Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314: Hình như họ nắm tay nhau
Sáng sớm hôm sau, Lam Ngọc Anh nhận được cuộc gọi từ Hoàng Thanh Thảo thì lập tức xách ba lô xuống lầu.
Lam Ngọc Anh vừa ra khỏi tòa nhà thì đã thấy chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở đó, Hoàng Trường Minh nghiêng người tựa vào bên cạnh xe, hai tay đút túi quần, mặc một bộ đồ thoải mái chứ không phải đóng suit như thường ngày, chẳng qua vẫn là màu đen, bên trong mặc áo thun màu trắng cổ chữ V, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Bởi vì tư thế đứng nên một chân của anh thò ra đằng trước, lộ ra một đoạn tất chân màu đen.
Ánh nắng bao phủ một lớp màng màu vàng cam ấm áp chung quanh anh, khiến gương mặt cương nghị kia càng thêm xuất chúng, nhất là đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh như giếng cổ, không cẩn thận sẽ bị lún sâu trong đó.
Khi anh đưa mắt nhìn về phía mình, Lam Ngọc Anh bối rối rũ mi mắt.
Lam Ngọc Anh cảm thấy mình đã qua thời kỳ bị nhan sắc của đàn ông thu hút rồi, không ngờ cô vẫn ngơ ngác khi thấy anh.
Hoàng Thanh Thảo mặc đồ thể thao mở cửa sau xe, chớp mắt nhìn cô. Hình như cậu bé vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ ngái ngủ trông rất đáng yêu. Nhìn thấy cô, cậu bé có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: “Ngọc Anh
Lam Ngọc Anh vươn tay quẹt lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Khi cô đến gần, Hoàng Trường Minh đứng thẳng lưng, nói: “Lên xe đi
Lam Ngọc Anh không làm ngay mà cắn môi: “Xin lỗi, anh có thể chờ thêm một lát được không... “Cải Trắng, chờ gì vậy?” Hoàng Thanh Thảo khó hiểu. Lam Ngọc Anh đang định trả lời thì một giọng nam trầm ấm vang lên: “Ngọc Anh.”
Nghe thấy giọng nói này, cô lập tức quay lưng lại: "Diệp Tấn!” Một chiếc taxi đỗ lại trước chiếc Land Rover, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, gương mặt rất tuấn tủ, đeo cặp kính gọng bạc càng thêm nhã nhặn. “Xin lỗi, tớ đến muộn hả? Chỗ ở của tớ cách nơi này hơi xa!” Diệp Tấn áy náy nói. “Không sao đâu.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Hoàng Thanh Thảo: “Ừm... Cô nói là đông người càng náo nhiệt đúng không? Cháu muốn dẫn thêm một người bạn, có sao không cô?”
Hoàng Thanh Thảo vẫn mỉm cười như cũ: "Không sao không sao.”
Dù gì người ta cũng đến đây rồi, chẳng lẽ lại đuổi người ta đi? Hơn nữa bà không có ý kiến gì, chẳng qua có người... Hoàng Thanh Thảo liếc nhìn sắc mặt của cháu trai rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chiếc Land Rover màu trắng chạy ra phạm vi thành phố, tiến vào đường cao tốc. Bởi vì có thêm một người nên hai người đàn ông ngồi ghế trước, Lam Ngọc Anh và Hoàng Thanh Thảo ngồi ghế sau. Từ gương chiếu hậu treo trên đầu xe, Lam Ngọc Anh có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm kia đang trừng mình.
Suốt chặng đường, Lam Ngọc Anh luôn cúi đầu trò chuyện với cậu bé, hoặc là ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau nửa tiếng đồng hồ, chiếc Land Rover dừng lại, Hoàng Thanh Thảo đang chợp mắt mới lười biếng vươn vai: “Đến rồi hả?” “Đến rồi ạ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hình như đây là một nơi giải trí thư giãn nghỉ ngơi, trông như một trang viên nhỏ, cổng được trang trí trông rất nghệ thuật, nhà vườn tọa lạc bên cạnh bờ sông, đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được gió sông như phất vào mặt.
