Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
– Hạnh nhân sáu đồng, củi hồ mười đồng, ngân hoa ba đồng…
Mùi hương thảo dược trong tiệm thuốc bắc lan tỏa trong không khí. Tử Nguyệt bước vào Triệt Vân Đường, nhìn xung quanh một vòng, không có nhiều người bệnh, đám người làm thuê mỗi người một việc, người thì tính toán sổ sách, người thì cân thuốc.
Trên tấm biển hiệu ghi bảy chữ “Đại phu Tô Lạc Vân coi bệnh” được đặt ở vị trí cửa sổ dễ thấy nhất. Trên ghế gỗ chạm hoa văn vắng tanh, không có người nào.
– Xin hỏi, đại phu Tô Lạc Vân đang ở đâu?
Trong giọng nói lạnh lùng ấy có một chút ôn hòa, tiểu nhị ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa hồng tím thì hai mắt sáng lên, ngừng một chút rồi đổi giọng:
– Đại phu ra ngoài khám bệnh rồi.
Thấy nàng vẫn ngây người ở chỗ cũ, lại nói:
– Nếu tiểu thư có việc gấp cần nhờ đại phu thì ngồi đợi một chút, đại phu sắp về rồi.
Tử Nguyệt tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, khoảng hơn chục người đang xếp hàng trước mặt ngay chỗ nàng ngồi.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ phong trần, mệt mỏi, trên người mặc y phục xanh lục vội vã đi vào. Đằng sau có một đứa trẻ vác hộp thuốc trên lưng.
Y chắp hai tay lại, mặt đầy áy náy:
– Để các vị đợi lâu rồi, xin các vị thứ lỗi!
Ai ngờ, mọi người đều đứng hết lên, dường như không nhận nổi lời xin lỗi của y.
– Tô đại phu, người có bàn tay thần kì, có lòng nhân ái chữa bệnh cho chúng tôi, chúng tôi chờ cũng đáng mà.
– Đúng vậy, ngài thân là quý tộc, lại khám bệnh cho bách tính thường dân như chúng tôi. Chúng tôi cảm kích còn không kịp, sao dám trách đại phu.
– Các vị nói vậy khiến Tô mỗ hổ thẹn với lòng! Không nói nhiều nữa, khám bệnh quan trọng hơn.
Tô Lạc Vân chuyên tâm bắt mạch, kê đơn thuốc xong lại dặn dò tỉ mỉ, quả là một vị đại phu lương thiện, có tâm với nghề.
Đó là ấn tượng mà Tô Lạc Vân để lại trong lòng Tử Nguyệt.
Lúc đến phiên nàng đã là xế chiều.
– Cô nương, cô đưa tay lên cho ta bắt mạch.
Những ngón tay với khớp xương hiện lên rõ mồn một, bên trên là các mạch đập. Nhưng Tô đại phu càng bắt mạch chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng do dự nói:
– Cô nương, độc trong người cô đã lan đến tận xương tủy, e là…
Giọng Tử Nguyệt trầm xuống:
– Vậy phải làm thế nào?
Lông mày thanh mảnh của Tô đại phu nhíu lại, khí chất tuấn tú lại chẳng vì thế mà giảm đi ít nào.
Y… sợ ư?
– Đại phu có nhận ra vật này không?
Tử Nguyệt lấy miếng ngọc bội mà Cố Minh Âm đưa nàng cho đại phu xem. Ánh mắt đại phu bỗng chốc sáng lên, nhanh chóng nhận lấy miếng ngọc bội, vuốt ve chữ “Âm” được khắc trên đó, nhìn Tử Nguyệt với ánh mặt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, dường như đang xác nhận điều gì đó.
Cuối cùng, Tô Lạc Vân như hạ quyết tâm, hỏi đứa trẻ đi cùng với y:
– Phục Linh, còn mấy người bệnh nữa?
– Còn hai người nữa.
Tô Lạc Vân nghiêm túc nói với nàng:
– Cô nương, mời cô nương đi đến phía sau đợi chút, ta khám xong cho hai người nữa sẽ đến sau.
Phục Linh dẫn nàng đến một căn phòng cũ, bên trong đang đốt hương tử đàn, mời nàng ngồi đợi chốc lát.
