Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Ngô chủ, trong kiếm Tinh Khuyết có thể cất giữ đồ vật.”
Tử Nguyệt sau khi trở về phòng liền cất kĩ gói thuốc, sắp xếp chỗ ở cho hồ ly. Nàng vừa nghe thấy câu nói của Kiêu Dạ, khóe miệng liền co lại:
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vừa nhớ ra.”
Đừng có nói dối kiểu ngạo kiều (1) với cái giọng dọa người đó!
(1) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
“Tiểu Dạ Dạ, ngươi chắc chắn là đang báo…”
Chữ “thù” chưa kịp nói ra thì ánh sáng xanh chợt xuất hiện. Lúc nàng mở mắt, chân như giẫm lên cánh đồng hoang vô tận, đỉnh đầu đầy những ngôi sao, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng sóng.
Kiêu Dạ lướt sóng tới, nước biển và ngôi sao là vật làm nền cho hắn.
Hai người ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt.
Những hoa văn hóa thành những đóa hoa xanh tung bay như bươm bướm, trông mặt hắn có vẻ nghiêm túc.
– Có thể sẽ thất bại.
Một tia ánh sáng màu xanh đen phát ra từ tay hắn.
– Đau đớn không phải là nhất thời, nó có thể sẽ theo ngô chủ cả đời. Ngô chủ phải suy nghĩ thật kỹ.
– Nhiều lời!
Kiêu Dạ liền cười, nụ cười chứa sự quan tâm khiến Tử Nguyệt xúc động.
Cầu ánh sáng màu xanh đen nhập vào phần bụng phía dưới, nơi này là vị trí của nguyên hải.
Tử Nguyệt như bị sét đánh, cơn đau trong người đánh úp, nàng suýt nữa bật nảy người.
– Ngô chủ, có phá lối xưa mới làm được đường mới. Nếu nguyên hải đã vỡ, chúng ta lại tạo một nguyên hải khác!
Giọng nói đầy vẻ uy nghiêm.
– Hự!
Kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết tràn vào cơ thể cảm giác lạnh đến thấu xương.
– Nguyên hải là nơi gốc rễ tụ khí. Ta có thể dùng kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết để tạo ra “Thất tinh nguyên hải” của riêng kiếm Tinh Khuyết cho ngô chủ, như thế khi ngô chủ tu luyện sẽ không gặp trở ngại.
Thất tinh nguyên hải?
Nghe có vẻ hay đấy.
– Vậy bắt đầu luôn đi.
Tử Nguyệt biết rõ kiếm khí truyền vào cơ thể chỉ là bước đầu. Hiện tại đã đau đớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ đau đến mức không thể chịu được.
– Ngô chủ nhất định phải tỉnh táo.
Vẻ mặt của Kiêu Dạ vô cùng nghiêm túc
– Ta sẽ đặt kiếm Tinh Khuyết vào trong Thất tinh nguyên hải. Kiếm này lợi hại vô cùng, ngô chủ phải tập trung tinh thần để khống chế kiếm khí, sơ sẩy một chút có thể sẽ mất mạng.
– Ngươi tạo ra kiếm mà lại không thể khống chế kiếm khí ư?
– Độ phù hợp của ta và ngô chủ quá thấp.
Ý nói hắn không thể khống chế được.
Kiêu Dạ tạo thủ quyết, truyền một luồng ánh sáng xanh vào phần bụng, Tử Nguyệt suýt nữa cắn vỡ răng, mắt nhìn chằm chằm Kiêu Dạ, không để cho mình ngất đi.
– Mỗi tháng vào ngày trăng tròn lấy bảo kiếm ra, dùng máu tươi để luyện. Ba tháng sau, kết hợp kiếm Tinh Khuyết với Thất tinh nguyên hải là có thể bước đầu tạo thành.
– Bước đầu tạo thành…
Chẳng trách hắn nói đau đớn có thể theo ta cả đời.
– Nói tóm lại là “Kiếm khí quy nguyên, xả thân để ẩn kiếm, dùng máu tươi luyện kiếm”. Không biết ngô chủ còn có vấn đề gì nữa không? Nếu chịu không nổi thì…
Ai ngờ Tử Nguyệt cuối cùng lại cười đầy ác ý:
– Kiêu Dạ càng ngày càng lắm lời rồi.
Kiêu Dạ cũng cười, như hoa nở rộ, thoáng qua rồi biến mất, đẹp đến nỗi Tử Nguyệt gần như quên đi đau đớn.
Máu từ miệng của nàng từ từ chảy ra, càng lúc càng nhiều. Mỗi khi mất ý thức, nàng lại cắn vào đầu lưỡi để khiến mình tỉnh lại. Nàng không có chút sức lực nào, kiếm khí vào cơ thể thì khó mà chống cự.