Ngồi xe suốt chặng đường nên Lam Ngọc Anh hỏi cậu bé vẫn luôn nằm ì trong lòng mình: “Đậu Đậu, cháu có muốn đi vệ sinh không?” “Bé muốn.” Cậu bé ngượng ngùng đáp.
Lam Ngọc Anh mỉm cười bể cậu bé xuống xe. Thấy cô dẫn mình vào nhà vệ sinh nữ, cậu bé cứ vùi đầu vào vai cô, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh đã bao phủ sau lưng cô. Anh bế con trai từ trong lòng cô, sắc mặt trầm xuống: “Để tôi dẫn nó đi vệ sinh.
Cậu bé còn chưa kịp giãy dụa thì đã bị dẫn vào nhà vệ sinh nam.
Thấy cậu bé vươn hai tay nhìn mình, Lam Ngọc Anh đành phải bỏ tay.
Lúc này, Diệp Tấn đi đến bên cạnh cô, chần chờ nhìn nhà vệ sinh nam: “Ngọc Anh, có phải là vì tớ không mời mà đến nên bạn cậu rất khó chịu không?"
Lam Ngọc Anh nhớ lại gương mặt lạnh lùng kia, không khỏi nói vòng vo: “Không đầu, cậu đừng nghĩ nhiều... “Ừ.” Diệp Tấn mỉm cười. Cậu bé đi vệ sinh xong, họ mới bắt đầu đi bộ vào nhà vườn.
Mọi người đến chỗ đại sảnh lấy cần câu, sau đi theo nhân viên đến bên bờ sông. Nơi này đã xây dựng rất nhiều tấn che nắng nên ngồi trên ghế thả cần câu cũng không sợ phơi nắng. Cách mấy mét còn có những chiếc ghế nằm thư giãn cho mọi người nghỉ ngơi.
Hoàng Thanh Thảo không có hứng thú với cầu cả nên chọn một chiếc ghế nằm nằm xuống, cầm iPad chuẩn bị cày phim. Nhận thấy có người nằm xuống chiếc ghế bên cạnh, bà nhưởng mày: “Cháu không cầu cả hả?” "Không câu!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh, trong lòng bực bội. “Cậu kia tên là Diệp Tấn nhi?" Hoàng Thanh Thảo mim cười, cố ý lắc đầu cảm khái: "Cô thấy chàng trai này rất tuyệt đấy, tuổi trẻ thành đạt, hình như ở nước ngoài nghề bác sĩ rất được hoan nghênh, trông cậu ấy với Cải Trắng cũng rất đẹp đôi. Trường Minh, châu thấy thế nào?” “Không biết.” Hoàng Trường Minh nghiền rằng “Người không biết mà thấy cảnh này, có lẽ sẽ cho rằng họ là một nhà ba người đầy Thấy anh khép mắt không muốn nhìn, Hoàng Thanh Thảo bông hét lên: “Cháu nhìn kia, hình như hai đưa nó nằm tay nhau!
Bà vừa dứt lời thì người nằm bên cạnh bằng nhiên bạt day.
Đậu Đậu đi ra nhà vệ sinh rồi cứ bám đuôi Lam Ngọc Anh, khuôn mặt đỏ bừng vì bị nóng. Diệp Tấn đi bên cạnh cô, thấy cô không có ý định lấy cần câu thì hỏi: "Ngọc Anh, cậu không câu cá à?” “Tớ không biết câu cả.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Không phải là cô không có hứng thú với trò câu cá như Hoàng Thanh Thảo, mà là không biết gì cả. Cô đồng ý đi cùng chẳng qua là vì không muốn thấy Đậu Đậu buồn, cho nên cô chỉ định chơi với Đậu Đậu rồi coi người khác câu cá là được. “Diệp Tấn, cậu câu cá giỏi lắm hả?” “Tạm được thôi, trước kia tớ hay câu cá với ba tớ.”