Tử Nguyệt uống trà nóng ngồi đợi đại phu.
– Cô nương có uống quen lá trà Thanh Vân ở chỗ ta?
Tô Lạc Vân tiến vào, vẫn giữ nguyên nét phong trần, trên người còn có hương thảo dược.
– Trà ngon.
Tô Lạc Vân ngồi đối diện nàng, khẽ cười nói:
– Nhưng so với trà Thanh La Mạn mà cô nương thường uống thì còn kém xa.
– Sao ngươi biết ta thường uống trà Thanh La Mạn?
Đáy mắt Tô Lạc Vân lóe lên một luồng sáng:
– Hương tử đàn kết hợp với Thanh La Mạn rất có lợi cho thân thể, nhưng khi kết hợp với hương liệu gần như thế thì lại vô cùng độc hại. Không biết vào ngày bị trúng độc, cô nương có từng tiếp xúc với… thủy dương thảo hay không?
Tử Nguyệt cau mày.
Tô đại phu kiên nhẫn giải thích:
– Bắc sơn là dương, nam thủy là âm, thủy dương thảo là cỏ dại mọc ven sông chảy qua bờ Bắc, rất thường gặp. Bởi vì thường xuyên nhìn thấy nên rất ít người chú ý đến nó.
Mười ngón tay Tử Nguyệt siết chặt.
– Hương tử đàn, Thanh La Mạn, thủy dương thảo là ba thứ vô hại, nhưng khi trộn cả ba lại thì cực kì độc, hồn phách dần biến mất, xương cũng dần tan. Chỉ cần đốt hương tử đàn trong một đêm thì người trúng độc sẽ chết bất đắc kì tử, không ngờ cô nương có thể sống đến ngày thứ ba.
– Thanh La Mạn là loại trà khó kiếm nhất, ở nước Chu Tước chỉ có giới hoàng tộc mới có cơ hội thưởng thức. Ngay cả nhị thiếu gia Tô gia như ta cũng không có cái diễm phúc ấy, có thể thấy cô nương đây không giàu thì sang.
Tử Nguyệt khẽ vuốt cằm.
Tô đại phu uống ngụm trà, nhẹ nhàng nói:
– Có người muốn lợi dụng việc cô nương thường dùng trà, làm thơ văn để hạ độc. Người này tâm địa thâm sâu, toàn là những thứ thường thấy, dù thế nào cũng sẽ không tìm ra chứng cứ kết tội hắn!
Sao Lâu Minh Châu có thể thâm sâu đến vậy được?
Nếu có thì Tử Nguyệt đã mất mạng từ lâu rồi.
Đại phu chẳng qua cũng chỉ bắt mạch, thế mà lại đoán ra phân nửa sự việc, Tử Nguyệt thật sự kinh ngạc:
– Tiên sinh quả là tiên nhân.
– Ta vẫn nên làm con hạc nhàn rỗi ngoài đồng thì hơn.
– Tô đại phu xuất thân danh môn thế gia, sao có thể nói buông tay là buông tay được? Trong thế sự rối bời, đôi chút thanh nhàn cũng khó kiếm, chẳng qua cũng chỉ nửa ngày mà thôi. Tương lai còn phải ở đất Đế Đô này làm mưa làm gió.
Nghe vậy, Tô Lạc Vân kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thoải mái.
– Ta còn muốn sống, tiên sinh hãy cứu ta.
Tử Nguyệt vái chào lần cuối nhưng lại bị một đôi tay to lớn đỡ lại, dòng nước mắt trong suốt đập thẳng vào tầm mắt, đi thẳng vào bên trong tâm hồn nàng.
Đây là một lời hứa không cần dùng đến ngôn ngữ.
Đột nhiên, một luồng ánh sán trắng vụt qua, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hồ ly trắng!
Đôi tai nhọn hoắt, đôi mắt hồng ngọc xảo quyệt sâu thẳm.
