Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 19
Chương 19: Lần thứ hai
Tô Cẩm Mịch ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhìn theo bóng dáng anh, không kịp phản ứng lại.
Nếu Tô Tú Anh đã tới xin lỗi thì còn về nhà họ Tô làm gì?
Cô thật sự không đoán được, nên không nghĩ thêm nữa.
Nếu đến nhà họ Tô ăn cơm, thì Tô Cẩm Mịch lại một lần nữa phải ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, cô đã chọn một chiếc váy dài gợi cảm.
Chiếc váy dài bằng lụa mỏng để lộ một phần lưng, phối với đôi giày cao gót mười xen-ti-mét, tóc búi lên thật cao, khiến toàn thân cô tỏa ra khí chất của một nữ vương!
Tất cả đã chuẩn bị xong rồi cô mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thời Cảnh An chờ ở bên ngoài, ngước mắt ngắm cô, trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra chút giật mình.
Tô Cẩm Mịch cũng ngắm nhìn anh, chưa phát hiện ra trong một giây đó mình đã chịu một cú sốc như thế nào.
Quả nhiên, có giá trị nhan sắc vô địch thì có thể muốn làm gì thì làm.
Thời Cảnh An cũng đã thay một bộ tây trang nhẹ nhàng, toát ra khí chất tao nhã và sang trọng hiếm ai có được.
“Em xong rồi.” Tô Cẩm Mịch khéo léo cười.
Thời Cảnh An đi tới trước mặt cô, hơi nâng cánh tay phải lên.
Tô Cẩm Mịch đi tới khoác lấy khuỷu tay anh, ngoẹo đầu dựa vào vai anh.
“Ông xã, rốt cuộc thì anh cao bao nhiêu thế?” Cho dù cô đã đi giày cao gót rồi nhưng vẫn thấp hơn anh một khúc.
Phải biết là Tô Cẩm Mịch cũng cao đến một mét bảy mươi ba đấy.
“Đến cả chiều cao của chồng mình mà cũng không biết?” Thời Cảnh An cười khẽ.
Tô Cẩm Mịch lè lưỡi: “Em đã đo bao giờ đâu.”
“Trên Google có đấy, tự tìm đi.” Thời Cảnh An liếc mắt nhìn cô.
À, thông tin của anh được Chính phủ cung cấp trong phần giới thiệu mà!
Hai người ra khỏi cửa, tài xế đã chuẩn bị xong để đợi họ, không đến một tiếng sau, đã đưa hai người tới nhà họ Tô.
Ngoài cửa chính, Tô Tú Anh đã đợi bọn họ từ lâu.
Cô ta mặc một bộ váy ở nhà chỉ dài đủ để che hết phần mông, phần cổ gần như lộ hết ra ngoài ánh sáng. Cho dù nhỏ tuổi hơn Tô Cẩm Mịch, nhưng vóc người của cô ta lại rất đầy đặn. Cô ta mặc một chiếc váy quyến rũ như vậy, nhìn vô cùng gợi cảm, hiển nhiên là có ý định không tiện nói.
“Chị đã về rồi!” Tô Tú Anh nhiệt tình lạ thường với Tô Cẩm Mịch, hai tay đưa ra nắm lấy khuỷu tay Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch có bản năng bài xích tiếp xúc da thịt với Tô Tú Anh, nên đẩy luôn ra.
Tô Tú Anh hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Đừng như vậy mà, chị, không phải em đã thật lòng nói xin lỗi rồi sao? Chị cũng tha thứ cho em rồi mà.”
Tô Cẩm Mịch nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tô Tú Anh, không thể nào tưởng tượng ra được nguyên nhân vì sao cô ta lại đột nhiên nhiệt tình như thế.
Tô Quốc Vĩ cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, chỉ là mục tiêu của ông ta thì là Thời Cảnh An.
“Cảnh An, con tính xem, bố chờ con lâu lắm rồi đấy. Bữa trưa còn cần thêm ít thời gian để chuẩn bị, nào, hai ta đánh một ván cờ đi.”
A, ông ta lại dùng thủ đoạn không đứng đắn với Thời Cảnh An, coi người ta như rể hiền mà nói chuyện luôn rồi!
