Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341-345
Chương 341: Nấu thêm nhiều một chút
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Kiến Phong nghe vậy, cau mày không vui sau: “Trường Minh, con có ý gì?" “Bố, bố thật sự không biết gì, hay là giả vờ không biết?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại. “Ta giả vờ cái gì?” Hoàng Kiến Phong vẫn cau mày nhìn anh, sau đó như là chợt bừng tỉnh, hai mắt trợn lên: “Không phải con nghi ngờ, việc con mất trí nhớ cũng là do ta cố ý động tay động chân chứ?
Ánh mắt Hoàng Trường Minh chế nhạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Kiến Phong tức khắc giận tím mặt, giơ tay hất mạnh tách trà gần đó ra.
Chén trà trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh, lá trà lộn xộn trên thảm, Hoàng Trường Minh lạnh lùng thu hồi ánh mắt từ trên cao xuống: “Nếu không phải, con như thế nào lại mất trí nhớ? Theo bệnh án thì vết thương trên đầu không nghiêm trọng!" "Con bị tai nạn xe, lúc ta đến bệnh viện, người con bê bết máu được đưa vào phòng mổ! Là một người cha, ta chỉ mong con mình có thể lên bàn mổ suôn sẻ và bình an vô sự. Làm sao còn quan tâm đến những chuyện khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng điệu của Hoàng Kiến Phong rất kích động, ngay cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Như muốn chứng minh bản thân, ông ấy chỉ tay về phía Lê Tuyết Trinh bên cạnh: “Cô gái Cảnh Tinh, con nói xem ta có nói sai không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong cuộc đối đầu giữa hai cha con, Lê Tuyết Trinh cúi gằm mặt không dám nói gì, hai tay nắm chặt. “Đúng vậy, Trường Minh, anh đã hiểu lầm chú Hoàng rồi!” lúc này Hoàng Kiến Phong bị nhìn sang, cô ấy từ trên ghế chủ đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Mất trí nhớ thật sự là một tai nạn. Bác sĩ không phải còn nói trong y học có rất nhiều chuyện không thể giải thích được đó sao? "
Ánh mắt Hoàng Trường Minh lãnh đạm quét qua hai người: “Chân tướng sự thật như thế nào, tôi sẽ điều tra rõ." Nói xong, anh khoát tay áo ra khỏi phòng làm việc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, biểu hiện của hai người kia cũng vậy.
Mấy phút sau, người hầu thận trọng gõ cửa bước vào báo: "Ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn cơm được rồi!" “Ta biết rồi, đi xuống trước đi!” Hoàng Kiến Phong đứng bên cửa sổ giơ tay lên. “Vâng!” Người hầu vội vàng quay đầu lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lê Tuyết Trinh bước nhanh tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng “Bác Hoàng, bây giờ phải làm sao?" “Để ta nghĩ xem.” Hoàng Kiến Phong nhíu mày.
Dường như còn chưa chuẩn bị kịp trước sự hồi phục trí nhớ đột ngột của con trai, tâm trạng ông ấy vẫn còn hỗn loạn. “Trường Minh đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa con xem biểu hiện vừa rồi của nó. Lê Tuyết Trình đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt “Bác Hoàng, cuộc hôn nhân của con và Trường Minh có thay đổi sao? Bác phải làm chủ cho con!" "Tuyết Trinh, trước tiên đừng khóc!" "Bác Hoàng, chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!" "Đừng lo lắng, chờ một chút! Trường Minh bây giờ biết ta cố ý che giấu thân phận của Đậu Đậu, đang rất khó chịu!" Hoàng Kiến Phong cũng đau đầu thở dài: "Hơn nữa, nó còn nghi ngờ việc mất trí nhớ là do ta. Đừng lo lắng, không ai có thể thay đổi cuộc liên hôn giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Lục. Giờ xuống nhà ăn cơm trước!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nơi nào còn có tâm tình ăn cơm? Sau khi tài xế đến, Lê Tuyết Trinh bước ra khỏi biệt thự.
Cửa xe đóng lại, vẻ mặt Lê Tuyết Trinh không còn che giấu được nữa, ngoài hoang mang còn có thêm vẻ hoảng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô thực sự bối rối.
Việc Hoàng Trường Minh khôi phục trí nhớ đối với cô quả thực là sét đánh giữa trời quang. Sau khi Lam Ngọc Anh, hầu như ngày nào cô cũng lo lắng rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình với Hoàng Trường Minh, huống chi bây giờ ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điện thoại di động trong túi, tay run rẩy phải cầm lên nhiều lần mới được, cố ấy tìm thấy số ẩn ở dưới cùng trong danh bạ và bấm gọi.
Sau khi bên kia nhấc máy, có vẻ như không phải là người cô ấy muốn tìm. Giọng Lê Tuyết Trinh trở nên có nóng nảy: “Bác sĩ William đâu rồi, kêu anh ấy nghe điện thoại!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau vài giây chờ đợi, rốt cuộc thay đổi người tiếp. “William!” Khi Lê Tuyết Trinh nghe thấy giọng nói, cô không quan tâm đến giọng điệu của mình, liền chất vấn : “Lúc trước anh đã hứa với tôi như thế nào rồi! Anh không phải nói sẽ tuyệt đối không có vấn đề sao? Không phải sẽ không bao giờ nhớ ra sao?"
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du đang ngồi trong phòng khách, TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ ôn ào. Hai cô bạn gái vừa xem vừa trò chuyện.
Trương Tiểu Dù mang theo một cái gối, vẫn không nhịn được liên tục xác nhận: “Ngọc Anh, Hoàng tiên sinh đã thật sự khôi phục trí nhớ hoàn toàn rồi sao?" "Ừm ... Lam Ngọc Anh gật đầu. "Cậu nói xem, trước đây anh ta cũng từng tới Mỹ, chắc là vì chuyện này đúng không?" "Tôi không biết ... Lam Ngọc Anh lại lắc đầu. “Tôi nghĩ là 80% rồi!” Trương Tiểu Du trông như Holmes vuốt cằm, nói: “Dù sao thì tôi luôn cho rằng Trần Phong Sinh kia có chuyện giấu tôi, hình như có liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Hoàng. ... Cập nhật c*hương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, chỉ nghĩ đối phương rất quan tâm Trần Phong Sinh, cũng không quan tâm lắm.
Trương Tiểu Du vừa đi ra khỏi phòng tắm thì có tiếng gõ cửa, đi thẳng đến lối vào mở cửa. "Ngọc Anh!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, Trương Tiểu Du đã chạy đến và nói nhỏ với cô: “Hoàng tổng đến rồi!"
Lam Ngọc Anh sững sờ nhìn lối vào, trong tầm mắt hiện ra một bóng người cao lớn, đôi mắt đen sâu thăm kia cũng có cảm giác đặc biệt tồn tại. "Sao anh lại đến đây ... Cô cau mày đứng dậy. “Hôm nay Đậu Đậu rất buồn bực. Buổi chiều không chịu ăn cơm, đòi mì sợi do cô làm, nên tôi đến nhờ cô nấu!” Hoàng Trường Minh đi chân trần, mang đôi tất đen, đưa túi qua.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong túi đựng mì khô, trứng và xúc xích. “Đậu Đậu vẫn đang ở bệnh viện chờ ăn cơm. Hoàng
Trường Minh nhấn mạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Bánh Bao, cô liền gật đầu đồng ý: “Vậy anh chờ một chút!" Lam Ngọc Anh cầm lấy chiếc túi và đi về phía nhà bếp, máy hút khỏi nhanh chóng kêu lên.
Nước trong nồi sôi trào, khi cô vừa mới vớt mì khô để vào, một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên. "Nấu nhiều thêm một chút."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy cô tỏ vẻ khó hiểu, Hoàng Trường Minh nói thêm: “Mấy ngày nay Đậu Đậu ăn nhiều." “À được.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô buông lỏng tay, lấy mì sợi nhiều thêm một chút, sau đó nghĩ nghĩ hai giây, rồi bỏ toàn bộ mì sợi vào nồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bước tiếp theo là đợi mì chín và Lam Ngọc Anh thỉnh thoảng dùng đũa khuấy đều.
Lúc vô tình quay mặt lại, cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn đứng ở cửa, tầm mắt như dán chặt vào cô. Lam Ngọc Anh cảm thấy hô hấp đình trệ, vội vàng cúi đầu xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lúc sau, cảm nhận ánh mắt cực kỳ áp chế vẫn còn lưu lại, cô cảm thấy cơ bắp cứng lại, không khỏi nhìn qua lần nữa, hai mắt đối diện nhau dưới ánh đèn, chỉ là lần này Hoàng Trường Minh thu hồi ánh mắt trước.
Chương 342: Mùi vị có gì đó sai sai
Copy nội dung từ truyện app
Lam Ngọc Anh dập tắc lửa, đổ hết mì vào hộp giữ nhiệt.
Trong phòng khách, Trương Tiểu Du đã vọt về phòng của mình từ khi nào rồi, chỉ còn Hoàng Trường Minh vẫn còn ngồi bên cánh cửa sổ, ánh đèn phủ xuống bên vai anh, bóng lưng to lớn vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, nhưng lại không thiếu phần tĩnh mịch.
Copy nội dung từ truyện app
Lam Ngọc Anh cầm theo hộp giữ ẩm đi lại gần, “Ầy, nấu mì xong rồi!” “Cảm ơn nhé.” Hoàng Trường Minh đưa tay nhận lấy.
Dù đã đầy nắp rất kỹ lưỡng, nhưng hương thơm vẫn thoảng ra được rồi chui vào mũi. “Không.…..... Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Copy nội dung từ truyện app
Đôi mắt đã chìm vào tĩnh mịch của Hoàng Trường Minh ngước lên nhìn cô, khỏe môi khẽ cong, “Tuần sau Đậu Đậu phải đi cắt chỉ rồi, anh sợ nếu nó biết nó sẽ sợ, đến lúc đó em đến đi cũng nó được không?" “Cuối tuần này đã cắt chỉ được rồi à?” Lam Ngọc Anh vội hỏi. “Ừm” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Lúc phẫu thuật, lúc anh ấy bị mất trí nhớ anh cũng có từng đề cập tới cô, mặc dù anh rất nghiêm khắc với Đậu Đậu, nhưng ngược lại anh bảo vệ thằng bé rất tốt, ở với anh thằng bé chưa từng bị bệnh chưa từng bị thương cũng chưa từng bước chân vào bệnh viện, mà lúc đó Đậu Đậu chìm vào hôn mê sau khi hoàn thành phẫu thuật, cắt chỉ đối với một đứa bé là một chuyện cực kỳ khủng bố. “Được, được mà." Lam Ngọc Anh không từ chối.
Copy nội dung từ truyện app
Mặc dù bạn thân của cô vẫn còn đang ở đây, nhưng khi hai người cùng đang thuộc về một không gian cô độc, đặc biệt là thân hình cao lớn của anh có thể hoàn toàn bao phủ cô, vừa không tự nhiên vừa có chút ngại ngùng, cô liếm môi một cái, rồi nói, “Hoàng Trường Minh, anh nên đem mì đến cho Đậu Đậu mau đi, để lâu quá mì sẽ bị mềm, ăn không ngon!”
Hoàng Trường Minh “ừm nhẹ một tiếng, xách hộp giữ ấm đi ra ngoài. Lam Ngọc Anh yên lặng dõi theo anh, lúc đôi chân dài của anh bước qua cửa chống trộm, cô vẫn là không nhịn được gọi anh lại. “Hoàng Trường Minh!”
Copy nội dung từ truyện app
Hoàng Trường Minh dừng bước lại, quay người lại thắc mắc nhìn cô.
Lam Ngọc Anh đan hai tay lại ra sau lưng, cùng anh mắt đối mắt, “Chuyện của Lam Ngọc Dao, em biết hết “Cảm ơn nhé.
Copy nội dung từ truyện app
Lúc đó khi cô biết được chuyện này, anh vẫn còn trong giai đoạn mất trí nhớ, cho nên không cách nào nói lời cảm ơn với anh được, bây giờ nghĩ lại vẫn nên nói với anh một câu cả ơn.
Yết hầu của Hoàng Trường Mình giật giật, “Không cần cảm ơn. “Anh...... Lam Ngọc Anh cắn môi.
Copy nội dung từ truyện app
Tại sao lại làm như vậy? “Sao thế?” Hoàng Trường Minh nhếch mày.