Tử Nguyệt chưa kịp nhìn rõ ràng, con hồ ly đã tung người nhảy vào trong lòng Tô Lạc Vân. Tô Lạc Vân cưng chiều vuốt ve lớp lông trắng, hai gò má như đang cười, má lúm đồng tiền nheo lại:
– Con hồ ly này là huyễn thú khế ước của ta. Cô nương hãy đem nó về nuôi, mỗi ngày lấy một chút máu của nó rồi uống, không cần nhiều. Cô nương chỉ cần uống một ngụm nhỏ là được, nhớ là nửa tháng sau mang nó trả cho ta.
– Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
– Còn nữa, cứ năm ngày ta sẽ tái khám một lần. Tùy vào khả năng bình phục của cô nương mà kê đơn thuốc.
Tô Lạc Vân ôm con hồ ly, ánh mắt lưu luyến.
– Đúng rồi, phủ của cô nương ở chỗ nào?
– Phủ ư?
– Nếu cô nương muốn giữ bí mật vậy thì cứ cách năm ngày lại đến Triệt Vân Đường.
Hóa ra là… có thể đến tái khám sao?
– Lâu phủ, Vọng Thư Các.
Nàng không quên nói thêm:
– Ta là Lâu Tử Nguyệt.
– …
Tô đại phu kinh ngạc đến suýt chút nữa thì quăng con hồ ly đi.
Sao y có thể quên chứ, người tặng ngọc bội cho Tử Nguyệt chính là người gần đây có hiểu lầm sâu sắc với Thất tiểu thư của Lâu phủ? Xem ra, y lại rơi vào vòng xoáy của câu chuyện này rồi.
Thật tình mà nói, ngoại trừ gương mặt trang điểm như ma quỷ ra thì con người Lâu Tử Nguyệt cũng khá tốt. Nhưng nghe nói nàng là người háo sắc… Tô Lạc Vân bất giác run run khiến con hồ ly trong lòng cũng run theo. Dáng vẻ ngập ngừng khi đưa hồ ly cho Tử Nguyệt khiến Tử Nguyệt bật cười, nói:
– Chẳng lẽ con hồ ly này là con đực sao?
– Đúng vậy, là hồ ly đực.
Tô Lạc Vân nói xong liền cảm thấy hối hận.
Nhìn dáng vẻ của Tô Lạc Vân, Tử Nguyệt cười gian tà, vỗ bả vai Tô Lạc Vân, giọng mờ ám:
– Yên tâm, ta chỉ thích mỹ nam thôi, không có hứng thú với hồ ly đực đâu.
– Ha…
Mặc dù Tô Lạc Vân là mỹ nam dịu dàng như gió, nhưng dưới sự tấn công với những ngôn từ không biết xẩu hổ của Tử Nguyệt, y cũng đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, nội tâm như muốn gào thét.
Tử Nguyệt vuốt ve lớp lông trắng của hồ ly, tâm tình vui vẻ. Nữ nhi thường thích những thứ lông tơ mềm mượt, nàng cũng không phải ngoại lệ.
– Con hồ ly này đã nhận ngươi làm chủ, ta mang nó đi rồi, có khi nào nó sẽ tự quay về không?
– Có mệnh lệnh của ta, hắn sẽ không rời xa người đâu.
– Hắn?
Để phân biệt đây là hồ ly đực sao.
– Nó sẽ ngoan ngoãn để ta lấy máu chứ?
Tô Lạc Vân nhẫn nại nói:
– Đúng vậy.
Tại sao trí thông minh của nàng lại xuống thấp thế chứ, hỏi câu không tí ý nghĩa nào.
– Nó là một con hồ ly ngoan.
Dường như bất mãn với nhận định của Tử Nguyệt, con hồ ly nhếch mép trách móc, một chân nó cào mấy cái vào lòng bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Ngô chủ, ta tìm được cách hồi phục nguyên khí rồi.”
Kiêu Dạ liên lạc với nàng.
Điều này khiến Tử Nguyệt rất phấn chấn, nhưng nhìn thấy hồ ly và mỹ nam phải xa rời nhau có chút không vui.
“Ừm, về phủ rồi tính sau.”
“Lập tức về phủ.”
“Tại sao?”
“Bổn tọa không nhìn nổi nữa.”
Kiếm Tinh Khuyết quay vòng vòng trong nhận thức của nàng.
“Tiểu Dạ Dạ, ngươi ghen sao?”
