23.
Đại khái có thể là do lời ta nói có chút quá đáng, hai tháng sau đó các tỷ ấy cũng không đưa thẻ bài tiến cung, mà ta cũng lười nghe ngóng tin tức của các tỷ ấy.
Như thường lệ, tiểu hoàng tôn đến tìm ta sau giấc ngủ trưa, hỏi ta một chuyện khiến ta hơi ngạc nhiên, tiểu hoàng tôn nói, "Thái nãi nãi, trong nhà người có hài tử tuổi xấp xỉ con không? ”
Hẳn là không có, nhị tỷ không có con, con của tam tỷ còn chưa đầy tháng, nhưng còn con của đại tỷ thì sao?
Ngẫm lại đại tỷ từ khi xuất giá tới nay, rất ít khi liên lạc với người nhà, ta đối với đại tỷ cũng không quá hiểu rõ. Cẩn thận suy nghĩ một chút, ta đột nhiên nghĩ đến lần trước hạ nhân tới chuyển lời hình như quả thật đã nhắc tới hai đứa nhỏ của đại tỷ, rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập chờ mong của tiểu hoàng tôn, ta chỉ đành mở miệng nói, "Trong nhà đại tỷ của ta hẳn là có, tuổi sấp sỉ so với con. ”
Tiểu hoàng tôn suy nghĩ một chút, "Bọn họ cũng ở kinh thành sao? Tại sao họ không bao giờ đến thăm thái nãi nãi? ”
"Bọn họ không ở kinh thành."
"A, " tiểu hoàng tôn có chút thất vọng, lại nói, "Vậy họ không có ở kinh thành sao? ”
Ta lắc đầu, ngẫm lại nhà ta, còn thật sự là nhân khẩu đơn bạc* ít người*, "Tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này? ”
"Hoàng gia gia chuẩn bị chọn cho ta mấy người bạn cùng đọc sách, ta muốn chọn người trong nhà thái nãi nãi."
"Tại sao vậy?"
Tiểu hoàng tôn rất trịnh trọng nói, "Mẫu phi nói, bọn họ sẽ luôn ở bên ta, tựa như quan hệ giữa Trịnh thừa tướng, quan hệ giữa Lâm tướng quân cùng Hoàng gia gia cũng giống nhau, nếu như ta chọn người trong nhà thái nãi nãi, vậy đến lúc đó trong nhà thái nãi nãi cũng sẽ trường thịnh không suy. ”
Nhìn lại ánh mắt nghiêm túc của hắn, ta đột nhiên phát hiện, vẫn là do ta hẹp hòi, hoặc là nói, ta chỉ nhìn thấy những ngày trước mắt, hoàn toàn không nghĩ tới sau này.
Ta chỉ muốn sống như thế nào để vui vẻ, nhưng chưa bao giờ nghĩ về những người trong gia đình sẽ như thế nào. Ta về những người khác được tiểu hoàng tô chọn, không ai không phải là người thân của hoàng đế, người nhà mẹ đẻ hoàng hậu, người nhà mẹ đẻ thái tử phi, còn có người chọn từ bên thái tử.
Tiểu hoàng tôn là thái tử tương lai, địa vị của thư đồng tuyệt đối không thấp, có bao nhiêu người muốn chiếm chỗ tốt này. Chỉ là, ta vừa nghĩ tới một nhà không thanh khiết mà lại thanh cao của ta, cảm thấy cho dù là có người để chọn cũng không thể chọn, miễn cho gần mực thì đen.
"Thừa nhi là một đứa trẻ ngoan."
"Nhưng mà, trong nhà thái nãi nãi không có ai thì phải làm sao bây giờ?" tiểu hoàng tôn hỏi, còn không đợi ta mở miệng, tiểu hoàng tôn lại nói, "Không sao, thái nãi nãi, sau này ta nhất định hiếu kính với người. ”
24.