Lam Ngọc Anh gật đầu khen ngợi: “Cậu giỏi thật đấy Được cô khen ngợi, Diệp Tấn có vẻ rất ngại ngùng, đôi mắt sáng ngời: "Cậu không biết cũng không sao, tớ có thể dạy cậu. Dễ lắm!” “Có khó học không?” Lam Ngọc Anh sợ mình không học được. “Không đâu, cực đơn giản luôn! Tớ giúp cậu buộc móc câu cá, sau đó lại dạy cậu cách dùng cần câu!” Diệp Tấn đẩy kính mắt, dặn dò thật kỹ: “Nhưng lát nữa cậu phải cẩn thận móc câu cá đấy nhé. Cậu xem này, nó toàn là xước măng rô thôi, lỡ bị móc trúng tay thì sẽ đau lắm. “Ừ, tớ sẽ cẩn thận. Lam Ngọc Anh gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì, cô vội kéo Đậu Đậu qua căn dặn: “Đậu Đậu, cháu không được đụng vào thứ này, nghe chưa?" “Bé rất ngoan. Cậu bé mềm giọng đáp.
Lam Ngọc Anh buồn cười cúi đầu hỗn Đậu Đậu một phát, thành công khiến khuôn mặt cậu bé càng đỏ hơn.
Cô không chú ý là bên cạnh, Diệp Tân thấy cảnh này thì anh mắt tràn đầy hàm mô "Ngọc Anh, tớ đã mộc mồi câu rồi, bây giờ tớ sẽ dạy cậu cách thả cần cầu và thu dây câu." Diệp Tấn chuẩn bị đầy đủ rồi nói với cô. “Ừ” Lam Ngọc Anh tiếp nhận cần câu. Diệp Tấn xê dịch ghế về phía trước để cách cô gần hơn, vươn tay đặt bên cạnh tay cô, kiên nhân căn dặn: “Cậu cầm chỗ này trước, sau đó lại dùng tay quay thả dây câu từng tí một "Ram!"
Bóng một tiếng động vang lên, Hoàng Trường Minh đặt cần câu thật mạnh bên cạnh họ.
Lam Ngọc Anh vừa ra khỏi tòa nhà thì đã thấy chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở đó, Hoàng Trường Minh nghiêng người tựa vào bên cạnh xe, hai tay đút túi quần, mặc một bộ đồ thoải mái chứ không phải đóng suit như thường ngày, chẳng qua vẫn là màu đen, bên trong mặc áo thun màu trắng cổ chữ V, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Bởi vì tư thế đứng nên một chân của anh thò ra đằng trước, lộ ra một đoạn tất chân màu đen.
Ánh nắng bao phủ một lớp màng màu vàng cam ấm áp chung quanh anh, khiến gương mặt cương nghị kia càng thêm xuất chúng, nhất là đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh như giếng cổ, không cẩn thận sẽ bị lún sâu trong đó.
Khi anh đưa mắt nhìn về phía mình, Lam Ngọc Anh bối rối rũ mi mắt.
Lam Ngọc Anh cảm thấy mình đã qua thời kỳ bị nhan sắc của đàn ông thu hút rồi, không ngờ cô vẫn ngơ ngác khi thấy anh.
Hoàng Thanh Thảo mặc đồ thể thao mở cửa sau xe, chớp mắt nhìn cô. Hình như cậu bé vẫn còn chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ ngái ngủ trông rất đáng yêu. Nhìn thấy cô, cậu bé có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: “Ngọc Anh
Lam Ngọc Anh vươn tay quẹt lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Khi cô đến gần, Hoàng Trường Minh đứng thẳng lưng, nói: “Lên xe đi
Lam Ngọc Anh không làm ngay mà cắn môi: “Xin lỗi, anh có thể chờ thêm một lát được không... “Cải Trắng, chờ gì vậy?” Hoàng Thanh Thảo khó hiểu. Lam Ngọc Anh đang định trả lời thì một giọng nam trầm ấm vang lên: “Ngọc Anh.”
