Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1739
Chương 1739
Đúng lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, chính là Dịch Kỳ Nhiên vừa thay quần áo xong đang bước xuống.
Trương Tiểu Du lập tức cảm thấy khẩn trương, cô bối rối nhìn về phía Trân Phong Sinh, sợ môi mỏng của anh lại nói ra điều gì đó mờ ám đen tối.
Nhìn thấy yết hầu anh chuyển động, hai tay cô đều toát mồ hôi.
Biểu cảm gương mặt Trần Phong Sinh không thay đổi, ánh mắt anh chợt chuyển động, cuối cùng dừng lại ở người nhân viên cửa hàng đang ôm váy, điệu bộ trầm ngâm lại mang cảm giác lạ lùng nói: “Chà, váy đẹp nhỉ”
Anh đánh giá xong liền ung dung bước đi.
Hai tay Trương Tiểu Du nắm chặt, cản răng, trừng mắt nhìn bộ dáng anh rời đi, muốn nổi giận mà không thể nổi giận được.
Dịch Kỳ Nhiên không biết những chuyện vừa mới xảy ra, thấy cô cứ nhìn chảm chäm vào bóng dáng kia, lẳng lặng hỏi: “Cá nhỏ, sao rồi em, số đo váy đã điều chỉnh xong chưa?”
Nhắc tới số đo, Trương Tiểu Du xấu hổ, thấp giọng nói: nhiều lẳm…
Cũng không sai biệt “Thế sao lại gặp được anh Phong Sinh ở đây, sao lại trùng hợp như vậy chứ”
Dịch Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày, nhịn không nổi nói.
Trương Tiểu Du âm thầm cắn răng.
Đây cũng là chuyện cô muốn hỏi đây, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Chạng vạng, mặt trời dần lặn.
Trương Tiểu Du nâng làn váy đi tới thang máy, cô vừa để ý sao cho giày cao gót dưới chân không đạp vào váy lại vừa nhìn phía trước đường đi.
Hôm nay hai bên thông gia quyết định chính thức gặp nhau, dì nhỏ cùng chú đã tới Sài Gòn rồi, Dịch Kỳ Nhiên làm việc vô cùng nhanh lại hiểu lòng người, anh để hai bên thông gia tương lai gặp nhau tại khách sạn mà chú và dì ở để hai người bọn họ không cần phải bôn ba nhiều nơi.
Lần gặp nhau chính thức này đại biểu cho việc hai người quen nhau cực lỳ nghiêm túc, việc tiếp theo sẽ là chọn lựa ngày lành tháng tốt rồi cử hành hôn lẽ.
Trương Tiểu Du hít một hơi thật sâu.
Cô nâng làn váy, bước ra bên ngoài Váy dài này được thiết kế từ vải lụa trắng, phần váy lại vừa vặn ở ngay mắt cá chân cô, vô cùng phù hợp đi giày cao gót, kiểu dáng cũng khá đơn giản, không quá long trọng, cực kỳ thích hợp với trường hợp như thế này. Chồng chưa cưới của cô Dịch Kỳ Nhiên thật có lòng chọn lựa.
Đến cửa phòng, Trương Tiểu Du đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Không phải cô chờ chồng chưa cưới của cô, mà là chờ em họ của cô Chu Thị Linh, Dịch Kỳ Nhiên đương nhiên cũng muốn đến đây đỡ cô xuống nhưng anh còn phải để ý đến người lớn ở hai bên.
Là người nhà, đương nhiên em họ cô là Chu Thị Linh cũng sẽ tham dự rồi, lúc cô còn đang thay đồ, Chu Thị Linh gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy tiện đường đến đây rồi hai chị em cùng nhau đến khách sạn.
Trương Tiểu Du bèn gọi điện thoại: ‘Linh ơi, em đến chưa?”
“Em sẽ nhanh đến thôi, đợi em 2 phút nữa nhé” Vừa đi, Chu Thị Linh vừa đáp lại cô.
Cô ấy đúng là nói được làm được, đúng 2 phút sau có chiếc xe việt đã màu trắng chạy đến, em họ Chu Thị Linh từ phía sau ngó ra nửa đầu, rồi nhảy xuống đỡ cô: “Chị ơi, ở đây, mau lên xe”
Trương Tiểu Du tưởng cô gọi xe, hoặc ngồi xe của bạn bè, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cô nâng váy bước đến.
Mở cửa xe, cô yên lặng ngồi cạnh em họ.
“Anh rể, chúng ta mau đi thôi.”
Để cô ngồi xuống ốn thỏa, Chu Thị Linh mở miệng nói với người lái xe.
Anh rể?
Nhất thời Trương Tiểu Du sửng sốt.
Cô vội vàng ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sao người lái ở phía trước lại là Trần Phong Sinh chứ.
