Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Thật sự rất đặc sắc
**********
"Á..."
Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên một tiếng, Hoàng Thanh Thảo nhíu đôi lông mày dài nhỏ trách cứ cô: "Không biết lớn nhỏ! Lại dám không gọi cô là cô?"
Cô ngẩn người, thấy đối phương trở lại vẻ bình thường mới dần thả lỏng. "Dạ, cô..." Lam Ngọc Anh vội vàng thay cách xưng hô.
Tay lại sờ qua chỗ bị nhéo, thật đau quá mà!
Hoàng Thanh Thảo đã sớm để ý bỏ hồng to mà cô ôm theo, đôi mắt sắc bén nheo lại: “Tên nhóc khốn nạn nào tặng bó hoa này?" "Là Hoàng Trường Minh..." Lam Ngọc Anh đen mặt. "Vậy thì còn được!" Đột nhiên vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo thay đổi, cười mỉm lấy một bông hoa đặt trên chóp mũi, vừa ngửi vừa nói: "Ngọc Anh, cháu bây giờ là cấp dưới của cô, thuộc về sự quản lý của cô! Mỗi hành động của cháu cô đều nằm rõ trong lòng bàn tay, nếu dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng Trường Minh, hur hur!" "Cháu sẽ không..." Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lắc đầu.
Hoàng Thanh Thảo cũng không trêu cô nữa, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy của cô, cảm thấy tức cười, dặn dò: “Về sau không có người ngoài thì gọi cô là cô như trước đây. Lúc có người của công ty chúng ta, thì gọi cô là tổng giám đốc Thảo, biết không?"
Nghe bà nói công ty chúng ta, Lam Ngọc Anh hoang mang hỏi: "Cô, sao cô lại thu mua công ty của cháu?" "Rất muốn biết à?" "Dạ!" Lam Ngọc Anh vội vàng gật đầu. "Bí mật thương nghiệp!" Hai tay Hoàng Thanh Thảo đan lại.
Lam Ngọc Anh: "..."
Hoàng Thanh Thảo nghĩ đến chuyện gì đó, liền để hoa xuống: "Đúng rồi, Ngọc Anh, chuyện cô thu mua công ty của cháu, cháu đừng nói với Trường Minh nhé!" "Sao thế a?" Lam Ngọc Anh không hiểu. "Không phải mọi chuyện cháu đều nói với thằng bé hết đó chứ? Không giữ cho mình chút bí mật à?" Hoàng Thanh Thảo thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô, tức giận quở trách: “Cháu thật không có tiền đô mà! Bảo cháu không nói thì không nói, đến lúc đó cô sẽ nói cho Trường Minh biết. Ngọc Anh, nếu cháu dám tự tiện nói cho Trường Minh biết, cô sẽ đuổi việc cháu!"
Nghe được câu uy hiếp sau cùng, Lam Ngọc Anh liên tục gật đầu: “Dạ..."
Mới thề với Hoàng Trường Minh rằng có thể nuôi anh, vừa chớp mắt đã mất việc, chẳng phải cô quá mất mặt rồi sao!
Lãnh đạo lên tiếng chính là thánh chỉ, cho nên không dám cãi lại. Nhưng mà lúc cô nhìn sang Hoàng Thanh Thảo thì lại thấy khóe miệng bà nở nụ cười xấu xa, cảm thấy nghi hoặc, không biết lần này rốt cuộc là muốn làm gì.
Ngày hôm sau, đi làm như thường lệ.
Bởi vì bên nhân sự không thay đổi, tất cả công việc đều tiến hành như trước.
Lam Ngọc Anh vừa photo xong văn kiện, vừa ngồi vào vị trí đã thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới: “Ngọc Anh đến rồi à?" "Tổng giám đốc Thảo!" Cô vội vàng đứng lên. "Ừ" Trên mặt Hoàng Thanh Thảo không hề có biểu cảm dư thừa, máy móc nói: “Vào đây với tôi một lát!"
Lam Ngọc Anh nhìn hai bên, rồi vội thả đồ trong tay xuống, bước nhanh qua đó.
