe hai quân nhân nói đường đã sửa ổn thỏa rồi, đêm nay chúng ta có thể trở về rồi”
“Thật không, tốt quá!” Trương Tiểu Du nghe vậy liền vô cùng vui vẻ.
Sau khi xảy ra động đất, bị nhốt ở đây lâu như vậy cuối cùng cũng có thể trở về rồi, cô không cần phải ngủ trong lều trại và sinh hoạt ở cái vùng đất hoang vu này nữa.
Dịch Tuyền nói quả thực không sai, chạng vạng tối đã có đội cứu hộ đến đưa bọn họ rời đi Nhưng mà cũng không phải đưa toàn bộ mọi người rời khỏi đây, những người nghèo khổ sẽ tiếp tục ở nơi này. Có lẽ sau khi bọn họ rời đi, những người này sẽ xây dựng những ngôi nhà đơn sơ cho chính mình.
Đương nhiên là Dịch Kỳ Nhiên có người quen ở gần đây nên khi đường cao tốc đã sửa xong, xe có thể tiến vào được rồi thì không cần đợi đội cứu hộ đến bọn họ đã có thể rời đi. Từ phía xa trên cao tốc nhìn thấy một chiếc xe jeep tiến đến “Missl”
Phía sau vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Trương Tiếu Du quay đầu nhìn lại, cô thấy một cô gái da đen đang đi về phía cô, trong tay còn năm thứ gì đó.
Cô gái người da đen này là người ở đây, nên cô ấy muốn ở lại nơi này, hiện tại cô ấy chạy đến đây là muốn từ biệt cô cuối cùng là nói chúa sẽ phù hộ cho cô.
Trương Tiểu Du mỉm cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt cô gái, bây giờ trên người cô không có gì cả, chỉ có thể lấy túi ra, cúi người đưa cho cô ấy xem như: một món đồ kỷ niệm.
Đến tận mười hai giờ, ánh mắt của cô vẫn lưu luyến trên người cô gái ấy.
Hai tay Trần Phong Sinh đút vào túi quần, không biết có phải bởi vì anh ta ăn mặc đơn giản hay không trông có vẻ không có tỉnh thần lắm, khuôn mặt anh tuấn trừ bỏ đi hết mệt mỏi bên ngoài còn thấy có chút bệnh trạng, cặp mắt đào hoa đục ngầu.
Trương Tiểu Du hỏi: “Cầm thú, có phải anh bị bệnh rồi không?”
“Hơi sốt thôi, không sao đâu” Trần Phong Sinh thấp giọng nói.
Ánh mắt Dịch Tuyền đảo quanh rồi gật đầu: “À à. Hôm nay tôi nhìn thấy hắn ta cứu một người da đen bị bệnh tim, cảm giác hẳn vô cùng tài giỏi, người da đen kia dường như mạch không còn đập nữa rồi, các bác sĩ khác đều lắc đầu, nhưng hẳn ta vẫn quỳ gối kiên trì làm cuối cùng cứu sống được người nọ, không thể không nói rằng khi đấy hẳn quá cuốn hút. Tuy rằng hẳn ta không có mặc áo blouse nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như phát ra tia sáng của thiên thần vậy”
Trương Tiểu Du nghe vậy bật cười.
Trong lòng cô chợt nghĩ, may mà anh ta không nhìn thấy cảnh ở Kiên An trước đây. Khi đó hai chân anh đã mệt đến rã rời, nhưng khi biết bên trong khu phế tích còn có người, các bác sĩ khác không một ai dám tùy tiện tiến lên anh lại cứ thế không lùi bước.
Đến tận bây giờ cô còn nhớ rõ hình ảnh anh quỳ trên mặt đất cứu người.
Anh thực sự là một bác sĩ tốt.
Không biết nguyên nhân có phải do Dịch Tuyền nhắc về anh quá nhiều hay không, buổi tối ngủ thế mà Trương Tiểu Du lại mơ thấy Trần Phong Sinh.
Cô mơ thấy ngày hôm ấy cô cùng anh đứng ở bên ngoài lều, cô thấy được bộ dạng của chính mình sau khi trả lời, đôi mắt hồng như hoa đào, tuy rằng hình ảnh này chỉ lướt qua nhưng lại lan tràn trong lòng cô.