Đúng lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, chính là Dịch Kỳ Nhiên vừa thay quần áo xong đang bước xuống.
Trương Tiểu Du lập tức cảm thấy khẩn trương, cô bối rối nhìn về phía Trân Phong Sinh, sợ môi mỏng của anh lại nói ra điều gì đó mờ ám đen tối.
Nhìn thấy yết hầu anh chuyển động, hai tay cô đều toát mồ hôi.
Biểu cảm gương mặt Trần Phong Sinh không thay đổi, ánh mắt anh chợt chuyển động, cuối cùng dừng lại ở người nhân viên cửa hàng đang ôm váy, điệu bộ trầm ngâm lại mang cảm giác lạ lùng nói: “Chà, váy đẹp nhỉ”
Anh đánh giá xong liền ung dung bước đi.
Hai tay Trương Tiểu Du nắm chặt, cản răng, trừng mắt nhìn bộ dáng anh rời đi, muốn nổi giận mà không thể nổi giận được.
Dịch Kỳ Nhiên không biết những chuyện vừa mới xảy ra, thấy cô cứ nhìn chảm chäm vào bóng dáng kia, lẳng lặng hỏi: “Cá nhỏ, sao rồi em, số đo váy đã điều chỉnh xong chưa?”
Nhắc tới số đo, Trương Tiểu Du xấu hổ, thấp giọng nói: nhiều lẳm…
Cũng không sai biệt “Thế sao lại gặp được anh Phong Sinh ở đây, sao lại trùng hợp như vậy chứ”
Dịch Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày, nhịn không nổi nói.
Trương Tiểu Du âm thầm cắn răng.
Đây cũng là chuyện cô muốn hỏi đây, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Chạng vạng, mặt trời dần lặn.
Trương Tiểu Du nâng làn váy đi tới thang máy, cô vừa để ý sao cho giày cao gót dưới chân không đạp vào váy lại vừa nhìn phía trước đường đi.
Hôm nay hai bên thông gia quyết định chính thức gặp nhau, dì nhỏ cùng chú đã tới Sài Gòn rồi, Dịch Kỳ Nhiên làm việc vô cùng nhanh lại hiểu lòng người, anh để hai bên thông gia tương lai gặp nhau tại khách sạn mà chú và dì ở để hai người bọn họ không cần phải bôn ba nhiều nơi.
Lần gặp nhau chính thức này đại biểu cho việc hai người quen nhau cực lỳ nghiêm túc, việc tiếp theo sẽ là chọn lựa ngày lành tháng tốt rồi cử hành hôn lẽ.
Trương Tiểu Du hít một hơi thật sâu.
Cô nâng làn váy, bước ra bên ngoài Váy dài này được thiết kế từ vải lụa trắng, phần váy lại vừa vặn ở ngay mắt cá chân cô, vô cùng phù hợp đi giày cao gót, kiểu dáng cũng khá đơn giản, không quá long trọng, cực kỳ thích hợp với trường hợp như thế này. Chồng chưa cưới của cô Dịch Kỳ Nhiên thật có lòng chọn lựa.
Đến cửa phòng, Trương Tiểu Du đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Không phải cô chờ chồng chưa cưới của cô, mà là chờ em họ của cô Chu Thị Linh, Dịch Kỳ Nhiên đương nhiên cũng muốn đến đây đỡ cô xuống nhưng anh còn phải để ý đến người lớn ở hai bên.
Là người nhà, đương nhiên em họ cô là Chu Thị Linh cũng sẽ tham dự rồi, lúc cô còn đang thay đồ, Chu Thị Linh gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy tiện đường đến đây rồi hai chị em cùng nhau đến khách sạn.
Trương Tiểu Du bèn gọi điện thoại: ‘Linh ơi, em đến chưa?”
“Em sẽ nhanh đến thôi, đợi em 2 phút nữa nhé” Vừa đi, Chu Thị Linh vừa đáp lại cô.
Cô ấy đúng là nói được làm được, đúng 2 phút sau có chiếc xe việt đã màu trắng chạy đến, em họ Chu Thị Linh từ phía sau ngó ra nửa đầu, rồi nhảy xuống đỡ cô: “Chị ơi, ở đây, mau lên xe”
Trương Tiểu Du tưởng cô gọi xe, hoặc ngồi xe của bạn bè, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cô nâng váy bước đến.
Mở cửa xe, cô yên lặng ngồi cạnh em họ.
“Anh rể, chúng ta mau đi thôi.”
Để cô ngồi xuống ốn thỏa, Chu Thị Linh mở miệng nói với người lái xe.
Anh rể?
Nhất thời Trương Tiểu Du sửng sốt.
Cô vội vàng ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sao người lái ở phía trước lại là Trần Phong Sinh chứ.
Bình luận facebook