Tô Quốc Vĩ nhiệt tình lôi kéo tay Thời Cảnh An đi, Tô Cẩm Mịch nhìn về phía Thời Cảnh An, thì lại thấy anh chẳng nhúc nhích tí nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào không trung, lóe ra ánh sáng khó hiểu, khiến người xem không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Tô Tú Anh nhân cơ hội đó kéo tay Tô Cẩm Mịch.
“Chị, để cho hai người đàn ông nói chuyện đi, em có vài thứ cho chị xem.” Tô Tú Anh vui vẻ nói, còn Tô Cẩm Mịch lại trợn mắt nhìn: “Chắc chắn là chị sẽ thích thứ này.”
Tô Cẩm Mịch không có ý định đi theo cô ta, nhưng nghe nói thế thì lại đồng ý.
Cô muốn xem xem Tô Tú Anh có ý định gì!
Hai người đi lên lầu, Tô Tú Anh vui vẻ mở cửa phòng mình ra, trong đó tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Tô Cẩm Mịch biết Tô Tú Anh thích dùng tinh dầu hoa hồng để xông phòng, đã từng có lúc cô quét dọn phòng của Tô Tú Anh, không cẩn thận đã làm rơi vỡ một bình nhỏ đó, đương nhiên cô bị ăn một trận đòn nhớ đời.
Hai người vừa mở cửa bước vào trong phòng, Tô Tú Anh lập tức quay lại đóng cửa.
Tô Cẩm Mịch giật mình, lui về sau hai bước, cách Tô Tú Anh một đoạn: “Làm gì thế?”
“Ui trời ơi, không ngờ rằng cô đổi một cái vỏ khác rồi nhưng ruột bên trong thì vẫn chẳng khác ngày xưa!” Tô Tú Anh chưa trả lời cô, chỉ nhìn chiếc váy dài mà Tô Cẩm Mịch đang mặc cùng với đôi giày cao gót khiến người khác phẫn nộ trên chân: “Chỉ có điều vịt con xấu xí thì vẫn là vịt con xấu xí thôi, có đậu lên đầu cành rồi cũng không thể biến thành phượng hoàng được.”
Tô Cẩm Mịch ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhìn theo bóng dáng anh, không kịp phản ứng lại.
Nếu Tô Tú Anh đã tới xin lỗi thì còn về nhà họ Tô làm gì?
Cô thật sự không đoán được, nên không nghĩ thêm nữa.
Nếu đến nhà họ Tô ăn cơm, thì Tô Cẩm Mịch lại một lần nữa phải ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp, cô đã chọn một chiếc váy dài gợi cảm.
Chiếc váy dài bằng lụa mỏng để lộ một phần lưng, phối với đôi giày cao gót mười xen-ti-mét, tóc búi lên thật cao, khiến toàn thân cô tỏa ra khí chất của một nữ vương!
Tất cả đã chuẩn bị xong rồi cô mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thời Cảnh An chờ ở bên ngoài, ngước mắt ngắm cô, trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra chút giật mình.
Tô Cẩm Mịch cũng ngắm nhìn anh, chưa phát hiện ra trong một giây đó mình đã chịu một cú sốc như thế nào.
Quả nhiên, có giá trị nhan sắc vô địch thì có thể muốn làm gì thì làm.
Thời Cảnh An cũng đã thay một bộ tây trang nhẹ nhàng, toát ra khí chất tao nhã và sang trọng hiếm ai có được.
“Em xong rồi.” Tô Cẩm Mịch khéo léo cười.
Thời Cảnh An đi tới trước mặt cô, hơi nâng cánh tay phải lên.
Tô Cẩm Mịch đi tới khoác lấy khuỷu tay anh, ngoẹo đầu dựa vào vai anh.
“Ông xã, rốt cuộc thì anh cao bao nhiêu thế?” Cho dù cô đã đi giày cao gót rồi nhưng vẫn thấp hơn anh một khúc.
Phải biết là Tô Cẩm Mịch cũng cao đến một mét bảy mươi ba đấy.
“Đến cả chiều cao của chồng mình mà cũng không biết?” Thời Cảnh An cười khẽ.
Tô Cẩm Mịch lè lưỡi: “Em đã đo bao giờ đâu.”
“Trên Google có đấy, tự tìm đi.” Thời Cảnh An liếc mắt nhìn cô.
