Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1748
Chương 1748
Nhìn thấy anh rũ mi, vẻ mặt nghiêm túc giống như lúc bình thường khám bệnh cho bệnh nhân, cô không thế làm gì khác hơn là nuốt lời sắp ra khỏi miệng xuống. Không biết qua bao lâu, Trần Phong Sinh mới buông chân cô ra: “Có vẻ không sao, chỉ là hơi sái một chút, không bị thương!”
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái, giấu cổ chân vào trong váy.
Im lặng mấy giây, cô không nhịn được nói: “Đồ xấu xa, tôi vẫn cảm thấy chúng ta không thể ngủ ở đây được, rất không tiện. Hay là tôi đi nói với bác gái g, xem có còn chỗ nào khác không?”
“Không tiện chỗ nào?” Trần Phong Sinh nhíu mày, lúc cô đang buồn bực thì anh đưa tay lên vuốt cẵm, thong thả ung dung nói: “Bác trai bác gái đều đã đi ngủ rồi, em đi gọi đi!
“..” Trương Tiểu Du im lặng.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dường như trừ ngọn đèn trong phòng bọn họ ra, những phòng khác đều đã tối đen.
‘Vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ, có điều bác trai bác gái đều rất tốt bụng, hai người đã đủ phiền phức rồi, lúc này đâu thể không biết xấu hổ mà đi đánh thức bọn họ?
Tình thế bắt buộc, Trương Tiểu Du bất đắc dĩ thở dài, lúc này chỉ còn lại hối hận, hối hận trước đó không giải thích rõ quan hệ của hai người, khiến hai bác hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cho nên mới sắp xếp cho hai người một phòng như thế.
Trần Phong Sinh bày xong gối đầu, cặp mắt đào hoa nhướng lên: “Cá vàng nhỏ, em ngủ bên ngoài hay ngủ bên trong?”
“Bên trong..” Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái.
“OK!” Trần Phong Sinh nhếch môi.
Trương Tiểu Du suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, phòng bị nhìn anh xấu xa, không cho anh cởi quần áo!”
“Ừ: Trần Phong Sinh gật đầu.
“Chúng ta mỗi người ngủ một bên, không ai đụng vào ail” Cô nói tiếp.
“Ừ; Trần Phong Sinh rất kiên nhãn đáp lời.
Sau khi có được sự bảo đảm của anh, Trương Tiểu Du hít sâu một hơi, chậm rì rì dịch vào bên trong, sau đó thận trọng nằm xuống, nói: Bởi vì giường sưởi không rộng lắm, miễn cưỡng mới chỉ đủ cho hai người nằm Tiếng “cạch” vang lên, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Bên cạnh truyền đến động tĩnh nhẹ, Trần Phong Sinh cũng nằm xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ phả vào mặt Trương Tiểu Du. Cô quay mặt đi chỗ khác, cố gắng thu mình lại, tránh đụng chạm với anh Nhưng vừa rồi đồng ý là một chuyện, lúc nằm xuống lại là chuyện khác.
Không quá mấy giây, Trương Tiểu Du liền vội nói: “Đồ xấu xa, anh có thể đừng chen vào bên trong được không.
“Giường sưởi nhỏ!” Trần Phong Sinh biếng nhác trả lời.
Trương Tiểu Du cản răng, chỉ có thể không ngừng dán vào bức tường bên cạnh, cứ như vậy cuộn mình ngủ thiếp đi sát trong vách tường, ngay cả trở mình hay đổi tư thế cũng không dám.
Tuy rằng cách một cái chăn ở giữa, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể của anh. Cô chỉ có thể không ngừng thầm nuốt nước bọt, khuôn mặt mất tự nhiên mà nóng lên, may mà tắt đèn rồi, không nhìn thấy gì.
Bỗng dưng, cô nghe thấy giọng trầm thấp của anh vang lên: “Cá vàng nhỏ, em biết anh đang nghĩ gì không?”
“…Nghĩ gì?” Trương Tiểu Du do dự hỏi.
Cánh tay Trần Phong Sinh gối sau gáy, cặp mắt đào hoa liếc nhìn về phía cô, sáng lên trong bóng tối: “Anh đang nghĩ, nếu anh cưỡng ép em ở đây, sẽ không có ai ngăn cản đúng không?”
Chỉ nói vậy thôi mà dường như máu trong người cũng sôi lên rồi.