Lam Ngọc Anh há miệng, mấy câu nói sau đó, lại dành nuốt vào lại, cô lắc đầu, “Không có gì.
Copy nội dung từ truyện app
Vào ban đem khắp đường phố đều lên đèn rực rỡ, sau khi chiếc White Land Rover lái ra khỏi chung cư, cũng không lái thẳng đến bệnh viện tư nhân, mà lại xuống vòng cầu, dừng trước cửa một nhà hàng.
Hoàng Trường Minh tắt máy xe, mở dây an toàn ra, nhưng lại không xuống xe.
Copy nội dung từ truyện app
Cầm lấy hộp giữ nhiệt trên ghế lái phụ lên, mở nắp ra, hơi ấm trong hộp phả vào mặt, dạ dày của anh đang khóc thét kêu gào.
Lấy đũa ra, Hoàng Trường Minh trực tiếp cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Copy nội dung từ truyện app
Mới đó, mà trong xe đều tràn ngập hương thơm của mì.
Mười lăm phút sau, Hoàng Trường Minh gác chân lên xe, trong kẹp lấy một điều thuốc sau đó bật lửa châm thuốc, cứu theo mỗi đợt anh hít vào, sau đó khói mờ từ miệng và mũi anh phả ra, rồi lại bị gió đêm thổi đi.
Copy nội dung từ truyện app
Trong nhà ăn bên cạnh đó, một nhân viên xách theo hộp giữ ẩm chạy ra, “Chào ngài! Chúng tôi nấu dựa theo phương pháp mà ngài nói, và bên trong cũng có vài miếng ngô luộc cắt khúc!” “Ừm.” Hoàng Trường Minh vứt tàn thuốc xuống mặt đất.
Dụi mũi chân đè xuống tắt lửa, rồi nhặt lên ném vào thùng rác, sau đó nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay nhân viên.
Copy nội dung từ truyện app
Lúc nhân viên phục vụ nhận lấy tiền xong chạy về lại nhà hàng, chiếc White Land Rover đang bên đường cũng chậm rãi ven theo đường cũ rời đi. “Đinh!”
Thang máy chậm rãi mở cửa tại tầng lầu cho bệnh nhân nhập viện.
Copy nội dung từ truyện app
Khoảng thời gian này, tương đối yên tĩnh, Hoàng Trường Minh đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên, Đậu Đậu đang nằm trên giường ngồi phắt dậy, vô cùng kích động gọi anh, “Baba!”
Hoàng Trường Minh một tay đút vào túi quần, từ tốn bước lại gần giượng bệnh.
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu sau khi gọi anh một tiếng, con mắt lập tức lia tới hộp giữ ấm anh cầm trên tay. “Con muốn ăn!” Thằng bé không kịp chờ đợi nữa. “Ừm.” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi, mở hộp cơm ra đưa lại gần thằng bé.
Không cần nhờ anh giúp, Đậu Đậu đã ôm ngay vào ngực, cầm lấy đũa gắp một gắp mì, vừa ăn được hai ngụm, Đậu Đậu chợt cau mày lại, "Không phải hương vị này!” “Sao lại không phải?” Hoàng Trường Minh liếc một chút. “Mì Ngọc Anh nấu, ngon hơn cái này!” Đậu Đậu vẫn nhướng mày lên, hằng giọng nói.
Copy nội dung từ truyện app
Khỏe môi Hoàng Trường Minh co quắp lại, “Mì đây của Ngọc Anh nấu đấy thôi!”
Đậu Đậu nhếch cái miệng nhỏ đáng yêu lên, đánh chết cũng không tin. “Bố tận mắt thấy cô ấy nấu mà.” Hoàng Trường Minh gác chân lên, chắc chắn chỉ vào thứ trong ngực con trai nói, “Con nhìn cái hộp giữ ẩm này xem, lẽ nào không phải của cô ấy à?” Ủng hộ team chúng mì*nh bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu nghe vậy, giơ hộp giữ ẩm lên sờ sờ, sờ sờ rồi lại nhìn nhìn.
Hộp giữ ẩm này xác thực là của Ngọc Anh, lúc trước mỗi lần mang thức ăn cho cậu, cô đều dùng cái hộp này, nhưng mà hương vị này so với món ăn Lam Ngọc Anh nấu thì lại hoàn toàn không giống......
Copy nội dung từ truyện app
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của con trai, Hoàng Trường Minh cảm thấy buồn cười, "Chắc là do hôm nay muộn quá rồi, cô ấy có hơi mệt, khả năng nấu ăn cũng bị thay đổi theo. Nếu như con không muốn ăn, vậy thì khỏi ăn cũng được!" Đậu Đậu nghe vậy, ngơ ngác tin theo, lại bắt đầu cúi xuống cặm cụi ăn.
Hoàng Trường Minh dời mắt sang hướng khác, cũng đồng thời che đi vẻ giảo hoạt trong đáy mắt. Cuối cùng cũng ăn hết mì, Đậu Đậu ôm cái bụng nó căng, chu miệng "ợ” một cái.
Copy nội dung từ truyện app
Rồi cậu bé cứ tiếp tục tò mò....... Cảm thấy mùi vị này có gì đó sai sai......
Rửa mặt xong, Hoàng Trường Minh ôm con về giường bệnh, kéo chăn lên, “Đã trễ rồi, mau đi ngủ thôi!” "Nhưng mà con nhớ cô Ngọc Anh
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nói. Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải vừa ăn xong mì cô ấy nấu đấy sao?" “Nhưng mà con muốn gặp cô Ngọc Anh cơ, muốn nghe cô Ngọc Anh kể chuyện, con còn muốn cô Ngọc Anh moa mọa con nữa!” Nói xong từ cuối cùng, dường như Đậu Đậu ngại ngùng gì đó, cả khuôn mặt nhỏ bé đều đỏ bừng.
Ngọc Anh.......
Copy nội dung từ truyện app
Hoàng Trường Minh nghe cái giọng non nớt của con trai, lần nữa nhẫm lại hai chữ này, trách phận sao không thể treo luôn hai chữ này lên miệng mình.
Ha ha, từ một số phương diện nào đó, hai người đúng thật là cha con!
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu bỗng nhiên gọi anh, "Baba
Hoàng Trường Minh cụp mắt xuống, cơ thể mềm mại của con trai nhào vào ngực anh, lộ ra cái băng gạc mặc dù không đáng sợ như lúc trước, nhưng cũng rất dễ nhìn thấy, gương mặt như tạc tượng kia càng khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.
Copy nội dung từ truyện app
Đôi con người đen nhánh chớp chớp, thận trọng hỏi, “Có phải cô Ngọc Anh sẽ không thích Đậu Đậu nữa, có phải không?”
Yết hầu của Hoàng Trường Minh trồi lên lặn xuống vài lân.
Copy nội dung từ truyện app
Anh biết, con trai đang nhớ Lam Ngọc Anh, sự ỷ lại của thằng bé đối với cô càng ngày càng sâu đậm.
Hoàng Trường Minh cúi người, sờ lên gương mặt trắng noãn của Đậu Đậu, “Muốn gặp cô Ngọc Anh rất dễ, ngày mai chỉ cần lúc bố không có mặt ở đây, con gọi điện cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới tìm con
Chương 343: ta muốn ôm lấy người
Hơn hai giờ chiều, một ngày nắng.
Lam Ngọc Anh mặc hơi nhiều quần áo, xuống xe đi được mấy bước, trên trán liền đổ nhiều mồ hôi, cho đến khi vào được đại sảnh của tầng nhập viện, mới cảm thấy mát mẻ thêm đôi chút.
Từ trong thang máy bước ra, Isuc bước tới cửa phòng bệnh, từ khe cửa nhìn thấy một cậu bé đang quấn băng gac. “Anh Anh ~”
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
Lam Ngọc Anh vội vàng bước nhanh hơn, lúc cậu bé nhào đến cô ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, “Chờ lâu lắm rồi phải không?” “Ha ha!” Đậu Đậu nhếch miệng cười.
Lam Ngọc Anh sờ mặt cậu, rồi ôm cậu đi vào phòng.
Sau khi hộ sĩ nhìn thấy cô, đã tạm thời tránh đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn, trong mắt dường như lấp lánh rất nhiều vì sao.
Mở hộp giữ ẩm ra, Đậu Đậu giống như một chú chó con tinh nhịch, chỉ thiếu một chiếc đuôi vẫy vậy đằng sau thôi.
Lam Ngọc Anh bị cậu bé chọc cười, nhanh tay lấy đôi đữa đưa cho cậu, lại đưa thêm cho cậu nhóc một cái thìa nhỏ nữa. Cô không chỉ mang mì đến, còn trộn thêm một phần cải bó xôi vài các loại hạt, chua chua ngọt ngọt và có nhiều dinh dưỡng.
Đậu Đậu an một ngụm lớn, há to miệng hết mức có thể, sau khi nuốt xuống còn không quên tấm tắc, “Hương vị này mới đúng nè!” “Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, giọng nói cất giọng nói đáng yêu giải thích, “Mì tối hôm qua bố đem về, không giống với mì này!” “Vậy sao?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, buồn bực nói, “Chắc là cho hơi nhiều nước vào đấy.….....
Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cậu bé, cô ôn nhu hỏi, “Bây giờ ăn thấy ngon không?” “Ngon gấp nhiều lần!” Đậu Đậu ngậm một miệng mì trả lời cô. “Ngon thì ăn nhiều thêm chút!” Lam Ngọc Anh chống khủy tay lên đầu gối, gương mặt vui vẻ nhìn cậu bé ăn.
Sau khi ăn hết mì, quả nhiên chiếc bụng nhỏ đã tròn như một quả bóng.
Lam Ngọc Anh sợ Đậu Đậu không tiêu hóa hết được, tạm thời cất hộp cơm vào, dẫn cậu bé đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu hóa bớt đã.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, khung cảnh xung quanh đều tốt hơn bệnh viện phổ thông nhiều, một khu vườn nhỏ ở đằng sau được trồng rất nhiều loại cây xanh, không khí rất thanh mát.
Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân xuống đi dạo.
Trong đó cũng có một cậu bé xấp xỉ Đậu Đậu, mặc quần áo bệnh nhân, đang đá bóng với mẹ, hai mẹ con chuyền bóng lẫn nhau, đang giữa chừng thì cậu bé bị trượt chân ngã xuống, mẹ cậu bé lập tức chạy tới đỡ cậu dậy dỗ dành cậu sau đó hai người lại tiếp tục vui chơi, phong sung quanh càng trở nên xinh đẹp hơn nhờ tình mẫu tử thiên liêng của họ.
Đậu Đậu bỗng nhiên lay tay cô, “Anh Anh “Hửm?” Lam Ngọc Anh cúi đầu, bắp gặp đôi mắt trong veo của cậu, cô cười hỏi, “Đậu Đậu cũng muốn chơi đá bóng à?”
Đậu Đậu nghe vậy lại lắc đầu, nhìn quay mắt nhìn hai mẹ con kia, miệng nhỏ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ có phần nũng nịu lại có chút ấm ức của cậu cất lên, “Tại sao Đậu Đậu lại không có mẹ?”
Lam Ngọc Anh dường như đang cảm thấy nghẹt thở. Nhất là khi nhìn vào cặp mắt bé nhỏ kia, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói. “Bố với ông nội có từng bảo, Đậu Đậu không giống với các bạn khác, bởi vì Đậu Đậu không có mẹ!” Giọng nói của cậu bé càng lúc càng thấp dần, đầu cũng mỗi lúc mỗi rủ xuống, nhưng cũng không quá lâu, cậu giống như đang sợ bị mắng, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng nhỏ xinh há ra, “Có điều cũng đâu phải chuyện gì to tát, bởi vì Đậu Đậu đã có Anh Anh rồi mà!”
Lam Ngọc Anh cảm giác có cái gì đó đè vào cuống họng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Đậu, giơ tay ôm cậu bé lại, “Đậu Đậu, cô muốn ôm con......"
Kéo cơ thể nhỏ bé sáp vào ngực mình, đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng cậu.
Chắc là Đậu Đậu đang không hiểu vì sao cô lại muốn ôm mình, xung quanh có rất nhiều người nhìn hai người họ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt lại đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không kìm chế được sự ngượng ngùng, cậu e dè hỏi cô một câu, “Có thể moa moa một cái không?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười, hỗn hai cái vào hai bên má câu.