Gần cuối năm, trong kinh thành lại có một trận tuyết rơi, ta ở trong phòng, ôm chặt lò sưởi nhỏ của ta, một chút cũng không muốn động đậy. Mấy ngày nay ta cảm thấy nhàm chán, cố tình tìm một tiểu thái giám biết kể chuyện đến đây kể chuyện xưa cho ta.
Tiểu hoàng tôn đã mấy ngày không tới, trận tuyết này rơi quá lớn, ta đoán chừng nếu hắn bước một bước, tuyết có thể bao phủ đến thắt lưng. Đương nhiên, chủ yếu là, sợ hắn bị lạnh.
Trẻ nhỏ, sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất. Vì vậy, chúng ta bắt đầu thường xuyên gửi thư qua lại.
Nhưng ta không nghĩ tới, tâm tình tốt đẹp bị một phong thư của phụ thân từ xa đến phá hư. Bức thư này được đem đến, ta còn sửng sốt một chút, đây hình như là lần đầu tiên phụ thân viết thư cho ta, cũng không phải là tình phụ tử bộc phát chứ?
Cả ba trang đầy chữ, một trang nói ông ấy vất vả như thế nào không dễ dàng ra sao, vì gia đình chúng ta mà trả giá bao nhiêu, hai trang còn lại toàn bộ đều là lên án nữ nhi như ta không để ý tình cảm tỷ muội.
A, xem xong ta lại tức giận, ông ấy vất vả ông không dễ dàng gì, sao không nghĩ tới, nếu như ông ấy không quá quắt, ta nào phải làm đến mức đuổi ông đi xa? Còn viết thư nói cho ta biết, đùa sao, ta không phải bởi vì muốn ông ấy lam việc thật tốt sao, hiểu được thế gian vất vả không dễ dàng, vẫn còn cho rằng đọc sách nên cái gì cũng có?
Ta phải dạy ông cách làm người, rõ ràng cho ông ấy biết, người như vậy sẽ bị chỉnh rất thảm. Về phần khiển trách, ta suy nghĩ một chút, chỉ có thể là do tam tỷ viết thư cho phụ thân, bằng không, núi cao đường xa phụ thân làm sao biết chuyện ở kinh thành.
Không biết trên thư tam tỷ nói như thế nào, phụ thân không trách Ngô Dục cái tên khốn nạn phụ lòng kia động thủ với tam tỷ kia thì thôi, còn trách ta? Người cũng không phải do ta chọn, ngày xưa, phụ thân không phải là thanh cao nhất sao? Hiện giờ lại là tam tỷ, còn biết đi cửa sau?
"Nương nương, đồ đạc đều đã chuẩn bị xong."
Ta cầm danh sách nhìn một chút, đây là lễ mừng năm mới ta chuẩn bị trước cho nhị tỷ tam tỷ, một chuỗi danh sách thật dài, vải vóc, trang sức, điểm tâm, đồ chơi quý hiếm tiến cống...
"Giữ lại vải vóc cùng đồ ăn, những thứ khác toàn bộ cắt đi." Bị bức thư này làm cho ta không vui, ta sẽ để cho bọn họ thử những gì được gọi là vợ chồng bần tiện , và tình yêu nghèo túng săn không no? Huống chi, cái gọi là tình cảm của tam tỷ, theo ta thấy, tựa như ăn vậy, làm cho người ta ghê tởm
Tiến Bảo cẩn thận ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Vâng. ”
Khi tỷ ấy quay về, lại mang về cho ta một tin tức mà ta không muốn nghe. Nhị tỷ ta, nhị tỷ quyết đoán hòa ly, đột nhiên lại ở cùng lão gia hỏa kia.
Ta, ta, may mắn là tuổi ta còn nhỏ, nếu không ta có thể thật sự sẽ bị tỷ ấy làm cho tức giận đến thở không nổi.
Lần này tỷ ấy lại bị sao vậy, ta còn nhớ rõ tỷ ấy không thích lão gia hỏa kia, cũng không động lòng giống như tam tỷ. Tại sao, nhìn thấy tam tỷ bị đánh, chính tỷ ấy cũng hoài niệm sao?
