-
Chương 133
Nhìn thấy sắc mặt Nhĩ Đóa ngưng trọng, tâm Triệu Vũ Quốc trầm xuống, trong nháy mắt, sợ hãi khuếch tán toàn thân, hắn cơ hồ dùng giọng nói run rẩy muốn ngăn Nhĩ Đóa nói tiếp, hắn không có cách nào tưởng tượng, thế giới không có Tuyết Dao sẽ như thế nào. Hắn sợ, kẻ từng chạm trán vô số lần ranh giới sự sống cái chết vẫn vững như đá bỗng cảm thấy sợ, nghe tới Nhĩ Đóa nói Tuyết Dao không gặp nguy hiểm, giây phút kia, hắn đột nhiên ý thức được, sức nặng của cả giang sơn không bằng một góc Tuyết Dao…
- Mau nói.
Lòng Triệu Vũ Quốc vội vã không còn giữ được bình tĩnh, hắn phải biết an nguy của Tuyết Dao.
- Lão Đại không gặp nguy hiểm gì, nhưng nàng sẽ không quay trở về nữa.
- Ngươi mau nói rõ ràng, cái gì gọi là không thể trở lại nữa? Nàng bị bắt?
Triệu Vũ Quốc kích động lay người Nhĩ Đóa khiến hắn hoa mắt…
- A, a… Xin đừng rung nữa, không phải lão Đại gặp nguy hiểm, mà nàng đã khôi phục thân phận trước đây.
Sự kích động của Triệu Vũ Quốc dừng lại, trong đầu lập tức hồi tưởng lại lần đầu gặp nàng, nàng mặc áo cưới…
- Chẳng lẽ nàng, … nàng…
- Không có chẳng lẽ, thân phận của lão Đại chính là công chúa Tấn quốc. Phượng Diệu công chúa.
- Công chúa, nàng là công chúa Tấn quốc, là công chúa kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Lời Nhĩ Đóa nói làm hắn kinh hãi, nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có điểm không đúng, xác định Tuyết Dao không gặp nguy hiểm, Vũ Quốc khôi phục vẻ trầm lãnh vốn có:
- Làm sao ngươi biết?
Nếu như Tuyết Dao là công chúa Tấn quốc, sự kiện nàng trở về, làm sao Tấn quốc lại không có động tĩnh, thám tử Điểm Thương quốc nhất định sẽ báo cáo động tĩnh bên Tấn quốc, nhưng là thám tử bên Tấn quốc vẫn im lặng không có động tĩnh, hắn chỉ biết có một điều, không lâu trước, người được chỉ định thừa kế ngôi vị Hoàng đế Tấn quốc chính là Phượng Diệu công chúa, mà theo thám tử báo tới, vị công chúa nọ đã mất tích hơn nửa năm trước…
Hắn từng suy nghĩ, nếu như có thể tìm được cô công chúa mất tích kia, sẽ dùng điểm này để uy hiếp Tấn quốc ký kết hiệp nghị ngừng chiến. Hắn không ngờ rằng, công chúa Tấn quốc chính là Tuyết Dao, trong lòng khẽ thở dài, lão Thiên đã an bài chuyện gì, không ai có thể trốn thoát!
Không nhận được tin gì từ phía thám tử về cô công chúa kia, đột ngột lúc này nghe Nhĩ Đóa nói như vậy, hắn không tin, không thể tin được Tuyết Dao chính là công chúa Tấn quốc.
Nhĩ Đóa thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Triệu Vũ Quốc, hắn thầm thở dài: “Người này và lão Đại đúng là một đôi trời sinh!”
- Khi Hoàng thượng đăng cơ, lão Đại có nói chuyện bị đuổi giết với chúng tôi, theo chúng tôi suy đoán, những kẻ đó đến từ Tấn quốc, mà lão Đại cũng từng nói, nếu nàng muốn tìm được trí nhớ thì nhất định phải đi Tấn quốc.
- Cho nên, các người đi Tấn quốc tìm nàng?
Triệu Vũ Quốc không nhịn được vịn chặt tay ghế rồng, hắn không hi vọng vị công chúa kia là Tuyết Dao, nếu như là thật… tình cảm bọn họ phải làm sao, hắn thật sự không biết phải xử trí như thế nào.
