Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lâu Đông Tuyết thấy nàng không nói gì, tưởng mình nói đúng rồi, hống hách nói:
– Ngươi làm bẩn bộ y phục mới mua của ta, cởi y phục ra đền cho ta.
“Giết nàng ta đi.”
Ngay cả Kiêu Dạ cũng không chấp nhận được cách hành xử của nàng ta.
“Chủ nhân có ba mươi giây.”
Giây? Kiêu Dạ cũng biết giây tính như thế nào…
Hay đấy.
Tử Nguyệt đạp chân, nhảy từ trên ngựa xuống. Kiếm Tinh Khuyết bay ra khỏi vỏ, một đao bay tới, ánh kiếm sáng chói mắt dù lúc đó đang là giữa trưa.
Trong khi đang chờ phế vật kia cầu xin mình như mọi lần, Lâu Đông Tuyết nào đã chuẩn bị xong tâm lý chờ chết?
Thấy kiếm của Tử Nguyệt phi tới, nàng ta bất ngờ đến mức quên cả rút vũ khí ra. Cũng may nhờ thường xuyên luyện tập nên vẫn có năng lực ứng biến tuy chậm hơn một chút. Nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn cản kiếm Tinh Khuyết nhưng Tử Nguyệt lại tăng thêm công lực đẩy kiếm đâm về phía trước. Lâu Đông Tuyết nhất thời không chống đỡ được.
Con ngựa cũng không chịu được lực mạnh, hất nàng ta ngã xuống đất.
– Ngươi không muốn ướt người, cứ phải thấy máu mới dễ chịu.
Giọng nói đầy ẩn ý sâu xa từ phía sau truyền tới, Lâu Đông Tuyết vừa bò dậy vừa lẩm bẩm, nén nỗi kinh hoàng:
– Ngươi, ngươi chỉ là đồ phế vật lại dám đánh lén ta!
– Phế vật, nói ai hả?
– Phế vật, nói ngươi đấy!
Tử Nguyệt tỏ vẻ bừng tỉnh, cười híp mắt:
– Hoá ra ngươi mới là phế vật.
– Ngươi!
Sắc mặt Lâu Đông Tuyết hết xanh lại đỏ, tay cầm kiếm Tuyết Lăng run rẩy.
– Ngay cả tụ khí ngươi cũng không biết, còn dám nói ta là phế vật? Không phải là công lực mạnh à? May mắn nhất thời mà thôi! Chúng ta đấu lại!
Nhân lúc nàng ta bị thương, lấy mạng nàng ta đi! Kiêu Dạ đếm ngược, còn năm giây.
Hai nữ tử xông tới, tinh thần chiến đấu tràn trề.
– Leng keng, leng keng, leng keng!
Hai kiếm đụng nhau, toé ra vô số tia lửa.
Lâu Đông Tuyết, Huyễn linh sư cấp bốn, tự xưng là thiên tài của Lâu phủ, một khi có sự chuẩn bị thì không dễ để đối phó. Mặc dù Tử Nguyệt có thể dùng huyền khí, nhưng nàng vẫn luôn cất giữ, chỉ dùng chân khí.
Cho dù như vậy cũng có thể ngang tài ngang sức với đối thủ!
Đừng nói người khác không tin, ngay cả Lâu Đông Tuyết cũng không dám tin!
Kiếm Tinh Khuyết phá vỡ không khí, dồn toàn bộ chân khí đánh thẳng vào Lâu Đông Tuyết.
“Thời gian không đủ rồi.”
Kiêu Dạ nhắc nhở để Tử Nguyệt thu Tinh Khuyết về.
Sắp thắng rồi mà…
Tử Nguyệt nhìn chăm chú, gió thổi phe phẩy, chuyển ánh mắt tới chỗ Lâu Đông Tuyết:
– Chuyện bị đồ phế vật đánh bại, không nên truyền ra ngoài thì tốt hơn.