Tu luyện cả một chặng, muốn chống cự được phải chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể.
Kiếm khí như hàng vạn con trâu, con dê giẫm đạp lên cơ thể, chỗ nào cũng ứa máu. Nếu cái giá phải trả cho việc nghịch thiên là hy sinh tính mạng, nàng cũng không hối hận.
Hơi thở của nàng càng lúc càng yếu, hai tai ù đi, chẳng mấy chốc không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa. Nàng chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kiêu Dạ đang tràn đầy lo lắng.
Trong mơ hồ, nàng nghe đâu đó có tiếng của sư huynh nhưng rất nhanh rồi biến mất…
Thì ra, con người khi cận kề cái chết sẽ sinh ra ảo giác.
Xin lỗi… Kiêu Dạ.
Môi nàng khẽ cử động nhưng lại không có chút sức lực nào để nói ra được.
– Thình thịch.
Dưới những ngôi sao, người thiếu nữ mặc bộ y phục nhuốm máu ngã xuống cánh đồng hoang.
– Ngô chủ đã cố hết sức rồi, yên nghỉ nhé.
Kiêu Dạ thở dài. Thiếu nữ ngã xuống cánh đồng hoang kia máu đã chảy thành sông. Nước biển đã nhấn chìm đôi chân, cánh tay và khuôn mặt của nàng rồi…
– Đúng là vội vàng quá…
Đột nhiên, sáng lên vầng ánh sáng tím xanh, xuyên thủng lớp sương mù u ám, ngay cả những ngôi sao cũng trở nên âm u mờ nhạt.
Ánh mắt của Kiêu Dạ chuyển đến chỗ Tử Nguyệt, một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt hắn.
Cơ thể của Tử Nguyệt được nước biển nâng lên, vầng ánh sáng tím xanh bao quanh thân thể nàng. Từng đợt sóng như những con rồng nước, cứ quanh quẩn quanh nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn được nước biển rửa sạch làm lộ ra vẻ đẹp vốn có của nàng, thậm chí là còn đẹp hơn!
Ngay cả Kiêu Dạ cũng không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp trần thế mà là vẻ đẹp rạng rỡ như những ngôi sao trên trời.
Đôi mắt mở ra, hơi nước bốc lên, từ từ rơi xuống đất, Tử Nguyệt cảm nhận được sức lực tràn đầy trong thân thể, tứ chi, trào dâng trong lòng.
Từng đợt ánh sáng vàng, phù văn hình ngôi sao năm cánh rơi xuống dưới chân nàng.
Sâu trong không gian tinh khuyết tối tăm, lần đầu tiên xuất hiện nhiều phù văn như thế khiến Kiêu Dạ kinh ngạc:
– Sao có thể như thế được?
Đang đắm chìm trong sắc vàng của kim quang nên nàng cũng không nghe rõ Kiêu Dạ đang nói gì.
Tầng ngoài cùng của ngôi sao năm cánh có ba hạt tròn phát ra ánh sáng vàng.
– Huyễn linh sư cấp ba.
Từ cực hạn của đau khổ đến cực hạn của vui sướng, trạng thái đảo ngược này diễn ra với tốc độ nhanh chóng, có lẽ sau này sẽ còn xảy ra. Tử Nguyệt cảm nhận được quả thực có một kiếm Tinh Khuyết đang nằm trong bụng nàng, nàng thấy sợ hãi
– Hiện tượng mất khống chế kiếm khí thường xảy ra khi nào?
– Bất cứ lúc nào cũng có thể.
Nói cũng giống như không nói.
Kiêu Dạ nói thêm:
– Sử dụng quá nhiều huyền lực, tâm trạng không ổn định sẽ dễ dàng gây ra mất kiểm soát.
– Vậy ta sẽ cố gắng không đánh người, không tức giận.
– Vui mừng quá cũng có dẫn đến mất khống chế.
Ngươi dám nói là ngươi không đùa ta không?
– Quan trọng nhất là, ngày mười lăm hàng tháng, vào lúc trăng tròn là kiếm khí dễ nổ tung nhất, ngươi tốt nhất là không nên ra ngoài, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Lấy máu để nuôi kiếm hao tổn rất nhiều máu và tu vi.
– Hôm nay là ngày mười tám tháng Ba.
Vẫn còn một tháng nữa nên Tử Nguyệt không lo lắng.
– Ta còn vấn đề cuối cùng, đó là độ phù hợp bây giờ là bao nhiêu rồi?
– Chừng mười phần trăm.
