Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-82
Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Chương 35-2
Ngày đó, không ai biết đó là thứ gì, cũng không ai rõ nó là từ đâu xuất hiện, cả những binh lính, những quan quân, thậm chí cả Phượng Ly Hy, hoàn toàn, bọn họ hoàn toàn không rõ
Thứ bóng tối thuần ám hắc không chút ánh sáng ấy bao trùm lấy cả khu vực đóng quân của quân cách mạng Người ta như chìm vào trong tuyệt vọng thuần túy, điên cuồng giãy dụa, cầu xin tha thứ, đổ vỡ bên bờ vực thẳm, tất cả cứ thế mà diễn ra
Tất cả quân đội bị nhốt trong một cái lồng giam màu đen không có lấy một chút ánh sáng, âm thanh bị ngăn chặn, hoàn toàn cảm giác như cả thế giới đã sụp đổ
Bọn họ không chết trong chiến trường, không chết đói, chết khát, mà đã tự sụp đổ đến chết trong cái bóng tối ấy
Trong bóng tối, con người ta sẽ sợ hãi, kể cả Phượng Ly Hy
"Ha ha ha ha ha Tất cả các ngươi tại sao còn chưa buông tha ta Chưa chịu buông tha ta" Cô ta một thân quần áo xộc xệch bẩn thỉu, tóc tai hỗn loạn, móng tay nhọn hoắt cứ rạch ra từng vết trên mặt mình, máu tươi đã nhiễm đỏ khuôn mặt và bàn tay của cô ta, thế nhưng cô chẳng quan tâm
"Ta đã sắp thành công ta đã sắp thoát ra"
"Đáng chết đáng chết Tha cho ta"
"Ta sẽ giết chết tất cả Không, tha cho ta Giết chết các ngươi"
"Ha ha hớ hớ hớ a ha ha"
Cô ta lăn lộn trên mặt đất, tự mình cấu véo bản thân, đôi đồng tử đã trắng dã trợn trừng
"Keng"
Đột nhiên, ngón tay trên cô ta động phải vật gì đó Một ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên, cô gái trên mặt đất, vậy mà biến mất
"Không ngờ nữ nhân này lại yếu ớt đến thế, tinh thần vậy mà suýt nữa tan vỡ mà chết Thật không hiểu Authur nhìn thấy cái gì hay ở cô ta, lãng phí một lần dịch chuyển không gian của mình Vô dụng"
Trịnh Công lăng không nhìn thấy từ xa, một vùng bóng tối màu đen thăm thẳm bao trùm lấy khu vực đóng quân của quân phản loạn, thâm đồng hơi co lại Những linh kiện xung quanh hắn thản nhiên xoay vòng vòng, sau đó từng phần ráp lại với nhau
Phút chốc, một cơ giáp khủng bố đã bao trùm lấy hắn, chặt chẽ phòng thủ
Khi Trịnh Công tăng tốc tiến đến, khung cảnh rợn người trước mắt khiến hắn hơi ngừng lại
Một khu quân doanh rộng 5km, tất cả quan quân bên trong, đều chết!
Khu vực bóng tối dần dần co rút lại phạm vi, mỗi một mảnh đất nó rút đi, lại để ra những chiếc xác người vặn vẹo Những kẻ này, kẻ cười, kẻ khóc, kẻ đau đớn, kẻ cười điên cuồng, mỗi người một tâm tình, đến chết vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt đó Thậm chí có kẻ, ăn thịt chính mình đến chết, nguyên một bắp chân đã bị xơi tái chỉ còn xương và thịt vụn
Ánh mắt Trịnh Công nhìn chằm chằm về phía bóng tối kia, bóng tối co rút lại, sau đó, để lộ ra một bóng người đang ngồi, đôi mắt nhắm nghiền
Đây, là kẻ sống sót duy nhất, hẳn cũng là kẻ chủ mưu của vụ thảm sát này
"Rắc"
Vũ Chinh mở mắt, trống rỗng nhìn vị khách không mời mà đến này Ánh mắt hắn vô hồn, lại trống rỗng, giống như không có điều gì trên đời này có thể khiến hắn chú ý đến
Thứ duy nhất mà hắn để ý, đã rời khỏi hắn rồi!