Sắc mặt Lâu Đông Tuyết dữ tợn, ngửa mặt trợn mắt nhìn Tử Nguyệt. Nàng ta thầm tức tối, nhưng lại phải nuốt cơn giận xuống.
Ngay sau đó, chỉ thấy người thiếu nữ mặc y phục tím vững vàng nhảy lên lưng ngựa, không thấy chút mệt mỏi nào. Nhìn lại Lâu Đông Tuyết, nàng ta ngã trên đất, đầu tóc rối bù, y phục bị bùn và máu nhuộm màu, quần áo xộc xệch.
Ai là phế vật, ai là thiên tài liền biết ngay.
“Rất nhiều người” trong miệng Kiêu Dạ vừa nãy cũng đã đến nơi, vừa hay được xem một màn đấu như vậy.
Một người nhếch nhác thảm hại, một người vân đạm phong khinh.
– Cộp cộp cộp cộp…
Một nam nhân trẻ tuổi nhất cưỡi ngựa Hoả Vân dẫn đầu phi xuyên qua cánh rừng rậm, lông mày lưỡi mác, mắt sáng, khôi ngô tuấn tú. Hắn mặc bộ cẩm bào thêu mấy con rồng vàng đang rạo rực như muốn bay lên trên ống tay áo.
Người này chính là vị hôn phu của Tử Nguyệt, cũng là người bị cắm vô số sừng, Thái tử Bách Lý Long Dận.
Theo sau hắn là một đám người có nam có nữ, đều là những quý tộc ăn mặc hoa lệ. Nhưng trước bao nhiêu người như vậy, khí chất của Bách Lý Long Dận không hề giảm bớt, thể hiện rõ địa vị tôn quý độc nhất vô nhị của Thái tử.
Tử Nguyệt là người đầu tiên phát hiện ra Bách Lý Hạo Thần co ro túm lấy áo nàng. Nàng vỗ vào tay hắn để trấn tĩnh, đó chẳng phải là ca ca của hắn sao?
– Đông Tuyết muội muội, muội làm sao thế?
Lâu Thu Vũ tỏ vẻ thiện ý, xuống ngựa đỡ Lâu Đông Tuyết dậy. Thái tử đang ở đây, nàng ta không giả vờ tốt mới là lạ?
– Không sao đâu, ta không cẩn thận bị ngã ngựa.
Lâu Đông Tuyết hiền dịu khác thường, giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn. Ả ta còn lén liếc mắt xem phản ứng của Thái tử, thấy hắn không nói lời nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngã từ trên lưng ngựa xuống? Lâu Thu Vũ có đánh chết cũng không tin, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâu Đông Tuyết đến thầy dạy còn phải khen ngợi. Nàng ta lén ghé vào tai Lâu Đông Tuyết chế nhạo:
– Không phải là loại phế vật kia làm cho muội bị…
– Im đi!
Mặt Lâu Đông Tuyết đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng ta.
– Đây không phải là Lâu Tử Nguyệt à?
Cũng không biết là ai hỏi câu này.
Vừa dứt lời, mọi người đều cùng nhìn về phía người có khuôn mặt hồng hào, không phải là Thất tiểu thư nổi danh của Lâu phủ thì là ai?
– Chúng ta vừa mới nhắc sao năm nay Lâu Tử Nguyệt lại không đến, thì ra là ở đây đợi chúng ta. Không biết Lâu Thất tiểu thư muốn biểu diễn tiết mục gì để góp vui cho chúng ta.
Mọi người cùng cười ồ lên.
Bách Lý Long Dận nhìn thấy Lâu Tử Nguyệt, ngay cả lông mày cũng có thể đóng băng.
Nhưng… Thân là người của Hoàng tộc, chỉ liếc nhìn hắn ta cũng có thể nhận ra người đang lén lút trốn sau lưng, ôm lấy vị hôn thê của mình là ai.
– Lục đệ?
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
– Nhị… nhị hoàng huynh.