Sau đó hình ảnh chợt thay đối trở thành ở bên trong bệnh viện, cô mặc quần áo của bệnh nhân, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Anh tiêu sái bước vào sau đó cẩn thận nắm lấy tay cô, giọng nói thống khổ vang lên: “Cá vàng nhỏ, chúng ta còn trẻ, còn có thể có đứa nhỏ nữa…
Hình ảnh này quá mức bi thương, Lồng ngực cô trở nên lạnh lẽo giống như bị băng tuyết ngàn năm đè lên vậy, Trương Tiểu Du không chịu nổi muốn hét lên thật to, cô dùng sức muốn hét lên thì giật mình mở mắt, cô tỉnh dậy trong cơn ác mộng.
Cô hoảng hốt ngồi xuống mới phát hiện ra trời đã sáng rồi Cô đưa tay lên che mắt, ánh sáng chiếu lên tay.
Mùa này thời tiết ở Nam Phi cũng không phải quá lạnh, nhưng lúc này mặt trời vừa mọc, ít nhiều gì cũng vẫn còn cảm giác mát mẻ. Có người ở bên ngoài lều chạy vào, trên người mang theo một trận gió tươi mát làm đầu óc cô thanh tỉnh không ít.
Hình ảnh trong mơ quá chân thực, Trương Tiểu Du phải mang mình trở với hiện tại Buổi trưa khi cô cùng Dịch Kỳ Nhiên ngồi song song với nhau cùng ăn cơm, Dịch Tuyền hấp tấp chạy vào, trên mặt vô cùng kích động, còn chưa chạy đến trước mặt bọn họ đã vội nói: “Anh, cá nhỏ, em vừa nghe hai quân nhân nói đường đã sửa ổn thỏa rồi, đêm nay chúng ta có thể trở về rồi”
“Thật không, tốt quá!” Trương Tiểu Du nghe vậy liền vô cùng vui vẻ.
Sau khi xảy ra động đất, bị nhốt ở đây lâu như vậy cuối cùng cũng có thể trở về rồi, cô không cần phải ngủ trong lều trại và sinh hoạt ở cái vùng đất hoang vu này nữa.
Dịch Tuyền nói quả thực không sai, chạng vạng tối đã có đội cứu hộ đến đưa bọn họ rời đi Nhưng mà cũng không phải đưa toàn bộ mọi người rời khỏi đây, những người nghèo khổ sẽ tiếp tục ở nơi này. Có lẽ sau khi bọn họ rời đi, những người này sẽ xây dựng những ngôi nhà đơn sơ cho chính mình.
Đương nhiên là Dịch Kỳ Nhiên có người quen ở gần đây nên khi đường cao tốc đã sửa xong, xe có thể tiến vào được rồi thì không cần đợi đội cứu hộ đến bọn họ đã có thể rời đi. Từ phía xa trên cao tốc nhìn thấy một chiếc xe jeep tiến đến “Missl”
Phía sau vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Trương Tiếu Du quay đầu nhìn lại, cô thấy một cô gái da đen đang đi về phía cô, trong tay còn năm thứ gì đó.
Cô gái người da đen này là người ở đây, nên cô ấy muốn ở lại nơi này, hiện tại cô ấy chạy đến đây là muốn từ biệt cô cuối cùng là nói chúa sẽ phù hộ cho cô.
Trương Tiểu Du mỉm cười, giơ tay sờ sờ khuôn mặt cô gái, bây giờ trên người cô không có gì cả, chỉ có thể lấy túi ra, cúi người đưa cho cô ấy xem như: một món đồ kỷ niệm.
Đến tận mười hai giờ, ánh mắt của cô vẫn lưu luyến trên người cô gái ấy.
Hai tay Trần Phong Sinh đút vào túi quần, không biết có phải bởi vì anh ta ăn mặc đơn giản hay không trông có vẻ không có tỉnh thần lắm, khuôn mặt anh tuấn trừ bỏ đi hết mệt mỏi bên ngoài còn thấy có chút bệnh trạng, cặp mắt đào hoa đục ngầu.
Trương Tiểu Du hỏi: “Cầm thú, có phải anh bị bệnh rồi không?”
“Hơi sốt thôi, không sao đâu” Trần Phong Sinh thấp giọng nói.
Bình luận facebook