Nhĩ Đóa gật đầu nói:
- Đúng vậy, huynh đệ chúng tôi liền hướng Tấn quốc đi dò la, đến Tấn quốc cũng không dám làm ầm lên, chỉ âm thầm tuần tra nhưng cho tới nay vẫn không có chút manh mối nào, đang lúc quyết định thay đổi phương hướng đi Nam quốc thì vô tình đụng phải một người.
- Người nào?
- Là lần chúng tôi tới phủ tìm lão Đại, người nọ thấy chúng tôi liền dẫn đi gặp lão Đại, lão Đại sợ liên lụy tới chúng tôi, liền nói thân phận công chúa cho chúng tôi, lại nói qua một đoạn nàng bị mất trí nhớ…
Nói tới đây, hai mắt Nhĩ Đóa đỏ ngầu, nghiễm nhiên là đang tức giận cực độ, hai tay vô thức nắm thành nắm đấm, những điều này không lọt qua mắt Triệu Vũ Quốc, hắn có chút khó hiểu hỏi Nhĩ Đóa:
- Vì sao tức giận như vậy?
- Hừ, Hội trưởng lão Tấn quốc quả nhiên không phải một vật trưng bày…
Qua nửa nén hương, Nhĩ Đóa nói trọn chân tướng sự việc cho Triệu Vũ Quốc. Nhĩ Đóa vốn cho rằng người đối diện kia hoặc là tỏ ra phẫn nộ, hoặc là tỏ ra sắc mặt ngưng trọng vạn phần, không nghĩ tới, ánh mắt hắn tối sầm lại, giảm giọng nói tới mức nhỏ nhất:
- Những điều ngươi nói, đảm bảo là không kẻ nào được biết nữa!
Nhĩ Đóa lập tức đứng nghiêm theo nghi thức nhà binh “Dạ!” một tiếng lớn, hắn hiểu, chỉ cần lộ ra tin tức này sẽ mang tới kết quả dạng gì.
Nói trắng ra, những nước man di mấy năm nay sở dĩ an phận bởi vì cái danh Long Tuyết Dao uy hiếp, ngoài ra còn kiềm chế được Điểm Thương quốc, Nam quốc cũng là nhờ cái danh Long Tuyết Dao cùng Tuyết Hồn tướng quân thần bí kia, nghe thiên hạ đồn Tuyết Hồn tướng quân kia vô cùng thần bí, đặc biệt hơn là chỉ nghe lệnh một người – Phượng Diệu công chúa, tài năng quân sự của Tuyết Hồn tướng quân không hề thua kém Triệu Vũ Quốc là mấy.
Hiện tại Phượng Diệu công chúa mất tích, nếu tin tức này lộ ra, những quốc gia từng chịu uy hiếp của danh Long Tuyết Dao ắt có hành động, như vậy, Tấn quốc nhất định đại loạn, khiến Tuyết Dao gặp nguy hiểm, Triệu Vũ Quốc nhắc nhở hắn là muốn Tuyết Dao được an bình, Nhĩ Đóa sao không hiểu điểm này?
- Nhĩ Đóa. Ngươi về sắp xếp, ngay lập tức đi Tấn quốc liên hệ với Tuyết Dao, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho nàng.
- Hoàng thượng, điểm này không cần ngài nói, tiểu nhân cũng đã nghĩ như vậy, lần này tới là muốn bẩm báo tin tức lão Đại cho ngài, đồng thời cũng là xin từ biệt ngài, từ nay về sau, Lục Hổ chúng tôi thề chết theo lão Đại!
Triệu Vũ Quốc có chút kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt lại trở nên thâm trầm khiến Nhĩ Đóa có chút không hiểu, hồi lâu, hắn thở dài chậm rãi nói:
- Tốt, tốt, Tuyết Dao không có nhìn lầm người!
Nhĩ Đóa chưa từng thấy Triệu Vũ Quốc như vậy, ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ kia mặc dù hắn không hiểu hết, nhưng hắn lờ mờ nhận ra, trong lòng Triệu Vũ Quốc là nỗi nhớ thương vô hạn với Tuyết Dao.