Nghe thấy giọng nói này, cô lập tức quay lưng lại: "Diệp Tấn!” Một chiếc taxi đỗ lại trước chiếc Land Rover, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, gương mặt rất tuấn tủ, đeo cặp kính gọng bạc càng thêm nhã nhặn. “Xin lỗi, tớ đến muộn hả? Chỗ ở của tớ cách nơi này hơi xa!” Diệp Tấn áy náy nói. “Không sao đâu.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, sau đó quay sang nhìn Hoàng Thanh Thảo: “Ừm... Cô nói là đông người càng náo nhiệt đúng không? Cháu muốn dẫn thêm một người bạn, có sao không cô?”
Hoàng Thanh Thảo vẫn mỉm cười như cũ: "Không sao không sao.”
Dù gì người ta cũng đến đây rồi, chẳng lẽ lại đuổi người ta đi? Hơn nữa bà không có ý kiến gì, chẳng qua có người... Hoàng Thanh Thảo liếc nhìn sắc mặt của cháu trai rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chiếc Land Rover màu trắng chạy ra phạm vi thành phố, tiến vào đường cao tốc. Bởi vì có thêm một người nên hai người đàn ông ngồi ghế trước, Lam Ngọc Anh và Hoàng Thanh Thảo ngồi ghế sau. Từ gương chiếu hậu treo trên đầu xe, Lam Ngọc Anh có thể cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm kia đang trừng mình.
Suốt chặng đường, Lam Ngọc Anh luôn cúi đầu trò chuyện với cậu bé, hoặc là ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau nửa tiếng đồng hồ, chiếc Land Rover dừng lại, Hoàng Thanh Thảo đang chợp mắt mới lười biếng vươn vai: “Đến rồi hả?” “Đến rồi ạ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Hình như đây là một nơi giải trí thư giãn nghỉ ngơi, trông như một trang viên nhỏ, cổng được trang trí trông rất nghệ thuật, nhà vườn tọa lạc bên cạnh bờ sông, đứng từ xa vẫn có thể cảm nhận được gió sông như phất vào mặt.
Ngồi xe suốt chặng đường nên Lam Ngọc Anh hỏi cậu bé vẫn luôn nằm ì trong lòng mình: “Đậu Đậu, cháu có muốn đi vệ sinh không?” “Bé muốn.” Cậu bé ngượng ngùng đáp.
Lam Ngọc Anh mỉm cười bể cậu bé xuống xe. Thấy cô dẫn mình vào nhà vệ sinh nữ, cậu bé cứ vùi đầu vào vai cô, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Vừa đến trước cửa nhà vệ sinh, thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh đã bao phủ sau lưng cô. Anh bế con trai từ trong lòng cô, sắc mặt trầm xuống: “Để tôi dẫn nó đi vệ sinh.
Cậu bé còn chưa kịp giãy dụa thì đã bị dẫn vào nhà vệ sinh nam.
Thấy cậu bé vươn hai tay nhìn mình, Lam Ngọc Anh đành phải bỏ tay.
Lúc này, Diệp Tấn đi đến bên cạnh cô, chần chờ nhìn nhà vệ sinh nam: “Ngọc Anh, có phải là vì tớ không mời mà đến nên bạn cậu rất khó chịu không?"
Lam Ngọc Anh nhớ lại gương mặt lạnh lùng kia, không khỏi nói vòng vo: “Không đầu, cậu đừng nghĩ nhiều... “Ừ.” Diệp Tấn mỉm cười. Cậu bé đi vệ sinh xong, họ mới bắt đầu đi bộ vào nhà vườn.
Mọi người đến chỗ đại sảnh lấy cần câu, sau đi theo nhân viên đến bên bờ sông. Nơi này đã xây dựng rất nhiều tấn che nắng nên ngồi trên ghế thả cần câu cũng không sợ phơi nắng. Cách mấy mét còn có những chiếc ghế nằm thư giãn cho mọi người nghỉ ngơi.