“Anh…”
Trương Tiểu Du nghe vậy mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Nhìn thấy anh rũ mi, vẻ mặt nghiêm túc giống như lúc bình thường khám bệnh cho bệnh nhân, cô không thế làm gì khác hơn là nuốt lời sắp ra khỏi miệng xuống. Không biết qua bao lâu, Trần Phong Sinh mới buông chân cô ra: “Có vẻ không sao, chỉ là hơi sái một chút, không bị thương!”
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái, giấu cổ chân vào trong váy.
Im lặng mấy giây, cô không nhịn được nói: “Đồ xấu xa, tôi vẫn cảm thấy chúng ta không thể ngủ ở đây được, rất không tiện. Hay là tôi đi nói với bác gái g, xem có còn chỗ nào khác không?”
“Không tiện chỗ nào?” Trần Phong Sinh nhíu mày, lúc cô đang buồn bực thì anh đưa tay lên vuốt cẵm, thong thả ung dung nói: “Bác trai bác gái đều đã đi ngủ rồi, em đi gọi đi!
“..” Trương Tiểu Du im lặng.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dường như trừ ngọn đèn trong phòng bọn họ ra, những phòng khác đều đã tối đen.
‘Vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ, có điều bác trai bác gái đều rất tốt bụng, hai người đã đủ phiền phức rồi, lúc này đâu thể không biết xấu hổ mà đi đánh thức bọn họ?
Tình thế bắt buộc, Trương Tiểu Du bất đắc dĩ thở dài, lúc này chỉ còn lại hối hận, hối hận trước đó không giải thích rõ quan hệ của hai người, khiến hai bác hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cho nên mới sắp xếp cho hai người một phòng như thế.
Trần Phong Sinh bày xong gối đầu, cặp mắt đào hoa nhướng lên: “Cá vàng nhỏ, em ngủ bên ngoài hay ngủ bên trong?”
“Bên trong..” Trương Tiểu Du nuốt nước miếng một cái.
“OK!” Trần Phong Sinh nhếch môi.
Trương Tiểu Du suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, phòng bị nhìn anh xấu xa, không cho anh cởi quần áo!”
“Ừ: Trần Phong Sinh gật đầu.
“Chúng ta mỗi người ngủ một bên, không ai đụng vào ail” Cô nói tiếp.
“Ừ; Trần Phong Sinh rất kiên nhãn đáp lời.
Sau khi có được sự bảo đảm của anh, Trương Tiểu Du hít sâu một hơi, chậm rì rì dịch vào bên trong, sau đó thận trọng nằm xuống, nói: Bởi vì giường sưởi không rộng lắm, miễn cưỡng mới chỉ đủ cho hai người nằm Tiếng “cạch” vang lên, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Bên cạnh truyền đến động tĩnh nhẹ, Trần Phong Sinh cũng nằm xuống, hơi thở đàn ông mạnh mẽ phả vào mặt Trương Tiểu Du. Cô quay mặt đi chỗ khác, cố gắng thu mình lại, tránh đụng chạm với anh Nhưng vừa rồi đồng ý là một chuyện, lúc nằm xuống lại là chuyện khác.
Không quá mấy giây, Trương Tiểu Du liền vội nói: “Đồ xấu xa, anh có thể đừng chen vào bên trong được không.
“Giường sưởi nhỏ!” Trần Phong Sinh biếng nhác trả lời.
Trương Tiểu Du cản răng, chỉ có thể không ngừng dán vào bức tường bên cạnh, cứ như vậy cuộn mình ngủ thiếp đi sát trong vách tường, ngay cả trở mình hay đổi tư thế cũng không dám.
Tuy rằng cách một cái chăn ở giữa, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ thể của anh. Cô chỉ có thể không ngừng thầm nuốt nước bọt, khuôn mặt mất tự nhiên mà nóng lên, may mà tắt đèn rồi, không nhìn thấy gì.
Bỗng dưng, cô nghe thấy giọng trầm thấp của anh vang lên: “Cá vàng nhỏ, em biết anh đang nghĩ gì không?”
“…Nghĩ gì?” Trương Tiểu Du do dự hỏi.
Cánh tay Trần Phong Sinh gối sau gáy, cặp mắt đào hoa liếc nhìn về phía cô, sáng lên trong bóng tối: “Anh đang nghĩ, nếu anh cưỡng ép em ở đây, sẽ không có ai ngăn cản đúng không?”
Chỉ nói vậy thôi mà dường như máu trong người cũng sôi lên rồi.
“Anh…”
Trương Tiểu Du nghe vậy mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
Bình luận facebook