Ngờ đâu, bị Thẩm Thiên ở bên cạnh cướp lại, dọa cô ta một trận.
“Thẩm tổng” ngữ khí của y tá úp úp mở mở nói.
“Báo cảnh sát cái gì, việc này tôi sẽ tự xử lý” Thẩm Thiên nói xong, lôi cổ tay tôi, kéo tôi rời khỏi phòng bệnh.
Trên sân thượng, anh nắng ấm áp chiếu lên Thẩm Thiên mặc áo sơ mi trắng, anh ấy quay lưng lại với tôi, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới xoay người lại, khuôn mặt tuấn dật kèm theo sự lạnh lùng.
“Sao vậy, ngay cả anh cũng không tin em?” ánh mặt trời chiếu xuống khiến mắt tôi hơi khép lại, nhớ tới những nỗi đau tôi phải chịu trên bàn mổ, đột nhiên cười lạnh nói: “Anh cho rằng, anh lấy đi đứa con của chúng ta, còn không màng tới sự sống chết của tôi kiên quyết tiến hành lấy thận thì tôi sẽ hận anh sao?”.
“Đúng, tôi chính là rất hận anh, nói thật, trong lòng tôi vô cùng oán hận anh, nhưng Thẩm Thiên, tôi không có động tay chân vào thuốc của Dương Hàm, tôi không làm và cũng không đáng để tôi phải làm thế!” tôi giữ lấy trái tim đang âm ỷ đau, cảm xúc vô cùng kích động nói: “Tôi muốn trả thù, cũng chỉ trả thù anh, tất cả mọi thứ hôm nay đều do anh gây lên, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, từ sau khi tôi phẫu thuật, anh có từng đến thăm tôi chưa dù chỉ một lần, anh có từng quan tâm tới tôi không?”.
Giọng chất vấn, mang theo sự chua xót và bất lực, giống như cơn mưa từng giọt không ngừng chảy xuống biển, cuối cùng biến mất.
“Em đi đi” Thẩm Thiên im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Anh sẽ cho em một khoản tiền, em muốn đi đâu cùng được”.
“Thẩm Thiên, tôi hỏi anh nhiều như vậy, một câu anh cũng không trả lời?” tôi nghẹn ngào nói, cổ họng giống như bị hóc xướng cá, không lên cũng không xuống được, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói lạnh lùng của anh ấy, tôi cố gắng nhịn vết mổ đang bị đau ở sau lưng, hỏi anh: “Tôi không có làm gì sai, tại sao anh lại muốn tôi rời đi”.
Tôi mang theo sự oán hận nhìn thẳng Thẩm Thiên.
Tôi giống như không chịu chấp nhận số phận nắm lấy cánh tay của anh ấy, khóc thảm thiết nói: “Người mang con em đi là anh, người lấy đi thận của em cũng là anh, từ đầu tới cuối em có nói câu nào không? Nếu em muốn hại Dương Hàm, tại sao còn phải hiến thận cho cô ta? Lẽ nào nửa tháng nay, nỗi đau và sự bất lực của em anh không nhìn thấy hay sao? Bây giờ anh còn muốn em đi? Dựa vào đâu mà bắt em đi!”.
Nước mắt tôi rơi, tôi nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên càng nắm càng chặt.
Thẩm Thiên mím chặt môi, một câu cũng không nói, chỉ đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, đoạn tuyệt nói: “Anh sẽ cho người thu dọn đồ giúp em!”.
Thẩm Thiên nói xong, ngay cả nhìn cùng không nhìn tôi lấy một cái, liền xoay người rời đi.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng các tòa nhà xung quanh, tôi giống như không còn chút sức lực nào quỳ trên mặt đất.
Tôi giống như một con nhím khắp người đều bị thương, cuối cùng lông trên người bị người ta nhổ hết, máu me đầm đìa, tim tôi giống như bị một tảng đá đè xuống, nhìn bóng dáng Thẩm Thiên rời đi lại không biết phải làm thế nào.
Tôi khóc không ngừng, giống như khoảng thời gian nửa tháng này đã lấy hết sạch nước mặt trong cuộc đời này của tôi.
Trở lại phòng bệnh, nhìn hai y ta đang giúp tôi thu dọn đồ đạc, Tiểu Điền là một trong số y tá luôn chăm sóc ăn uống cho tôi từ khi tôi làm phẫu thuật xong, cũng chính cô ta vài lần dẫn tôi đi một vòng quanh cửa phòng thuốc, mới lưu lại chứng cứ trong camera giám sát.