Bách Lý Hạo Thần núp sau lưng Tử Nguyệt, chưa kịp nói hết câu liền:
– Oẹ!
Lại nôn nữa rồi. Lần này thì hắn đã tìm được chỗ lý tưởng, nôn hết vào lưng của Tử Nguyệt.
Hình tượng của Tử Nguyệt trước mặt mọi người lại giảm một bậc.
Bởi vì Thái tử không cười nên mọi người cũng phải nín cười…
Ánh mắt của mọi người đều khinh bỉ và đùa cợt.
Không ngờ cuối cùng hai thứ phế vật của Đế Đô lại ở bên nhau?
Không chỉ cùng cưỡi ngựa mà còn ôm ấp nhau trước mặt mọi người. Đuổi từ Đế Đô đến Tây Giao, là vì đợt đi săn mùa xuân sao?
Tất nhiên là không phải.
Vẫn là Thái tử có suy nghĩ tinh tế:
– Lục đệ, đệ tìm ta là vì chuyện hôn sự ư?
Thái tử gia vừa nói xong, mọi người cũng liền nghĩ ra.
Thần vương bị đích nữ nhà Mộ Dung từ hôn trước mặt mọi người, mọi người coi như chuyện cười. Chuyện cười của Thần vương, mọi người còn nghe chưa đủ ư? Hắn cũng giống như Thất tiểu thư của Lâu phủ, có địa vị cao nhưng cũng sẽ bị mọi người lôi ra để chế giễu.
Nhưng, hoàn cảnh bây giờ là như thế nào?
Lần này là ở trước rất nhiều người, Thần vương ôm vị hôn thê của Thái tử, ai ai cũng nhìn thấy. Hắn muốn… lấy Thất tiểu thư Lâu phủ sao?
Liên minh phế vật à?
Có cần phải kinh hãi như vậy không!
Thần vương thò đầu ra, giọng nói yếu ớt:
– Khụ… khụ! Ta không biết hoàng… hoàng huynh có thể đem Tử… Tử Nguyệt… Á!
Mặt Tử Nguyệt biến sắc, lập tức véo hông hắn.
– Nương tử! A! Đau!
– Biết đau mà còn ăn nói hồ đồ.
Tử Nguyệt chỉ muốn tìm một chỗ không người để thay y phục, rồi đi tìm Tô Lạc Vân. Để thoát khỏi đám trai tài gái sắc của Đế Đô đang muốn xem “kịch hay” của hai người thật sự khó.
Nếu hỏi Kiêu Dạ cách giải quyết, hắn sẽ chỉ có nói một chữ: Giết. Hung khí là hung khí, bản chất khắc sâu trong linh hồn sẽ không thay đổi.
Ngay cả ngựa cũng không còn nữa, Tử Nguyệt lãnh đạm nói với Thái tử:
– Ta và Thần vương hoàn toàn không có gì cả, chỉ là do thể lực của hắn quá yếu, cưỡi ngựa bị choáng. Nếu Thái tử đến chuyện này cũng không nhìn ra được thì ngài làm huynh cũng thật uổng phí.
Hự!
Loại phế vật như Lâu Tử Nguyệt, lấy đâu ra can đảm như thế?
Dám dùng lời lẽ hỗn xược để nói chuyện với Thái tử, đúng là không cần mạng nữa rồi!
Mọi người trông đợi Thái tử cho nàng biết tay.
Bách Lý Long Dận hơi sững lại, cho dù hắn ta biết Thần vương bị say ngựa cũng sẽ không tha cho kẻ nào chế nhạo mình.
Nhưng ai dạy nàng ấy mấy chữ “làm huynh thật uổng phí” thế? Chỉ có mấy từ mà chặn cứng họng hắn ta, quả thật lợi hại. Hắn ta càng không tin Lâu Tử Nguyệt đột nhiên trở nên mạnh mẽ như thế, sau lưng nàng ấy nhất định có người…
*********************************
Lâu Đông Tuyết thấy nàng không nói gì, tưởng mình nói đúng rồi, hống hách nói:
– Ngươi làm bẩn bộ y phục mới mua của ta, cởi y phục ra đền cho ta.
