Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 353: Mang mẹ của con tôi về
Buổi sáng mười một giờ rưỡi, Diệp Tấn gõ cửa khu nhà trọ. "Chuyến bay của tụi mình lúc bốn giờ bốn mươi năm phút chiều, còn phải ký gửi hành lý, bây giờ cố gắng đến sân bay sớm trước buổi trưa, để tránh trễ giờ. Còn bữa trưa thì đợi đến sân bay hãy ăn!" Diệp Tấn cười nói với sự sắp xếp của mình. "Diệp Tấn, vất vả cho cậu rồi!" Lam Ngọc Anh cảm kích mà nói.
Diệp Tấn xua tay cười nói không cần phải như thế, rồi mang hành lý của cô đến trước thang máy.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Du vẫn đang đứng giữa phòng khách, không nhịn được mà bước tới: "Cá nhỏ à, cậu thực sự quyết định muốn cùng bọn tớ đi sao?" "Ừm, tớ quyết định rồi." Trương Tiểu Du gật đầu. "Nếu như cậu không còn gì lưu luyến với nơi này, kỳ thực cũng nên...
Lam Ngọc Anh do dự nói, thật ra điều cô ám chỉ không đơn thuần là ngôi nhà, mà là Trần Nam Phong.
Trương Tiểu Du ngắt lời cô, giống như không muốn nghe, cũng giống như là sợ bản thân bị lay động, lắc đầu nói: "Ngọc Anh ơi, đừng khuyên tớ nữa, trong lòng tớ đã quyết rồi, hiện trước mắt vẫn nên rời đi thì tốt hơn, không chừng ra nước ngoài, tớ có thể gặp được anh Tây đẹp trai nào đó để tiến tới mối tình thứ hai, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là anh ta phải là người con trai rất yêu tớ "Ngọc Anh, thang máy tới rồi!" Diệp Tấn ở ngoài cửa kêu.
Lam Ngọc Anh nhún vai, bước đến kéo tay cô bạn thân: "Chúng ta đi thôi!"
Khóa cửa, bọn họ từng người đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, trong biệt thự
Thím Lý bận bịu ở trong bếp, cứ mỗi hai phút thì nhìn ra phía phòng khách mong ngóng.
Hoàng Thanh Thảo hôm nay cả người là mặc một màu đỏ, đi tới đi tui quanh bàn trà, lúc sắp đi được một trăm vòng, không chịu được mà hỏi cháu trai lần nữa: "Trường Minh! Sao cháu còn tâm trạng đọc báo vậy, cô phải nói cháu bao lần nữa đây, chiều nay Cải Trắng bay rồi!"
Hoàng Trường minh ra vẻ không nghe thấy, điềm tĩnh thanh thản mà lật báo trong tay.
Hoàng Thanh Thảo lấy tay đỡ thấy sau cổ, cảm thấy huyết áp như tăng lên.
Từ sau khi Hoàng Trường Minh đi nước ngoài không biết dùng cách nào mà đã hồi phục trí nhớ trở về, liền nói với bà ấy chuyện giữa anh và Cải Trắng là trước tiên không cần bà ấy quan tâm, cho nên khoảng thời gian này bà ấy kiềm chế không nói gì, để cho hai người họ có không gian riêng.
Nhưng không ngờ, Cải Trăng vậy mà muốn rời đi,
Sau khi biết tin này, Hoàng Thanh Thảo trực tiếp tới hỏi, không nghĩ tới cháu trai mình lại không hề sốt ruột. "Trường Minh, cháu nói câu gì đi!" Hoàng Thanh Thảo nóng nảy vây quanh bàn uống trà, cuối cùng, giảm mạnh chân lên phía trước: "Nếu không thì cô ra tay đấy, cô đi chặn đường Cải Trắng! ôi, cũng không được, dù giữ được người, nhưng cũng không giữ được tâm, không thể giảm cầm cô ấy như xã hội thời xưa!"
