Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 20
Chương 20: Bị giam trong phòng
“Cô kéo tôi vào bằng được là để nói mấy lời nhảm nhí này à?” Tô Cẩm Mịch nở nụ cười.
Tô Tú Anh thật sự bị ngu hay đang giả vờ vậy? Vì sao đã biết là mình sẽ không kiếm chác được gì nhưng vẫn đi tìm đủ loại đường chết, không ngừng đào hố tự chôn mình thế.
“Tô Cẩm Mịch, cô đừng nghĩ là thay một bộ quần áo thì cô đã khác, cô đã từng quỳ trước mặt tôi để cầu xin tôi đừng… dằn vặt em trai của cô nữa, hình ảnh đó tôi sẽ nhớ mãi mãi. Ở chỗ này của tôi, cô vĩnh viễn chỉ là một kẻ hèn thôi!”
Cô ta không nói thì thôi, vừa nhắc đến là lửa giận mà Tô Cẩm Mịch đang cố gắng áp chế như bị đổ thêm dầu, lập tức bùng lên. Đôi mắt xinh đẹp của cô cũng vì những điều này mà bắt đầu trở nên u ám.
Chẳng bao lâu sau, hình ảnh Tô Tú Anh dùng kim đâm em trai cô bị thương khắp người, Tô Cẩm Mịch đi tìm Tô Quốc Vĩ để tố cáo, nhưng Tô Quốc Vĩ lại như bị bỏ thuốc mê, không tin tưởng con trai của mình, cho nên cũng mặc kệ việc Tô Cẩm Mịch tố tội với mình.
Tô Cẩm Mịch không còn cách nào, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Tô Tú Anh đừng hành hạ Tô Thành Tú nữa.
“Cô còn mặt mũi mà nói à!” Tô Cẩm Mịch cắn răng gằn từng chữ.
Sở dĩ cô dễ dàng tha thứ được cho tất cả những vu oan hãm hại mà Tô Tú Anh gây ra với mình, thế nhưng cô ta không thể động vào ttk được.
“Sao hả? Cô còn muốn thay ttk đánh tôi một cái sao?”
Tô Tú Anh không hối cải chút nào, ngay cả sự áy náy giả vờ dưới lầu cũng tiêu tan thành mây khói.
“Ngoại trừ dựa vào anh Cảnh An ra thì cô còn dựa vào cái gì khác nữa?”
“Tách khỏi anh ấy, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Tô Tú Anh vừa nói vừa lùi ra phía cửa, cười u ám, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Mịch không có chút thiện ý nào.
“Cô có bản lĩnh gì mà để cho Cảnh An che chở cô thế chứ, chẳn qua là vì cô có cái danh phu nhân nhà họ Thời mà thôi, nếu như thay một người khác thì anh ấy cũng sẽ che chở như vậy.”
Thời Cảnh An che chở Tô Cẩm Mịch chỉ vì cô ta là người vợ trên danh nghĩa của anh ấy mà thôi. Nếu như mình trở thành vợ của Thời Cảnh An thì anh ấy nhất định cũng sẽ bao bọc mình như thế. Tô Tú Anh suy nghĩ sâu xa.
Cô ta mở cửa, sau đó nhanh chóng lách mình ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, nhốt Tô Cẩm Mịch ở trong.
Tô Cẩm Mịch giật mình: “Tô Tú Anh!”
Tô Cẩm Mịch đập vài cái lên cửa, phát hiện bên ngoài không có âm thanh gì cả mới ngừng lại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười châm chọc.
Cô chỉ biết, Tô Tú Anh nhất định sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ là cô ta ngu xuẩn tới mức bày ra cái trò này, dám nhốt cô ở trong phòng ngay trước mặt Thời Cảnh An.
Chỉ có điều thế cũng tốt, cô ta muốn chọc giận Thời Cảnh An thì cứ cho cô ta cơ hội thôi.
Tô Cẩm Mịch phủi phủi bụi không tồn tại trên váy, tao nhã ngồi lên chiếc ghế salon trong phòng ngủ, chờ Thời Cảnh An tới cứu cô.
Tô Tú Anh cố tình dặn dò bọn người làm: “Tô Cẩm Mịch đang ngủ trong phòng tôi, đừng đi đánh thức chị ta.”
Tất cả mọi người không tới gần phòng ngủ của Tô Tú Anh một bước.
Còn cô ta thì thản nhiên đi xuống nhà.
Trong phòng khách, cả người Tô Quốc Vĩ toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám lau đi, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
So ra thì, Thời Cảnh An lại rất nhàn nhã, mỗi nước cờ nhẹ nhàng như không chú ý thôi cũng khiến cho Tô Quốc Vĩ phải trầm tư suy nghĩ mất một lúc lâu.
“Bố!” Tô Tú Anh nói: “Để con chơi cờ với Thời Cảnh An đi.”
Tô Quốc Vĩ quay đầu lại, phát hiện Tô Tú Anh đã đứng sau lưng mình, ông ta thở dài một hơi: “Con tới chơi với Thời Cảnh An đi, bố vào nhà vệ sinh cái.”
Ông ta đứng dậy, nhường chỗ lại.
Thời Cảnh An liếc nhìn sau lưng Tô Tú Anh, không thấy Tô Cẩm Mịch, đôi mắt tối sầm lại, nhưng không từ chối lời đề nghị của Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh vui vẻ, lập tức ngồi xuống.
“Anh Cảnh An, em không giỏi lắm nên anh nhường em chút nhé.” Tô Tú Anh rướn người lên, váy ngủ trên người vốn đã không đủ để che hết cảnh xuân phía trước, bây giờ vì tư thế này mà cứ lộ hết ra.