“Giết nàng ta đi.”
Ngay cả Kiêu Dạ cũng không chấp nhận được cách hành xử của nàng ta.
“Chủ nhân có ba mươi giây.”
Giây? Kiêu Dạ cũng biết giây tính như thế nào…
Hay đấy.
Tử Nguyệt đạp chân, nhảy từ trên ngựa xuống. Kiếm Tinh Khuyết bay ra khỏi vỏ, một đao bay tới, ánh kiếm sáng chói mắt dù lúc đó đang là giữa trưa.
Trong khi đang chờ phế vật kia cầu xin mình như mọi lần, Lâu Đông Tuyết nào đã chuẩn bị xong tâm lý chờ chết?
Thấy kiếm của Tử Nguyệt phi tới, nàng ta bất ngờ đến mức quên cả rút vũ khí ra. Cũng may nhờ thường xuyên luyện tập nên vẫn có năng lực ứng biến tuy chậm hơn một chút. Nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn cản kiếm Tinh Khuyết nhưng Tử Nguyệt lại tăng thêm công lực đẩy kiếm đâm về phía trước. Lâu Đông Tuyết nhất thời không chống đỡ được.
Con ngựa cũng không chịu được lực mạnh, hất nàng ta ngã xuống đất.
– Ngươi không muốn ướt người, cứ phải thấy máu mới dễ chịu.
Giọng nói đầy ẩn ý sâu xa từ phía sau truyền tới, Lâu Đông Tuyết vừa bò dậy vừa lẩm bẩm, nén nỗi kinh hoàng:
– Ngươi, ngươi chỉ là đồ phế vật lại dám đánh lén ta!
– Phế vật, nói ai hả?
– Phế vật, nói ngươi đấy!
Tử Nguyệt tỏ vẻ bừng tỉnh, cười híp mắt:
– Hoá ra ngươi mới là phế vật.
– Ngươi!
Sắc mặt Lâu Đông Tuyết hết xanh lại đỏ, tay cầm kiếm Tuyết Lăng run rẩy.
– Ngay cả tụ khí ngươi cũng không biết, còn dám nói ta là phế vật? Không phải là công lực mạnh à? May mắn nhất thời mà thôi! Chúng ta đấu lại!
Nhân lúc nàng ta bị thương, lấy mạng nàng ta đi! Kiêu Dạ đếm ngược, còn năm giây.
Hai nữ tử xông tới, tinh thần chiến đấu tràn trề.
– Leng keng, leng keng, leng keng!
Hai kiếm đụng nhau, toé ra vô số tia lửa.
Lâu Đông Tuyết, Huyễn linh sư cấp bốn, tự xưng là thiên tài của Lâu phủ, một khi có sự chuẩn bị thì không dễ để đối phó. Mặc dù Tử Nguyệt có thể dùng huyền khí, nhưng nàng vẫn luôn cất giữ, chỉ dùng chân khí.
Cho dù như vậy cũng có thể ngang tài ngang sức với đối thủ!
Đừng nói người khác không tin, ngay cả Lâu Đông Tuyết cũng không dám tin!
Kiếm Tinh Khuyết phá vỡ không khí, dồn toàn bộ chân khí đánh thẳng vào Lâu Đông Tuyết.
“Thời gian không đủ rồi.”
Kiêu Dạ nhắc nhở để Tử Nguyệt thu Tinh Khuyết về.
Sắp thắng rồi mà…
Tử Nguyệt nhìn chăm chú, gió thổi phe phẩy, chuyển ánh mắt tới chỗ Lâu Đông Tuyết:
– Chuyện bị đồ phế vật đánh bại, không nên truyền ra ngoài thì tốt hơn.