Hoàng Thanh Thảo nói xong lại phủ định lời nói của mình, ngồi trên ghế sô pha mà thở dài. Bánh Bao bên cạnh vì lo lắng mà ngũ quan nhăn nhúm lại, nghẹn lời gọi: Bal
Cuối cùng Hoàng Trường Minh cũng đóng tờ báo lại, ngước mắt nhìn về phía con trai dường sắp òa khóc.
Bánh Bao vẫn đang mặc đồ ngủ, ngược lại với dáng vẻ đầu nấm tròn nhỏ rối bời như đống rơm rạ, khuôn mặt nhỏ nhằn ngây thơ, là hai quầng thâm lớn dưới mắt, tối qua sau khi ăn mi mà Lam Ngọc Anh nấu, cả đêm tâm trạng buồn bực không ngủ được.
Hoàng Trường Minh để bảo xuống một bên, nói: "Đậu Đậu nếu như con muốn gặp cô Ngọc Anh, thế thì bây giờ để thím Lý đưa con lên phòng đi ngủ." "Không muốn!" Bánh Bao mếu miệng. “Lúc con tỉnh dậy, cô Ngọc Anh sẽ xuất hiện." Hoàng Trường Minh ung dung thong thả nói. "Ba gạt con!" Bánh Bao vẻ mặt không tin. "Tin hay không tùy con." Hoàng Trường Minh nhún vai xòe hai tay ra.
Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh thấy vậy, thở dài dỗ dành "Cháu đi ngủ đi, Đậu Đậu
Bánh Bao giương mắt nhìn ba chăm chăm hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ đến mức độ tin cậy trong lời nói của ba, sau đó leo xuống ghế số pha, nhưởng mày mà nghiêm túc nói: "Ba lừa con thì ba là con chó nhỏ!" "Ừm. Hoàng Trường Minh vui vẻ gật đầu.
Bánh Bao nghe vậy, xoay người chạy vào phòng bếp tìm thím Lý đưa mình đi ngủ.
Hoàng Thanh Thảo không tin, chỉ cho rằng đây là lời nói dỗ dành con trai, đang thở dài phiền muộn vì duyên phận của đứa cháu trai và Cải Trắng phải kết thúc thế này. Hoàng Trường Minh ngồi đối diện bồng đứng lên, đồng thời khoác lên chiếc áo vest treo trên giá treo.
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ mười phút, lái xe một tiếng thì kịp đến sân bay. "Trường Minh?" Vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo khó hiểu. "Cô, cô cũng về quán rượu nghỉ ngơi đi." Hoàng Trường Minh vừa mặc áo vừa nói.
Hoàng Thanh Thảo thấy anh nói xong liền cất bước, đi về phía lối ra, quả thực là không yên tâm mà đuổi theo, đưa tay chặn cửa xe anh lại: "Trường Minh, rốt cuộc con muốn làm gì vậy!" "Mang mẹ của con cháu trở về!" Trường Minh nói không nhanh cũng không chậm.
Hoàng Thanh Thảo ngớ người.
Nhìn theo chiếc xe trắng Land Rover bay nhanh ra sân, ý thức Hoàng Thanh Thảo nhất thời chuyển sang vui vẻ mà mắng: "Thằng nhóc thúi!"
Tìm một nhà ăn ở sân bay, giải quyết xong bữa trưa, ký gửi hành lý, sau đó tiến hành kiểm tra an ninh rồi ngồi đợi ở phòng chờ máy bay.
Lam Ngọc Anh và Trương Tử Du vô tình cùng nhìn ra cửa sổ, từng chiếc máy bay một bay rồi đáp, trong lòng từng người đều ôm những nỗi ưu tư của riêng mình. "Có ổn không?" Lam Ngọc Anh khoác tay bạn thân. "ồn! Tớ vẫn ổn!" Trương Tiểu Du làm vẻ cười.
Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ: "Nữa tiếng nữa thì có thể lên máy bay rồi." "Ừ!" Trương Tiểu Du gật đầu, hít một hơi sâu rồi kéo tay cô để lên lồng ngực: "Ngọc Anh, cậu đừng nói, tới trước giờ tớ chưa từng đi nước ngoài, thật hồi hộp, cậu nghe thấy tiếng tim tập của tớ không... "Trương Tiểu Du
Bất chợt, có người cần răng nghiến lợi mà kêu lên.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Phong Sinh vẫn đang mặc đồ giải phẫu màu xanh lá, chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt rồi, hơn nữa khí thế hung hằng, chợt kéo lấy cánh tay Trương Tiểu Du.
Trương Tiểu Du kích động mà nhảy lên: "Dọa tôi rồi! Anh làm gì vậy! "Em còn hỏi anh làm gì à?" Cặp mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hướng về cô ấy, cất giọng chất vấn: "Em muốn mang con chúng ta chạy đi đâu hả?" "Làm sao anh." Trương Tiểu Du biến sắc kinh ngạc.
Trần Phong Sinh cầm cái tay còn lại, khống chế hai cánh tay cô ấy, thở hổn hển mà gào: "Trương Tiểu Du, em mang thai con của anh, bây giờ còn muốn ôm bụng chạy, em đừng hòng!"
Dứt lời, Trần Phong Sinh liền kéo Trương Tiểu Du đi. Dường như lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt đảo quả cái bụng còn bằng phẳng của cô ấy, cúi người mà ôm cô vào lòng. "A a"
Trương Tiểu Du điên cuồng giãy dụa
Trần Phong Sinh vờ như không nghe thấy, sải bước ra ngoài cửa, biến mất rất nhanh.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, đây là tình huống xảy ra quá đột ngột, tiếng của Trương Tiểu Du đã dần mất đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trần Phong Sinh biết chuyện đứa bé, đương nhiên không để Trương Tiểu Du đi...
Diệp Tấn ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay chạm cô "Ngọc Anh. " "Ửm?" Lâm Ngọc Anh khó hiểu.
Hướng mắt nhìn theo Diệp Tấn, cô sững sở, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Hoàng Tường Minh?
Sao anh cũng tới...
Diệp Tấn xua tay cười nói không cần phải như thế, rồi mang hành lý của cô đến trước thang máy.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Du vẫn đang đứng giữa phòng khách, không nhịn được mà bước tới: "Cá nhỏ à, cậu thực sự quyết định muốn cùng bọn tớ đi sao?" "Ừm, tớ quyết định rồi." Trương Tiểu Du gật đầu. "Nếu như cậu không còn gì lưu luyến với nơi này, kỳ thực cũng nên...
Lam Ngọc Anh do dự nói, thật ra điều cô ám chỉ không đơn thuần là ngôi nhà, mà là Trần Nam Phong.
Trương Tiểu Du ngắt lời cô, giống như không muốn nghe, cũng giống như là sợ bản thân bị lay động, lắc đầu nói: "Ngọc Anh ơi, đừng khuyên tớ nữa, trong lòng tớ đã quyết rồi, hiện trước mắt vẫn nên rời đi thì tốt hơn, không chừng ra nước ngoài, tớ có thể gặp được anh Tây đẹp trai nào đó để tiến tới mối tình thứ hai, nhưng mà, điều kiện tiên quyết là anh ta phải là người con trai rất yêu tớ "Ngọc Anh, thang máy tới rồi!" Diệp Tấn ở ngoài cửa kêu.
Lam Ngọc Anh nhún vai, bước đến kéo tay cô bạn thân: "Chúng ta đi thôi!"
Khóa cửa, bọn họ từng người đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, trong biệt thự
Thím Lý bận bịu ở trong bếp, cứ mỗi hai phút thì nhìn ra phía phòng khách mong ngóng.