Hắn quỳ xuống trước Triệu Vũ Quốc, cao giọng nói:
- Nhĩ Đóa cùng Lục Hổ khấu đầu trước chủ công, từ nay về sau Điểm Thương quốc sẽ không còn Lục Hổ nữa, đoàn người của Nhĩ Đóa sẽ chỉ nghe theo lệnh của Tuyết Dao!
Một người vốn kiêu ngạo, nghe những lời Nhĩ Đóa vừa nói xong lại phát ra sự hâm mộ. Hắn đứng trên vạn người, nhưng có mấy ai thực sự trung thành hết lòng như vậy đối với hắn?
Hiện tại, Nhĩ Đóa nói một câu, hành lễ một cái, tình chủ tớ giữa bọn họ đã kết thúc, nhưng hắn biết phải làm gì? Nữ nhân mình yêu thương lúc này đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, bản thân không thể đi tới tương trợ, loại thống khổ này như trùng độc cứ vậy ngấm sâu vào cơ thể hắn, dày vò hắn, hận không thể đến bên nàng lúc này khiến hắn sống không bằng chết.
Bóng đêm mỗi lúc một dày, Triệu Vũ Quốc lại mất ngủ, hắn ngẩng đầu ngắm ánh trăng, trong đầu hiện lên hình ảnh nụ cười, cái nhăn mặt của Tuyết Dao, lại nghĩ tới thế cục, vị trí bây giờ của mình, hắn vốn tưởng rằng có thể đem hoàng quyền để bảo vệ nữ nhân mình yêu thương, nhưng sự đời không thuận lòng hắn, vô tình lại đẩy người hắn thương đi xa hơn.
Điểm, Tấn – hai nước xưa nay binh đao liên miên không ngừng, bởi vì nơi biên giới không thể xác định được rõ ranh giới nên chiến tranh không dứt. Từ khi hai nước giao chiến, tử thương vô số, dân chúng hai nước sớm chất chứa oán thù sâu nặng với nhau, hiện giờ, hắn lại yêu công chúa của Tấn quốc, tương lai là Hoàng đế Tấn quốc… Bọn họ phải làm gì, phải đi đâu mới có thể được yên bình, mới có thể thoát khỏi phỉ báng của nhân thế…
“Dao nhi, nếu như là nàng, nàng sẽ làm sao?”
Ngoài xa ngàn dặm, Long Tuyết Dao cũng đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong vắt trên cao, nhưng là trong lòng đang tính toán cứu phụ hoàng thế nào, nàng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể từng bước từng bước mà tiến…
“Ngày mai, đợi sư phụ trở về, quyết chiến sẽ bắt đầu.” Tuyết Dao nắm chặt Dạ Mị trong tay, đột nhiên nhớ tới hôm đó, hắn trúng một roi này của nàng.
Nghĩ tới những thứ này, nàng có chút tự giễu cười: “Không nghĩ tới, ngươi đưa một phần lễ vật đã làm ta khôi phục trí nhớ, nếu như có thể lựa chọn lại, ngươi liệu còn làm như vậy?”
- Lão Đại, gần đây thám tử ở Nam quốc phát hiện chút tung tích.
Vương Thạch cầm mật báo Ngô Vệ đưa tới nói với Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ nhíu mày suy tư:
- Thám tử ở Nam quốc không ở kinh thành sao? Đến nơi này làm gì?
- Dạ, hơn nữa, mấy ngày qua nô tài điều tra được, mấy người này tựa hồ đang tìm người.
- Tìm người?
Tuyết Dao nhạy cảm nhìn ra được cái gì, nhưng ngay sau đó trên mặt khôi phục bình tĩnh, thả mật thư trong tay ra, lại nói với Vương Thạch:
- Lần này sinh tử ta không biết thế nào, sao các người lại theo ta, tự mang khổ vào thân?
Vương Thạch bất mãn khoát tay áo nói:
- Lão Đại, người nói vậy là sao, làm huynh đệ sao có thể không tới, phải cùng nhau có phúc cùng hưởng có họa cùng nhiều, người đừng nói điều vô nghĩa như vậy!