Lúc quay lại phòng bệnh, Đậu Đậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả tại cũng đỏ tía lên. Lam Ngọc Anh đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, Đậu Đậu ỷ lại ngồi dựa vào bên cạnh cô, đợi cô rửa xong, liền chui tọt vào lòng cô.
TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ Đậu Đậu không mặc bồ đồ của bệnh nhân, có lẽ chúng ta sẽ cho rằng hai người đang thoải mái ngồi với nhau ở nhà.
Đậu Đậu ngoài trừ lúc trong công viên bộc lộ đôi chút cảm xúc của mình, ngoài ra vẫn cố giữ nụ cười mỉm trên miệng.
Nắm lấy một ít tóc của cô khen, Đậu Đậu hớn hở nói, “Bố quả nhiên không gạt Đậu Đậu!” “Hửm?” Lam Ngọc Anh nhưởng mày. “Baba nói, muốn Anh Anh tới thăm, chỉ cần bố không có mặt ở đây là được." Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi, “Bố con...... Nói vậy thật à?” “Vâng!” Đậu Đậu gật đầu.
Giơ tay nâng cằm lên, trên gương mặt lộ ra vẻ sùng bái vài yêu thương, giọng nói trong trẻo cất lên, "Bố lợi hại lắm đấy! Lúc trước bố còn nói nhất định phải giữ Anh Anh lại, quả nhiên Anh Anh không đi nữa!” “Đậu Đậu, con vừa nói gì cơ?” Lam Ngọc Anh chợt mơ hồ.
Đậu Đậu dường như ý thức được mình đã nói sai, bàn tay trắng nõn mủm mỉm che miệng lại.
Đôi mắt đen to tròn vì hoảng hốt mà liếc tới liếc lui, lập tức, giả vờ gáp một cái, “Đậu Đậu buồn ngủ rồi ~”
Dỗ Đậu Đậu ngủ, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trước cổng lớn bệnh viện vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, cô trực tiếp cầm lấy hộp cơm leo lên xe.
Lam Ngọc Anh cẩn thận nhớ lại, ngày đó đến Hoàng Đổng phỏng vấn gặp anh ấy, hai người gần như đồng thời từ trong thang máy đi ra, Diệp Tấn đi đằng sau còn cùng anh ấy ăn cơm, bây giờ nhớ lại, hình như là hoàn toàn trùng hợp, mà Hoàng Đổng còn đột ngột lật lọng, lẽ nào thực sự có liên quan tới anh ấy sao.......
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, hướng về phía trước nói, “Chú tài xế, phiền chủ đổi địa chỉ giúp, đến tòa cao ốc của
Hoàng thịt” Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa cao ốc của Hoàng thị.
Sau khi nhận lại tiền lẻ, Lam Ngọc Anh xuống xe đi vào trong, đến quầy lễ tân nói lý do mình tới đây, không ngoài dự liệu, nhân viên lễ tân đã từ chối cô, lý do là không có hẹn trước.
Cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh, rất nhanh sau đó bên kia bắt máy. “Hoàng Trường Minh, anh đang bận gì à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, trực tiếp nói rõ, “Em có chút chuyện muốn hỏi anh, bây giờ em đang ở dưới lầu...... “Anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại hai giây, nhân viên lễ tân bước lại gần tôi, mỉm cười nói, “Cô Lam, mời cô đi bên này!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng đi về phía thang máy.
Văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, cửa đang đóng chặt, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một từ rất trầm tĩnh: “Vào”
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Hoàng Trường Minh ngồi sau cái bàn làm việc dài rộng, anh mặc một bộ đồ Vest màu đen, ngồi tựa lưng ra sau ghế, ống tay áo áo sơmi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, cúi mắt nhìn xuống, đôi tay cầm bút lướt trên văn kiện, ngũ quan cương nghị và nghiêm túc.
Chương 344: Chăm Đậu Đậu
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi về nước, Lam Ngọc Anh từng tới Hoắc thị hai lân.
Chỉ có điều lần nào đến cũng cùng toàn soạn Châu Thần đến, có đến cũng không đến thẳng phòng làm việc của anh, bây giờ khi bước vào, bên trong vẫn trang hoàng như xưa, không khác gì bốn năm trước, khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh có lẽ biết là cô vào, nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Chiếc bút máy trong tay vẫn liên tục lướt trên giấy tờ, “Ngồi đi, chờ anh một chút, để anh xem hết văn kiện này đã!" “Ừm.” Lam Ngọc Anh kéo cái ghế đối diện ra.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai tay đặt lên bàn, hải bả vai rộng cường tráng, chiếc áo vest ngoài đang mở nút, đôi cánh tay to khỏe như muốn vươn ra khỏi chiếc áo sơ mi
Hoắc Trường Minh khẽ nheo hai đầu lông mày lại, rất chuyên tâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hình ảnh này mang lại cảm giác rất quen thuộc, trước kia kia hai người còn đang giữ mối quan hệ yêu đương, nếu anh tăng ca cô sẽ đến Hoắc thị chờ anh, anh thì ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm chú ý vào văn kiện, còn cô thì nằm dài trên ghế sofa làm gì đó để giết thời gian, ngẫu nhiên cô vụng trộm ngắm nhìn anh một cái, trong lòng sẽ rất ngọt ngào......
Khi cô chợt ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Lam Ngọc Anh vội lắc lắc đầu Chờ những suy nghĩ tạp niệm kia bay hết ra ngoài, Hoắc Trường Minh đang ngồi phía đối diện chẳng biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chữ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không đợi cô lên tiếng trước, Hoắc Trường Minh bỗng dưng nói, “Anh chợt nhớ tới một chuyện” “Cái gì?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoắc Trường Minh đậy nắp bút máy lại, đặt lên bàn vang lên một tiếng “cạch” trầm lắng, sau đó từ từ nâng khỏe môi lên, “Lúc trước, khi anh còn đang mất trí nhớ, bị người ta bỏ thuốc, sau đó không biết người nào đó đã dùng cơ thể của mình để giúp anh giải thuốc, nếu như anh nhớ không lầm, thì dường như cũng ròng rã cả đêm!” "..... Lam Ngọc Anh khoanh hai tay lại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không ngờ rằng tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, mà anh vẫn nói theo kiểu mơ hồ, mơ hồ đến nổi, những cảm xúc xấu hổ trước kia như sóng vỗ tràn bờ, tràn vào trong đầu cô, bất chợt vì những cảm xúc ấy cô cảm thấy khó chịu tới nghẹt thở. “Vì sao em lại làm vậy?” Hoắc Trường Minh nheo mắt lại. “Lúc đó em đã nói rất rõ ràng rồi, với em mà nói thì chuyện đó chẳng lại gì cả, vả lại...... Lam Ngọc Anh kiểm môi một cái, dứt khoát ngẩng đầu lên, cùng anh mắt đối mắt, nhẹ nhàng thờ ơ nói, “Nếu anh không nhắc thì em cũng đã quên từ lâu rồi!”
Hoắc Trường Minh nghiến răng, “Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng có tiền đồ nhỉ"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đôi tay của Lam Ngọc Anh giấu ra sau lưng vắt kiệt đến mức sắp chảy nước, đột nhiên nhớ lại mình tới đây tìm anh là có việc, cô ngồi ngay người lại, "Hoắc Trường Minh, em tới đây tìm anh là có chuyện muốn hỏi. “Hỏi đi. Hoặc Trường Minh tựa lưng ra sau ghế. “Hồi chiều em có đến bệnh viện thăm Đậu Đậu, thắng bé nói anh rất giỏi, nói anh nhất định có thể giữ em lại cho nên em sẽ không đi nữa...." Lam Ngọc Anh trực tiếp đi vào thẳng vấn đề, ánh mắt nhìn anh chăm chăm, “Hoắc Trường Minh, hôm em đi phỏng vấn ở Hoàng Đổng vừa hay anh cũng có mặt ở đó, Hoàng Đổng đột nhiên thay đổi ý định có liên quan tới anh không?”
Đối với câu hỏi của cô, Hoắc Trường Minh chợt nhếch mày, cũng không mấy bất ngờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thật ra thì lúc cô vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, con trai đã mượn điện thoại của hộ sĩ gọi cho anh, mật báo với anh là thẳng nói lỡ miệng rồi.
Mà câu đó thì thực sự cũng là anh nói, lúc trước cô đưa Diệp Tấn gì đó đến bệnh viện không chỉ để thằng bé thôi, còn nói tạm biệt với thằng bé, lúc cô vừa rời đi Đậu Đậu liền khóc một trận mây mưa, nếu anh không dỗ, thì cái bệnh viện đó đã bị xập từ lâu rồi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh từng hứa với con trai, sẽ giữ cô lại, nhờ vậy nên thắng bé mới chịu ngoan ngoãn lại.
Khẽ nhếch mày lên, anh mở miệng, "Đậu Đậu vẫn chưa đủ bốn tuổi." " Lam Ngọc Anh nhíu mày. “Lam Ngọc Anh, một đứa bé ba tuổi nói mà em cũng tin?" "Em..... Lam Ngọc Anh nghẹn lời. “Nói anh giở trò sau lưng, em có chứng cứ gì không?” Hoắc Trường Minh gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc, bỗng dưng, anh chợt dừng lại, lời nói đột ngột xoay chuyển, “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em sẽ làm gì?” Lam Ngọc Anh vẫn còn đang bị một đám mây mù che phủ đầu, nghe anh nói vậy, kinh ngạc trợn tròn mắt, Hoắc Trường Minh, anh thừa nhận?” “Nhưng sao anh lại làm vậy!” Cô có chút kích động.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh giơ tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điều kẹp vào giữa hai ngón tay, bật lửa châm thuốc, khi anh thở ra mùi thuốc lá thoang thoảng khắp văn phòng. “Bởi vì...... Anh nói đến đây bỗng dưng dừng lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm lắng, “Anh muốn Đậu Đậu có nhiều thời gian ở với em hơn.
Không những chỉ như bây giờ, mà anh còn muốn thằng bé có thể chung sống với cô, để cô có thể nắm lấy tay nó, cùng nó đi trên bước đường trưởng thành.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lam Ngọc Anh đang rất muốn khóc.
Trước đó Hoắc Trường Minh đã từng hỏi cô có thể ở lại hay không, chỉ là không ngờ, sau khi khôi phục trí nhớ anh vẫn còn giữ ý niệm này, trong giây phút đó, tự dưng cô lại cảm thấy như mình đang bay bổng, nhưng lại lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ với lòng mình không được tự mình đa tình. “Cốc cốc!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên. Cập nhật nhanh nhất trên* ТгцyeлАРP.cом
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ Vest bước vào, có lẽ không ngờ rằng Lam Ngọc Anh lại đang ở đây, há hốc mồm king ngạc một hồi,
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh nhíu mày, “Chuyện gì!” “Tổng giám đốc Hoắc..... Phan Duy mắt nhìn Lam Ngọc Anh, do dự báo cáo, “Dưới quầy lễ tân báo, có cô Lê “Em về đây!” Lam Ngọc Anh nghe vậy, liền lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Không đợi Hoắc Trường Minh nói thêm gì, cô đã nhanh bước phóng ra ngoài văn phòng, lúc vừa đi lại gần thang máy, từ trong thang máy lại bước ra một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc rất có khí chất, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lam Ngọc Anh đã tránh không muốn đụng mặt đối phương rồi, mà lại không ngờ tránh cũng không thoát. Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cô đương nhiên rất kinh ngạc, lập tức nhíu mày.
Cũng may thang máy đang sắp đi xuống, Lam Ngọc Anh đi bước dài đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước đôi mắt kinh ngạc kia.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Phan Duy vừa bước vào trong giờ đang đi ra ngoài lại. “Trường Minh đang bận à?” Lê Tuyết Trinh hất tóc.
Phan Duy lịch sự gật đầu với cô ta, câu từ cứng ngắc trả lời lại, “Cô Lê thật ngại quá, Tổng giám đốc nói bây giờ anh ấy có một cuộc họp video, không tiện tiếp khách
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không tiện?
Sắc mặt Lê Tịnh Tuyết khó coi tới cực điểm như vẫn cố gắng giữ mặt mũi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vừa rồi cô ta còn tận mắt thấy Lam Ngọc Anh từ trong văn phòng Hoắc Trường Minh đi ra, cũng có thể nói là người chân trước kẻ chân sau, sao có thể gặp Lam Ngọc Anh, mà lại không tiện gặp mình......
Sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi Hoắc thị, không trở về nhà ngay, mà lại ghé qua siêu thị.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ra khỏi siêu thị cô đến trạm xe để về, nơi chân trời xa xa bóng chiều đã ngã về Tây, ánh chiều tà phả xuống mặt, rất dễ chịu.
Siêu thị cách chỗ cô ở rất gần, nên cô không đi taxi, cô đi bằng xe đưa đón của siêu thị dành cho những ai có thẻ mua sắm, từ ngoài cổng đi vào, mỗi bước chân cô đi đều nhịp nhành với nụ cười của cô, một bụng vui vẻ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vốn cho rằng chuyện ở Hoàng Đổng là một sự cố may mắn ngoài ý muốn, không ngờ chuyện ngoài ý muốn này lại có người đứng sau, mà người đứng sau lại là Hoắc Trường Minh......
Trong lòng như mọc đầy cỏ dại, đã sắp rối tung rối mù lên rồi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lúc đi lên đầu cầu thang, bước chân Lam Ngọc Anh dừng một chút, ô nhìn thấy một chiếc Limousine cũng không tính là quá lạ lẫm dừng ở đằng kia.
Cô muốn giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục đi lên lầu, nhưng rất rõ ràng, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, người ta đã mở cửa xe bước xuống và cũng đuổi kịp CÔ. “Cô Lam!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chương 345: Cô quyết định thật rồi sao?
Lam Ngọc Anh xách đồ, đành phải quay đầu lại.
Ở Hoắc thị đụng phải cô ta, cô đã có dự cảm, Lê Tuyết Trinh sẽ đi tìm mình thêm lần nữa.
Quả nhiên.…......
Lam Ngọc Anh nhíu mày, mím khỏe miệng hỏi, “Cô Lê, cô lại đến tìm tôi là có việc gì nữa đây?”
Lê Tuyết Trinh chắc đang giả bộ không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai núm đồng tiền, “Chẳng lẽ cô Lam đây không biết lý do vì sao tôi đến đây ư “Hôm nay tôi có mặt ở Hoắc thị, là vì có chuyện muốn tìm Hoắc Trường Minh hỏi cho rõ ràng" Lam Ngọc Anh bình tĩnh nói, cũng được coi là giải thích. “Chuyện gì?” Lê Tuyết Trinh hỏi.
Lam Ngọc Anh khó chịu nhẫn mày, "Cô Lê tôi có thể lựa chọn quyền không trả lời " “Cô Lam tôi cũng không có ý khó dễ gì cô, nhưng mà..... Lê Tuyết Trinh thở dài, rất bất đắc dĩ, "Tôi thực sự hi vọng rằng chứng bệnh mau quên của cô đừng nặng quả, lần trước lúc tôi tìm đến cô, dường như cô đã khẳng định rõ ràng với tôi rằng, giữa hai người không hề có gì cả, hơn nữa không bao lâu nữa cô sẽ rời đi. Nhưng mà sao đến tận bây giờ rồi mà cô vẫn còn ở đây, tôi có thể bớt lo lắng sao, tôi có thề ngừng nghi ngờ ư “Cô Lê, những gì tôi nói tôi vẫn nhớ." Lam Ngọc Anh siết chặt túi xách trong tay. “Hi vọng là vậy!” Lê Tuyết Trinh mỉm cười, nhún nhún vai, câu tiếp sau đây là biểu lộ sự rộng lượng, “Nếu cô không muốn đi, cũng không sao cả, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, thậm chí nếu cô đồng ý, đến lúc hôn lễ của tôi và Trường Minh tôi sẽ thương lượng với anh ấy chừa lại một tấm thiệp mời cho cô!”
Lam Ngọc Anh không thích tiếp tục giảng co vô nghĩa với Lê Tuyết Trinh, cũng không thích nói chuyện với cô ta, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều ẩn chứa vô vàng kim châm.
Cô quay người đi lên lầu, "Cô Lê muốn làm gì thì cứ tự nhiên, tôi xin phép không tiếp được.”
Lê Tuyết Trinh nhìn bóng lưng của cô, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Sau khi biết Hoắc Trường Minh khôi phục ký ức sau, cô ta đã mấy đêm liền thức trắng không cách nào ngủ được, vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô ta luôn tâm tâm niệm niệm khắc ghi đột nhiên có khả năng sẽ không thể thực hiện được, có ta thực sự hận chết, nhưng cũng rất sợ chết.
Từ ngày sau bốn năm Lam Ngọc Anh xuất hiện lần nữa, tựa như là một cây gai, đâm vào lòng cô ta thời thời khắc khắc uy hiếp cô ta. Nếu Lam Ngọc Anh còn do dự không chủ động bỏ đi, vẫn còn Đậu Đậu, Lê Tuyết Trinh lo rằng bản thân mình sẽ không có được một phần thắng dù là nhỏ nhoi......
Cô ta âm mưu trong lòng, đột nghiên Lê Tuyết Trinh cất giọng, "Tôi mang thai rồi!”
Lần trước bỏ thuốc Hoắc Trường Minh, cô ta cũng đã tính toán rồi, cho dù có không mang thai đi nữa cô ta cũng sẽ nói láo, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng Hoắc Trường Minh cũng vẫn không chịu động vào cô ta, bây giờ mặc dù cô ta là vô dụng đối với hai bố con nhà họ Hoắc, nhưng đối với Lam Ngọc Anh thì vẫn còn chút hữu dụng!”
Lam Ngọc Anh đã đi qua đầu cầu thang rồi, bước chân chợt dừng lại.
Muốn ngó lơ, hoặc giả bộ không nghe thấy cũng được, cô rất muốn bỏ mặc rồi đi vào trong, nhưng cơ thể cô dường như bị gì đó khống chế lại, cứng đơ quay lại. "Cop......" Cô thực sự không tin vào những gì mình nghe thấy.
Dưới đáy mắt của Lê Tuyết Trinh xẹt qua một tia giảo hoặc, hai tay đang buông thỏng xuống hai bên khi thấy cô quay người lại thì đột nhiên đặt lên bụng, trá hình thành một người phụ nữ đang mang thai, “Cô không nghe lầm đâu, tôi thực sự mang thai rồi, mang thai đứa con của Trường Minh!” “Đinh!”
Cửa thang máy đã mở ra cả một hồi lâu rồi, ánh mắt của Lam Ngọc Anh vẫn chưa tìm được tiêu cự
Cho đến khi cửa thang máy mở lại lần nữa, lúc này cô mới lấy lại chút ý thức bước ra ngoài, đôi chân bước từng bước một cách máy móc, lấy chìa khóa trong túi ra đưa vào cửa hoài mà vẫn không mở cửa được, kiểm tra lại mới phát hiện mình lấy nhầm chìa khóa.
Trương Tiểu Du ngồi không phòng ngủ thỉnh thoảng nói gì đó, chắc là cậu ấy đang nghe điện thoại.
Lam Ngọc Anh đổi dép, sau đó đặt túi lên bàn, đi số pha ngồi xuống, bây giờ cả người cô đã cứng đờ như một khúc gỗ rồi. Cho tới bây giờ, câu nói của Lê Tuyết Trinh vẫn đang văng vẳng bên tai cô, một lần rồi lại hai lần.
Mang thai rồi.….....
Tin một người bất kỳ nào đó mang thai, đều không ảnh hưởng với cô bằng tin Lê Tuyết Trinh mang thai.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng không có gì đáng để chấn kinh đến vậy, bọn họ đã đính hôn bốn năm rồi, hơn nữa còn đang sắp kết hôn, hai người trong hoàn cảnh này phát sinh quan hệ là một chuyện hết sức bình thường, hơn nữa sự tồn tại của Đậu Đậu đã đủ để nói rõ lên rằng trước đó anh đã từng ngủ với người phụ nữ khác nữa rồi, vấn đề này đã tồn tại từ lâu rồi, tồn tại từ lúc cô ra
Chỉ là, nếu Lê Tuyết Trinh có con, vậy thì Đậu Đậu phải làm sao bây giờ?
Hoắc Trường Minh là một người bố chân chính, nhưng còn Lê Tuyết Trinh thì sao, lúc cô ta sinh con xong cô ta sẽ đối xử với Đậu Đậu như thế nào được chứ, Đậu Đậu cũng có từng nói, thằng bé không hề thích cô ta........
Nếu đã vậy, hay là cô ôm Đậu Đậu bỏ trốn cho rồi!
Lúc cô phát giác ra được cái suy nghĩ đang len lỏi trong lòng mình, Lam Ngọc Anh bị chính mình làm cho giật nảy mình. ТrцуeлAРР.cом trang web* cập nhật nhanh nhất
Thằng bé là cn trai của Hoặc Trường Minh, ấy vậy mà cô còn có cái suy nghĩ muốn trộm thằng bé đi.....
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, để những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình dần lắng lại, hơn mười giây sau, cô mở mắt ra một lần nữa, lấy điện thoại ra. "Alo, bé Anh!”
Điện thoại được kết nối, giọng nói ôn hòa của Diệp Tấn vang lên.
Lam Ngọc Anh nghe mà thấy buồn nôn, đồng thời cô cũng đã quyết định, "Diệp Tấn, tôi muốn mấy ngày sắp tới sẽ về Canada, cậu đặt giúp tới một cái vé máy bay với! "Ủa sao lại về, công việc đã hoàn thành đầu?” Diệp
Tấn rất bất ngờ. “Không sao cả, tớ sẽ thương lượng với chủ biên sau, hơn nữa bên này cũng có mối quan hệ với một vài cộng sự, cũng có thể chờ Hoàng Đổng về rồi nhờ cô ấy phỏng vấn giúp tôi.” Lam Ngọc Anh cắn môi, nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ, “Tôi không muốn tiếp tục chờ đợi ở Băng Thành, muốn về sớm!” “OK, vậy thì tớ sẽ đặt vé máy bay trước, đặt xong sẽ báo với cậu một tiếng!" Diệp Tấn ở bên kia điện thoại trả lời CÔ. “Ừm...... Lam Ngọc Anh cúp điện thoại.
Cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, cửa mới mở hé chút Trương Tiểu Duy liền chạy ra, chen đến bên cạnh cô, "Bé Anh, lần này cậu đi thật đấy à?” “Ừm, tớ vừa nhờ Diệp Tấn đặt vé máy bay rồi" Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cứ tưởng rằng Trương Tiểu Du sẽ tiếp tục oán thần cô, không ngờ rằng cô ấy lại cúi đầu trầm tư trong giây lát, sau đó bằng nhiên nói, "Bé Anh, tớ suy nghĩ kỹ mấy ngày nay rồi, tớ quyết định sẽ đi theo cậu!" “Cậu muốn đi sang Canada với tớ?" Lần này tới lượt Lam Ngọc Anh kinh ngạc. “Ừm!” Trương Tiểu Du gật đầu, "Tớ cảm thấy bây giờ mỗi ngày đều sống trong sự kinh hoảng, cứ sợ tên cầm thủ kia phát hiện chuyện tớ mang thai, hơn nữa anh ta lại là bác sĩ, tớ sợ không giấu được lâu! Chúng tớ đã li hôn rồi, tớ rất muốn giữ lại đứa bé này, không muốn dùng đứa bé này để ràng buộc ai cả, cho nên, tớ cảm thấy bây giờ tớ nên lánh đi một khoảng thời gian sẽ tốt hơn, còn chuyện sinh con xong sẽ ở lại đó hay là quay về, thì đến lúc đó tùy cơ ứng biến!”
Giọng nói rất chân thành, chắc là cô ấy suy nghĩ kỹ lắm rồi.
Mặc dù Lam Ngọc Anh có đi thêm lần cũng sẽ rất quyến luyến Trương Tiểu Du, cũng rất hi vọng cô ấy có thể cùng mình sang Canada sinh sống, nhưng vẫn lần nữa xác định lại, “Cá Nhỏ, cậu quyết định thật rồi sao?” “Quyết định!” Trương Tiểu Du chắc chắn gật đầu.
Lam Ngọc Anh thấy cô ấy đã quyết định, nên cô cũng không nhiều lời cũng vô ích, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ấy.
Trương Tiểu Du cũng nắm chặt lấy tay cô, hai người bạn ôm nhau lại cùng nhìn về phái chân trời phía xa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Kiến Phong nghe vậy, cau mày không vui sau: “Trường Minh, con có ý gì?" “Bố, bố thật sự không biết gì, hay là giả vờ không biết?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại. “Ta giả vờ cái gì?” Hoàng Kiến Phong vẫn cau mày nhìn anh, sau đó như là chợt bừng tỉnh, hai mắt trợn lên: “Không phải con nghi ngờ, việc con mất trí nhớ cũng là do ta cố ý động tay động chân chứ?