Hoàng Thanh Thảo hôm nay cả người là mặc một màu đỏ, đi tới đi tui quanh bàn trà, lúc sắp đi được một trăm vòng, không chịu được mà hỏi cháu trai lần nữa: "Trường Minh! Sao cháu còn tâm trạng đọc báo vậy, cô phải nói cháu bao lần nữa đây, chiều nay Cải Trắng bay rồi!"
Hoàng Trường minh ra vẻ không nghe thấy, điềm tĩnh thanh thản mà lật báo trong tay.
Hoàng Thanh Thảo lấy tay đỡ thấy sau cổ, cảm thấy huyết áp như tăng lên.
Từ sau khi Hoàng Trường Minh đi nước ngoài không biết dùng cách nào mà đã hồi phục trí nhớ trở về, liền nói với bà ấy chuyện giữa anh và Cải Trắng là trước tiên không cần bà ấy quan tâm, cho nên khoảng thời gian này bà ấy kiềm chế không nói gì, để cho hai người họ có không gian riêng.
Nhưng không ngờ, Cải Trăng vậy mà muốn rời đi,
Sau khi biết tin này, Hoàng Thanh Thảo trực tiếp tới hỏi, không nghĩ tới cháu trai mình lại không hề sốt ruột. "Trường Minh, cháu nói câu gì đi!" Hoàng Thanh Thảo nóng nảy vây quanh bàn uống trà, cuối cùng, giảm mạnh chân lên phía trước: "Nếu không thì cô ra tay đấy, cô đi chặn đường Cải Trắng! ôi, cũng không được, dù giữ được người, nhưng cũng không giữ được tâm, không thể giảm cầm cô ấy như xã hội thời xưa!"
Hoàng Thanh Thảo nói xong lại phủ định lời nói của mình, ngồi trên ghế sô pha mà thở dài. Bánh Bao bên cạnh vì lo lắng mà ngũ quan nhăn nhúm lại, nghẹn lời gọi: Bal
Cuối cùng Hoàng Trường Minh cũng đóng tờ báo lại, ngước mắt nhìn về phía con trai dường sắp òa khóc.
Bánh Bao vẫn đang mặc đồ ngủ, ngược lại với dáng vẻ đầu nấm tròn nhỏ rối bời như đống rơm rạ, khuôn mặt nhỏ nhằn ngây thơ, là hai quầng thâm lớn dưới mắt, tối qua sau khi ăn mi mà Lam Ngọc Anh nấu, cả đêm tâm trạng buồn bực không ngủ được.
Hoàng Trường Minh để bảo xuống một bên, nói: "Đậu Đậu nếu như con muốn gặp cô Ngọc Anh, thế thì bây giờ để thím Lý đưa con lên phòng đi ngủ." "Không muốn!" Bánh Bao mếu miệng. “Lúc con tỉnh dậy, cô Ngọc Anh sẽ xuất hiện." Hoàng Trường Minh ung dung thong thả nói. "Ba gạt con!" Bánh Bao vẻ mặt không tin. "Tin hay không tùy con." Hoàng Trường Minh nhún vai xòe hai tay ra.
Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh thấy vậy, thở dài dỗ dành "Cháu đi ngủ đi, Đậu Đậu
Bánh Bao giương mắt nhìn ba chăm chăm hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ đến mức độ tin cậy trong lời nói của ba, sau đó leo xuống ghế số pha, nhưởng mày mà nghiêm túc nói: "Ba lừa con thì ba là con chó nhỏ!" "Ừm. Hoàng Trường Minh vui vẻ gật đầu.
Bánh Bao nghe vậy, xoay người chạy vào phòng bếp tìm thím Lý đưa mình đi ngủ.
Hoàng Thanh Thảo không tin, chỉ cho rằng đây là lời nói dỗ dành con trai, đang thở dài phiền muộn vì duyên phận của đứa cháu trai và Cải Trắng phải kết thúc thế này. Hoàng Trường Minh ngồi đối diện bồng đứng lên, đồng thời khoác lên chiếc áo vest treo trên giá treo.