Hoàng Thanh Thảo không có hứng thú với cầu cả nên chọn một chiếc ghế nằm nằm xuống, cầm iPad chuẩn bị cày phim. Nhận thấy có người nằm xuống chiếc ghế bên cạnh, bà nhưởng mày: “Cháu không cầu cả hả?” "Không câu!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh, trong lòng bực bội. “Cậu kia tên là Diệp Tấn nhi?" Hoàng Thanh Thảo mim cười, cố ý lắc đầu cảm khái: "Cô thấy chàng trai này rất tuyệt đấy, tuổi trẻ thành đạt, hình như ở nước ngoài nghề bác sĩ rất được hoan nghênh, trông cậu ấy với Cải Trắng cũng rất đẹp đôi. Trường Minh, châu thấy thế nào?” “Không biết.” Hoàng Trường Minh nghiền rằng “Người không biết mà thấy cảnh này, có lẽ sẽ cho rằng họ là một nhà ba người đầy Thấy anh khép mắt không muốn nhìn, Hoàng Thanh Thảo bông hét lên: “Cháu nhìn kia, hình như hai đưa nó nằm tay nhau!
Bà vừa dứt lời thì người nằm bên cạnh bằng nhiên bạt day.
Đậu Đậu đi ra nhà vệ sinh rồi cứ bám đuôi Lam Ngọc Anh, khuôn mặt đỏ bừng vì bị nóng. Diệp Tấn đi bên cạnh cô, thấy cô không có ý định lấy cần câu thì hỏi: "Ngọc Anh, cậu không câu cá à?” “Tớ không biết câu cả.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Không phải là cô không có hứng thú với trò câu cá như Hoàng Thanh Thảo, mà là không biết gì cả. Cô đồng ý đi cùng chẳng qua là vì không muốn thấy Đậu Đậu buồn, cho nên cô chỉ định chơi với Đậu Đậu rồi coi người khác câu cá là được. “Diệp Tấn, cậu câu cá giỏi lắm hả?” “Tạm được thôi, trước kia tớ hay câu cá với ba tớ.”
Lam Ngọc Anh gật đầu khen ngợi: “Cậu giỏi thật đấy Được cô khen ngợi, Diệp Tấn có vẻ rất ngại ngùng, đôi mắt sáng ngời: "Cậu không biết cũng không sao, tớ có thể dạy cậu. Dễ lắm!” “Có khó học không?” Lam Ngọc Anh sợ mình không học được. “Không đâu, cực đơn giản luôn! Tớ giúp cậu buộc móc câu cá, sau đó lại dạy cậu cách dùng cần câu!” Diệp Tấn đẩy kính mắt, dặn dò thật kỹ: “Nhưng lát nữa cậu phải cẩn thận móc câu cá đấy nhé. Cậu xem này, nó toàn là xước măng rô thôi, lỡ bị móc trúng tay thì sẽ đau lắm. “Ừ, tớ sẽ cẩn thận. Lam Ngọc Anh gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì, cô vội kéo Đậu Đậu qua căn dặn: “Đậu Đậu, cháu không được đụng vào thứ này, nghe chưa?" “Bé rất ngoan. Cậu bé mềm giọng đáp.
Lam Ngọc Anh buồn cười cúi đầu hỗn Đậu Đậu một phát, thành công khiến khuôn mặt cậu bé càng đỏ hơn.
Cô không chú ý là bên cạnh, Diệp Tân thấy cảnh này thì anh mắt tràn đầy hàm mô "Ngọc Anh, tớ đã mộc mồi câu rồi, bây giờ tớ sẽ dạy cậu cách thả cần cầu và thu dây câu." Diệp Tấn chuẩn bị đầy đủ rồi nói với cô. “Ừ” Lam Ngọc Anh tiếp nhận cần câu. Diệp Tấn xê dịch ghế về phía trước để cách cô gần hơn, vươn tay đặt bên cạnh tay cô, kiên nhân căn dặn: “Cậu cầm chỗ này trước, sau đó lại dùng tay quay thả dây câu từng tí một "Ram!"
Bóng một tiếng động vang lên, Hoàng Trường Minh đặt cần câu thật mạnh bên cạnh họ.
Bình luận facebook