“Cô Hà, Xin lỗi” y tá sau khi giúp tôi thu dọn xong quần áo, giao cho tôi nói: “Phòng bệnh này cô không thể tiếp tục ở được nữa, Thẩm tiên sinh mời cô rời đi”.
Ở cái bệnh viện này, từ viện trưởng cho tới y tá, tất cả chỉ nghe lời của một mình Thẩm Thiên.
Tôi kéo hành lí, ở trong phòng bệnh xoay một vòng cười khổ, đi một vòng, trả giá nhiều như vậy cuối cùng rơi vào kết cục không có một ai tin tưởng mình, có phải cuộc đời này quá là bi thảm rồi hay không?”.
Tôi hít một hơi thật sâu, đặt thẻ ngân hàng mà Thẩm Thiên đưa cho tôi lên đầu giường, tôi không muốn đồ của anh ấy, chỉ cần là đồ có liên quan tới Thẩm Thiên, tôi đều không muốn chạm vào.
Tôi đi, lúc tôi rời đi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cửa lớn bệnh viện, ánh nắng chiếu lên những chiếc lá xanh mơn mởn, tôi nhìn thấy sau lưng xuất hiện một bóng người, xoay đầu lại, thấy Dương Hàm đứng ở bên cạnh tôi, cô ấy đã thay quần áo khác, càng trơ lên lộng lẫy xinh đẹp hơn.
Ngũ quan của Dương Hàm vốn dĩ đã rất đẹp rồi, càng lớn càng thêm quyến rũ.
“Biết tại sao Thẩm Thiên đuổi cô đi không?” Dương Hàm xoay đầu lại, mỉm cười nói với tôi: “Bởi vì trong lòng anh ấy, tôi mới là quan trọng nhất, không ai có thể lấy đi vị trí đó của tôi, ai cũng không thể”.
Ngũ quan xinh đẹp của Dương Hàm trở lên phẫn nộ, cảnh cáo tôi: “Cô đừng cho rằng mình hiến thận cho tôi, thì Thẩm Thiên sẽ động lòng với cô, cô cũng không soi gương xem bộ dạng của mình như nào?”.
“Một người phụ nữ bình thường đã từng kết hôn, cô dựa vào đâu mà muốn tranh giành với tôi?” Bệnh của Dương Hàm đã tốt hơn rồi, khí sắc xem ra cũng không tệ, giọng điệu lại càng ác độc hơn.
Tôi cười: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi không muốn tranh giành gì với cô, sao nào, thiên kim tiểu thư tập đoàn Hương Thủy, khi đứng trước mặt một người phụ nữ bình thường như tôi, lại không có tự tin đến vậy sao?”.
“ Cô đừng châm trọc tôi, tôi sẽ dùng thực tế để chứng minh, Thẩm Thiên dốt cuộc yêu ai hơn”. Dương Hàm trừng mắt nhìn tôi, xoay người rời đi.
Lúc tôi còn chưa hiểu lời cô ta nói là có ý gì, đột nhiên, liền bị người khác chụp bao tải lên đầu
Chỉ nhìn thấy trong chiếc xe bánh mỳ màu đen ở trước mặt, có bảy tám người đàn ông, tôi không nhìn rõ tướng mạo của bọn chúng, liền bị một bao tải màu xám chụp lên, mắt bị che lại lại, không nhìn thấy gì cả.
“Đưa nó lên xe mang đi cho tao!” chỉ nghe thấy tiếng một người đàn ông hừ một tiếng, cả người tôi bị nâng lên, ném vào trong xe.
Tôi hoảng sợ vô cùng, hét lên: “Các người là ai, tại sao lại bắt cóc tôi? Mau thả tôi ra, để tôi đi”.
“Im lặng chút đi!” người đàn ông đạp một cái vào sau lưng tôi.
Vết thương do lấy thận vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cái đạp này vô tình đạp lên miệng vết thương, tôi đau tới mức hét lên sau đó ngất đi.
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện hay tay hai chân mình bị trói lại, bên cạnh rất âm u lạnh lẽo, tôi nhìn xung quanh, hình như tôi đang ở trong một nhà máy bỏ hoang, trên bức tường màu xám toàn là hình vẽ grafiti nguệch ngoạc, đèn trùm ánh vàng đung đưa từ trái sang phải, rõ ràng là một nơi ẩm ướt tối tăm, hình như có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc khiến người ta thấy buồn nôn.
“Chà,đã lâu không gặp, chị họ”. nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Mộng mặc một chiếc áo khoác gió Prada màu đỏ, mùi nước hoa nồng nặc sộc thẳng vào mũi tôi, tôi lập tức tỉnh lại, nhìn cô ta: “là cô bắt cóc tôi, cô muốn làm gì?”.
Bình luận facebook