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ mười phút, lái xe một tiếng thì kịp đến sân bay. "Trường Minh?" Vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo khó hiểu. "Cô, cô cũng về quán rượu nghỉ ngơi đi." Hoàng Trường Minh vừa mặc áo vừa nói.
Hoàng Thanh Thảo thấy anh nói xong liền cất bước, đi về phía lối ra, quả thực là không yên tâm mà đuổi theo, đưa tay chặn cửa xe anh lại: "Trường Minh, rốt cuộc con muốn làm gì vậy!" "Mang mẹ của con cháu trở về!" Trường Minh nói không nhanh cũng không chậm.
Hoàng Thanh Thảo ngớ người.
Nhìn theo chiếc xe trắng Land Rover bay nhanh ra sân, ý thức Hoàng Thanh Thảo nhất thời chuyển sang vui vẻ mà mắng: "Thằng nhóc thúi!"
Tìm một nhà ăn ở sân bay, giải quyết xong bữa trưa, ký gửi hành lý, sau đó tiến hành kiểm tra an ninh rồi ngồi đợi ở phòng chờ máy bay.
Lam Ngọc Anh và Trương Tử Du vô tình cùng nhìn ra cửa sổ, từng chiếc máy bay một bay rồi đáp, trong lòng từng người đều ôm những nỗi ưu tư của riêng mình. "Có ổn không?" Lam Ngọc Anh khoác tay bạn thân. "ồn! Tớ vẫn ổn!" Trương Tiểu Du làm vẻ cười.
Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ: "Nữa tiếng nữa thì có thể lên máy bay rồi." "Ừ!" Trương Tiểu Du gật đầu, hít một hơi sâu rồi kéo tay cô để lên lồng ngực: "Ngọc Anh, cậu đừng nói, tới trước giờ tớ chưa từng đi nước ngoài, thật hồi hộp, cậu nghe thấy tiếng tim tập của tớ không... "Trương Tiểu Du
Bất chợt, có người cần răng nghiến lợi mà kêu lên.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Phong Sinh vẫn đang mặc đồ giải phẫu màu xanh lá, chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt rồi, hơn nữa khí thế hung hằng, chợt kéo lấy cánh tay Trương Tiểu Du.
Trương Tiểu Du kích động mà nhảy lên: "Dọa tôi rồi! Anh làm gì vậy! "Em còn hỏi anh làm gì à?" Cặp mắt hoa đào của Trần Phong Sinh hướng về cô ấy, cất giọng chất vấn: "Em muốn mang con chúng ta chạy đi đâu hả?" "Làm sao anh." Trương Tiểu Du biến sắc kinh ngạc.
Trần Phong Sinh cầm cái tay còn lại, khống chế hai cánh tay cô ấy, thở hổn hển mà gào: "Trương Tiểu Du, em mang thai con của anh, bây giờ còn muốn ôm bụng chạy, em đừng hòng!"
Dứt lời, Trần Phong Sinh liền kéo Trương Tiểu Du đi. Dường như lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt đảo quả cái bụng còn bằng phẳng của cô ấy, cúi người mà ôm cô vào lòng. "A a"
Trương Tiểu Du điên cuồng giãy dụa
Trần Phong Sinh vờ như không nghe thấy, sải bước ra ngoài cửa, biến mất rất nhanh.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, đây là tình huống xảy ra quá đột ngột, tiếng của Trương Tiểu Du đã dần mất đến giờ cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trần Phong Sinh biết chuyện đứa bé, đương nhiên không để Trương Tiểu Du đi...
Diệp Tấn ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay chạm cô "Ngọc Anh. " "Ửm?" Lâm Ngọc Anh khó hiểu.
Hướng mắt nhìn theo Diệp Tấn, cô sững sở, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Hoàng Tường Minh?
Sao anh cũng tới...
Bình luận facebook