*********************************
– Hạnh nhân sáu đồng, củi hồ mười đồng, ngân hoa ba đồng…
Mùi hương thảo dược trong tiệm thuốc bắc lan tỏa trong không khí. Tử Nguyệt bước vào Triệt Vân Đường, nhìn xung quanh một vòng, không có nhiều người bệnh, đám người làm thuê mỗi người một việc, người thì tính toán sổ sách, người thì cân thuốc.
Trên tấm biển hiệu ghi bảy chữ “Đại phu Tô Lạc Vân coi bệnh” được đặt ở vị trí cửa sổ dễ thấy nhất. Trên ghế gỗ chạm hoa văn vắng tanh, không có người nào.
– Xin hỏi, đại phu Tô Lạc Vân đang ở đâu?
Trong giọng nói lạnh lùng ấy có một chút ôn hòa, tiểu nhị ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa hồng tím thì hai mắt sáng lên, ngừng một chút rồi đổi giọng:
– Đại phu ra ngoài khám bệnh rồi.
Thấy nàng vẫn ngây người ở chỗ cũ, lại nói:
– Nếu tiểu thư có việc gấp cần nhờ đại phu thì ngồi đợi một chút, đại phu sắp về rồi.
Tử Nguyệt tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, khoảng hơn chục người đang xếp hàng trước mặt ngay chỗ nàng ngồi.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ phong trần, mệt mỏi, trên người mặc y phục xanh lục vội vã đi vào. Đằng sau có một đứa trẻ vác hộp thuốc trên lưng.
Y chắp hai tay lại, mặt đầy áy náy:
– Để các vị đợi lâu rồi, xin các vị thứ lỗi!
Ai ngờ, mọi người đều đứng hết lên, dường như không nhận nổi lời xin lỗi của y.
– Tô đại phu, người có bàn tay thần kì, có lòng nhân ái chữa bệnh cho chúng tôi, chúng tôi chờ cũng đáng mà.
– Đúng vậy, ngài thân là quý tộc, lại khám bệnh cho bách tính thường dân như chúng tôi. Chúng tôi cảm kích còn không kịp, sao dám trách đại phu.
– Các vị nói vậy khiến Tô mỗ hổ thẹn với lòng! Không nói nhiều nữa, khám bệnh quan trọng hơn.
Tô Lạc Vân chuyên tâm bắt mạch, kê đơn thuốc xong lại dặn dò tỉ mỉ, quả là một vị đại phu lương thiện, có tâm với nghề.
Đó là ấn tượng mà Tô Lạc Vân để lại trong lòng Tử Nguyệt.
Lúc đến phiên nàng đã là xế chiều.
– Cô nương, cô đưa tay lên cho ta bắt mạch.
Những ngón tay với khớp xương hiện lên rõ mồn một, bên trên là các mạch đập. Nhưng Tô đại phu càng bắt mạch chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng do dự nói:
– Cô nương, độc trong người cô đã lan đến tận xương tủy, e là…
Giọng Tử Nguyệt trầm xuống:
– Vậy phải làm thế nào?
Lông mày thanh mảnh của Tô đại phu nhíu lại, khí chất tuấn tú lại chẳng vì thế mà giảm đi ít nào.
Y… sợ ư?
– Đại phu có nhận ra vật này không?
Tử Nguyệt lấy miếng ngọc bội mà Cố Minh Âm đưa nàng cho đại phu xem. Ánh mắt đại phu bỗng chốc sáng lên, nhanh chóng nhận lấy miếng ngọc bội, vuốt ve chữ “Âm” được khắc trên đó, nhìn Tử Nguyệt với ánh mặt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, dường như đang xác nhận điều gì đó.
Cuối cùng, Tô Lạc Vân như hạ quyết tâm, hỏi đứa trẻ đi cùng với y:
– Phục Linh, còn mấy người bệnh nữa?
– Còn hai người nữa.
Tô Lạc Vân nghiêm túc nói với nàng:
– Cô nương, mời cô nương đi đến phía sau đợi chút, ta khám xong cho hai người nữa sẽ đến sau.
Phục Linh dẫn nàng đến một căn phòng cũ, bên trong đang đốt hương tử đàn, mời nàng ngồi đợi chốc lát.
