Bàn tay cầm đũa của Thẩm Thiên khẽ dừng lại, “Cô ấy vẫn rất tốt”.
“Nhưng không có anh, cô ấy sẽ rất đau khổ” tôi lo lắng, không biết Dương Hàm mất đi Thẩm Thiên, cô ấy sẽ biến thành bộ dạng như nào.
“Anh chăm sóc cô ấy đủ rồi, việc còn lại, cô ấy phải tự mình gánh vác và đối mặt” Thẩm Thiên thấy tôi vẫn còn muốn nói gì đó, buông đũa xuống, đi tới bên cạnh, nắm lấy tay tôi, trầm mặc nói: “An An, anh đã quyết định cả đời này sẽ ở bên cạnh em, Dương Hàm cô ấy tự làm tự chịu, không liên quan gì tới anh, anh không thể vì trả ơn việc việc tập đoàn Hương Thủy đã từng giúp tập đoàn Tây Doanh, mà anh phải cưới cô ấy, cô ấy không phải người phụ nữ anh yêu”.
Tôi nhớ tới việc từng có một cuộc hôn nhân tồi tệ với Lương Thành, từ tận đáy lòng mình tôi cảm thấy mình không xứng đáng với một người đàn ông xuất sắc như Thẩm Thiên, tôi tự cảm thấy là mình đã cướp mất đồ của người khác.
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay, tôi sờ lên mặt của Thẩm Thiên, anh ấy nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em không cần cảm thấy lo lắng, em rất lương thiện, anh cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh em”.
“An An, đồng ý với anh một chuyện”. Thẩm Thiên hôn tay tôi, từ trong túi áo vest, lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, lớp nhung xanh được khảm một thiên sứ, sau khi mở ra, tôi thấy một chiếc nhẫn kim cương được làm vô cùng tinh xảo, đúng 6 cara, là viên kim cương màu hồng vô cùng hiếm trên thế giới.
“Thẩm, Thẩm Thiên” bỗng chốc, tôi xúc động tới mức không nói lên lời, không ngờ Thẩm Thiên vì tôi mà chuẩn bị xong nhẫn, anh ấy thực sự muốn cưới tôi sao?
“Hà An” Thẩm Thiên gọi tôi, sau đó quỳ một gối xuống: “đồng ý lấy anh nhé, được không? Anh sẽ cho em em cả đời này sống vui vẻ bình an, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để chăm sóc cho em, anh sẽ làm tất cả vì em, em có tin anh không?”.
Nhìn người đàn ông trước mặt tôi, bất luận là tướng mạo, nhân phẩm hay gia thế, tất cả đều rất hoàn hảo, ông trời mang Thẩm Thiên tặng cho tôi, chính là cho tôi hạnh phúc vô cùng lớn. Vào thời khắc này, tôi cảm thấy có anh ấy, những khổ đau trước đây tôi phải chịu đựng đều tan thành mây khói.
Con ngươi thâm sâu Thẩm Thiên bỗng chốc nhìn tôi, tràn đầy sự mong đợi.
“Em đồng ý” tôi nhẹ nhàng gật đầu, Thẩm Thiên vui mừng đeo nhẫn cho tôi, kích thước không to không nhỏ rất vừa vặn. “Em đồng ý, em thật sự đồng ý rồi” Thẩm Thiên ôm lấy tôi xoay một vòng, cảm thấy cả thế giới trở lên vô cùng tốt đẹp.
Nhưng trước khi chúng tôi kết hôn, vẫn còn phải vượt qua một rào cản nữa, bố mẹ Thẩm Thiên không đồng ý cuộc hôn nhân này, hơn nữa tập đoàn Tây Doanh rất có thế lực và địa vị ở thành phố A, con dâu của họ, không phải là thiên kim tiểu thư giống như Dương Hàm của tập đoàn Hương Thủy, thì cũng phải là cô gái môn đăng hộ đối.
Bất luận nói như nào đi nữa, cũng sẽ không tới lượt tôi. Bởi vì tôi không những là một người phụ nữ bình thường, mà còn là người phụ nữ đã từng kết hôn.
Nhưng sau khi Thẩm Thiên đem tất cả mọi chuyện chúng tôi từng trải qua nói cho bố mẹ anh ấy biết, nói tới chuyện tôi hiến thận, phá thai như nào, cuối cùng còn bị Dương Hàm và Hàn Mộng tính kế ra sao, lại còn bị ném xuống sông, Thẩm Thiên liền hỏi bố mẹ còn muốn cưới một cô gái giỏi giang nhưng độc ác, hay một cô gái bình thường lương thiện
Bố mẹ của Thẩm Thiên nhất thời không nói được gì.
Nhưng cũng không phản đối, chúng tôi đấu tranh rất lâu, mãi cho tới một ngày, Hàn Mộng tới tìm tôi.
Tôi sống trong biệt thự của Thẩm Thiên, có phòng riêng, bên trong đều là Thẩm Thiên dựa vào sở thích của tôi mà trang trí, bao gồm cả mỹ phẩm và quần áo, có rất nhiều bộ còn nguyên mác vẫn treo ở trong tủ quần áo.