Hoàng Thanh Thảo gọi cô vào văn phòng là để bàn việc công, muốn hợp tác đầu tư dự án với một công ty khác, nhưng không nói rõ là công ty nào. Chỉ bảo cô sắp xếp việc trong tay, sau đó bọn họ sẽ xuất phát ngay. Còn bảo cô về nhà thu dọn vài bộ quần áo, bởi vì có thể đi chừng ba ngày.
Đợi đến khi chiếc MercedesBenz màu đen chạy trên đường cao tốc, rốt cuộc Lam Ngọc Anh mới biết mình đi đâu.
Trên mặt cô, ngũ quan đều co rúm lại, nhìn về phía Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh, do dự lần thứ hai mở miệng hỏi thăm “Cô, chuyện chúng ta đi đến Long Thành... Cũng không nói cho Hoàng Trường Minh sao?"
Lần này đi công tác không riêng Hoàng Thanh Thảo và cô, còn có thư kỷ nữa. Nhưng đã thả tấm ngăn cách âm xuống, cho nên Lam Ngọc Anh mới yên tâm xưng hô.
Cái gọi là hợp tác đầu tư dự án, cũng không phải là tự nhiên nảy sinh. Lần trước Hoàng Thanh Thảo đưa cô đến Long Thành, đã nghe thấy hai cô cháu bọn họ có bàn bạc qua. Hoàng Thanh Thảo nói là có nhà đầu tư từ nước ngoài, muốn cân nhắc hợp tác với chi nhánh công ty của Hoàng Trường Minh ở Long Thành, mà chắc chắn là giải quyết việc chung, không đi cửa sau.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, Hoàng Thanh Thảo không những thu mua công ty của cô, mà lấy danh nghĩa dẫn cô đi công tác mà cho cô đi cùng.
Tối hôm qua, trước khi ngủ cô gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh, dựa theo lời Hoàng Thanh Thảo nói, không hề nhắc đến chuyện công ty bị bà thu mua lại. "Không nói!" Hoàng Thanh
Thảo nói thẳng. "Nhưng mà..." Lam Ngọc
Anh cắn môi. "Lấy ở đâu ra nhiều cái nhưng mà thế hả?" Hoàng Thanh Thảo cắt ngang lời cô, ung dung sửa lại váy.
Lam Ngọc Anh đành phải rũ mắt xuống, điện thoại trong túi vang lên, cô móc ra, lập tức luống cuống: “Ối, là Hoàng Trường Minh... "Nghe đi!" Hoàng Thanh
Thảo nhíu mày, cong khỏe miệng lên cười: “Đừng nói chúng ta đang trên xe, mà cháu cũng đừng nghĩ lừa dối trót lọt. Cô ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào cháu đấy!"
Trong xe chật hẹp, Lam Ngọc Anh cũng không có cách nào tránh được, do dự nghe máy. "A lô?"
Dường như thấy lâu cô mới bắt máy, Hoàng Trường Minh trầm giọng: “Sao mà nửa ngày rồi mới nhấc máy!" "Em để chế độ yên lặng, vừa mới thấy..." Lam Ngọc Anh nói quanh co. "Đang làm việc à?" "Đúng vậy, đang làm việc..."
Lam Ngọc Anh chột dạ nói dối, liếc về phía Hoàng Thanh Thảo như cười như không cười. Thật khiến cô sắp phát điên mà!
Hoàng Trường Minh dừng một chút, lại mở miệng, u oán nói: “Hôm nay mới thứ ba, còn ba ngày nữa!" "Ừm, nhịn một chút rất nhanh sẽ qua thôi..." Lam Ngọc
Anh cắn môi. "Tối thứ sáu em tới đi!" Hoàng Trường Minh nói: "Đừng ngồi taxi, anh không an tâm, ngồi đường sắt cao tốc đi! Đến lúc đó anh đến trạm xe đón em!"
Lam Ngọc Anh sắp cầm không nổi điện thoại nữa, nhìn thấy cảnh vật đang xẹt nhanh ở ngoài cửa sổ, chưa tới hai tiếng nữa cô sẽ tới Long Thành.