Sắc mặt Lâu Đông Tuyết dữ tợn, ngửa mặt trợn mắt nhìn Tử Nguyệt. Nàng ta thầm tức tối, nhưng lại phải nuốt cơn giận xuống.
Ngay sau đó, chỉ thấy người thiếu nữ mặc y phục tím vững vàng nhảy lên lưng ngựa, không thấy chút mệt mỏi nào. Nhìn lại Lâu Đông Tuyết, nàng ta ngã trên đất, đầu tóc rối bù, y phục bị bùn và máu nhuộm màu, quần áo xộc xệch.
Ai là phế vật, ai là thiên tài liền biết ngay.
“Rất nhiều người” trong miệng Kiêu Dạ vừa nãy cũng đã đến nơi, vừa hay được xem một màn đấu như vậy.
Một người nhếch nhác thảm hại, một người vân đạm phong khinh.
– Cộp cộp cộp cộp…
Một nam nhân trẻ tuổi nhất cưỡi ngựa Hoả Vân dẫn đầu phi xuyên qua cánh rừng rậm, lông mày lưỡi mác, mắt sáng, khôi ngô tuấn tú. Hắn mặc bộ cẩm bào thêu mấy con rồng vàng đang rạo rực như muốn bay lên trên ống tay áo.
Người này chính là vị hôn phu của Tử Nguyệt, cũng là người bị cắm vô số sừng, Thái tử Bách Lý Long Dận.
Theo sau hắn là một đám người có nam có nữ, đều là những quý tộc ăn mặc hoa lệ. Nhưng trước bao nhiêu người như vậy, khí chất của Bách Lý Long Dận không hề giảm bớt, thể hiện rõ địa vị tôn quý độc nhất vô nhị của Thái tử.
Tử Nguyệt là người đầu tiên phát hiện ra Bách Lý Hạo Thần co ro túm lấy áo nàng. Nàng vỗ vào tay hắn để trấn tĩnh, đó chẳng phải là ca ca của hắn sao?
– Đông Tuyết muội muội, muội làm sao thế?
Lâu Thu Vũ tỏ vẻ thiện ý, xuống ngựa đỡ Lâu Đông Tuyết dậy. Thái tử đang ở đây, nàng ta không giả vờ tốt mới là lạ?
– Không sao đâu, ta không cẩn thận bị ngã ngựa.
Lâu Đông Tuyết hiền dịu khác thường, giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn. Ả ta còn lén liếc mắt xem phản ứng của Thái tử, thấy hắn không nói lời nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngã từ trên lưng ngựa xuống? Lâu Thu Vũ có đánh chết cũng không tin, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lâu Đông Tuyết đến thầy dạy còn phải khen ngợi. Nàng ta lén ghé vào tai Lâu Đông Tuyết chế nhạo:
– Không phải là loại phế vật kia làm cho muội bị…
– Im đi!
Mặt Lâu Đông Tuyết đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng ta.
– Đây không phải là Lâu Tử Nguyệt à?
Cũng không biết là ai hỏi câu này.
Vừa dứt lời, mọi người đều cùng nhìn về phía người có khuôn mặt hồng hào, không phải là Thất tiểu thư nổi danh của Lâu phủ thì là ai?
– Chúng ta vừa mới nhắc sao năm nay Lâu Tử Nguyệt lại không đến, thì ra là ở đây đợi chúng ta. Không biết Lâu Thất tiểu thư muốn biểu diễn tiết mục gì để góp vui cho chúng ta.
Mọi người cùng cười ồ lên.
Bách Lý Long Dận nhìn thấy Lâu Tử Nguyệt, ngay cả lông mày cũng có thể đóng băng.
Nhưng… Thân là người của Hoàng tộc, chỉ liếc nhìn hắn ta cũng có thể nhận ra người đang lén lút trốn sau lưng, ôm lấy vị hôn thê của mình là ai.
– Lục đệ?
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
– Nhị… nhị hoàng huynh.
Bách Lý Hạo Thần núp sau lưng Tử Nguyệt, chưa kịp nói hết câu liền:
– Oẹ!
Lại nôn nữa rồi. Lần này thì hắn đã tìm được chỗ lý tưởng, nôn hết vào lưng của Tử Nguyệt.
Hình tượng của Tử Nguyệt trước mặt mọi người lại giảm một bậc.
Bởi vì Thái tử không cười nên mọi người cũng phải nín cười…
Ánh mắt của mọi người đều khinh bỉ và đùa cợt.
Không ngờ cuối cùng hai thứ phế vật của Đế Đô lại ở bên nhau?
Không chỉ cùng cưỡi ngựa mà còn ôm ấp nhau trước mặt mọi người. Đuổi từ Đế Đô đến Tây Giao, là vì đợt đi săn mùa xuân sao?
Tất nhiên là không phải.
Vẫn là Thái tử có suy nghĩ tinh tế:
– Lục đệ, đệ tìm ta là vì chuyện hôn sự ư?
Thái tử gia vừa nói xong, mọi người cũng liền nghĩ ra.
Thần vương bị đích nữ nhà Mộ Dung từ hôn trước mặt mọi người, mọi người coi như chuyện cười. Chuyện cười của Thần vương, mọi người còn nghe chưa đủ ư? Hắn cũng giống như Thất tiểu thư của Lâu phủ, có địa vị cao nhưng cũng sẽ bị mọi người lôi ra để chế giễu.
Nhưng, hoàn cảnh bây giờ là như thế nào?
Lần này là ở trước rất nhiều người, Thần vương ôm vị hôn thê của Thái tử, ai ai cũng nhìn thấy. Hắn muốn… lấy Thất tiểu thư Lâu phủ sao?
Liên minh phế vật à?
Có cần phải kinh hãi như vậy không!
Thần vương thò đầu ra, giọng nói yếu ớt:
– Khụ… khụ! Ta không biết hoàng… hoàng huynh có thể đem Tử… Tử Nguyệt… Á!
Mặt Tử Nguyệt biến sắc, lập tức véo hông hắn.
– Nương tử! A! Đau!
– Biết đau mà còn ăn nói hồ đồ.
Tử Nguyệt chỉ muốn tìm một chỗ không người để thay y phục, rồi đi tìm Tô Lạc Vân. Để thoát khỏi đám trai tài gái sắc của Đế Đô đang muốn xem “kịch hay” của hai người thật sự khó.
Nếu hỏi Kiêu Dạ cách giải quyết, hắn sẽ chỉ có nói một chữ: Giết. Hung khí là hung khí, bản chất khắc sâu trong linh hồn sẽ không thay đổi.
Ngay cả ngựa cũng không còn nữa, Tử Nguyệt lãnh đạm nói với Thái tử:
– Ta và Thần vương hoàn toàn không có gì cả, chỉ là do thể lực của hắn quá yếu, cưỡi ngựa bị choáng. Nếu Thái tử đến chuyện này cũng không nhìn ra được thì ngài làm huynh cũng thật uổng phí.
Hự!
Loại phế vật như Lâu Tử Nguyệt, lấy đâu ra can đảm như thế?
Dám dùng lời lẽ hỗn xược để nói chuyện với Thái tử, đúng là không cần mạng nữa rồi!
Mọi người trông đợi Thái tử cho nàng biết tay.
Bách Lý Long Dận hơi sững lại, cho dù hắn ta biết Thần vương bị say ngựa cũng sẽ không tha cho kẻ nào chế nhạo mình.
Nhưng ai dạy nàng ấy mấy chữ “làm huynh thật uổng phí” thế? Chỉ có mấy từ mà chặn cứng họng hắn ta, quả thật lợi hại. Hắn ta càng không tin Lâu Tử Nguyệt đột nhiên trở nên mạnh mẽ như thế, sau lưng nàng ấy nhất định có người…
Bình luận facebook