Ngón tay Vũ Chinh hơi động đậy, sau đó giơ lên, chỉ thẳng về phía Trịnh Công Vũ Chinh không biết vì sao, hắn vốn đâu phải kẻ cuồng sát, thế nhưng lúc này đây, nhìn thấy bất cứ kẻ nào hắn cũng muốn giết chết!
Dạ Tiểu Vũ đã chết rồi, vậy các ngươi còn sống để làm gì?
Xuống dưới kia bồi bồi nàng cho vui đi!
"Ầm!" Bóng tối giống như những mũi tên lao thẳng về phía Trịnh Công Lông tơ trên người hắn nổi lên, bên tai vậy mà lại nghe thấy những tiếng rên rỉ hắc ám tuyệt vọng
"Trịnh Công ông ngoại của con"
"Trịnh Công chạy đi chạy đi"
"Không được!!! Chết đi! Chết đi! Chết đi!"
"Ác quỷ, ngươi là ác quỷ! Ngươi là ác quỷ!"
Máu tươi, cầu xin, rên rỉ, giống như bóng tối u ám bao trùm lấy hắn Từng sợi gân xanh chạy dài trên trán Trịnh Công Giống như có lúc, hắn cũng muốn buông xuôi
"Trịnh ngu ngốc, đừng có chết"
"Trịnh Công"
Ánh mắt Trịnh Công đột ngột thanh tỉnh, bóng tối bao trùm lấy hắn đột ngột bị xua tan Trịnh Công cười gằn, năm ngón tay kết thành nắm đấm
"Nếu nói tuyệt vọng là sức mạnh của ngươi, vậy thì ta sẽ chôn vùi nó!"
Vũ Chinh lẳng lặng nhắm mắt, những ngón tay lại hơi run run, chấp nhận sự thách thức
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Ngày đó, không ai biết đó là thứ gì, cũng không ai rõ nó là từ đâu xuất hiện, cả những binh lính, những quan quân, thậm chí cả Phượng Ly Hy, hoàn toàn, bọn họ hoàn toàn không rõ
Thứ bóng tối thuần ám hắc không chút ánh sáng ấy bao trùm lấy cả khu vực đóng quân của quân cách mạng Người ta như chìm vào trong tuyệt vọng thuần túy, điên cuồng giãy dụa, cầu xin tha thứ, đổ vỡ bên bờ vực thẳm, tất cả cứ thế mà diễn ra
Tất cả quân đội bị nhốt trong một cái lồng giam màu đen không có lấy một chút ánh sáng, âm thanh bị ngăn chặn, hoàn toàn cảm giác như cả thế giới đã sụp đổ
Bọn họ không chết trong chiến trường, không chết đói, chết khát, mà đã tự sụp đổ đến chết trong cái bóng tối ấy
Trong bóng tối, con người ta sẽ sợ hãi, kể cả Phượng Ly Hy
"Ha ha ha ha ha Tất cả các ngươi tại sao còn chưa buông tha ta Chưa chịu buông tha ta" Cô ta một thân quần áo xộc xệch bẩn thỉu, tóc tai hỗn loạn, móng tay nhọn hoắt cứ rạch ra từng vết trên mặt mình, máu tươi đã nhiễm đỏ khuôn mặt và bàn tay của cô ta, thế nhưng cô chẳng quan tâm
"Ta đã sắp thành công ta đã sắp thoát ra"
"Đáng chết đáng chết Tha cho ta"
"Ta sẽ giết chết tất cả Không, tha cho ta Giết chết các ngươi"
"Ha ha hớ hớ hớ a ha ha"
Cô ta lăn lộn trên mặt đất, tự mình cấu véo bản thân, đôi đồng tử đã trắng dã trợn trừng
"Keng"
Đột nhiên, ngón tay trên cô ta động phải vật gì đó Một ánh sáng nhẹ nhàng lóe lên, cô gái trên mặt đất, vậy mà biến mất
"Không ngờ nữ nhân này lại yếu ớt đến thế, tinh thần vậy mà suýt nữa tan vỡ mà chết Thật không hiểu Authur nhìn thấy cái gì hay ở cô ta, lãng phí một lần dịch chuyển không gian của mình Vô dụng"
Trịnh Công lăng không nhìn thấy từ xa, một vùng bóng tối màu đen thăm thẳm bao trùm lấy khu vực đóng quân của quân phản loạn, thâm đồng hơi co lại Những linh kiện xung quanh hắn thản nhiên xoay vòng vòng, sau đó từng phần ráp lại với nhau
Phút chốc, một cơ giáp khủng bố đã bao trùm lấy hắn, chặt chẽ phòng thủ
Khi Trịnh Công tăng tốc tiến đến, khung cảnh rợn người trước mắt khiến hắn hơi ngừng lại
Một khu quân doanh rộng 5km, tất cả quan quân bên trong, đều chết!