Nhưng vẫn không thể nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nói doi. "Tại sao không nói chuyện!" Hoàng Trường Minh không vui. "Dạ được..." Cô đành phải lên tiếng.
Bên kia Hoàng Trường Minh tiếp tục nói gì đó, nhưng cô không nghe vào, điện thoại trong tay bị cướp đi.
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt, nhìn thấy Hoàng Thanh
Thảo nhấn nút tắt máy, chấm dứt cuộc trò chuyện. "Cô.." Cô há to miệng. "Không sao đâu! Coi như là hết pin tắt máy đi!" Hoàng Thanh Thảo ném trả lại cho cô.
Lam Ngọc Anh: "..."
Lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, dường như khoảng cách đang ngày càng gần hơn. Cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như để Hoàng Trường Minh biết cô và Hoàng Thanh Thảo cùng nhau tới.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, BMW màu đen đã tiến vào nội thành, dừng lại trước tòa nhà văn phòng nào đó.
Trước khi xuống xe, Hoàng Thanh Thảo nhíu mày cười với cô: "Ngọc Anh, cháu có tin không? Chút nữa vẻ mặt của Trường Minh nhất định rất đặc sắc."
Lam Ngọc Anh chỉ có thể cắn môi.
Đi vào văn phòng, đã có người chờ từ sớm, trực tiếp dẫn bọn họ đi đến tầng cao nhất.
Đẩy cửa phòng họp ra, Lam Ngọc Anh cúi đầu đi theo sau cùng, giống như muốn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bên trong có không ít người đang ngồi, Hoàng Trường Minh ngồi ở vị trí chủ vị của bàn hội nghị. Khi nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới cũng không hề kinh ngạc, đứng lên đi qua nghênh đón, nhưng khi đôi mắt sâu thắm nhìn lướt qua cô, thì lập tức ngu ngơ.
Lam Ngọc Anh lén nhìn nhìn vẻ mặt anh.
Ôi, đích thật là rất đặc sắc.
"Á..."
Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên một tiếng, Hoàng Thanh Thảo nhíu đôi lông mày dài nhỏ trách cứ cô: "Không biết lớn nhỏ! Lại dám không gọi cô là cô?"
Cô ngẩn người, thấy đối phương trở lại vẻ bình thường mới dần thả lỏng. "Dạ, cô..." Lam Ngọc Anh vội vàng thay cách xưng hô.
Tay lại sờ qua chỗ bị nhéo, thật đau quá mà!
Hoàng Thanh Thảo đã sớm để ý bỏ hồng to mà cô ôm theo, đôi mắt sắc bén nheo lại: “Tên nhóc khốn nạn nào tặng bó hoa này?" "Là Hoàng Trường Minh..." Lam Ngọc Anh đen mặt. "Vậy thì còn được!" Đột nhiên vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo thay đổi, cười mỉm lấy một bông hoa đặt trên chóp mũi, vừa ngửi vừa nói: "Ngọc Anh, cháu bây giờ là cấp dưới của cô, thuộc về sự quản lý của cô! Mỗi hành động của cháu cô đều nằm rõ trong lòng bàn tay, nếu dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng Trường Minh, hur hur!" "Cháu sẽ không..." Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lắc đầu.
Hoàng Thanh Thảo cũng không trêu cô nữa, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy của cô, cảm thấy tức cười, dặn dò: “Về sau không có người ngoài thì gọi cô là cô như trước đây. Lúc có người của công ty chúng ta, thì gọi cô là tổng giám đốc Thảo, biết không?"
Nghe bà nói công ty chúng ta, Lam Ngọc Anh hoang mang hỏi: "Cô, sao cô lại thu mua công ty của cháu?" "Rất muốn biết à?" "Dạ!" Lam Ngọc Anh vội vàng gật đầu. "Bí mật thương nghiệp!" Hai tay Hoàng Thanh Thảo đan lại.
Lam Ngọc Anh: "..."