Tử Nguyệt uống trà nóng ngồi đợi đại phu.
– Cô nương có uống quen lá trà Thanh Vân ở chỗ ta?
Tô Lạc Vân tiến vào, vẫn giữ nguyên nét phong trần, trên người còn có hương thảo dược.
– Trà ngon.
Tô Lạc Vân ngồi đối diện nàng, khẽ cười nói:
– Nhưng so với trà Thanh La Mạn mà cô nương thường uống thì còn kém xa.
– Sao ngươi biết ta thường uống trà Thanh La Mạn?
Đáy mắt Tô Lạc Vân lóe lên một luồng sáng:
– Hương tử đàn kết hợp với Thanh La Mạn rất có lợi cho thân thể, nhưng khi kết hợp với hương liệu gần như thế thì lại vô cùng độc hại. Không biết vào ngày bị trúng độc, cô nương có từng tiếp xúc với… thủy dương thảo hay không?
Tử Nguyệt cau mày.
Tô đại phu kiên nhẫn giải thích:
– Bắc sơn là dương, nam thủy là âm, thủy dương thảo là cỏ dại mọc ven sông chảy qua bờ Bắc, rất thường gặp. Bởi vì thường xuyên nhìn thấy nên rất ít người chú ý đến nó.
Mười ngón tay Tử Nguyệt siết chặt.
– Hương tử đàn, Thanh La Mạn, thủy dương thảo là ba thứ vô hại, nhưng khi trộn cả ba lại thì cực kì độc, hồn phách dần biến mất, xương cũng dần tan. Chỉ cần đốt hương tử đàn trong một đêm thì người trúng độc sẽ chết bất đắc kì tử, không ngờ cô nương có thể sống đến ngày thứ ba.
– Thanh La Mạn là loại trà khó kiếm nhất, ở nước Chu Tước chỉ có giới hoàng tộc mới có cơ hội thưởng thức. Ngay cả nhị thiếu gia Tô gia như ta cũng không có cái diễm phúc ấy, có thể thấy cô nương đây không giàu thì sang.
Tử Nguyệt khẽ vuốt cằm.
Tô đại phu uống ngụm trà, nhẹ nhàng nói:
– Có người muốn lợi dụng việc cô nương thường dùng trà, làm thơ văn để hạ độc. Người này tâm địa thâm sâu, toàn là những thứ thường thấy, dù thế nào cũng sẽ không tìm ra chứng cứ kết tội hắn!
Sao Lâu Minh Châu có thể thâm sâu đến vậy được?
Nếu có thì Tử Nguyệt đã mất mạng từ lâu rồi.
Đại phu chẳng qua cũng chỉ bắt mạch, thế mà lại đoán ra phân nửa sự việc, Tử Nguyệt thật sự kinh ngạc:
– Tiên sinh quả là tiên nhân.
– Ta vẫn nên làm con hạc nhàn rỗi ngoài đồng thì hơn.
– Tô đại phu xuất thân danh môn thế gia, sao có thể nói buông tay là buông tay được? Trong thế sự rối bời, đôi chút thanh nhàn cũng khó kiếm, chẳng qua cũng chỉ nửa ngày mà thôi. Tương lai còn phải ở đất Đế Đô này làm mưa làm gió.
Nghe vậy, Tô Lạc Vân kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác thoải mái.
– Ta còn muốn sống, tiên sinh hãy cứu ta.
Tử Nguyệt vái chào lần cuối nhưng lại bị một đôi tay to lớn đỡ lại, dòng nước mắt trong suốt đập thẳng vào tầm mắt, đi thẳng vào bên trong tâm hồn nàng.
Đây là một lời hứa không cần dùng đến ngôn ngữ.
Đột nhiên, một luồng ánh sán trắng vụt qua, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hồ ly trắng!
Đôi tai nhọn hoắt, đôi mắt hồng ngọc xảo quyệt sâu thẳm.