Khu vực bóng tối dần dần co rút lại phạm vi, mỗi một mảnh đất nó rút đi, lại để ra những chiếc xác người vặn vẹo Những kẻ này, kẻ cười, kẻ khóc, kẻ đau đớn, kẻ cười điên cuồng, mỗi người một tâm tình, đến chết vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt đó Thậm chí có kẻ, ăn thịt chính mình đến chết, nguyên một bắp chân đã bị xơi tái chỉ còn xương và thịt vụn
Ánh mắt Trịnh Công nhìn chằm chằm về phía bóng tối kia, bóng tối co rút lại, sau đó, để lộ ra một bóng người đang ngồi, đôi mắt nhắm nghiền
Đây, là kẻ sống sót duy nhất, hẳn cũng là kẻ chủ mưu của vụ thảm sát này
"Rắc"
Vũ Chinh mở mắt, trống rỗng nhìn vị khách không mời mà đến này Ánh mắt hắn vô hồn, lại trống rỗng, giống như không có điều gì trên đời này có thể khiến hắn chú ý đến
Thứ duy nhất mà hắn để ý, đã rời khỏi hắn rồi!
Ngón tay Vũ Chinh hơi động đậy, sau đó giơ lên, chỉ thẳng về phía Trịnh Công Vũ Chinh không biết vì sao, hắn vốn đâu phải kẻ cuồng sát, thế nhưng lúc này đây, nhìn thấy bất cứ kẻ nào hắn cũng muốn giết chết!
Dạ Tiểu Vũ đã chết rồi, vậy các ngươi còn sống để làm gì?
Xuống dưới kia bồi bồi nàng cho vui đi!
"Ầm!" Bóng tối giống như những mũi tên lao thẳng về phía Trịnh Công Lông tơ trên người hắn nổi lên, bên tai vậy mà lại nghe thấy những tiếng rên rỉ hắc ám tuyệt vọng
"Trịnh Công ông ngoại của con"
"Trịnh Công chạy đi chạy đi"
"Không được!!! Chết đi! Chết đi! Chết đi!"
"Ác quỷ, ngươi là ác quỷ! Ngươi là ác quỷ!"
Máu tươi, cầu xin, rên rỉ, giống như bóng tối u ám bao trùm lấy hắn Từng sợi gân xanh chạy dài trên trán Trịnh Công Giống như có lúc, hắn cũng muốn buông xuôi
"Trịnh ngu ngốc, đừng có chết"
"Trịnh Công"
Ánh mắt Trịnh Công đột ngột thanh tỉnh, bóng tối bao trùm lấy hắn đột ngột bị xua tan Trịnh Công cười gằn, năm ngón tay kết thành nắm đấm
"Nếu nói tuyệt vọng là sức mạnh của ngươi, vậy thì ta sẽ chôn vùi nó!"
Vũ Chinh lẳng lặng nhắm mắt, những ngón tay lại hơi run run, chấp nhận sự thách thức
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook