Tôi cho rằng âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy là giọng của Thẩm Thiêm, nhưng không ngờ, lúc tôi cách dòng sông đen kia một đoạn, sợi dây thừng đột nhiên dừng lại, tôi vẫn bị treo lên, mắt nhìn dòng sông sâu không thấy đáy kia, không biết bên trong có những gì, nhảy ra cắn tôi một cái.
Tôi sợ hãi vô cùng, chân tay đầy mồ hôi, giống như sắp ngất đi vậy.
Nghe thấy Hàn Mộng nói: “Thẩm tổng thời gian tới rồi, nếu anh còn không lựa chọn, tiếp sau đó tôi có thể sẽ làm thật đó”.
Cảm thấy sợi dây đang được kéo lên, giống như vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm vậy, nhưng cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn bị dọa tới phát sợ, cơ thể không còn là của mình nữa rồi.
Trong tối tăm, sau khi được kéo lên, tôi nhìn đối diện với Thẩm Thiêm, rõ ràng nhin thấy trong mắt của anh ấy có chút hoảng sợ lúng túng, con người thâm sâu hiện ra vài phần lo lắng, một người luôn cao cao tại thương như anh ấy, lần này cũng bị dọa cho tinh thần hoang mang rồi.
“Thế nào, Thẩm đại tổng tài, dốt cuộc có chọn hay không?” Hàn Mộng nói, chuẩn bị thả dây của Dương Hàm ra, vừa thả dây vừa nhắc nhở: “Dương Hàm vừa làm xong phẫu thuật thay thận, cơ thể cô ấy có thể chịu được đả kích lớn như vậy hay không tôi cũng không biết, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Thẩm tổng, anh đừng có hối hận đó”.
Hàn Mộng dương dương tự đắc chuẩn bị thả dây, ai ngờ Thẩm Thiêm bước lên một bước, nói với Hàn Mộng: “Thả cô ấy xuống”.
“Ai yoo, thả cô ấy xuống là ý gì?” Hàn Mộng khẽ mỉm cười nói: “Thẩm tổng chọn Dương Hàm phải không?”.
Tim tôi đột nhiên thấy lo lắng, không biết tại sao tôi vẫn còn ôm lấy một chút ảo tưởng hão huyền, đối diện với Thẩm Thiêm, nhìn con mắt thâm sâu không thấy đáy kia, những chuyện từng xảy ra trước đây bỗng hiện lên trong đầu tôi, nụ cười của anh ấy,và lần đầu gặp tôi, sự quan tâm và tự tin ấy đã cho tôi một sự khích lệ rất lớn trong cuộc đời này.
Đột nhiên tất cả biến thành ảo ảnh, vì sao tôi cũng không biết, hóa ra thế giới này lại lạnh nhạt đến vậy.
Theo đó là câu nói của Thẩm Thiêm: “Tôi chọn Dương Hàm”.
Trái tim không còn chút hy vọng nào rơi xuống biển cả mênh mông, bị từng cơn sóng nước cuồn cuộn cuốn đi không rõ tung tích.
Đột nhiên tôi cười lớn, cười không ngừng, giọng cười cực kì đáng sợ truyền tới mỗi một góc trong cánh rừng này, có một cảm giác gọi là chết tâm, mãi cho tới ngày hôm nay tôi mới biết.
Cảm giác này trước đây tôi chưa từng có, tuy bị Lương Thành phản bội, có con với em họ tôi, cho dù là tôi ly hôn với anh ta, vào thời khắc tôi kí tên lên bản thỏa thuận ly hôn, những gì tôi bỏ ra cho cuộn hôn nhân hai năm trời này đều đổ xuống sông xuống biển, thì tôi cũng không đau tới mức. này.
Toàn bộ cảnh vật xung quanh đều biến thành hư ảo, tôi cảm thấy cơ thể mình đang rơi rất nhanh, gió tấp vào mặt, nước mắt cũng không thấy đâu nữa, không biết từ bao giờ, sợi dây buộc chân tôi bị thả ra, vào thời khắc Thẩm Thiêm chọn Dương Hàm, tôi liền rơi vào trong dòng nước đen.
Tôi chìm xuống đáy, đầu bị va mạnh vào đã, toàn thân tê liệt khiến tôi không còn cảm thấy đau nữa, vào thời khắc cuối cùng, tôi nghe thế sau lung có người gọi tôi.
“Hà An…..”
Tiếng gọi xé nát tâm can kia lọt vào tai tôi, nơi mềm yếu nhất trong trái tim khẽ run.
Nhưng, không còn quan trọng nữa rồi.
Tất cả đều đã chẳng là gì nữa rồi, tôi mất đi những gì đổi lại được gì, hóa ra cái gì cũng không có, chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Tôi cho rằng mình đã chết rồi, nhưng vào lúc tôi hôn mê, tôi còn một chút cảm giác, cảm thấy ánh sáng chiếu lên đầu tôi, có người vẫn đang ở bên cạnh gọi tên tôi, anh ấy gọi, bền bỉ gọi, giống như muốn gọi tôi trở lại từ quỷ môn quan vậy.
Đầu rất nặng, muốn nôn, nhưng tôi nôn không được, tôi muốn ngay cả muốn cử động cũng trở thành một điều xa vời.
Cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, hình như tôi mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy bản thân mình chết, nhưng lại chưa chết, cánh cửa màu trắng bên cạnh, tôi xoay vài vòng, vẫn không mở được, tôi lại không vào được, cuối cùng hồn phách nhẹ nhàng quay trở lại.
Hình như lại quay trở lại nhập vào cơ thể, những kí ức trước đây lần lượt hiện ra, tôi liên tiếp nghe thấy ai đó đang nói chuyện với mình.
“An An, em vẫn đang ngủ sao? Em đã ngủ ba tháng rồi, em biết không, trong suốt ba tháng này mỗi một giờ mỗi một phút, anh đều nhớ tới em, nếu không xảy ra chuyện đó, anh thật không biết rằng mình lại nhớ em tới như vậy”.
Là ai, ai đang nói chuyện với tôi?
“Anh đối xử tốt với Dương Hàm là bởi vì lúc cô ấy học cấp ba, cô ấy đã giúp tập đoàn Tây doanh vượt qua khủng hoảng, khi đó khiến cho tập đoàn Hương Thủy trực tiếp bị thiệt hại hơn 100 triệu doanh thu tiêu thụ. Bởi vì việc này, bố anh đã tự làm chủ để anh và Dương Hàm đính hôn, anh đối tốt với cô ấy, cũng là vì muốn báo đáp lại tập đoàn Hương Thủy. Biết cô ấy bị bệnh, anh không từ bỏ, là bởi vì trách nhiệm không cho phép anh vứt bỏ cô ấy, nhưng bây giờ anh mới biết, anh đối với cô, tuyệt đối không phải tình yêu”.
Hình như là Thẩm Thiêm, anh ấy nắm lấy bàn tay lạnh như băng của tôi, giọng khàn khàn nói: “Lần đầu tiên anh gặp em, là ở văn phòng luật sư, thời khắc anh gặp em, bàn tay em nắm lấy cánh tay anh, cảm giác tim anh đập thình thịch, khó có thể mô tả thành lời. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ lạ. Sau này biết em gặp phải trục trặc trong hôn nhân, bị một tên đàn ông cặn bã lừa dối, anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là thương xót và tiếc thay cho em. Bởi vì một người phụ nữ đơn thuần như em, đáng nhẽ phải có được cuộc sống tốt đẹp nhất, cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất. Anh muốn giúp e, thật sự rất muốn giúp em”.
Tôi vẫn đang hôn mê, vậy là lại có một chút cảm giác.
Thẩm Thiêm gặp tôi ở văn phòng luật sư, không phải do sắp đặt, tất cả đều là duyên phận, nhưng ai ngờ rằng, duyên phận này lại trở thành như vậy.
Trái tim tôi cảm thấy co rút một hồi, thì ra là những kí ức trống rỗng kia hình như đang hiện lại, tôi nhớ lại những mảnh kí ức bị vỡ vụn đó.
Lại nghe Thẩm Thiêm nói: “Sau này, anh mới biết thận của em phù hợp với Dương Hàm, anh không có cách nào mô tả cảm xúc khi đó, anh tìm kiếm thận cho Dương Hàm đã bảy năm nay rồi, nhưng khi anh biết cả nước chỉ có thận của em là phù hợp với cô ấy, anh không vui chút nào, anh không biết mình bị sao nữa, anh đã do dự”.
“Gặp được nhau trong cuộc đời này là một thứ vô cùng kì diệu, nhưng anh lại vô cùng căm ghét điều đó, anh căm ghét vô cùng tại sao người đó lại là em? Phải cứu Dương Hàm đã trở thành một phần trách nhiệm, một chấp niệm trong cuộc đời này của anh. Chấp niệm này ép anh phải làm tổn thương em, anh thật sự, không còn cách nào cả. Nhưng, Hà An, anh trước nay chưa từng lừa dối em, anh giúp em, tất cả đều là thật lòng”.
Qua một lúc lâu, Thẩm Thiêm mới nói tiếp: “Cho tới khi bệnh tình của Dương Hàm lại tái phát, anh biết không thể đợi được nữa, cô ấy không còn nhiều thời gian nữa rồi, anh do dự, lưỡng lự, không biết phải nói với em chuyện này như nào. Em biết không? Anh cũng rất sợ, anh sợ nhìn thấy ánh mắt đau lòng bi thương của em, anh sợ không biết phải đối diện với em như nào, cũng sợ mối quan hệ giữa hai chúng ta cứ vậy mà kết thúc”.
Bình luận facebook