Tuyết Dao cười khổ, sau đó âm thầm lắc đầu, khi trước nàng rời Điểm Thương quốc không báo cho Lục Hổ biết, chính là vì không muốn cuốn họ vào những phiền toái này, nhưng sáu người này hết lần này tới lần khác tới tìm nàng, hơn nữa lại quỳ thẳng một ngày một đêm, nói muốn cùng nàng đồng sanh cộng tử khiến nàng không có cách nào từ chối!
Lời Vương Thạch nói làm nàng có cảm giác ấm áp bội phần, thế nhưng điểm này lại không lộ ra trên gương mặt lạnh như băng kia, tuy nhiên Vương Thạch nhìn qua đã hiểu, đó chính là linh cảm giữa những người huynh đệ, sự ăn ý giữa những chiến hữu.
- Lão Đại, đừng, ta chịu không được ánh mắt này của người, làm cho người ta bối rối tê dại, người không có chuyện gì lại ban cho ta ánh mắt tàn nhẫn đó là sao.
- Ha ha ha, Vương đại ca, ta đồng ý lời này của huynh, lão Đại chúng ta… tuy là mỹ nữ, nhưng xem qua bộ dạng lúc nàng giết địch, sợ rằng trừ Triệu chủ công còn coi nàng là mỹ nữ, e rằng không còn ai dám động tâm với nàng, cho nên lão Đại trong mắt chúng ta hình như là không có giới tính, ánh mắt quá ôn hòa là chúng ta chịu không nổi… Ha ha ha…
Tuyết Dao tức giận trợn mắt nhìn Nhĩ Đóa một cái, cất giọng hỏi:
- Nhanh như vậy đã trở về rồi.
- Dạ.
Nhĩ Đóa đáp, sắc mặt có chút ảm đạm.
- Tại sao?
- Lần này, ta thay mặt Lục Hổ nói lời từ biệt với Triệu chủ công rồi!
- Nói lời từ biệt… Các ngươi nói lời biệt với huynh ấy…
Lòng Tuyết Dao đột nhiên đau nhói, lời Nhĩ Đóa nói… khiến nàng phải đối mặt với một vấn đề, nàng với Triệu Vũ Quốc sẽ thế nào, tương lai sẽ là cảnh tượng gì? Quốc thù, hai chữ này quả thật trầm trọng…
- Mau nói.
Lòng Triệu Vũ Quốc vội vã không còn giữ được bình tĩnh, hắn phải biết an nguy của Tuyết Dao.
- Lão Đại không gặp nguy hiểm gì, nhưng nàng sẽ không quay trở về nữa.
- Ngươi mau nói rõ ràng, cái gì gọi là không thể trở lại nữa? Nàng bị bắt?
Triệu Vũ Quốc kích động lay người Nhĩ Đóa khiến hắn hoa mắt…
- A, a… Xin đừng rung nữa, không phải lão Đại gặp nguy hiểm, mà nàng đã khôi phục thân phận trước đây.
Sự kích động của Triệu Vũ Quốc dừng lại, trong đầu lập tức hồi tưởng lại lần đầu gặp nàng, nàng mặc áo cưới…
- Chẳng lẽ nàng, … nàng…
- Không có chẳng lẽ, thân phận của lão Đại chính là công chúa Tấn quốc. Phượng Diệu công chúa.
- Công chúa, nàng là công chúa Tấn quốc, là công chúa kế thừa ngôi vị Hoàng đế.
Lời Nhĩ Đóa nói làm hắn kinh hãi, nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có điểm không đúng, xác định Tuyết Dao không gặp nguy hiểm, Vũ Quốc khôi phục vẻ trầm lãnh vốn có:
- Làm sao ngươi biết?