25
Yến tiệc đêm giao thừa, hoàng hậu cố ý sai người hỏi ta, có cần để chỗ cho tỷ muội nhà mẹ đẻ ta hay không, ta đương nhiên là phủ quyết.
Việc này là lần đầu tiên ta ở trong cung đón giao thừa, năm ngoái tuy rằng cũng ở trong cung, nhưng hết lần này tới lần khác lại do chuyện tiên đế băng hà, đêm giao thừa cũng không được đón.
Nói thật, chẳng có ý nghĩa gì, đồ ăn đưa tới miệng cũng đã sắp nguội ngắt, trong điện tuy rằng ấm áp, nhưng ta cũng không muốn ăn đồ ăn lạnh, hơn nữa, còn phải ngồi ngay ngắn, đối với ta đã lười biếng cả một năm mà nói, quá khó khăn
Ta nhìn trái phải, hình như chỉ có ta cảm thấy khó chịu, hoàng đế hoàng hậu mỉm cười, quần thần cũng hòa thuận vui vẻ, ngay cả tiểu hoàng tôn cũng ngồi ngay ngắn chính triệt, do mùa đông lạnh lẽo, tiểu hoàng tôn mặc áo khá dày, giống như một quả bóng tròn trịa.
Có lẽ là do cảm nhận được tầm mắt của ta, tiểu hoàng tôn nhìn về hướng ta, ngọt ngào cười một chút, trong nháy mắt ta quyết định, ngày mai lì xì phải nhét nhiều thêm một chút, tiểu hoàng tôn đáng yêu như vậy ta nhịn không nổi.
Yến hội tiến hành hơn phân nửa, ta phái người nói với hoàng đế, ta lớn tuổi không thức đêm được, phải trở về trước. Hoàng đế nghĩ như thế nào ta không biết, chỉ biết lúc cung nữ mà ta phái đi khi nghe ta nói, đồng tử liền co rút một chút.
Ta biết, ý của nàng là đang nói, thái hậu, người nhìn người xem, người là người của hoàng gia, ngoại trừ tiểu hoàng tôn, thì còn có ai không lớn hơn người sao?
Hoàng đế vẫn ân chuẩn, ta liền nhanh chóng rút lui, sau khi trở về, phòng bếp nhỏ liền đưa tới cho ta một bàn thức ăn nóng hổi, quả nhiên vẫn là đồ ăn nóng khi nuốt xuống bụng tương đối thoải mái.
Mùng 1 tết, ngày này cũng bận rộn muốn chết, quá mệt
Cũng may trong lúc bận rộn ta còn có thể rảnh rỗi trêu chọc tiểu hoàng tôn vài cái, bằng không thật sự muốn tàn phế. Ngày mệt mỏi này kéo dài đến mùng ba, thật mệt mỏi.
Lần trước mệt mỏi như vậy, vẫn là ta lúc ta đi mua củi vào mùa đông, kết quả không có tiền cho người đưa tới nhà, chỉ có thể tự mình cõng trở về, kết quả về đến nhà đã bị phụ thân mắng một trận, nói ta không có bộ dáng tiểu thư khuê các, không giống tam tỷ văn chương tĩnh lặng.
Nhưng sao ông ấy không ngẫm lại, nếu ta cũng giống như tam tỷ, vậy cả nhà chúng ta đã sớm bị đông ch.ết rồi
Thật sự là ăn xong chén cơm, vừa buông chén đã mắng mẫu thân, có bản lĩnh thì đừng dùng củi của ta
Cũng may, hiện giờ không giống như trước nữa, tuy rằng là rất mệt, nhưng một năm cũng chỉ mệt mấy ngày như vậy thôi, không giống như hoàng đế hoàng hậu bọn họ, càng vất vả hơn, quả nhiên, bối phận lớn chính là càng có lợi.
Bình luận facebook