“Cô kéo tôi vào bằng được là để nói mấy lời nhảm nhí này à?” Tô Cẩm Mịch nở nụ cười.
Tô Tú Anh thật sự bị ngu hay đang giả vờ vậy? Vì sao đã biết là mình sẽ không kiếm chác được gì nhưng vẫn đi tìm đủ loại đường chết, không ngừng đào hố tự chôn mình thế.
“Tô Cẩm Mịch, cô đừng nghĩ là thay một bộ quần áo thì cô đã khác, cô đã từng quỳ trước mặt tôi để cầu xin tôi đừng… dằn vặt em trai của cô nữa, hình ảnh đó tôi sẽ nhớ mãi mãi. Ở chỗ này của tôi, cô vĩnh viễn chỉ là một kẻ hèn thôi!”
Cô ta không nói thì thôi, vừa nhắc đến là lửa giận mà Tô Cẩm Mịch đang cố gắng áp chế như bị đổ thêm dầu, lập tức bùng lên. Đôi mắt xinh đẹp của cô cũng vì những điều này mà bắt đầu trở nên u ám.
Chẳng bao lâu sau, hình ảnh Tô Tú Anh dùng kim đâm em trai cô bị thương khắp người, Tô Cẩm Mịch đi tìm Tô Quốc Vĩ để tố cáo, nhưng Tô Quốc Vĩ lại như bị bỏ thuốc mê, không tin tưởng con trai của mình, cho nên cũng mặc kệ việc Tô Cẩm Mịch tố tội với mình.
Tô Cẩm Mịch không còn cách nào, chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Tô Tú Anh đừng hành hạ Tô Thành Tú nữa.
“Cô còn mặt mũi mà nói à!” Tô Cẩm Mịch cắn răng gằn từng chữ.
Sở dĩ cô dễ dàng tha thứ được cho tất cả những vu oan hãm hại mà Tô Tú Anh gây ra với mình, thế nhưng cô ta không thể động vào ttk được.
“Sao hả? Cô còn muốn thay ttk đánh tôi một cái sao?”
Tô Tú Anh không hối cải chút nào, ngay cả sự áy náy giả vờ dưới lầu cũng tiêu tan thành mây khói.
“Ngoại trừ dựa vào anh Cảnh An ra thì cô còn dựa vào cái gì khác nữa?”
“Tách khỏi anh ấy, cô chẳng là cái thá gì cả.”
Tô Tú Anh vừa nói vừa lùi ra phía cửa, cười u ám, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Mịch không có chút thiện ý nào.
“Cô có bản lĩnh gì mà để cho Cảnh An che chở cô thế chứ, chẳn qua là vì cô có cái danh phu nhân nhà họ Thời mà thôi, nếu như thay một người khác thì anh ấy cũng sẽ che chở như vậy.”
Thời Cảnh An che chở Tô Cẩm Mịch chỉ vì cô ta là người vợ trên danh nghĩa của anh ấy mà thôi. Nếu như mình trở thành vợ của Thời Cảnh An thì anh ấy nhất định cũng sẽ bao bọc mình như thế. Tô Tú Anh suy nghĩ sâu xa.
Cô ta mở cửa, sau đó nhanh chóng lách mình ra ngoài, đóng mạnh cửa lại, nhốt Tô Cẩm Mịch ở trong.
Tô Cẩm Mịch giật mình: “Tô Tú Anh!”
Tô Cẩm Mịch đập vài cái lên cửa, phát hiện bên ngoài không có âm thanh gì cả mới ngừng lại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười châm chọc.
Cô chỉ biết, Tô Tú Anh nhất định sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ là cô ta ngu xuẩn tới mức bày ra cái trò này, dám nhốt cô ở trong phòng ngay trước mặt Thời Cảnh An.
Chỉ có điều thế cũng tốt, cô ta muốn chọc giận Thời Cảnh An thì cứ cho cô ta cơ hội thôi.
Tô Cẩm Mịch phủi phủi bụi không tồn tại trên váy, tao nhã ngồi lên chiếc ghế salon trong phòng ngủ, chờ Thời Cảnh An tới cứu cô.
Tô Tú Anh cố tình dặn dò bọn người làm: “Tô Cẩm Mịch đang ngủ trong phòng tôi, đừng đi đánh thức chị ta.”
Tất cả mọi người không tới gần phòng ngủ của Tô Tú Anh một bước.
Còn cô ta thì thản nhiên đi xuống nhà.
Trong phòng khách, cả người Tô Quốc Vĩ toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám lau đi, vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
So ra thì, Thời Cảnh An lại rất nhàn nhã, mỗi nước cờ nhẹ nhàng như không chú ý thôi cũng khiến cho Tô Quốc Vĩ phải trầm tư suy nghĩ mất một lúc lâu.
“Bố!” Tô Tú Anh nói: “Để con chơi cờ với Thời Cảnh An đi.”
Tô Quốc Vĩ quay đầu lại, phát hiện Tô Tú Anh đã đứng sau lưng mình, ông ta thở dài một hơi: “Con tới chơi với Thời Cảnh An đi, bố vào nhà vệ sinh cái.”
Ông ta đứng dậy, nhường chỗ lại.
Thời Cảnh An liếc nhìn sau lưng Tô Tú Anh, không thấy Tô Cẩm Mịch, đôi mắt tối sầm lại, nhưng không từ chối lời đề nghị của Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh vui vẻ, lập tức ngồi xuống.
“Anh Cảnh An, em không giỏi lắm nên anh nhường em chút nhé.” Tô Tú Anh rướn người lên, váy ngủ trên người vốn đã không đủ để che hết cảnh xuân phía trước, bây giờ vì tư thế này mà cứ lộ hết ra.
Bình luận facebook