Nếu như Tuyết Dao là công chúa Tấn quốc, sự kiện nàng trở về, làm sao Tấn quốc lại không có động tĩnh, thám tử Điểm Thương quốc nhất định sẽ báo cáo động tĩnh bên Tấn quốc, nhưng là thám tử bên Tấn quốc vẫn im lặng không có động tĩnh, hắn chỉ biết có một điều, không lâu trước, người được chỉ định thừa kế ngôi vị Hoàng đế Tấn quốc chính là Phượng Diệu công chúa, mà theo thám tử báo tới, vị công chúa nọ đã mất tích hơn nửa năm trước…
Hắn từng suy nghĩ, nếu như có thể tìm được cô công chúa mất tích kia, sẽ dùng điểm này để uy hiếp Tấn quốc ký kết hiệp nghị ngừng chiến. Hắn không ngờ rằng, công chúa Tấn quốc chính là Tuyết Dao, trong lòng khẽ thở dài, lão Thiên đã an bài chuyện gì, không ai có thể trốn thoát!
Không nhận được tin gì từ phía thám tử về cô công chúa kia, đột ngột lúc này nghe Nhĩ Đóa nói như vậy, hắn không tin, không thể tin được Tuyết Dao chính là công chúa Tấn quốc.
Nhĩ Đóa thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Triệu Vũ Quốc, hắn thầm thở dài: “Người này và lão Đại đúng là một đôi trời sinh!”
- Khi Hoàng thượng đăng cơ, lão Đại có nói chuyện bị đuổi giết với chúng tôi, theo chúng tôi suy đoán, những kẻ đó đến từ Tấn quốc, mà lão Đại cũng từng nói, nếu nàng muốn tìm được trí nhớ thì nhất định phải đi Tấn quốc.
- Cho nên, các người đi Tấn quốc tìm nàng?
Triệu Vũ Quốc không nhịn được vịn chặt tay ghế rồng, hắn không hi vọng vị công chúa kia là Tuyết Dao, nếu như là thật… tình cảm bọn họ phải làm sao, hắn thật sự không biết phải xử trí như thế nào.
Nhĩ Đóa gật đầu nói:
- Đúng vậy, huynh đệ chúng tôi liền hướng Tấn quốc đi dò la, đến Tấn quốc cũng không dám làm ầm lên, chỉ âm thầm tuần tra nhưng cho tới nay vẫn không có chút manh mối nào, đang lúc quyết định thay đổi phương hướng đi Nam quốc thì vô tình đụng phải một người.
- Người nào?
- Là lần chúng tôi tới phủ tìm lão Đại, người nọ thấy chúng tôi liền dẫn đi gặp lão Đại, lão Đại sợ liên lụy tới chúng tôi, liền nói thân phận công chúa cho chúng tôi, lại nói qua một đoạn nàng bị mất trí nhớ…
Nói tới đây, hai mắt Nhĩ Đóa đỏ ngầu, nghiễm nhiên là đang tức giận cực độ, hai tay vô thức nắm thành nắm đấm, những điều này không lọt qua mắt Triệu Vũ Quốc, hắn có chút khó hiểu hỏi Nhĩ Đóa:
- Vì sao tức giận như vậy?
- Hừ, Hội trưởng lão Tấn quốc quả nhiên không phải một vật trưng bày…
Qua nửa nén hương, Nhĩ Đóa nói trọn chân tướng sự việc cho Triệu Vũ Quốc. Nhĩ Đóa vốn cho rằng người đối diện kia hoặc là tỏ ra phẫn nộ, hoặc là tỏ ra sắc mặt ngưng trọng vạn phần, không nghĩ tới, ánh mắt hắn tối sầm lại, giảm giọng nói tới mức nhỏ nhất:
- Những điều ngươi nói, đảm bảo là không kẻ nào được biết nữa!
Nhĩ Đóa lập tức đứng nghiêm theo nghi thức nhà binh “Dạ!” một tiếng lớn, hắn hiểu, chỉ cần lộ ra tin tức này sẽ mang tới kết quả dạng gì.
Nói trắng ra, những nước man di mấy năm nay sở dĩ an phận bởi vì cái danh Long Tuyết Dao uy hiếp, ngoài ra còn kiềm chế được Điểm Thương quốc, Nam quốc cũng là nhờ cái danh Long Tuyết Dao cùng Tuyết Hồn tướng quân thần bí kia, nghe thiên hạ đồn Tuyết Hồn tướng quân kia vô cùng thần bí, đặc biệt hơn là chỉ nghe lệnh một người – Phượng Diệu công chúa, tài năng quân sự của Tuyết Hồn tướng quân không hề thua kém Triệu Vũ Quốc là mấy.