Hoàng Thanh Thảo nghĩ đến chuyện gì đó, liền để hoa xuống: "Đúng rồi, Ngọc Anh, chuyện cô thu mua công ty của cháu, cháu đừng nói với Trường Minh nhé!" "Sao thế a?" Lam Ngọc Anh không hiểu. "Không phải mọi chuyện cháu đều nói với thằng bé hết đó chứ? Không giữ cho mình chút bí mật à?" Hoàng Thanh Thảo thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô, tức giận quở trách: “Cháu thật không có tiền đô mà! Bảo cháu không nói thì không nói, đến lúc đó cô sẽ nói cho Trường Minh biết. Ngọc Anh, nếu cháu dám tự tiện nói cho Trường Minh biết, cô sẽ đuổi việc cháu!"
Nghe được câu uy hiếp sau cùng, Lam Ngọc Anh liên tục gật đầu: “Dạ..."
Mới thề với Hoàng Trường Minh rằng có thể nuôi anh, vừa chớp mắt đã mất việc, chẳng phải cô quá mất mặt rồi sao!
Lãnh đạo lên tiếng chính là thánh chỉ, cho nên không dám cãi lại. Nhưng mà lúc cô nhìn sang Hoàng Thanh Thảo thì lại thấy khóe miệng bà nở nụ cười xấu xa, cảm thấy nghi hoặc, không biết lần này rốt cuộc là muốn làm gì.
Ngày hôm sau, đi làm như thường lệ.
Bởi vì bên nhân sự không thay đổi, tất cả công việc đều tiến hành như trước.
Lam Ngọc Anh vừa photo xong văn kiện, vừa ngồi vào vị trí đã thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới: “Ngọc Anh đến rồi à?" "Tổng giám đốc Thảo!" Cô vội vàng đứng lên. "Ừ" Trên mặt Hoàng Thanh Thảo không hề có biểu cảm dư thừa, máy móc nói: “Vào đây với tôi một lát!"
Lam Ngọc Anh nhìn hai bên, rồi vội thả đồ trong tay xuống, bước nhanh qua đó.
Hoàng Thanh Thảo gọi cô vào văn phòng là để bàn việc công, muốn hợp tác đầu tư dự án với một công ty khác, nhưng không nói rõ là công ty nào. Chỉ bảo cô sắp xếp việc trong tay, sau đó bọn họ sẽ xuất phát ngay. Còn bảo cô về nhà thu dọn vài bộ quần áo, bởi vì có thể đi chừng ba ngày.
Đợi đến khi chiếc MercedesBenz màu đen chạy trên đường cao tốc, rốt cuộc Lam Ngọc Anh mới biết mình đi đâu.
Trên mặt cô, ngũ quan đều co rúm lại, nhìn về phía Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh, do dự lần thứ hai mở miệng hỏi thăm “Cô, chuyện chúng ta đi đến Long Thành... Cũng không nói cho Hoàng Trường Minh sao?"
Lần này đi công tác không riêng Hoàng Thanh Thảo và cô, còn có thư kỷ nữa. Nhưng đã thả tấm ngăn cách âm xuống, cho nên Lam Ngọc Anh mới yên tâm xưng hô.
Cái gọi là hợp tác đầu tư dự án, cũng không phải là tự nhiên nảy sinh. Lần trước Hoàng Thanh Thảo đưa cô đến Long Thành, đã nghe thấy hai cô cháu bọn họ có bàn bạc qua. Hoàng Thanh Thảo nói là có nhà đầu tư từ nước ngoài, muốn cân nhắc hợp tác với chi nhánh công ty của Hoàng Trường Minh ở Long Thành, mà chắc chắn là giải quyết việc chung, không đi cửa sau.
Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, Hoàng Thanh Thảo không những thu mua công ty của cô, mà lấy danh nghĩa dẫn cô đi công tác mà cho cô đi cùng.
Tối hôm qua, trước khi ngủ cô gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh, dựa theo lời Hoàng Thanh Thảo nói, không hề nhắc đến chuyện công ty bị bà thu mua lại. "Không nói!" Hoàng Thanh
Thảo nói thẳng. "Nhưng mà..." Lam Ngọc
Anh cắn môi. "Lấy ở đâu ra nhiều cái nhưng mà thế hả?" Hoàng Thanh Thảo cắt ngang lời cô, ung dung sửa lại váy.
Lam Ngọc Anh đành phải rũ mắt xuống, điện thoại trong túi vang lên, cô móc ra, lập tức luống cuống: “Ối, là Hoàng Trường Minh... "Nghe đi!" Hoàng Thanh
Thảo nhíu mày, cong khỏe miệng lên cười: “Đừng nói chúng ta đang trên xe, mà cháu cũng đừng nghĩ lừa dối trót lọt. Cô ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào cháu đấy!"
Trong xe chật hẹp, Lam Ngọc Anh cũng không có cách nào tránh được, do dự nghe máy. "A lô?"
Dường như thấy lâu cô mới bắt máy, Hoàng Trường Minh trầm giọng: “Sao mà nửa ngày rồi mới nhấc máy!" "Em để chế độ yên lặng, vừa mới thấy..." Lam Ngọc Anh nói quanh co. "Đang làm việc à?" "Đúng vậy, đang làm việc..."
Lam Ngọc Anh chột dạ nói dối, liếc về phía Hoàng Thanh Thảo như cười như không cười. Thật khiến cô sắp phát điên mà!
Hoàng Trường Minh dừng một chút, lại mở miệng, u oán nói: “Hôm nay mới thứ ba, còn ba ngày nữa!" "Ừm, nhịn một chút rất nhanh sẽ qua thôi..." Lam Ngọc
Anh cắn môi. "Tối thứ sáu em tới đi!" Hoàng Trường Minh nói: "Đừng ngồi taxi, anh không an tâm, ngồi đường sắt cao tốc đi! Đến lúc đó anh đến trạm xe đón em!"
Lam Ngọc Anh sắp cầm không nổi điện thoại nữa, nhìn thấy cảnh vật đang xẹt nhanh ở ngoài cửa sổ, chưa tới hai tiếng nữa cô sẽ tới Long Thành.
Nhưng vẫn không thể nói ra được, chỉ có thể mở to mắt nói doi. "Tại sao không nói chuyện!" Hoàng Trường Minh không vui. "Dạ được..." Cô đành phải lên tiếng.
Bên kia Hoàng Trường Minh tiếp tục nói gì đó, nhưng cô không nghe vào, điện thoại trong tay bị cướp đi.
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt, nhìn thấy Hoàng Thanh
Thảo nhấn nút tắt máy, chấm dứt cuộc trò chuyện. "Cô.." Cô há to miệng. "Không sao đâu! Coi như là hết pin tắt máy đi!" Hoàng Thanh Thảo ném trả lại cho cô.
Lam Ngọc Anh: "..."
Lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, dường như khoảng cách đang ngày càng gần hơn. Cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như để Hoàng Trường Minh biết cô và Hoàng Thanh Thảo cùng nhau tới.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, BMW màu đen đã tiến vào nội thành, dừng lại trước tòa nhà văn phòng nào đó.
Trước khi xuống xe, Hoàng Thanh Thảo nhíu mày cười với cô: "Ngọc Anh, cháu có tin không? Chút nữa vẻ mặt của Trường Minh nhất định rất đặc sắc."
Lam Ngọc Anh chỉ có thể cắn môi.
Đi vào văn phòng, đã có người chờ từ sớm, trực tiếp dẫn bọn họ đi đến tầng cao nhất.
Đẩy cửa phòng họp ra, Lam Ngọc Anh cúi đầu đi theo sau cùng, giống như muốn cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bên trong có không ít người đang ngồi, Hoàng Trường Minh ngồi ở vị trí chủ vị của bàn hội nghị. Khi nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới cũng không hề kinh ngạc, đứng lên đi qua nghênh đón, nhưng khi đôi mắt sâu thắm nhìn lướt qua cô, thì lập tức ngu ngơ.
Lam Ngọc Anh lén nhìn nhìn vẻ mặt anh.
Ôi, đích thật là rất đặc sắc.
Bình luận facebook