Tử Nguyệt chưa kịp nhìn rõ ràng, con hồ ly đã tung người nhảy vào trong lòng Tô Lạc Vân. Tô Lạc Vân cưng chiều vuốt ve lớp lông trắng, hai gò má như đang cười, má lúm đồng tiền nheo lại:
– Con hồ ly này là huyễn thú khế ước của ta. Cô nương hãy đem nó về nuôi, mỗi ngày lấy một chút máu của nó rồi uống, không cần nhiều. Cô nương chỉ cần uống một ngụm nhỏ là được, nhớ là nửa tháng sau mang nó trả cho ta.
– Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
– Còn nữa, cứ năm ngày ta sẽ tái khám một lần. Tùy vào khả năng bình phục của cô nương mà kê đơn thuốc.
Tô Lạc Vân ôm con hồ ly, ánh mắt lưu luyến.
– Đúng rồi, phủ của cô nương ở chỗ nào?
– Phủ ư?
– Nếu cô nương muốn giữ bí mật vậy thì cứ cách năm ngày lại đến Triệt Vân Đường.
Hóa ra là… có thể đến tái khám sao?
– Lâu phủ, Vọng Thư Các.
Nàng không quên nói thêm:
– Ta là Lâu Tử Nguyệt.
– …
Tô đại phu kinh ngạc đến suýt chút nữa thì quăng con hồ ly đi.
Sao y có thể quên chứ, người tặng ngọc bội cho Tử Nguyệt chính là người gần đây có hiểu lầm sâu sắc với Thất tiểu thư của Lâu phủ? Xem ra, y lại rơi vào vòng xoáy của câu chuyện này rồi.
Thật tình mà nói, ngoại trừ gương mặt trang điểm như ma quỷ ra thì con người Lâu Tử Nguyệt cũng khá tốt. Nhưng nghe nói nàng là người háo sắc… Tô Lạc Vân bất giác run run khiến con hồ ly trong lòng cũng run theo. Dáng vẻ ngập ngừng khi đưa hồ ly cho Tử Nguyệt khiến Tử Nguyệt bật cười, nói:
– Chẳng lẽ con hồ ly này là con đực sao?
– Đúng vậy, là hồ ly đực.
Tô Lạc Vân nói xong liền cảm thấy hối hận.
Nhìn dáng vẻ của Tô Lạc Vân, Tử Nguyệt cười gian tà, vỗ bả vai Tô Lạc Vân, giọng mờ ám:
– Yên tâm, ta chỉ thích mỹ nam thôi, không có hứng thú với hồ ly đực đâu.
– Ha…
Mặc dù Tô Lạc Vân là mỹ nam dịu dàng như gió, nhưng dưới sự tấn công với những ngôn từ không biết xẩu hổ của Tử Nguyệt, y cũng đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch, nội tâm như muốn gào thét.
Tử Nguyệt vuốt ve lớp lông trắng của hồ ly, tâm tình vui vẻ. Nữ nhi thường thích những thứ lông tơ mềm mượt, nàng cũng không phải ngoại lệ.
– Con hồ ly này đã nhận ngươi làm chủ, ta mang nó đi rồi, có khi nào nó sẽ tự quay về không?
– Có mệnh lệnh của ta, hắn sẽ không rời xa người đâu.
– Hắn?
Để phân biệt đây là hồ ly đực sao.
– Nó sẽ ngoan ngoãn để ta lấy máu chứ?
Tô Lạc Vân nhẫn nại nói:
– Đúng vậy.
Tại sao trí thông minh của nàng lại xuống thấp thế chứ, hỏi câu không tí ý nghĩa nào.
– Nó là một con hồ ly ngoan.
Dường như bất mãn với nhận định của Tử Nguyệt, con hồ ly nhếch mép trách móc, một chân nó cào mấy cái vào lòng bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Ngô chủ, ta tìm được cách hồi phục nguyên khí rồi.”
Kiêu Dạ liên lạc với nàng.
Điều này khiến Tử Nguyệt rất phấn chấn, nhưng nhìn thấy hồ ly và mỹ nam phải xa rời nhau có chút không vui.
“Ừm, về phủ rồi tính sau.”
“Lập tức về phủ.”
“Tại sao?”
“Bổn tọa không nhìn nổi nữa.”
Kiếm Tinh Khuyết quay vòng vòng trong nhận thức của nàng.
“Tiểu Dạ Dạ, ngươi ghen sao?”