Ánh mắt Hoàng Trường Minh chế nhạo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hoàng Kiến Phong tức khắc giận tím mặt, giơ tay hất mạnh tách trà gần đó ra.
Chén trà trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh, lá trà lộn xộn trên thảm, Hoàng Trường Minh lạnh lùng thu hồi ánh mắt từ trên cao xuống: “Nếu không phải, con như thế nào lại mất trí nhớ? Theo bệnh án thì vết thương trên đầu không nghiêm trọng!" "Con bị tai nạn xe, lúc ta đến bệnh viện, người con bê bết máu được đưa vào phòng mổ! Là một người cha, ta chỉ mong con mình có thể lên bàn mổ suôn sẻ và bình an vô sự. Làm sao còn quan tâm đến những chuyện khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng điệu của Hoàng Kiến Phong rất kích động, ngay cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Như muốn chứng minh bản thân, ông ấy chỉ tay về phía Lê Tuyết Trinh bên cạnh: “Cô gái Cảnh Tinh, con nói xem ta có nói sai không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong cuộc đối đầu giữa hai cha con, Lê Tuyết Trinh cúi gằm mặt không dám nói gì, hai tay nắm chặt. “Đúng vậy, Trường Minh, anh đã hiểu lầm chú Hoàng rồi!” lúc này Hoàng Kiến Phong bị nhìn sang, cô ấy từ trên ghế chủ đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Mất trí nhớ thật sự là một tai nạn. Bác sĩ không phải còn nói trong y học có rất nhiều chuyện không thể giải thích được đó sao? "
Ánh mắt Hoàng Trường Minh lãnh đạm quét qua hai người: “Chân tướng sự thật như thế nào, tôi sẽ điều tra rõ." Nói xong, anh khoát tay áo ra khỏi phòng làm việc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, biểu hiện của hai người kia cũng vậy.
Mấy phút sau, người hầu thận trọng gõ cửa bước vào báo: "Ông chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn cơm được rồi!" “Ta biết rồi, đi xuống trước đi!” Hoàng Kiến Phong đứng bên cửa sổ giơ tay lên. “Vâng!” Người hầu vội vàng quay đầu lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lê Tuyết Trinh bước nhanh tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng “Bác Hoàng, bây giờ phải làm sao?" “Để ta nghĩ xem.” Hoàng Kiến Phong nhíu mày.
Dường như còn chưa chuẩn bị kịp trước sự hồi phục trí nhớ đột ngột của con trai, tâm trạng ông ấy vẫn còn hỗn loạn. “Trường Minh đã khôi phục trí nhớ, hơn nữa con xem biểu hiện vừa rồi của nó. Lê Tuyết Trình đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt “Bác Hoàng, cuộc hôn nhân của con và Trường Minh có thay đổi sao? Bác phải làm chủ cho con!" "Tuyết Trinh, trước tiên đừng khóc!" "Bác Hoàng, chúng ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!" "Đừng lo lắng, chờ một chút! Trường Minh bây giờ biết ta cố ý che giấu thân phận của Đậu Đậu, đang rất khó chịu!" Hoàng Kiến Phong cũng đau đầu thở dài: "Hơn nữa, nó còn nghi ngờ việc mất trí nhớ là do ta. Đừng lo lắng, không ai có thể thay đổi cuộc liên hôn giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Lục. Giờ xuống nhà ăn cơm trước!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nơi nào còn có tâm tình ăn cơm? Sau khi tài xế đến, Lê Tuyết Trinh bước ra khỏi biệt thự.
Cửa xe đóng lại, vẻ mặt Lê Tuyết Trinh không còn che giấu được nữa, ngoài hoang mang còn có thêm vẻ hoảng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô thực sự bối rối.
Việc Hoàng Trường Minh khôi phục trí nhớ đối với cô quả thực là sét đánh giữa trời quang. Sau khi Lam Ngọc Anh, hầu như ngày nào cô cũng lo lắng rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của mình với Hoàng Trường Minh, huống chi bây giờ ...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điện thoại di động trong túi, tay run rẩy phải cầm lên nhiều lần mới được, cố ấy tìm thấy số ẩn ở dưới cùng trong danh bạ và bấm gọi.
Sau khi bên kia nhấc máy, có vẻ như không phải là người cô ấy muốn tìm. Giọng Lê Tuyết Trinh trở nên có nóng nảy: “Bác sĩ William đâu rồi, kêu anh ấy nghe điện thoại!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau vài giây chờ đợi, rốt cuộc thay đổi người tiếp. “William!” Khi Lê Tuyết Trinh nghe thấy giọng nói, cô không quan tâm đến giọng điệu của mình, liền chất vấn : “Lúc trước anh đã hứa với tôi như thế nào rồi! Anh không phải nói sẽ tuyệt đối không có vấn đề sao? Không phải sẽ không bao giờ nhớ ra sao?"
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du đang ngồi trong phòng khách, TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ ôn ào. Hai cô bạn gái vừa xem vừa trò chuyện.
Trương Tiểu Dù mang theo một cái gối, vẫn không nhịn được liên tục xác nhận: “Ngọc Anh, Hoàng tiên sinh đã thật sự khôi phục trí nhớ hoàn toàn rồi sao?" "Ừm ... Lam Ngọc Anh gật đầu. "Cậu nói xem, trước đây anh ta cũng từng tới Mỹ, chắc là vì chuyện này đúng không?" "Tôi không biết ... Lam Ngọc Anh lại lắc đầu. “Tôi nghĩ là 80% rồi!” Trương Tiểu Du trông như Holmes vuốt cằm, nói: “Dù sao thì tôi luôn cho rằng Trần Phong Sinh kia có chuyện giấu tôi, hình như có liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Hoàng. ... Cập nhật c*hương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, chỉ nghĩ đối phương rất quan tâm Trần Phong Sinh, cũng không quan tâm lắm.
Trương Tiểu Du vừa đi ra khỏi phòng tắm thì có tiếng gõ cửa, đi thẳng đến lối vào mở cửa. "Ngọc Anh!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay sau đó, Trương Tiểu Du đã chạy đến và nói nhỏ với cô: “Hoàng tổng đến rồi!"
Lam Ngọc Anh sững sờ nhìn lối vào, trong tầm mắt hiện ra một bóng người cao lớn, đôi mắt đen sâu thăm kia cũng có cảm giác đặc biệt tồn tại. "Sao anh lại đến đây ... Cô cau mày đứng dậy. “Hôm nay Đậu Đậu rất buồn bực. Buổi chiều không chịu ăn cơm, đòi mì sợi do cô làm, nên tôi đến nhờ cô nấu!” Hoàng Trường Minh đi chân trần, mang đôi tất đen, đưa túi qua.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong túi đựng mì khô, trứng và xúc xích. “Đậu Đậu vẫn đang ở bệnh viện chờ ăn cơm. Hoàng
Trường Minh nhấn mạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Bánh Bao, cô liền gật đầu đồng ý: “Vậy anh chờ một chút!" Lam Ngọc Anh cầm lấy chiếc túi và đi về phía nhà bếp, máy hút khỏi nhanh chóng kêu lên.
Nước trong nồi sôi trào, khi cô vừa mới vớt mì khô để vào, một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên. "Nấu nhiều thêm một chút."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy cô tỏ vẻ khó hiểu, Hoàng Trường Minh nói thêm: “Mấy ngày nay Đậu Đậu ăn nhiều." “À được.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô buông lỏng tay, lấy mì sợi nhiều thêm một chút, sau đó nghĩ nghĩ hai giây, rồi bỏ toàn bộ mì sợi vào nồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bước tiếp theo là đợi mì chín và Lam Ngọc Anh thỉnh thoảng dùng đũa khuấy đều.
Lúc vô tình quay mặt lại, cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn đứng ở cửa, tầm mắt như dán chặt vào cô. Lam Ngọc Anh cảm thấy hô hấp đình trệ, vội vàng cúi đầu xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lúc sau, cảm nhận ánh mắt cực kỳ áp chế vẫn còn lưu lại, cô cảm thấy cơ bắp cứng lại, không khỏi nhìn qua lần nữa, hai mắt đối diện nhau dưới ánh đèn, chỉ là lần này Hoàng Trường Minh thu hồi ánh mắt trước.
Chương 342: Mùi vị có gì đó sai sai
Copy nội dung từ truyện app
Lam Ngọc Anh dập tắc lửa, đổ hết mì vào hộp giữ nhiệt.
Trong phòng khách, Trương Tiểu Du đã vọt về phòng của mình từ khi nào rồi, chỉ còn Hoàng Trường Minh vẫn còn ngồi bên cánh cửa sổ, ánh đèn phủ xuống bên vai anh, bóng lưng to lớn vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, nhưng lại không thiếu phần tĩnh mịch.
Copy nội dung từ truyện app
Lam Ngọc Anh cầm theo hộp giữ ẩm đi lại gần, “Ầy, nấu mì xong rồi!” “Cảm ơn nhé.” Hoàng Trường Minh đưa tay nhận lấy.
Dù đã đầy nắp rất kỹ lưỡng, nhưng hương thơm vẫn thoảng ra được rồi chui vào mũi. “Không.…..... Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Copy nội dung từ truyện app
Đôi mắt đã chìm vào tĩnh mịch của Hoàng Trường Minh ngước lên nhìn cô, khỏe môi khẽ cong, “Tuần sau Đậu Đậu phải đi cắt chỉ rồi, anh sợ nếu nó biết nó sẽ sợ, đến lúc đó em đến đi cũng nó được không?" “Cuối tuần này đã cắt chỉ được rồi à?” Lam Ngọc Anh vội hỏi. “Ừm” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Lúc phẫu thuật, lúc anh ấy bị mất trí nhớ anh cũng có từng đề cập tới cô, mặc dù anh rất nghiêm khắc với Đậu Đậu, nhưng ngược lại anh bảo vệ thằng bé rất tốt, ở với anh thằng bé chưa từng bị bệnh chưa từng bị thương cũng chưa từng bước chân vào bệnh viện, mà lúc đó Đậu Đậu chìm vào hôn mê sau khi hoàn thành phẫu thuật, cắt chỉ đối với một đứa bé là một chuyện cực kỳ khủng bố. “Được, được mà." Lam Ngọc Anh không từ chối.
Copy nội dung từ truyện app
Mặc dù bạn thân của cô vẫn còn đang ở đây, nhưng khi hai người cùng đang thuộc về một không gian cô độc, đặc biệt là thân hình cao lớn của anh có thể hoàn toàn bao phủ cô, vừa không tự nhiên vừa có chút ngại ngùng, cô liếm môi một cái, rồi nói, “Hoàng Trường Minh, anh nên đem mì đến cho Đậu Đậu mau đi, để lâu quá mì sẽ bị mềm, ăn không ngon!”
Hoàng Trường Minh “ừm nhẹ một tiếng, xách hộp giữ ấm đi ra ngoài. Lam Ngọc Anh yên lặng dõi theo anh, lúc đôi chân dài của anh bước qua cửa chống trộm, cô vẫn là không nhịn được gọi anh lại. “Hoàng Trường Minh!”
Copy nội dung từ truyện app
Hoàng Trường Minh dừng bước lại, quay người lại thắc mắc nhìn cô.
Lam Ngọc Anh đan hai tay lại ra sau lưng, cùng anh mắt đối mắt, “Chuyện của Lam Ngọc Dao, em biết hết “Cảm ơn nhé.
Copy nội dung từ truyện app
Lúc đó khi cô biết được chuyện này, anh vẫn còn trong giai đoạn mất trí nhớ, cho nên không cách nào nói lời cảm ơn với anh được, bây giờ nghĩ lại vẫn nên nói với anh một câu cả ơn.
Yết hầu của Hoàng Trường Mình giật giật, “Không cần cảm ơn. “Anh...... Lam Ngọc Anh cắn môi.
Copy nội dung từ truyện app
Tại sao lại làm như vậy? “Sao thế?” Hoàng Trường Minh nhếch mày.
Lam Ngọc Anh há miệng, mấy câu nói sau đó, lại dành nuốt vào lại, cô lắc đầu, “Không có gì.
Copy nội dung từ truyện app
Vào ban đem khắp đường phố đều lên đèn rực rỡ, sau khi chiếc White Land Rover lái ra khỏi chung cư, cũng không lái thẳng đến bệnh viện tư nhân, mà lại xuống vòng cầu, dừng trước cửa một nhà hàng.