Tu luyện dần sẽ được thôi, ta sẽ dễ dàng tìm kiếm.
Tử Nguyệt lên một chiếc thuyền tặc.
Khi nàng bắt đầu tìm ra hộp kiếm, nàng và Kiêu Dạ đã bị trói vào nhau.
– Tiểu hồ ly, ngoan nào đừng cử động, cho ta ít máu nhé.
Tử Nguyệt ôm con hồ ly trắng vào lòng, ấn vào chân của nó, lấy ra một hung khí từ kiếm Tinh Khuyết, thiếu mỗi nước đặt lên thớt…
Đoản kiếm, Cố Minh Âm…
Lông mày Tử Nguyệt nhíu lại.
– U u…
Chân con hồ ly trắng đạp phình phịch. Đôi mắt như viên hồng ngọc run run nhìn đoản kiếm, hơi nước bốc lên như muốn khóc.
Tử Nguyệt định để Kiêu Dạ lấy máu của hồ ly thì ngoài cửa có tiếng động.
– Nguyệt tỷ thật là tàn nhẫn!
Một nha đầu đi vào, cướp con hồ ly trắng từ tay Tử Nguyệt, thiết tha cầu xin.
– Cầu xin tỷ đừng giết nó.
Tử Nguyệt sững sờ.
Lâu Mộng Điệp, một cô bé mười hai tuổi, tóc tết thành hai bím, khuôn mặt mỏng như có thể vỡ ra, đúng là một tiểu mỹ nhân. Mắt cô bé giàn giụa nước mắt giống như đang tố cáo nữ nhân có hành vi bạo lực kia.
Tử Nguyệt xoa trán:
– Mộng Điệp, tỷ không giết nó, tỷ chỉ muốn lấy ít máu của nó thôi.
– Lấy máu sẽ rất đau đấy? Nguyệt tỷ, tỷ đừng làm như thế có được không?
Lời cầu xin mềm mỏng chạm đến nội tâm.
– Nếu Nguyệt tỷ nhà ngươi không lấy máu của nó thì nàng ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi muốn thấy tỷ tỷ gặp chuyện xấu hay là giữ lại chút ít máu của một con hồ ly?
Giọng nói thanh nhã dễ chịu bay vào Vọng Thư Các.
*********************************
“Ngô chủ, trong kiếm Tinh Khuyết có thể cất giữ đồ vật.”
Tử Nguyệt sau khi trở về phòng liền cất kĩ gói thuốc, sắp xếp chỗ ở cho hồ ly. Nàng vừa nghe thấy câu nói của Kiêu Dạ, khóe miệng liền co lại:
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Ta vừa nhớ ra.”
Đừng có nói dối kiểu ngạo kiều (1) với cái giọng dọa người đó!
(1) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
“Tiểu Dạ Dạ, ngươi chắc chắn là đang báo…”
Chữ “thù” chưa kịp nói ra thì ánh sáng xanh chợt xuất hiện. Lúc nàng mở mắt, chân như giẫm lên cánh đồng hoang vô tận, đỉnh đầu đầy những ngôi sao, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng sóng.
Kiêu Dạ lướt sóng tới, nước biển và ngôi sao là vật làm nền cho hắn.
Hai người ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt.
Những hoa văn hóa thành những đóa hoa xanh tung bay như bươm bướm, trông mặt hắn có vẻ nghiêm túc.
– Có thể sẽ thất bại.
Một tia ánh sáng màu xanh đen phát ra từ tay hắn.
– Đau đớn không phải là nhất thời, nó có thể sẽ theo ngô chủ cả đời. Ngô chủ phải suy nghĩ thật kỹ.
– Nhiều lời!
Kiêu Dạ liền cười, nụ cười chứa sự quan tâm khiến Tử Nguyệt xúc động.
Cầu ánh sáng màu xanh đen nhập vào phần bụng phía dưới, nơi này là vị trí của nguyên hải.
Tử Nguyệt như bị sét đánh, cơn đau trong người đánh úp, nàng suýt nữa bật nảy người.
– Ngô chủ, có phá lối xưa mới làm được đường mới. Nếu nguyên hải đã vỡ, chúng ta lại tạo một nguyên hải khác!
Giọng nói đầy vẻ uy nghiêm.
– Hự!
Kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết tràn vào cơ thể cảm giác lạnh đến thấu xương.
– Nguyên hải là nơi gốc rễ tụ khí. Ta có thể dùng kiếm khí của kiếm Tinh Khuyết để tạo ra “Thất tinh nguyên hải” của riêng kiếm Tinh Khuyết cho ngô chủ, như thế khi ngô chủ tu luyện sẽ không gặp trở ngại.