Dương Hàm sau khi trải qua phẫu thuật ghép thận, khí sắc trên người vô cùng tốt, cô ấy mặc một chiếc váy màu cam, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ, cô ấy có được sự đồng ý của Thẩm Thiên mới có thể bước vào căn phòng này, bên cạnh đều là người hầu và bảo vệ, sợ tôi sẽ bị thương.
“Xem ra Thẩm Thiên thật sự bảo vệ cô rất tốt” Dương Hàm xoay một vòng trong phòng ngủ, ngữ khí có chút ghen tị “Cô hôn mê ba tháng, anh ấy thật sự rất lo lắng cho cô, ngay cả tôi muốn gặp cô một lần cũng khó”.
“Quên nói cho cô biết, vụ việc kia, cảnh sát đã bắt giam Hàn Mộng, sau khi bọn họ điều tra, Hàn Mộng đã khai tất cả, Thẩm Thiên cũng biết chuyện tôi hợp tác với Hàn Mộng diễn một vở kịch, Thẩm Thiên mới có thể đối diện trực tiếp với tình cảm trong lòng mình, cùng vì việc này, tình cảm sâu đậm mà anh ấy giành cho cô tôi đều nhìn ra, cô nói xem có phải tôi làm hỏng chuyện rồi hay không?” Dương Hàm vuốt tóc, nhìn tôi mỉm cười.
“Cô hôm nay tới là vì muốn nói với tôi chuyện này hay sao?” tôi nhìn Dương Hàm, vẻ mặt có chút không được tự nhiên nói.
Cô ấy cúi đầu, nhìn sơn móng tay màu đỏ trên ngón tay, vô cùng đỏ, vô cùng vui vẻ, cuối cùng giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cô và anh ấy sắp kết hôn rồi phải không?”.
Dương Hàm ngẩng đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nghẹn ngào một lúc, trong ánh mắt trong trẻo toàn bộ đều là không can tâm và hối hận, nức nở một hồi, nói: “Cô biết không? Được gả cho Thẩm Thiên là giấc mơ của tôi từ hồi trung học, lúc tôi 15 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thiên, là trong một bữa tiệc từ thiện quy mô lớn, anh ấy tỏa sáng giống như hằng tinh, khiến cho cả dải ngân hà đều mất đi ánh sáng của nó. Anh ấy dùng ngôn ngữ của sáu nước, để gửi lời cảm ơn tới mọi người, thu hút lời khen ngợi không ngớt của giới truyền thông. Tôi nghĩ tôi là viên ngọc quý giá nhất của tập đoàn Hương Thủy, chồng sau này của tôi cùng phải là người vô cùng xuất sắc, cho nên tôi đã thích Thẩm Thiên. Tôi mượn việc học phụ đạo để thường xuyên tới nhà họ, chú và dì rất thích tôi, nhưng Thẩm Thiên lại đối xử với tôi rất lãnh đạm. Anh ấy ngoiaf việc học ra, sẽ không nói với tôi thêm một câu nào nữa. Tôi tới trường tìm anh ấy, hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm, anh ấy lại tới thư viện. Tôi luôn nghĩ, tôi nên tìm một cách khác, để Thẩm Thiên có thể đối với tôi tốt hơn một chút”.
“Vài tháng sau, bố mẹ tôi nhìn thấy nguy cơ kinh tế về đầu tư nước ngoài, dự sẽ gây ra một biến động lớn. Tập đoàn Hương Thủy của chúng tôi luôn tập trung vào thị trường châu A, sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Nhưng tập đoàn Tây doanh lại khác, bọn họ luôn tập trung đầu quân vào các doanh nghiệp Âu Mỹ. Tôi liền âm thầm hành động, che giấu thông tin này đi, còn khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Hương Thủy rất ổn định, tôi tạo ra các thông tin giả để che mắt tập đoàn Tây Doanh, đợi tới lúc khủng hoảng kinh tế đó bùng nổ, mọi chuyện đã quá muộn”.
Dương Hàm cười, nhìn khuôn mặt biến sắc kinh ngạc của tôi: “Không ngờ đúng không, tôi khi đó chỉ mới 16 tuổi, đã có tâm cơ như vậy bố mẹ tôi nói tôi là một kì tài trong kinh doanh”.
“Kết quả cô qua mắt được tập đoàn Tây doanh, lúc bọn họ trở tay không kịp, cô lại giúp bọn họ sao?” nhớ tới lúc tôi hôn mê nghe thấy những lời Thẩm Thiên nói, lại nghe sự thật Dương Hàm nói, toàn bộ tóc gáy của tôi đều dựng cả lên.
Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp mỹ lệ của Dương Hàm, nhưng bên trong lại tính toán vô cùng, quả là một người giả nhân giả nghĩa!
“Tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy” Dương Hàm khẽ mỉm cười nói: “Khủng hoảng kinh tế khiến Thẩm gia trở tay không kịp, bố của Thẩm Thiên vì muốn giữ lại Tập đoàn Tây Doanh một tay mình sáng lập, không tiếc dùng tất cả thủ đoạn khiến giá trị cổ phiếu tăng cao, đổi thành tiền mặt, lại dùng một nguồn vốn lớn chuyển sang đầu tư vào thị trường Châu á. Thật ra hành động này của bố Thẩm Thiên là phạm pháp, nhưng tình thế nguy cấp, ông ấy muốn giữ lại tập đoàn Tây Doanh, chỉ có thể làm như vậy”.
Bình luận facebook