Hiện tại Phượng Diệu công chúa mất tích, nếu tin tức này lộ ra, những quốc gia từng chịu uy hiếp của danh Long Tuyết Dao ắt có hành động, như vậy, Tấn quốc nhất định đại loạn, khiến Tuyết Dao gặp nguy hiểm, Triệu Vũ Quốc nhắc nhở hắn là muốn Tuyết Dao được an bình, Nhĩ Đóa sao không hiểu điểm này?
- Nhĩ Đóa. Ngươi về sắp xếp, ngay lập tức đi Tấn quốc liên hệ với Tuyết Dao, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho nàng.
- Hoàng thượng, điểm này không cần ngài nói, tiểu nhân cũng đã nghĩ như vậy, lần này tới là muốn bẩm báo tin tức lão Đại cho ngài, đồng thời cũng là xin từ biệt ngài, từ nay về sau, Lục Hổ chúng tôi thề chết theo lão Đại!
Triệu Vũ Quốc có chút kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt lại trở nên thâm trầm khiến Nhĩ Đóa có chút không hiểu, hồi lâu, hắn thở dài chậm rãi nói:
- Tốt, tốt, Tuyết Dao không có nhìn lầm người!
Nhĩ Đóa chưa từng thấy Triệu Vũ Quốc như vậy, ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ kia mặc dù hắn không hiểu hết, nhưng hắn lờ mờ nhận ra, trong lòng Triệu Vũ Quốc là nỗi nhớ thương vô hạn với Tuyết Dao.
Hắn quỳ xuống trước Triệu Vũ Quốc, cao giọng nói:
- Nhĩ Đóa cùng Lục Hổ khấu đầu trước chủ công, từ nay về sau Điểm Thương quốc sẽ không còn Lục Hổ nữa, đoàn người của Nhĩ Đóa sẽ chỉ nghe theo lệnh của Tuyết Dao!
Một người vốn kiêu ngạo, nghe những lời Nhĩ Đóa vừa nói xong lại phát ra sự hâm mộ. Hắn đứng trên vạn người, nhưng có mấy ai thực sự trung thành hết lòng như vậy đối với hắn?
Hiện tại, Nhĩ Đóa nói một câu, hành lễ một cái, tình chủ tớ giữa bọn họ đã kết thúc, nhưng hắn biết phải làm gì? Nữ nhân mình yêu thương lúc này đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, bản thân không thể đi tới tương trợ, loại thống khổ này như trùng độc cứ vậy ngấm sâu vào cơ thể hắn, dày vò hắn, hận không thể đến bên nàng lúc này khiến hắn sống không bằng chết.
Bóng đêm mỗi lúc một dày, Triệu Vũ Quốc lại mất ngủ, hắn ngẩng đầu ngắm ánh trăng, trong đầu hiện lên hình ảnh nụ cười, cái nhăn mặt của Tuyết Dao, lại nghĩ tới thế cục, vị trí bây giờ của mình, hắn vốn tưởng rằng có thể đem hoàng quyền để bảo vệ nữ nhân mình yêu thương, nhưng sự đời không thuận lòng hắn, vô tình lại đẩy người hắn thương đi xa hơn.
Điểm, Tấn – hai nước xưa nay binh đao liên miên không ngừng, bởi vì nơi biên giới không thể xác định được rõ ranh giới nên chiến tranh không dứt. Từ khi hai nước giao chiến, tử thương vô số, dân chúng hai nước sớm chất chứa oán thù sâu nặng với nhau, hiện giờ, hắn lại yêu công chúa của Tấn quốc, tương lai là Hoàng đế Tấn quốc… Bọn họ phải làm gì, phải đi đâu mới có thể được yên bình, mới có thể thoát khỏi phỉ báng của nhân thế…
“Dao nhi, nếu như là nàng, nàng sẽ làm sao?”