Thất tinh nguyên hải?
Nghe có vẻ hay đấy.
– Vậy bắt đầu luôn đi.
Tử Nguyệt biết rõ kiếm khí truyền vào cơ thể chỉ là bước đầu. Hiện tại đã đau đớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ đau đến mức không thể chịu được.
– Ngô chủ nhất định phải tỉnh táo.
Vẻ mặt của Kiêu Dạ vô cùng nghiêm túc
– Ta sẽ đặt kiếm Tinh Khuyết vào trong Thất tinh nguyên hải. Kiếm này lợi hại vô cùng, ngô chủ phải tập trung tinh thần để khống chế kiếm khí, sơ sẩy một chút có thể sẽ mất mạng.
– Ngươi tạo ra kiếm mà lại không thể khống chế kiếm khí ư?
– Độ phù hợp của ta và ngô chủ quá thấp.
Ý nói hắn không thể khống chế được.
Kiêu Dạ tạo thủ quyết, truyền một luồng ánh sáng xanh vào phần bụng, Tử Nguyệt suýt nữa cắn vỡ răng, mắt nhìn chằm chằm Kiêu Dạ, không để cho mình ngất đi.
– Mỗi tháng vào ngày trăng tròn lấy bảo kiếm ra, dùng máu tươi để luyện. Ba tháng sau, kết hợp kiếm Tinh Khuyết với Thất tinh nguyên hải là có thể bước đầu tạo thành.
– Bước đầu tạo thành…
Chẳng trách hắn nói đau đớn có thể theo ta cả đời.
– Nói tóm lại là “Kiếm khí quy nguyên, xả thân để ẩn kiếm, dùng máu tươi luyện kiếm”. Không biết ngô chủ còn có vấn đề gì nữa không? Nếu chịu không nổi thì…
Ai ngờ Tử Nguyệt cuối cùng lại cười đầy ác ý:
– Kiêu Dạ càng ngày càng lắm lời rồi.
Kiêu Dạ cũng cười, như hoa nở rộ, thoáng qua rồi biến mất, đẹp đến nỗi Tử Nguyệt gần như quên đi đau đớn.
Máu từ miệng của nàng từ từ chảy ra, càng lúc càng nhiều. Mỗi khi mất ý thức, nàng lại cắn vào đầu lưỡi để khiến mình tỉnh lại. Nàng không có chút sức lực nào, kiếm khí vào cơ thể thì khó mà chống cự.
Tu luyện cả một chặng, muốn chống cự được phải chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể.
Kiếm khí như hàng vạn con trâu, con dê giẫm đạp lên cơ thể, chỗ nào cũng ứa máu. Nếu cái giá phải trả cho việc nghịch thiên là hy sinh tính mạng, nàng cũng không hối hận.
Hơi thở của nàng càng lúc càng yếu, hai tai ù đi, chẳng mấy chốc không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa. Nàng chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kiêu Dạ đang tràn đầy lo lắng.
Trong mơ hồ, nàng nghe đâu đó có tiếng của sư huynh nhưng rất nhanh rồi biến mất…
Thì ra, con người khi cận kề cái chết sẽ sinh ra ảo giác.
Xin lỗi… Kiêu Dạ.
Môi nàng khẽ cử động nhưng lại không có chút sức lực nào để nói ra được.
– Thình thịch.
Dưới những ngôi sao, người thiếu nữ mặc bộ y phục nhuốm máu ngã xuống cánh đồng hoang.
– Ngô chủ đã cố hết sức rồi, yên nghỉ nhé.
Kiêu Dạ thở dài. Thiếu nữ ngã xuống cánh đồng hoang kia máu đã chảy thành sông. Nước biển đã nhấn chìm đôi chân, cánh tay và khuôn mặt của nàng rồi…
– Đúng là vội vàng quá…
Đột nhiên, sáng lên vầng ánh sáng tím xanh, xuyên thủng lớp sương mù u ám, ngay cả những ngôi sao cũng trở nên âm u mờ nhạt.
Ánh mắt của Kiêu Dạ chuyển đến chỗ Tử Nguyệt, một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt hắn.
Cơ thể của Tử Nguyệt được nước biển nâng lên, vầng ánh sáng tím xanh bao quanh thân thể nàng. Từng đợt sóng như những con rồng nước, cứ quanh quẩn quanh nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn được nước biển rửa sạch làm lộ ra vẻ đẹp vốn có của nàng, thậm chí là còn đẹp hơn!
Ngay cả Kiêu Dạ cũng không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của nàng không phải là vẻ đẹp trần thế mà là vẻ đẹp rạng rỡ như những ngôi sao trên trời.
Đôi mắt mở ra, hơi nước bốc lên, từ từ rơi xuống đất, Tử Nguyệt cảm nhận được sức lực tràn đầy trong thân thể, tứ chi, trào dâng trong lòng.
Từng đợt ánh sáng vàng, phù văn hình ngôi sao năm cánh rơi xuống dưới chân nàng.
Sâu trong không gian tinh khuyết tối tăm, lần đầu tiên xuất hiện nhiều phù văn như thế khiến Kiêu Dạ kinh ngạc:
– Sao có thể như thế được?
Đang đắm chìm trong sắc vàng của kim quang nên nàng cũng không nghe rõ Kiêu Dạ đang nói gì.
Tầng ngoài cùng của ngôi sao năm cánh có ba hạt tròn phát ra ánh sáng vàng.
– Huyễn linh sư cấp ba.
Từ cực hạn của đau khổ đến cực hạn của vui sướng, trạng thái đảo ngược này diễn ra với tốc độ nhanh chóng, có lẽ sau này sẽ còn xảy ra. Tử Nguyệt cảm nhận được quả thực có một kiếm Tinh Khuyết đang nằm trong bụng nàng, nàng thấy sợ hãi
– Hiện tượng mất khống chế kiếm khí thường xảy ra khi nào?
– Bất cứ lúc nào cũng có thể.
Nói cũng giống như không nói.
Kiêu Dạ nói thêm:
– Sử dụng quá nhiều huyền lực, tâm trạng không ổn định sẽ dễ dàng gây ra mất kiểm soát.
– Vậy ta sẽ cố gắng không đánh người, không tức giận.
– Vui mừng quá cũng có dẫn đến mất khống chế.
Ngươi dám nói là ngươi không đùa ta không?
– Quan trọng nhất là, ngày mười lăm hàng tháng, vào lúc trăng tròn là kiếm khí dễ nổ tung nhất, ngươi tốt nhất là không nên ra ngoài, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Lấy máu để nuôi kiếm hao tổn rất nhiều máu và tu vi.
– Hôm nay là ngày mười tám tháng Ba.
Vẫn còn một tháng nữa nên Tử Nguyệt không lo lắng.
– Ta còn vấn đề cuối cùng, đó là độ phù hợp bây giờ là bao nhiêu rồi?
– Chừng mười phần trăm.
Tu luyện dần sẽ được thôi, ta sẽ dễ dàng tìm kiếm.
Tử Nguyệt lên một chiếc thuyền tặc.
Khi nàng bắt đầu tìm ra hộp kiếm, nàng và Kiêu Dạ đã bị trói vào nhau.
– Tiểu hồ ly, ngoan nào đừng cử động, cho ta ít máu nhé.
Tử Nguyệt ôm con hồ ly trắng vào lòng, ấn vào chân của nó, lấy ra một hung khí từ kiếm Tinh Khuyết, thiếu mỗi nước đặt lên thớt…
Đoản kiếm, Cố Minh Âm…
Lông mày Tử Nguyệt nhíu lại.
– U u…
Chân con hồ ly trắng đạp phình phịch. Đôi mắt như viên hồng ngọc run run nhìn đoản kiếm, hơi nước bốc lên như muốn khóc.
Tử Nguyệt định để Kiêu Dạ lấy máu của hồ ly thì ngoài cửa có tiếng động.
– Nguyệt tỷ thật là tàn nhẫn!
Một nha đầu đi vào, cướp con hồ ly trắng từ tay Tử Nguyệt, thiết tha cầu xin.
– Cầu xin tỷ đừng giết nó.
Tử Nguyệt sững sờ.
Lâu Mộng Điệp, một cô bé mười hai tuổi, tóc tết thành hai bím, khuôn mặt mỏng như có thể vỡ ra, đúng là một tiểu mỹ nhân. Mắt cô bé giàn giụa nước mắt giống như đang tố cáo nữ nhân có hành vi bạo lực kia.
Tử Nguyệt xoa trán:
– Mộng Điệp, tỷ không giết nó, tỷ chỉ muốn lấy ít máu của nó thôi.
– Lấy máu sẽ rất đau đấy? Nguyệt tỷ, tỷ đừng làm như thế có được không?
Lời cầu xin mềm mỏng chạm đến nội tâm.
– Nếu Nguyệt tỷ nhà ngươi không lấy máu của nó thì nàng ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi muốn thấy tỷ tỷ gặp chuyện xấu hay là giữ lại chút ít máu của một con hồ ly?
Giọng nói thanh nhã dễ chịu bay vào Vọng Thư Các.
Bình luận facebook