À, thông tin của anh được Chính phủ cung cấp trong phần giới thiệu mà!
Hai người ra khỏi cửa, tài xế đã chuẩn bị xong để đợi họ, không đến một tiếng sau, đã đưa hai người tới nhà họ Tô.
Ngoài cửa chính, Tô Tú Anh đã đợi bọn họ từ lâu.
Cô ta mặc một bộ váy ở nhà chỉ dài đủ để che hết phần mông, phần cổ gần như lộ hết ra ngoài ánh sáng. Cho dù nhỏ tuổi hơn Tô Cẩm Mịch, nhưng vóc người của cô ta lại rất đầy đặn. Cô ta mặc một chiếc váy quyến rũ như vậy, nhìn vô cùng gợi cảm, hiển nhiên là có ý định không tiện nói.
“Chị đã về rồi!” Tô Tú Anh nhiệt tình lạ thường với Tô Cẩm Mịch, hai tay đưa ra nắm lấy khuỷu tay Tô Cẩm Mịch.
Tô Cẩm Mịch có bản năng bài xích tiếp xúc da thịt với Tô Tú Anh, nên đẩy luôn ra.
Tô Tú Anh hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Đừng như vậy mà, chị, không phải em đã thật lòng nói xin lỗi rồi sao? Chị cũng tha thứ cho em rồi mà.”
Tô Cẩm Mịch nhướng mày nhìn chằm chằm vào Tô Tú Anh, không thể nào tưởng tượng ra được nguyên nhân vì sao cô ta lại đột nhiên nhiệt tình như thế.
Tô Quốc Vĩ cũng vô cùng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, chỉ là mục tiêu của ông ta thì là Thời Cảnh An.
“Cảnh An, con tính xem, bố chờ con lâu lắm rồi đấy. Bữa trưa còn cần thêm ít thời gian để chuẩn bị, nào, hai ta đánh một ván cờ đi.”
A, ông ta lại dùng thủ đoạn không đứng đắn với Thời Cảnh An, coi người ta như rể hiền mà nói chuyện luôn rồi!
Tô Quốc Vĩ nhiệt tình lôi kéo tay Thời Cảnh An đi, Tô Cẩm Mịch nhìn về phía Thời Cảnh An, thì lại thấy anh chẳng nhúc nhích tí nào.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào không trung, lóe ra ánh sáng khó hiểu, khiến người xem không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Tô Tú Anh nhân cơ hội đó kéo tay Tô Cẩm Mịch.
“Chị, để cho hai người đàn ông nói chuyện đi, em có vài thứ cho chị xem.” Tô Tú Anh vui vẻ nói, còn Tô Cẩm Mịch lại trợn mắt nhìn: “Chắc chắn là chị sẽ thích thứ này.”
Tô Cẩm Mịch không có ý định đi theo cô ta, nhưng nghe nói thế thì lại đồng ý.
Cô muốn xem xem Tô Tú Anh có ý định gì!
Hai người đi lên lầu, Tô Tú Anh vui vẻ mở cửa phòng mình ra, trong đó tràn ngập mùi hương hoa hồng.
Tô Cẩm Mịch biết Tô Tú Anh thích dùng tinh dầu hoa hồng để xông phòng, đã từng có lúc cô quét dọn phòng của Tô Tú Anh, không cẩn thận đã làm rơi vỡ một bình nhỏ đó, đương nhiên cô bị ăn một trận đòn nhớ đời.
Hai người vừa mở cửa bước vào trong phòng, Tô Tú Anh lập tức quay lại đóng cửa.
Tô Cẩm Mịch giật mình, lui về sau hai bước, cách Tô Tú Anh một đoạn: “Làm gì thế?”
“Ui trời ơi, không ngờ rằng cô đổi một cái vỏ khác rồi nhưng ruột bên trong thì vẫn chẳng khác ngày xưa!” Tô Tú Anh chưa trả lời cô, chỉ nhìn chiếc váy dài mà Tô Cẩm Mịch đang mặc cùng với đôi giày cao gót khiến người khác phẫn nộ trên chân: “Chỉ có điều vịt con xấu xí thì vẫn là vịt con xấu xí thôi, có đậu lên đầu cành rồi cũng không thể biến thành phượng hoàng được.”
Bình luận facebook