Ngoài xa ngàn dặm, Long Tuyết Dao cũng đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong vắt trên cao, nhưng là trong lòng đang tính toán cứu phụ hoàng thế nào, nàng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể từng bước từng bước mà tiến…
“Ngày mai, đợi sư phụ trở về, quyết chiến sẽ bắt đầu.” Tuyết Dao nắm chặt Dạ Mị trong tay, đột nhiên nhớ tới hôm đó, hắn trúng một roi này của nàng.
Nghĩ tới những thứ này, nàng có chút tự giễu cười: “Không nghĩ tới, ngươi đưa một phần lễ vật đã làm ta khôi phục trí nhớ, nếu như có thể lựa chọn lại, ngươi liệu còn làm như vậy?”
- Lão Đại, gần đây thám tử ở Nam quốc phát hiện chút tung tích.
Vương Thạch cầm mật báo Ngô Vệ đưa tới nói với Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ nhíu mày suy tư:
- Thám tử ở Nam quốc không ở kinh thành sao? Đến nơi này làm gì?
- Dạ, hơn nữa, mấy ngày qua nô tài điều tra được, mấy người này tựa hồ đang tìm người.
- Tìm người?
Tuyết Dao nhạy cảm nhìn ra được cái gì, nhưng ngay sau đó trên mặt khôi phục bình tĩnh, thả mật thư trong tay ra, lại nói với Vương Thạch:
- Lần này sinh tử ta không biết thế nào, sao các người lại theo ta, tự mang khổ vào thân?
Vương Thạch bất mãn khoát tay áo nói:
- Lão Đại, người nói vậy là sao, làm huynh đệ sao có thể không tới, phải cùng nhau có phúc cùng hưởng có họa cùng nhiều, người đừng nói điều vô nghĩa như vậy!
Tuyết Dao cười khổ, sau đó âm thầm lắc đầu, khi trước nàng rời Điểm Thương quốc không báo cho Lục Hổ biết, chính là vì không muốn cuốn họ vào những phiền toái này, nhưng sáu người này hết lần này tới lần khác tới tìm nàng, hơn nữa lại quỳ thẳng một ngày một đêm, nói muốn cùng nàng đồng sanh cộng tử khiến nàng không có cách nào từ chối!
Lời Vương Thạch nói làm nàng có cảm giác ấm áp bội phần, thế nhưng điểm này lại không lộ ra trên gương mặt lạnh như băng kia, tuy nhiên Vương Thạch nhìn qua đã hiểu, đó chính là linh cảm giữa những người huynh đệ, sự ăn ý giữa những chiến hữu.
- Lão Đại, đừng, ta chịu không được ánh mắt này của người, làm cho người ta bối rối tê dại, người không có chuyện gì lại ban cho ta ánh mắt tàn nhẫn đó là sao.
- Ha ha ha, Vương đại ca, ta đồng ý lời này của huynh, lão Đại chúng ta… tuy là mỹ nữ, nhưng xem qua bộ dạng lúc nàng giết địch, sợ rằng trừ Triệu chủ công còn coi nàng là mỹ nữ, e rằng không còn ai dám động tâm với nàng, cho nên lão Đại trong mắt chúng ta hình như là không có giới tính, ánh mắt quá ôn hòa là chúng ta chịu không nổi… Ha ha ha…
Tuyết Dao tức giận trợn mắt nhìn Nhĩ Đóa một cái, cất giọng hỏi:
- Nhanh như vậy đã trở về rồi.
- Dạ.
Nhĩ Đóa đáp, sắc mặt có chút ảm đạm.
- Tại sao?
- Lần này, ta thay mặt Lục Hổ nói lời từ biệt với Triệu chủ công rồi!
- Nói lời từ biệt… Các ngươi nói lời biệt với huynh ấy…
Lòng Tuyết Dao đột nhiên đau nhói, lời Nhĩ Đóa nói… khiến nàng phải đối mặt với một vấn đề, nàng với Triệu Vũ Quốc sẽ thế nào, tương lai sẽ là cảnh tượng gì? Quốc thù, hai chữ này quả thật trầm trọng…
Bình luận facebook