Hoàng Trường Minh tắt máy xe, mở dây an toàn ra, nhưng lại không xuống xe.
Copy nội dung từ truyện app
Cầm lấy hộp giữ nhiệt trên ghế lái phụ lên, mở nắp ra, hơi ấm trong hộp phả vào mặt, dạ dày của anh đang khóc thét kêu gào.
Lấy đũa ra, Hoàng Trường Minh trực tiếp cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Copy nội dung từ truyện app
Mới đó, mà trong xe đều tràn ngập hương thơm của mì.
Mười lăm phút sau, Hoàng Trường Minh gác chân lên xe, trong kẹp lấy một điều thuốc sau đó bật lửa châm thuốc, cứu theo mỗi đợt anh hít vào, sau đó khói mờ từ miệng và mũi anh phả ra, rồi lại bị gió đêm thổi đi.
Copy nội dung từ truyện app
Trong nhà ăn bên cạnh đó, một nhân viên xách theo hộp giữ ẩm chạy ra, “Chào ngài! Chúng tôi nấu dựa theo phương pháp mà ngài nói, và bên trong cũng có vài miếng ngô luộc cắt khúc!” “Ừm.” Hoàng Trường Minh vứt tàn thuốc xuống mặt đất.
Dụi mũi chân đè xuống tắt lửa, rồi nhặt lên ném vào thùng rác, sau đó nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay nhân viên.
Copy nội dung từ truyện app
Lúc nhân viên phục vụ nhận lấy tiền xong chạy về lại nhà hàng, chiếc White Land Rover đang bên đường cũng chậm rãi ven theo đường cũ rời đi. “Đinh!”
Thang máy chậm rãi mở cửa tại tầng lầu cho bệnh nhân nhập viện.
Copy nội dung từ truyện app
Khoảng thời gian này, tương đối yên tĩnh, Hoàng Trường Minh đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên, Đậu Đậu đang nằm trên giường ngồi phắt dậy, vô cùng kích động gọi anh, “Baba!”
Hoàng Trường Minh một tay đút vào túi quần, từ tốn bước lại gần giượng bệnh.
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu sau khi gọi anh một tiếng, con mắt lập tức lia tới hộp giữ ấm anh cầm trên tay. “Con muốn ăn!” Thằng bé không kịp chờ đợi nữa. “Ừm.” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi, mở hộp cơm ra đưa lại gần thằng bé.
Không cần nhờ anh giúp, Đậu Đậu đã ôm ngay vào ngực, cầm lấy đũa gắp một gắp mì, vừa ăn được hai ngụm, Đậu Đậu chợt cau mày lại, "Không phải hương vị này!” “Sao lại không phải?” Hoàng Trường Minh liếc một chút. “Mì Ngọc Anh nấu, ngon hơn cái này!” Đậu Đậu vẫn nhướng mày lên, hằng giọng nói.
Copy nội dung từ truyện app
Khỏe môi Hoàng Trường Minh co quắp lại, “Mì đây của Ngọc Anh nấu đấy thôi!”
Đậu Đậu nhếch cái miệng nhỏ đáng yêu lên, đánh chết cũng không tin. “Bố tận mắt thấy cô ấy nấu mà.” Hoàng Trường Minh gác chân lên, chắc chắn chỉ vào thứ trong ngực con trai nói, “Con nhìn cái hộp giữ ẩm này xem, lẽ nào không phải của cô ấy à?” Ủng hộ team chúng mì*nh bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu nghe vậy, giơ hộp giữ ẩm lên sờ sờ, sờ sờ rồi lại nhìn nhìn.
Hộp giữ ẩm này xác thực là của Ngọc Anh, lúc trước mỗi lần mang thức ăn cho cậu, cô đều dùng cái hộp này, nhưng mà hương vị này so với món ăn Lam Ngọc Anh nấu thì lại hoàn toàn không giống......
Copy nội dung từ truyện app
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của con trai, Hoàng Trường Minh cảm thấy buồn cười, "Chắc là do hôm nay muộn quá rồi, cô ấy có hơi mệt, khả năng nấu ăn cũng bị thay đổi theo. Nếu như con không muốn ăn, vậy thì khỏi ăn cũng được!" Đậu Đậu nghe vậy, ngơ ngác tin theo, lại bắt đầu cúi xuống cặm cụi ăn.
Hoàng Trường Minh dời mắt sang hướng khác, cũng đồng thời che đi vẻ giảo hoạt trong đáy mắt. Cuối cùng cũng ăn hết mì, Đậu Đậu ôm cái bụng nó căng, chu miệng "ợ” một cái.
Copy nội dung từ truyện app
Rồi cậu bé cứ tiếp tục tò mò....... Cảm thấy mùi vị này có gì đó sai sai......
Rửa mặt xong, Hoàng Trường Minh ôm con về giường bệnh, kéo chăn lên, “Đã trễ rồi, mau đi ngủ thôi!” "Nhưng mà con nhớ cô Ngọc Anh
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nói. Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải vừa ăn xong mì cô ấy nấu đấy sao?" “Nhưng mà con muốn gặp cô Ngọc Anh cơ, muốn nghe cô Ngọc Anh kể chuyện, con còn muốn cô Ngọc Anh moa mọa con nữa!” Nói xong từ cuối cùng, dường như Đậu Đậu ngại ngùng gì đó, cả khuôn mặt nhỏ bé đều đỏ bừng.
Ngọc Anh.......
Copy nội dung từ truyện app
Hoàng Trường Minh nghe cái giọng non nớt của con trai, lần nữa nhẫm lại hai chữ này, trách phận sao không thể treo luôn hai chữ này lên miệng mình.
Ha ha, từ một số phương diện nào đó, hai người đúng thật là cha con!
Copy nội dung từ truyện app
Đậu Đậu bỗng nhiên gọi anh, "Baba
Hoàng Trường Minh cụp mắt xuống, cơ thể mềm mại của con trai nhào vào ngực anh, lộ ra cái băng gạc mặc dù không đáng sợ như lúc trước, nhưng cũng rất dễ nhìn thấy, gương mặt như tạc tượng kia càng khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.
Copy nội dung từ truyện app
Đôi con người đen nhánh chớp chớp, thận trọng hỏi, “Có phải cô Ngọc Anh sẽ không thích Đậu Đậu nữa, có phải không?”
Yết hầu của Hoàng Trường Minh trồi lên lặn xuống vài lân.
Copy nội dung từ truyện app
Anh biết, con trai đang nhớ Lam Ngọc Anh, sự ỷ lại của thằng bé đối với cô càng ngày càng sâu đậm.
Hoàng Trường Minh cúi người, sờ lên gương mặt trắng noãn của Đậu Đậu, “Muốn gặp cô Ngọc Anh rất dễ, ngày mai chỉ cần lúc bố không có mặt ở đây, con gọi điện cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới tìm con
Chương 343: ta muốn ôm lấy người
Hơn hai giờ chiều, một ngày nắng.
Lam Ngọc Anh mặc hơi nhiều quần áo, xuống xe đi được mấy bước, trên trán liền đổ nhiều mồ hôi, cho đến khi vào được đại sảnh của tầng nhập viện, mới cảm thấy mát mẻ thêm đôi chút.
Từ trong thang máy bước ra, Isuc bước tới cửa phòng bệnh, từ khe cửa nhìn thấy một cậu bé đang quấn băng gac. “Anh Anh ~”
Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.
Lam Ngọc Anh vội vàng bước nhanh hơn, lúc cậu bé nhào đến cô ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, “Chờ lâu lắm rồi phải không?” “Ha ha!” Đậu Đậu nhếch miệng cười.
Lam Ngọc Anh sờ mặt cậu, rồi ôm cậu đi vào phòng.
Sau khi hộ sĩ nhìn thấy cô, đã tạm thời tránh đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn, trong mắt dường như lấp lánh rất nhiều vì sao.
Mở hộp giữ ẩm ra, Đậu Đậu giống như một chú chó con tinh nhịch, chỉ thiếu một chiếc đuôi vẫy vậy đằng sau thôi.
Lam Ngọc Anh bị cậu bé chọc cười, nhanh tay lấy đôi đữa đưa cho cậu, lại đưa thêm cho cậu nhóc một cái thìa nhỏ nữa. Cô không chỉ mang mì đến, còn trộn thêm một phần cải bó xôi vài các loại hạt, chua chua ngọt ngọt và có nhiều dinh dưỡng.
Đậu Đậu an một ngụm lớn, há to miệng hết mức có thể, sau khi nuốt xuống còn không quên tấm tắc, “Hương vị này mới đúng nè!” “Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.
Đậu Đậu chớp chớp mắt, giọng nói cất giọng nói đáng yêu giải thích, “Mì tối hôm qua bố đem về, không giống với mì này!” “Vậy sao?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, buồn bực nói, “Chắc là cho hơi nhiều nước vào đấy.….....
Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cậu bé, cô ôn nhu hỏi, “Bây giờ ăn thấy ngon không?” “Ngon gấp nhiều lần!” Đậu Đậu ngậm một miệng mì trả lời cô. “Ngon thì ăn nhiều thêm chút!” Lam Ngọc Anh chống khủy tay lên đầu gối, gương mặt vui vẻ nhìn cậu bé ăn.
Sau khi ăn hết mì, quả nhiên chiếc bụng nhỏ đã tròn như một quả bóng.
Lam Ngọc Anh sợ Đậu Đậu không tiêu hóa hết được, tạm thời cất hộp cơm vào, dẫn cậu bé đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu hóa bớt đã.
Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, khung cảnh xung quanh đều tốt hơn bệnh viện phổ thông nhiều, một khu vườn nhỏ ở đằng sau được trồng rất nhiều loại cây xanh, không khí rất thanh mát.
Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân xuống đi dạo.
Trong đó cũng có một cậu bé xấp xỉ Đậu Đậu, mặc quần áo bệnh nhân, đang đá bóng với mẹ, hai mẹ con chuyền bóng lẫn nhau, đang giữa chừng thì cậu bé bị trượt chân ngã xuống, mẹ cậu bé lập tức chạy tới đỡ cậu dậy dỗ dành cậu sau đó hai người lại tiếp tục vui chơi, phong sung quanh càng trở nên xinh đẹp hơn nhờ tình mẫu tử thiên liêng của họ.
Đậu Đậu bỗng nhiên lay tay cô, “Anh Anh “Hửm?” Lam Ngọc Anh cúi đầu, bắp gặp đôi mắt trong veo của cậu, cô cười hỏi, “Đậu Đậu cũng muốn chơi đá bóng à?”
Đậu Đậu nghe vậy lại lắc đầu, nhìn quay mắt nhìn hai mẹ con kia, miệng nhỏ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ có phần nũng nịu lại có chút ấm ức của cậu cất lên, “Tại sao Đậu Đậu lại không có mẹ?”
Lam Ngọc Anh dường như đang cảm thấy nghẹt thở. Nhất là khi nhìn vào cặp mắt bé nhỏ kia, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói. “Bố với ông nội có từng bảo, Đậu Đậu không giống với các bạn khác, bởi vì Đậu Đậu không có mẹ!” Giọng nói của cậu bé càng lúc càng thấp dần, đầu cũng mỗi lúc mỗi rủ xuống, nhưng cũng không quá lâu, cậu giống như đang sợ bị mắng, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng nhỏ xinh há ra, “Có điều cũng đâu phải chuyện gì to tát, bởi vì Đậu Đậu đã có Anh Anh rồi mà!”
Lam Ngọc Anh cảm giác có cái gì đó đè vào cuống họng.
Cô ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Đậu, giơ tay ôm cậu bé lại, “Đậu Đậu, cô muốn ôm con......"
Kéo cơ thể nhỏ bé sáp vào ngực mình, đau lòng dùng tay vỗ vỗ lưng cậu.
Chắc là Đậu Đậu đang không hiểu vì sao cô lại muốn ôm mình, xung quanh có rất nhiều người nhìn hai người họ, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt lại đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẫn không kìm chế được sự ngượng ngùng, cậu e dè hỏi cô một câu, “Có thể moa moa một cái không?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười, hỗn hai cái vào hai bên má câu.
Lúc quay lại phòng bệnh, Đậu Đậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả tại cũng đỏ tía lên. Lam Ngọc Anh đem hộp cơm đi rửa sạch sẽ, Đậu Đậu ỷ lại ngồi dựa vào bên cạnh cô, đợi cô rửa xong, liền chui tọt vào lòng cô.
TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, một lớn một nhỏ tựa vào nhau ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ Đậu Đậu không mặc bồ đồ của bệnh nhân, có lẽ chúng ta sẽ cho rằng hai người đang thoải mái ngồi với nhau ở nhà.
Đậu Đậu ngoài trừ lúc trong công viên bộc lộ đôi chút cảm xúc của mình, ngoài ra vẫn cố giữ nụ cười mỉm trên miệng.
Nắm lấy một ít tóc của cô khen, Đậu Đậu hớn hở nói, “Bố quả nhiên không gạt Đậu Đậu!” “Hửm?” Lam Ngọc Anh nhưởng mày. “Baba nói, muốn Anh Anh tới thăm, chỉ cần bố không có mặt ở đây là được." Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Lam Ngọc Anh không chắc chắn hỏi, “Bố con...... Nói vậy thật à?” “Vâng!” Đậu Đậu gật đầu.
Giơ tay nâng cằm lên, trên gương mặt lộ ra vẻ sùng bái vài yêu thương, giọng nói trong trẻo cất lên, "Bố lợi hại lắm đấy! Lúc trước bố còn nói nhất định phải giữ Anh Anh lại, quả nhiên Anh Anh không đi nữa!” “Đậu Đậu, con vừa nói gì cơ?” Lam Ngọc Anh chợt mơ hồ.
Đậu Đậu dường như ý thức được mình đã nói sai, bàn tay trắng nõn mủm mỉm che miệng lại.
Đôi mắt đen to tròn vì hoảng hốt mà liếc tới liếc lui, lập tức, giả vờ gáp một cái, “Đậu Đậu buồn ngủ rồi ~”
Dỗ Đậu Đậu ngủ, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Trước cổng lớn bệnh viện vừa hay có một chiếc taxi trống đi ngang qua, cô trực tiếp cầm lấy hộp cơm leo lên xe.
Lam Ngọc Anh cẩn thận nhớ lại, ngày đó đến Hoàng Đổng phỏng vấn gặp anh ấy, hai người gần như đồng thời từ trong thang máy đi ra, Diệp Tấn đi đằng sau còn cùng anh ấy ăn cơm, bây giờ nhớ lại, hình như là hoàn toàn trùng hợp, mà Hoàng Đổng còn đột ngột lật lọng, lẽ nào thực sự có liên quan tới anh ấy sao.......
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, hướng về phía trước nói, “Chú tài xế, phiền chủ đổi địa chỉ giúp, đến tòa cao ốc của
Hoàng thịt” Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa cao ốc của Hoàng thị.
Sau khi nhận lại tiền lẻ, Lam Ngọc Anh xuống xe đi vào trong, đến quầy lễ tân nói lý do mình tới đây, không ngoài dự liệu, nhân viên lễ tân đã từ chối cô, lý do là không có hẹn trước.
Cô đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Trường Minh, rất nhanh sau đó bên kia bắt máy. “Hoàng Trường Minh, anh đang bận gì à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, trực tiếp nói rõ, “Em có chút chuyện muốn hỏi anh, bây giờ em đang ở dưới lầu...... “Anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
Sau khi cúp điện thoại hai giây, nhân viên lễ tân bước lại gần tôi, mỉm cười nói, “Cô Lam, mời cô đi bên này!” Lam Ngọc Anh gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng đi về phía thang máy.
Văn phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, cửa đang đóng chặt, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một từ rất trầm tĩnh: “Vào”
Lam Ngọc Anh đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào.
Hoàng Trường Minh ngồi sau cái bàn làm việc dài rộng, anh mặc một bộ đồ Vest màu đen, ngồi tựa lưng ra sau ghế, ống tay áo áo sơmi được xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng, cúi mắt nhìn xuống, đôi tay cầm bút lướt trên văn kiện, ngũ quan cương nghị và nghiêm túc.
Chương 344: Chăm Đậu Đậu
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau khi về nước, Lam Ngọc Anh từng tới Hoắc thị hai lân.
Chỉ có điều lần nào đến cũng cùng toàn soạn Châu Thần đến, có đến cũng không đến thẳng phòng làm việc của anh, bây giờ khi bước vào, bên trong vẫn trang hoàng như xưa, không khác gì bốn năm trước, khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh có lẽ biết là cô vào, nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Chiếc bút máy trong tay vẫn liên tục lướt trên giấy tờ, “Ngồi đi, chờ anh một chút, để anh xem hết văn kiện này đã!" “Ừm.” Lam Ngọc Anh kéo cái ghế đối diện ra.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai tay đặt lên bàn, hải bả vai rộng cường tráng, chiếc áo vest ngoài đang mở nút, đôi cánh tay to khỏe như muốn vươn ra khỏi chiếc áo sơ mi
Hoắc Trường Minh khẽ nheo hai đầu lông mày lại, rất chuyên tâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hình ảnh này mang lại cảm giác rất quen thuộc, trước kia kia hai người còn đang giữ mối quan hệ yêu đương, nếu anh tăng ca cô sẽ đến Hoắc thị chờ anh, anh thì ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm chú ý vào văn kiện, còn cô thì nằm dài trên ghế sofa làm gì đó để giết thời gian, ngẫu nhiên cô vụng trộm ngắm nhìn anh một cái, trong lòng sẽ rất ngọt ngào......
Khi cô chợt ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Lam Ngọc Anh vội lắc lắc đầu Chờ những suy nghĩ tạp niệm kia bay hết ra ngoài, Hoắc Trường Minh đang ngồi phía đối diện chẳng biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chữ
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không đợi cô lên tiếng trước, Hoắc Trường Minh bỗng dưng nói, “Anh chợt nhớ tới một chuyện” “Cái gì?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoắc Trường Minh đậy nắp bút máy lại, đặt lên bàn vang lên một tiếng “cạch” trầm lắng, sau đó từ từ nâng khỏe môi lên, “Lúc trước, khi anh còn đang mất trí nhớ, bị người ta bỏ thuốc, sau đó không biết người nào đó đã dùng cơ thể của mình để giúp anh giải thuốc, nếu như anh nhớ không lầm, thì dường như cũng ròng rã cả đêm!” "..... Lam Ngọc Anh khoanh hai tay lại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không ngờ rằng tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, mà anh vẫn nói theo kiểu mơ hồ, mơ hồ đến nổi, những cảm xúc xấu hổ trước kia như sóng vỗ tràn bờ, tràn vào trong đầu cô, bất chợt vì những cảm xúc ấy cô cảm thấy khó chịu tới nghẹt thở. “Vì sao em lại làm vậy?” Hoắc Trường Minh nheo mắt lại. “Lúc đó em đã nói rất rõ ràng rồi, với em mà nói thì chuyện đó chẳng lại gì cả, vả lại...... Lam Ngọc Anh kiểm môi một cái, dứt khoát ngẩng đầu lên, cùng anh mắt đối mắt, nhẹ nhàng thờ ơ nói, “Nếu anh không nhắc thì em cũng đã quên từ lâu rồi!”
Hoắc Trường Minh nghiến răng, “Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng có tiền đồ nhỉ"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đôi tay của Lam Ngọc Anh giấu ra sau lưng vắt kiệt đến mức sắp chảy nước, đột nhiên nhớ lại mình tới đây tìm anh là có việc, cô ngồi ngay người lại, "Hoắc Trường Minh, em tới đây tìm anh là có chuyện muốn hỏi. “Hỏi đi. Hoặc Trường Minh tựa lưng ra sau ghế. “Hồi chiều em có đến bệnh viện thăm Đậu Đậu, thắng bé nói anh rất giỏi, nói anh nhất định có thể giữ em lại cho nên em sẽ không đi nữa...." Lam Ngọc Anh trực tiếp đi vào thẳng vấn đề, ánh mắt nhìn anh chăm chăm, “Hoắc Trường Minh, hôm em đi phỏng vấn ở Hoàng Đổng vừa hay anh cũng có mặt ở đó, Hoàng Đổng đột nhiên thay đổi ý định có liên quan tới anh không?”
Đối với câu hỏi của cô, Hoắc Trường Minh chợt nhếch mày, cũng không mấy bất ngờ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Thật ra thì lúc cô vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, con trai đã mượn điện thoại của hộ sĩ gọi cho anh, mật báo với anh là thẳng nói lỡ miệng rồi.
Mà câu đó thì thực sự cũng là anh nói, lúc trước cô đưa Diệp Tấn gì đó đến bệnh viện không chỉ để thằng bé thôi, còn nói tạm biệt với thằng bé, lúc cô vừa rời đi Đậu Đậu liền khóc một trận mây mưa, nếu anh không dỗ, thì cái bệnh viện đó đã bị xập từ lâu rồi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh từng hứa với con trai, sẽ giữ cô lại, nhờ vậy nên thắng bé mới chịu ngoan ngoãn lại.
Khẽ nhếch mày lên, anh mở miệng, "Đậu Đậu vẫn chưa đủ bốn tuổi." " Lam Ngọc Anh nhíu mày. “Lam Ngọc Anh, một đứa bé ba tuổi nói mà em cũng tin?" "Em..... Lam Ngọc Anh nghẹn lời. “Nói anh giở trò sau lưng, em có chứng cứ gì không?” Hoắc Trường Minh gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc, bỗng dưng, anh chợt dừng lại, lời nói đột ngột xoay chuyển, “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em sẽ làm gì?” Lam Ngọc Anh vẫn còn đang bị một đám mây mù che phủ đầu, nghe anh nói vậy, kinh ngạc trợn tròn mắt, Hoắc Trường Minh, anh thừa nhận?” “Nhưng sao anh lại làm vậy!” Cô có chút kích động.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh giơ tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điều kẹp vào giữa hai ngón tay, bật lửa châm thuốc, khi anh thở ra mùi thuốc lá thoang thoảng khắp văn phòng. “Bởi vì...... Anh nói đến đây bỗng dưng dừng lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm lắng, “Anh muốn Đậu Đậu có nhiều thời gian ở với em hơn.
Không những chỉ như bây giờ, mà anh còn muốn thằng bé có thể chung sống với cô, để cô có thể nắm lấy tay nó, cùng nó đi trên bước đường trưởng thành.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lam Ngọc Anh đang rất muốn khóc.
Trước đó Hoắc Trường Minh đã từng hỏi cô có thể ở lại hay không, chỉ là không ngờ, sau khi khôi phục trí nhớ anh vẫn còn giữ ý niệm này, trong giây phút đó, tự dưng cô lại cảm thấy như mình đang bay bổng, nhưng lại lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ với lòng mình không được tự mình đa tình. “Cốc cốc!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên. Cập nhật nhanh nhất trên* ТгцyeлАРP.cом
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ Vest bước vào, có lẽ không ngờ rằng Lam Ngọc Anh lại đang ở đây, há hốc mồm king ngạc một hồi,
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hoắc Trường Minh nhíu mày, “Chuyện gì!” “Tổng giám đốc Hoắc..... Phan Duy mắt nhìn Lam Ngọc Anh, do dự báo cáo, “Dưới quầy lễ tân báo, có cô Lê “Em về đây!” Lam Ngọc Anh nghe vậy, liền lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Không đợi Hoắc Trường Minh nói thêm gì, cô đã nhanh bước phóng ra ngoài văn phòng, lúc vừa đi lại gần thang máy, từ trong thang máy lại bước ra một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc rất có khí chất, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lam Ngọc Anh đã tránh không muốn đụng mặt đối phương rồi, mà lại không ngờ tránh cũng không thoát. Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cô đương nhiên rất kinh ngạc, lập tức nhíu mày.
Cũng may thang máy đang sắp đi xuống, Lam Ngọc Anh đi bước dài đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước đôi mắt kinh ngạc kia.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Phan Duy vừa bước vào trong giờ đang đi ra ngoài lại. “Trường Minh đang bận à?” Lê Tuyết Trinh hất tóc.
Phan Duy lịch sự gật đầu với cô ta, câu từ cứng ngắc trả lời lại, “Cô Lê thật ngại quá, Tổng giám đốc nói bây giờ anh ấy có một cuộc họp video, không tiện tiếp khách
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Không tiện?
Sắc mặt Lê Tịnh Tuyết khó coi tới cực điểm như vẫn cố gắng giữ mặt mũi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vừa rồi cô ta còn tận mắt thấy Lam Ngọc Anh từ trong văn phòng Hoắc Trường Minh đi ra, cũng có thể nói là người chân trước kẻ chân sau, sao có thể gặp Lam Ngọc Anh, mà lại không tiện gặp mình......
Sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi Hoắc thị, không trở về nhà ngay, mà lại ghé qua siêu thị.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ra khỏi siêu thị cô đến trạm xe để về, nơi chân trời xa xa bóng chiều đã ngã về Tây, ánh chiều tà phả xuống mặt, rất dễ chịu.
Siêu thị cách chỗ cô ở rất gần, nên cô không đi taxi, cô đi bằng xe đưa đón của siêu thị dành cho những ai có thẻ mua sắm, từ ngoài cổng đi vào, mỗi bước chân cô đi đều nhịp nhành với nụ cười của cô, một bụng vui vẻ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vốn cho rằng chuyện ở Hoàng Đổng là một sự cố may mắn ngoài ý muốn, không ngờ chuyện ngoài ý muốn này lại có người đứng sau, mà người đứng sau lại là Hoắc Trường Minh......
Trong lòng như mọc đầy cỏ dại, đã sắp rối tung rối mù lên rồi.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Lúc đi lên đầu cầu thang, bước chân Lam Ngọc Anh dừng một chút, ô nhìn thấy một chiếc Limousine cũng không tính là quá lạ lẫm dừng ở đằng kia.
Cô muốn giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục đi lên lầu, nhưng rất rõ ràng, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, người ta đã mở cửa xe bước xuống và cũng đuổi kịp CÔ. “Cô Lam!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chương 345: Cô quyết định thật rồi sao?
Lam Ngọc Anh xách đồ, đành phải quay đầu lại.
Ở Hoắc thị đụng phải cô ta, cô đã có dự cảm, Lê Tuyết Trinh sẽ đi tìm mình thêm lần nữa.
Quả nhiên.…......
Lam Ngọc Anh nhíu mày, mím khỏe miệng hỏi, “Cô Lê, cô lại đến tìm tôi là có việc gì nữa đây?”
Lê Tuyết Trinh chắc đang giả bộ không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai núm đồng tiền, “Chẳng lẽ cô Lam đây không biết lý do vì sao tôi đến đây ư “Hôm nay tôi có mặt ở Hoắc thị, là vì có chuyện muốn tìm Hoắc Trường Minh hỏi cho rõ ràng" Lam Ngọc Anh bình tĩnh nói, cũng được coi là giải thích. “Chuyện gì?” Lê Tuyết Trinh hỏi.
Lam Ngọc Anh khó chịu nhẫn mày, "Cô Lê tôi có thể lựa chọn quyền không trả lời " “Cô Lam tôi cũng không có ý khó dễ gì cô, nhưng mà..... Lê Tuyết Trinh thở dài, rất bất đắc dĩ, "Tôi thực sự hi vọng rằng chứng bệnh mau quên của cô đừng nặng quả, lần trước lúc tôi tìm đến cô, dường như cô đã khẳng định rõ ràng với tôi rằng, giữa hai người không hề có gì cả, hơn nữa không bao lâu nữa cô sẽ rời đi. Nhưng mà sao đến tận bây giờ rồi mà cô vẫn còn ở đây, tôi có thể bớt lo lắng sao, tôi có thề ngừng nghi ngờ ư “Cô Lê, những gì tôi nói tôi vẫn nhớ." Lam Ngọc Anh siết chặt túi xách trong tay. “Hi vọng là vậy!” Lê Tuyết Trinh mỉm cười, nhún nhún vai, câu tiếp sau đây là biểu lộ sự rộng lượng, “Nếu cô không muốn đi, cũng không sao cả, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, thậm chí nếu cô đồng ý, đến lúc hôn lễ của tôi và Trường Minh tôi sẽ thương lượng với anh ấy chừa lại một tấm thiệp mời cho cô!”
Lam Ngọc Anh không thích tiếp tục giảng co vô nghĩa với Lê Tuyết Trinh, cũng không thích nói chuyện với cô ta, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều ẩn chứa vô vàng kim châm.
Cô quay người đi lên lầu, "Cô Lê muốn làm gì thì cứ tự nhiên, tôi xin phép không tiếp được.”
Lê Tuyết Trinh nhìn bóng lưng của cô, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Sau khi biết Hoắc Trường Minh khôi phục ký ức sau, cô ta đã mấy đêm liền thức trắng không cách nào ngủ được, vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô ta luôn tâm tâm niệm niệm khắc ghi đột nhiên có khả năng sẽ không thể thực hiện được, có ta thực sự hận chết, nhưng cũng rất sợ chết.
Từ ngày sau bốn năm Lam Ngọc Anh xuất hiện lần nữa, tựa như là một cây gai, đâm vào lòng cô ta thời thời khắc khắc uy hiếp cô ta. Nếu Lam Ngọc Anh còn do dự không chủ động bỏ đi, vẫn còn Đậu Đậu, Lê Tuyết Trinh lo rằng bản thân mình sẽ không có được một phần thắng dù là nhỏ nhoi......
Cô ta âm mưu trong lòng, đột nghiên Lê Tuyết Trinh cất giọng, "Tôi mang thai rồi!”
Lần trước bỏ thuốc Hoắc Trường Minh, cô ta cũng đã tính toán rồi, cho dù có không mang thai đi nữa cô ta cũng sẽ nói láo, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng Hoắc Trường Minh cũng vẫn không chịu động vào cô ta, bây giờ mặc dù cô ta là vô dụng đối với hai bố con nhà họ Hoắc, nhưng đối với Lam Ngọc Anh thì vẫn còn chút hữu dụng!”
Lam Ngọc Anh đã đi qua đầu cầu thang rồi, bước chân chợt dừng lại.
Muốn ngó lơ, hoặc giả bộ không nghe thấy cũng được, cô rất muốn bỏ mặc rồi đi vào trong, nhưng cơ thể cô dường như bị gì đó khống chế lại, cứng đơ quay lại. "Cop......" Cô thực sự không tin vào những gì mình nghe thấy.
Dưới đáy mắt của Lê Tuyết Trinh xẹt qua một tia giảo hoặc, hai tay đang buông thỏng xuống hai bên khi thấy cô quay người lại thì đột nhiên đặt lên bụng, trá hình thành một người phụ nữ đang mang thai, “Cô không nghe lầm đâu, tôi thực sự mang thai rồi, mang thai đứa con của Trường Minh!” “Đinh!”
Cửa thang máy đã mở ra cả một hồi lâu rồi, ánh mắt của Lam Ngọc Anh vẫn chưa tìm được tiêu cự
Cho đến khi cửa thang máy mở lại lần nữa, lúc này cô mới lấy lại chút ý thức bước ra ngoài, đôi chân bước từng bước một cách máy móc, lấy chìa khóa trong túi ra đưa vào cửa hoài mà vẫn không mở cửa được, kiểm tra lại mới phát hiện mình lấy nhầm chìa khóa.
Trương Tiểu Du ngồi không phòng ngủ thỉnh thoảng nói gì đó, chắc là cậu ấy đang nghe điện thoại.
Lam Ngọc Anh đổi dép, sau đó đặt túi lên bàn, đi số pha ngồi xuống, bây giờ cả người cô đã cứng đờ như một khúc gỗ rồi. Cho tới bây giờ, câu nói của Lê Tuyết Trinh vẫn đang văng vẳng bên tai cô, một lần rồi lại hai lần.
Mang thai rồi.….....
Tin một người bất kỳ nào đó mang thai, đều không ảnh hưởng với cô bằng tin Lê Tuyết Trinh mang thai.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng không có gì đáng để chấn kinh đến vậy, bọn họ đã đính hôn bốn năm rồi, hơn nữa còn đang sắp kết hôn, hai người trong hoàn cảnh này phát sinh quan hệ là một chuyện hết sức bình thường, hơn nữa sự tồn tại của Đậu Đậu đã đủ để nói rõ lên rằng trước đó anh đã từng ngủ với người phụ nữ khác nữa rồi, vấn đề này đã tồn tại từ lâu rồi, tồn tại từ lúc cô ra
Chỉ là, nếu Lê Tuyết Trinh có con, vậy thì Đậu Đậu phải làm sao bây giờ?
Hoắc Trường Minh là một người bố chân chính, nhưng còn Lê Tuyết Trinh thì sao, lúc cô ta sinh con xong cô ta sẽ đối xử với Đậu Đậu như thế nào được chứ, Đậu Đậu cũng có từng nói, thằng bé không hề thích cô ta........
Nếu đã vậy, hay là cô ôm Đậu Đậu bỏ trốn cho rồi!
Lúc cô phát giác ra được cái suy nghĩ đang len lỏi trong lòng mình, Lam Ngọc Anh bị chính mình làm cho giật nảy mình. ТrцуeлAРР.cом trang web* cập nhật nhanh nhất
Thằng bé là cn trai của Hoặc Trường Minh, ấy vậy mà cô còn có cái suy nghĩ muốn trộm thằng bé đi.....
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, để những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình dần lắng lại, hơn mười giây sau, cô mở mắt ra một lần nữa, lấy điện thoại ra. "Alo, bé Anh!”
Điện thoại được kết nối, giọng nói ôn hòa của Diệp Tấn vang lên.
Lam Ngọc Anh nghe mà thấy buồn nôn, đồng thời cô cũng đã quyết định, "Diệp Tấn, tôi muốn mấy ngày sắp tới sẽ về Canada, cậu đặt giúp tới một cái vé máy bay với! "Ủa sao lại về, công việc đã hoàn thành đầu?” Diệp
Tấn rất bất ngờ. “Không sao cả, tớ sẽ thương lượng với chủ biên sau, hơn nữa bên này cũng có mối quan hệ với một vài cộng sự, cũng có thể chờ Hoàng Đổng về rồi nhờ cô ấy phỏng vấn giúp tôi.” Lam Ngọc Anh cắn môi, nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ, “Tôi không muốn tiếp tục chờ đợi ở Băng Thành, muốn về sớm!” “OK, vậy thì tớ sẽ đặt vé máy bay trước, đặt xong sẽ báo với cậu một tiếng!" Diệp Tấn ở bên kia điện thoại trả lời CÔ. “Ừm...... Lam Ngọc Anh cúp điện thoại.
Cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, cửa mới mở hé chút Trương Tiểu Duy liền chạy ra, chen đến bên cạnh cô, "Bé Anh, lần này cậu đi thật đấy à?” “Ừm, tớ vừa nhờ Diệp Tấn đặt vé máy bay rồi" Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cứ tưởng rằng Trương Tiểu Du sẽ tiếp tục oán thần cô, không ngờ rằng cô ấy lại cúi đầu trầm tư trong giây lát, sau đó bằng nhiên nói, "Bé Anh, tớ suy nghĩ kỹ mấy ngày nay rồi, tớ quyết định sẽ đi theo cậu!" “Cậu muốn đi sang Canada với tớ?" Lần này tới lượt Lam Ngọc Anh kinh ngạc. “Ừm!” Trương Tiểu Du gật đầu, "Tớ cảm thấy bây giờ mỗi ngày đều sống trong sự kinh hoảng, cứ sợ tên cầm thủ kia phát hiện chuyện tớ mang thai, hơn nữa anh ta lại là bác sĩ, tớ sợ không giấu được lâu! Chúng tớ đã li hôn rồi, tớ rất muốn giữ lại đứa bé này, không muốn dùng đứa bé này để ràng buộc ai cả, cho nên, tớ cảm thấy bây giờ tớ nên lánh đi một khoảng thời gian sẽ tốt hơn, còn chuyện sinh con xong sẽ ở lại đó hay là quay về, thì đến lúc đó tùy cơ ứng biến!”
Giọng nói rất chân thành, chắc là cô ấy suy nghĩ kỹ lắm rồi.
Mặc dù Lam Ngọc Anh có đi thêm lần cũng sẽ rất quyến luyến Trương Tiểu Du, cũng rất hi vọng cô ấy có thể cùng mình sang Canada sinh sống, nhưng vẫn lần nữa xác định lại, “Cá Nhỏ, cậu quyết định thật rồi sao?” “Quyết định!” Trương Tiểu Du chắc chắn gật đầu.
Lam Ngọc Anh thấy cô ấy đã quyết định, nên cô cũng không nhiều lời cũng vô ích, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ấy.
Trương Tiểu Du cũng nắm chặt lấy tay cô, hai người bạn ôm nhau lại cùng nhìn về phái chân trời phía xa.
Bình luận facebook